Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 75: MUA ĐỒ ĂN

Hai người xách thịt dê về nhà. Tô Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ đi mua dầu, muối, tương, dấm và hương liệu rồi tới chợ bán rau dạo một vòng, mua nhiều rau dưa một chút.

Tiếc là không có tủ lạnh… Lúc nghĩ tới đây, Tô Hiểu Mạn bỗng nhiên nhận ra thực sự là chẳng cần đến tủ lạnh làm gì. Thời tiết lúc này đang rất lạnh, bên ngoài chính là tủ lạnh thiên nhiên mà.

Vậy là có thể muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu rồi! Trong tay cô còn ít tiền trợ cấp, cô đưa hết cho Tạ Minh Đồ để anh đi mua nguyên liệu nấu ăn. Tuy hai vợ chồng bọn họ cũng chẳng giàu có gì nhưng ăn uống là trên hết mà, đã được ăn thì phải ăn cho ngon.

Còn cả mười lăm cân thịt dê nữa mà.

Tô Hiểu Mạn bốc một ít kẹo cứng đút vào túi Tạ Minh Đồ, bảo anh bao giờ đói bụng thì ăn một viên. Tạ Minh Đồ gật gật đầu, hôn một cái lên mặt cô rồi xoay người chạy ra ngoài. Tô Hiểu Mạn đóng cổng lớn ngoài sân lại, tiếp tục sắp xếp lại những thứ mà họ vừa mang về.

Không lâu sau, Tạ Minh Đồ mang các loại dầu, muối, tương, dấm, hương liệu, hành, gừng, tỏi, hương diệp, bát giác, cẩu kỷ, táo đỏ Hoài Sơn và vài cây mía về nhà trước. Sau khi Tô Hiểu Mạn nhận lấy đồ trong tay anh thì Tạ Minh Đồ quay đầu đi, lại tiếp tục ra khỏi nhà để tới chợ rau mua rau dưa.

Tô Hiểu Mạn bắt đầu nấu canh thịt dê.

Mười lăm cân thịt dê, hai người bọn họ tiết kiệm một chút thì có thể ăn gần chục ngày. Tô Hiểu Mạn cắt nửa cân thịt dê và nửa cân xương dê, rửa sạch sẽ, tẩm ướp hương liệu, rượu và gia vị rồi bỏ vào nồi đun qua một lần.

Vớt ra khỏi nồi cho ráo nước, mang đi xào cho thơm rồi lại cho vào nồi nước sôi tiếp. Cô từ từ bỏ hương diệp, thì là, cẩu kỷ và táo đỏ Hoài Sơn vào trong nồi rồi đậy nắp lại, bắt đầu nấu canh thịt dê.

Không lâu sau, hương thơm của canh thịt dê bay đầy trong không khí. Tô Hiểu Mạn ngửi được mùi hương này thèm đến mức chảy nước dãi mà bụng cũng sôi cả lên, cực kỳ muốn ăn thịt.

Mùi thơm này không chỉ khiến cô khó chịu mà mấy nhà bên cạnh cũng khó chịu theo, bên cạnh nhà cô là một đại viện lớn. Hiện tại tứ hợp viện mà chỉ có một gia đình ở rất ít, toàn là bốn, năm, thậm chí là mười mấy nhà cùng ở chung một chỗ, trở thành một đại viện lớn.

Trong đại viện bên cạnh có năm sáu hộ gia đình ở chung, ngày thường cũng ồn ào cãi nhau không ít lần. Hiện tại vẫn chưa tới giờ nấu cơm mà họ đã ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt rồi.

“Là nhà ai bắt đầu nấu đồ ngon thế?”

“Nấu canh thịt dê.”

“Không phải chỗ chúng ta đâu, mùi này là của nhà bên cạnh đấy.”

Bên ngoài mọi người bàn tán xôn xao, Tô Hiểu Mạn rúc ở trong phòng không lên tiếng. Cô cảm thấy sống ở đại viện như thế này cũng không tốt lắm, sân dựa gần sân thực sự đúng là quá chật chội, tính riêng tư cũng kém nữa.

Cô ở trong nhà riêng sân riêng thế này mà đã cảm thấy tính riêng tư kém rồi, đại viện bên cạnh cùng nhau ở trong một cái sân chắc là chẳng thể giữ nổi bí mật gì hết. Hôm nay nhà nào ăn cái gì, có khi hàng xóm còn nhớ rõ ràng hơn cả bản thân nhà đó ấy chứ.

