Thập Niên 80: Đổi Chồng

Chương 175: Phiên ngoại: Đi vào giấc mộng 3
Đúng là Đông Mạch đang cố ý.

Đúng là cô muốn thông đồng với Thẩm Liệt để được gả cho Thẩm Liệt, cô cảm thấy Thẩm Liệt mới đúng là người đàn ông chân chính.

Dựa vào đâu mà cô lại không thể tìm được một người đàn ông chân chính mà lại ở bên một người đàn ông hung hăng không thể được như Lâm Vinh Đường chứ?

Hai năm này cô vẫn luôn chịu đủ mọi loại tủi nhục, chịu đủ loại ánh mắt khinh thường của mọi người. Còn Vương Tú Cúc thì luôn luôn mắng chửi cô là loại gà không thể đẻ trứng.

Ở nông thôn, một người phụ nữ không thể sinh con rốt cuộc có ý nghĩa gì cô hiểu rất rõ ràng, cho nên cô đã cố gắng nhẫn nhịn hết sức. Mỗi khi đi đến nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ hỏi cô thể nào cô đều nói Lâm Vinh Đường rất tốt mà không đề cập đến chuyện Vương Tú Cúc làm ra. Thậm chí cô còn phải an ủi lại mẹ mình nói rằng cuộc sống của mình cũng khá tốt.

Trong lòng cô cũng rất cảm kích Lâm Vinh Đường còn cảm thấy Lâm Vinh Đường đối xử với mình rất tốt. Cô cảm thấy Lâm Vinh Đường có thể tiếp nhận được những khiếm khuyết của mình là do cô thật sự quá may mắn, cô cảm thấy mình phải nên biết ơn người ta.

Chỉ vì chút biết ơn này cho nên cô đã xem nhẹ quá nhiều chuyện.

Đương nhiên cô cũng cảm thấy tự trách chính bản thân mình là do cô quá yếu đuối và nhút nhát.

Mỗi một cô gái bình thường ở nông thôn chỉ cần đến tuổi là sẽ kết hôn, kết hôn xong thì sẽ sinh con đẻ cái, đây chính là chuyện thường tình nhất trong cuộc sống của mỗi người. Cô kết hôn nhưng không thể sinh được con nhưng chồng cô lại vẫn có thể tiếp nhận được là cô đã cảm thấy khá ổn.

Cô cũng không dám nghĩ tới trong cuộc đời mình thế mà lại tồn tại một chuyện lừa gạt đáng sợ như vậy. Cô không thể tin được bản thân mình lại bị một người quen thuộc như vậy lừa gạt.

Nỗi sợ hãi làm cô vô thức đi dọc theo quỹ đạo đã định trước, cô cũng không dám thay đổi thậm chí đến cả khả năng tìm kiếm sự thật cô cũng vô thức muốn trốn tránh.

Giờ đây, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra rõ ràng được sự thật thì tất cả những lời xúc phạm và sự cảm kích đó đều đã biến thành thù hận.

Hai năm nay, anhk ta vẫn luôn nhìn bản thân cô bị người ta nhìn bằng ánh mắt khinh thường, nhìn bản thân cô bị mẹ ruột của anh ta mắng chửi như vậy. Làm sao anh ta có thể làkm ra được bộ mặt săn sóc dịu dàng rồi nói sẽ không ghét bỏ cô như thế được chứ!

Làm sao anh ta lại có thể như vậy được!

Đông Mạch thật sự rất mhận.

Cô thật rất muốn trực tiếp nói hẳn ra ngoài rằng Lâm Vinh Đường căn bản không được, muốn nói ra rằng thân thể của bản thân không có vấn đề gì cả. Nếu như có thể nói ra được như vậy thì tất nhiên sẽ rất thoải mái nhưng mà Đông Mạch biết khi nói ra những điều đó thì người khác sẽ bán tín bản nghi, bọn họ sẽ lại bàn tán sôi nổi. Suy cho cùng thì ai có thể bò vào được phòng mình để xem buổi tối mình làm những gì chứ!

Cho nên Đông Mạch muốn tìm một người đàn ông, cô muốn tìm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, muốn tìm một người đàn ông mang đầy vẻ nam tính vừa nhìn là có thể làm cho mình nhanh chóng có thai càng sớm