Tô Hiểu Mạn ngửi mùi canh thịt dê rồi nằm trên giường đất chợp mắt một lát, trong mơ cô còn ôm xương dê hì hà hì hục mà gặm, cuối cùng tiếng động ngoài cửa đã gọi cô dậy. Tô Hiểu Mạn chạy ra mở cửa, bên ngoài tuyết đang rơi, Tạ Minh Đồ đỗ xe ba bánh ở ngoài cổng. Anh vừa bước xuống từ xe ba bánh, trên mũ còn có một ít tuyết đọng lại.

“Anh từ từ đã… Anh ngồi lên xe một lần nữa đi!” Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn định giúp anh phủi hết tuyết trên mũ đi, thế nhưng ngẫm nghĩ lại một chút thì hình ảnh lái xe này về sau sẽ rất đáng quý. Nghĩ nghĩ một lúc, cô nhanh chóng bảo Tạ Minh Đồ ngồi lại lên xe ba bánh rồi quay đầu về phòng lôi camera bảo bối của mình ra.

“Ngồi yên ngồi yên! Tạo dáng đẹp vào, em chụp cho anh một tấm.”

Tạ Minh Đồ bị ép phải giả vờ lái xe ba bánh cực kỳ bất đắc dĩ. Từ sau khi vợ mua camera thì lúc nào cũng thích chụp ảnh anh, hình như anh làm gì cô cũng phải chụp một tấm để làm kỷ niệm.

Ngay cả bây giờ cũng vậy, anh chỉ lái cái xe ba bánh cũ nát thôi mà cô cũng muốn chụp một tấm.

“Mạn Mạn, chụp nhiều như thế để làm gì vậy?”

“Về sau những tấm ảnh này đều sẽ rất hữu dụng!” Tô Hiểu Mạn vui vẻ ôm camera, hướng ống kính về phía Tạ Minh Đồ không ngừng điều chỉnh góc độ, cô còn chạy chậm vài bước tới sửa sang lại những đồ trên xe ba bánh nữa.

Lần này Tạ Minh Đồ tới chợ rau có thể nói là thu hoạch vô cùng phong phú.

Một xe ba bánh chở đầy cải trắng, cải trắng trong xe chất đống như một ngọn núi nhỏ. Ngoài cải trắng thì còn có mấy củ khoai tây, khoai lang ở giữa ngọn núi cải trắng nhỏ nữa. Ngoài những thứ này còn có một quả bí đao, một bao miến khô, một bao đậu hũ nhỏ, một lọ đậu tương nhỏ, dưa muối chua, hai cân đậu phụ đông… Và còn có cả một ít “tỏi ngày mồng tám tháng chạp” màu sắc kỳ lạ nữa.

Tô Hiểu Mạn nhìn chằm chằm tỏi ngày mồng tám tháng chạp kia, cảm thấy có chút sợ hãi.

“Cái này là…”

Tạ Minh Đồ giải thích: “Đó là tỏi ngày mồng tám tháng chạp.”

Tô Hiểu Mạn vuốt nhẹ bím tóc của mình, “Em biết là đây là tỏi ngày mồng tám tháng chạp rồi, nhưng mà nó là của thím bán rau tặng cho anh à?”

Tô Hiểu Mạn đã nghe nói về tỏi ngày mồng tám tháng chạp, chẳng qua cô mới chỉ nghe nói qua chứ chưa thấy bao giờ. Thế nhưng chỗ tỏi xanh này thực sự chẳng khiến người ta muốn ăn chút nào, màu sắc vô cùng kỳ quái. Cũng không biết có phải người ta đã làm gì không, hay vốn dĩ tỏi ngày mồng tám tháng chạp đã có màu sắc này rồi nhỉ?

“Là của một cụ ông cho anh.”

Tô Hiểu Mạn cái hiểu cái không mà gật gật đầu, thì ra là do cụ ông cho.

Cô còn tưởng là của một thím nào đó cho cơ.

Tạ Minh Đồ nhìn thấy biểu tình của cô liền giải thích thêm, “Trên đường anh đẩy xe giúp ông ấy, còn giúp ông ấy dọn lại đồ đạc trong nhà nên ông ấy mới cho anh.”

“À à, em hiểu rồi.” Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm em biết anh là một nhân vật phản diện thích lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui mà, lúc nào cũng thấy anh giúp đỡ mấy ông lão và bà lão hết.

“Sao anh mua nhiều đồ thế? Còn có cả dưa muối này nữa, hửm?

Còn có sữa đậu nành, chà, còn có cả đậu hũ nữa này! Miến này cũng mua ở chợ rau hả?”

“Có không ít thứ trong đây là do người khác cho. Có một thím khen anh đẹp trai, nghe anh nói đây là lần đầu tiên tới đây nên thím ấy tặng cho anh ít dưa muối và đậu tương nhà làm. Còn có một thím khác làm mai cho anh nữa.”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Hiểu Mạn không biết mình nên nói gì. Cô biết để Tạ Minh Đồ đi mua đồ ăn nhất định sẽ gặp được chuyện tốt, lại không nghĩ rằng lúc bảo anh đi mua đồ ăn thật sẽ có bất ngờ lớn đến như vậy.

Quá nhiều người tặng đồ cho anh luôn.

Tô Hiểu Mạn có chút lo lắng mơ hồ, “Anh Tiểu Đồ, các thím đó có hỏi về chuyện hôn nhân của anh không vậy?”

Cô sợ nếu Tạ Cẩu Tử nhà mình nói có vợ rồi thì người ta sẽ đòi hết đồ đã cho lại mất.

Tạ Minh Đồ: “Có hỏi chứ, anh trả lời là anh kết hôn rồi.”

Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ anh Tiểu Đồ nhà mình thành thật quá đi mất, “Sau đó thì sao, thím ấy nói như thế nào?”

Tạ Minh Đồ liếc mắt nhìn Tô Hiểu Mạn một cái, nuốt nuốt nước miếng.

Tô Hiểu Mạn: “Anh nhìn em làm cái gì?”

“Thím ấy hỏi là em có chưa?”

“Thím ấy bảo nếu em có thai thì sẽ cho anh thêm một ít hạnh nhân khô nữa.”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Là cô hẹp hòi rồi.

Mấy thím ở đấy đúng là vừa nhiệt tình vừa hào phóng mà!!!!!

Tô Hiểu Mạn cười cười vỗ mặt anh, “Anh nhìn cái gi mà nhìn? Không có đâu! Tuổi nhỏ như vậy đã muốn làm cha rồi hả?”

Tạ Minh Đồ bắt lấy tay Tô Hiểu Mạn, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, “Anh muốn có một đứa con gái nhỏ giống Mạn Mạn cơ.”

“Nếu như là con trai thì sao?”

Tạ Minh Đồ: “Vậy anh muốn một đứa con trai giống Mạn Mạn?”

Tô Hiểu Mạn: “Nếu như bọn nhỏ không giống chúng ta thì sao?”

Chuyện di truyền cũng không phải việc mà hai người bọn họ có thể quyết định được, có một số đứa trẻ đặc biệt sẽ di truyền thứ tốt của ba mẹ, bọn họ sẽ tiếp nhận những thứ tốt nhưng khuyết điểm lại từ chối từ ngoài cửa, đây mới là đứa bé ngoan.

Cũng có một số đứa trẻ, đều nhận tất cả những khuyết điểm trên người ba mẹ. Đương nhiên, nếu là như vậy, cô cũng sẽ không ghét bỏ đứa trẻ đó.

Tạ Minh Đồ cúi đầu dùng mũi chạm nhẹ chóp mũi cô, “Chỉ cần là đứa trẻ mà Mạn Mạn sinh, anh đều thích.”

Tô Hiểu Mạn cười to vài tiếng, “Anh thật sự biết làm em vui đấy.”

“Từ từ, chúng ta lại chụp thêm vài tấm.” Tô Hiểu Mạn sắp xếp lại đống cải trắng ở phía sau lưng anh, xếp thành một ngọn núi nhỏ xinh đẹp, sau đó lại trang trí thêm bằng củ cải và khoai tây, giơ tay chỉ huy Tạ Minh Đồ tạo dáng, cô lại bấm nút rắc rắc chụp hai tấm.

Tiếp theo là tạo dáng Tạ Cẩu Tử đang lái máy kéo, Tạ Cẩu Tử lái xe vận chuyển, Tạ Cẩu Tử dẫm sau xe đạp, hiện tại lại có Tạ Cẩu Tử đẩy xe ba bánh, đây đều là những trải nghiệm muôn màu muôn vẻ!

Khi cô đang chụp ảnh, cửa sân nhà bên cạnh xuất hiện mấy cái đầu, vài đứa trẻ đang nhốn nháo nhìn hai người bọn họ, tựa như đang tò mò cặp đôi nam nữ trẻ tuổi này đang làm chuyện gì.

Mấy đứa trẻ ồn ào đã khiến cho người lớn chú ý, một bác gái mang tạp dề từ sân lớn đi ra, trong miệng còn mắng: “Vây quanh ở cổng làm gì vậy?”

Bác gái đeo tạp dề vừa đi ra liền thấy hai người Tạ Minh Đồ cùng Tô Hiểu Mạn, “Ôi, là người mới tới ở sân bên cạnh phải không?”

“Đúng vậy, bác gái.”

“Đang chụp ảnh? Có camera?” Sau khi nhìn thấy camera trên người Tô Hiểu Mạn, bà ta liền hiểu được bọn nhỏ đang xem cái gì, bà ta cười cười không nói lời nào, “Cũng là gia đình hầm thịt dê đúng không, vợ chồng mới cưới?”

Tạ Minh Đồ gật gật đầu, “Đúng vậy.”

“Sinh hoạt cần phải cẩn thận một chút, đừng có nửa đầu tháng mà không có nửa cuối tháng.”

Sau khi nói xong, bác gái đeo tạp dề quay trở về sân lớn, chồng bà tò mò hỏi tình huống nhà bên cạnh, bác gái tạp dề thở dài một tiếng, “Là một đôi nam nữ trẻ tuổi, vừa mới kết hôn, còn không biết trước sau, cô gái kia lớn lên vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn liền biết không phải người biết lo việc nhà.”

“Tôi xem hai đứa này về sau có mà vui không nổi.”

“Mỗi nhà đều có chuyện riêng khó nói.”

Người đàn ông hút thuốc nói: “Tôi nghe nói hai vợ chồng này rất biết cách sinh hoạt.”

“Không phải sao, cô gái thì đẹp như tiên, nhưng mà tôi thấy cặp đôi này sẽ không ngọt ngào được bao lâu, hai người đều không giống như người biết cách sinh sống chung, trên người bọn họ nhìn không thấy củi gạo mắm muối, lúc làm bạn trai bạn gái thì bao giờ cũng ngọt ngào, sau này có con rồi mỗi ngày phải chăm sóc con cái ăn uống, ăn, mặc, ở, đi lại thì làm sao mà không đau đầu?”

“Tôi xem hai đứa trẻ đó, về sau cãi nhau đủ chuyện cho coi.”

“Cặp vợ chồng tiểu Trần trong sân chúng ta, hai người bọn họ lúc đầu không phải như thế này sao? Hiện tại cuộc sống mỗi ngày trôi qua như thế nào?”

Người đàn ông gạt bớt tàn thuốc, “Tôi thấy đôi vợ chồng son này cũng không tệ lắm.”

“Như thế này mà không tệ sao? Ông nghe nghe đi, một mùi thịt, ông lại chờ mấy ngày nữa nhìn lại một lần xem, có mùi đồ ăn hay không cũng chưa biết đâu.”

“Dù sao thì tôi và mấy chị em trong sân, đều không xem trọng nhà bọn họ.”

“Trai xinh, gái đẹp, lời văn ở trong tiểu thuyết, đó là Ngưu Nam Chức Nữ trời đất tạo nên một đôi, mà ở chỗ người dân bình thường như chúng ta? Chưa chắc có thể có được kết quả tốt.”

“Chờ xem.”

Tứ hợp viện bên cạnh mới có cặp vợ chồng trẻ tuổi đến, việc này khiến cho không ít người chú ý tới hai người, khi Trần Hưng Vĩ tan làm về nhà, cũng gặp được cặp vợ chồng ở sân bên cạnh, giống nhau mọi người nói, trai xinh, gái đẹp.

Năm trước anh ta và Đình Đình cũng giống như vậy, lúc hai người bọn họ khi quen nhau thật sự ngọt ngào, Đình Đình yêu cái đẹp yêu sự lãng mạn, hai người bọn họ một ngày ở bên nhau có nói bao nhiêu cũng không đủ, mỗi lần gặp mặt trái tim đều vì đối phương mà không ngừng nhảy nhót.

Bọn họ kết hôn trong sự chúc mừng của mọi người, đáng tiếc kết hôn chưa được một năm, Trần Hưng Vĩ lại cảm thấy cuộc sống này không quá dễ dàng.

Đình Đình một cô giáo tiểu học, mặc chiếc váy trắng rất xinh đẹp nhưng không phải là một người vợ tốt, chồng người khác khi trở về nhà đều có cơm và đồ ăn nóng, nhà bọn họ thiếu chút nữa cãi nhau đốt nhà.

Chưa kể đến việc mỗi lần phát tiền lương, Đình Đình lại đòi muốn đi xem điện ảnh, muốn đi cửa hàng quốc doanh dạo một vòng, muốn đi công viên, muốn đi… Lần nào cũng thế, tiền trong túi đã vơi đi một nửa, những ngày sau chỉ có thể cố vượt qua.

Đình Đình lại bắt đầu cảm thấy anh ta keo kiệt, trước kia mua cho cô quần áo mua giày, hiện tại anh lại khuyên cô dùng tiết kiệm một chút, ở bên nhau trong những ngày nghỉ, cũng không hề đi ra ngoài ăn cơm, đi xem điện ảnh, đọc mấy quyển sách mới… Trước kia hai người rất hạnh phúc còn bây giờ lại tan vỡ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Trần Hưng Vĩ cũng không có biện pháp nào cả, nếu không tiết kiệm, cuộc sống sau này của họ sẽ vượt qua như thế nào. Kết hôn đã gần một năm, ba mẹ trong nhà hối sinh con, hiện tại hai vợ chồng như người lạ, đã đem cuộc sống ép đến khó thở, nếu như tương lai có con thì phải lo cho cuộc sống ra sao?

Mỗi ngày anh ta như người mất hồn mất vía.

Năm trước vẫn là chú rể mà mọi người hâm mộ, năm nay còn chưa có mấy ngày, nhà bọn họ đã cãi nhau hai ba lần.

Cưới vợ nên cưới vợ hiền.

Trần Hưng Vĩ thoáng nhìn qua cửa nhà Tạ Minh Đồ, ngửi mùi thịt dê nghĩ thầm, chàng trai này là một phiên bản khác của chính mình, không khỏi rơi nước mắt thương cảm giúp hắn.

Hai người trẻ tuổi này chưa biết cuộc sống sau này như thế nào.

Đầu tháng đã ăn nhiều thịt cá như vậy, những ngày tháng tiếp theo làm sao có thể sống tiếp.

Anh ta lắc lắc đầu, đi vào sân nhà mình.

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhau đem cải trắng, những thứ khác trên xe dọn vào phòng trống, cô vốn dĩ muốn giúp đỡ vận chuyển mấy bắp cải trắng, Tạ Minh Đồ lại không cho cô chạm vào, “Mạn Mạn, em đi đem dưa muối bỏ vào phòng bếp đi.”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, chờ sau khi cô từ phòng bếp chạy ra, Tạ Minh Đồ đã đem tất cả rau dưa khoai tây củ cải dọn xong, còn thuận tiện rửa sạch mấy củ khoai lớn, nói là bỏ tới giường đất nướng chín.

“Anh đi mua chút bột mì.” Nói xong Tạ Minh Đồ lái xe ba bánh chạy đi.

Tô Hiểu Mạn ở phía sau liên tiếp cười, không thể không cười cho được, Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ là một người mạnh mẽ oai phong.

Đúng rồi, vừa rồi cô chưa có hỏi Tạ Cẩu Tử lấy xe ba bánh từ đâu ra?!

Cô ngửi mùi thơm của thịt dê, hít một hơi thật sâu cảm nhận hạnh phúc, vừa quay đầu lại phát hiện một người cô gái tuổi trẻ đang quan sát đánh giá cô, là một cô gái trẻ tuổi mang áo khoác màu xanh, lớn lên thanh tú, nhìn dáng vẻ là em gái nhỏ yêu cái đẹp, nhìn tóc của cô ta khả năng đã kết hôn.

Tô Hiểu Mạn chào hỏi một tiếng.

Cô gái trẻ hướng cô gật đầu, “Tôi là Tiết Đình Đình, là giáo viên tiểu học ở gần đây, vợ chồng tôi ở sân bên kia.”

Tô Hiểu Mạn cười, “Như vậy chúng ta vẫn là hàng xóm.”

Hai người giới thiệu tên với nhau.

“Vợ chồng các người mới chuyển đến sao?” Tiết Đình Đình đánh giá Tô Hiểu Mạn trước mắt, nghĩ thầm cô gái này thật đúng là xinh đẹp, chồng của cô ấy lại càng đẹp trai, một đôi vợ chồng trẻ tuổi xuất sắc.

Nhìn dáng vẻ này chắc cũng người yêu cái đẹp.

Tiết Đình Đình ở trong lòng thở dài một hơi, cô ta hối hận khi kết hôn, sau khi kết hôn so với lúc trước làm người yêu hoàn toàn khác nhau, cô ta nguyện ý mãi là người yêu chứ không muốn kết hôn cùng Trần Hưng Vĩ.

Sau khi kết hôn chưa được một năm, bây giờ chỉ còn lại những chuyện vặt vãnh.

Lúc trước chưa có lấy chồng, cô ta muốn mua cái gì, tiết kiệm là có thể mua được, ngày nghỉ cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, lúc làm bạn gái, bạn trai sẽ tặng quà cho nhau… Nhưng sau khi kết hôn, tất cả đều thay đổi, cô ta muốn cái gì muốn mua thứ gì, muốn ăn cái gì đều phải nhìn xem sắc mặt của Trần Hưng Vĩ.

“Đúng vậy.”

Tiết Đình Đình vuốt tóc bên tai, cười nói: “Tôi cũng thật hâm mộ cô cùng chồng mới cưới.”

Ở trước mặt một người xa lạ, còn chưa biết cô ta chủ động có ý đồ gì, Tô Hiểu Mạn chỉ là cúi đầu thẹn thùng cười tỏ ra hạnh phúc.

Tiết Đình Đình nhìn nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc của cô, trong lòng có chút hoai niệm, cô ta nghĩ tới bản thâ năm trước, có phải hay không cũng như vậy? Đối với sinh hoạt hôn nhân trong tương lai tràn ngập chờ mong?

Cô ta nghĩ, cô gái đáng thương, ta tạm thời không làm ngươi vỡ mộng, hãy hưởng thụ tốt mấy ngày mộng đẹp còn lại đi.

Tiết Đình Đình cũng không xem trọng đôi vợ chồng này. Một năm sau hai người bọn họ nói không chừng cũng sẽ suốt ngày cãi nhau giống như cô ta và Trần Hưng Vĩ.

Lúc trước chính là thấy Trần Hưng Vĩ lớn lên cao ráo lại đẹp trai, miệng nói ngọt ngào lãng mạn, sẽ biết làm cô ta vui, đi xe đạp chở cô ta đi khắp các con đường ngõ hẻm. Khi đó có bao nhiêu ngọt ngào thì hiện tại lại là oán hận chán ghét bấy nhiêu.

Chọn đàn ông nên chọn người kiên định, quan trọng là giàu có, để bạn không sống vất vả. Ngoại hình của đàn ông không có còn quan trọng như cô ta trước đây từng nghĩ nữa.

Người đàn ông của Tô Hiểu Mạn còn đẹp trai hơn Trần Hưng Vĩ nhà cô ta vài phần. Cũng không biết có tốt hay không, nếu là cái gối thêu hoa thì sau này em gái Tô phải chịu khổ.

Một cô gái đẹp trong sáng như vậy thì làm sao có thể có khả năng lo việc nhà.

Hai người chắp vá ở bên nhau sinh hoạt, về sau có thể nói là nước sôi lửa bỏng.

“Nhà cô ở bên cạnh phải không.”

“Đúng vậy, ở trong sân phía đông.”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu đang muốn trở về nhà, Tiết Đình Đình lại ở phía sau nói: “Hy vọng cuộc sống sau này của vợ chồng cô sẽ luôn hạnh phúc, chúng ta là hàng xóm, có thể tâm sự nhiều hơn.”

Tô Hiểu Mạn: “Cảm ơn.”

Cô quay người đóng cửa lại.

Cái gì gọi là “Hy vọng cuộc sống sau này của vợ chồng cô sẽ luôn hạnh phúc”. Giọng điệu của người này không đúng lắm, không giống như là chúc phúc, mà ngược lại có vẻ thêm ý khác.

Làm như cảm thấy về sau cô sẽ không hạnh phúc?!

Chương kế tiếp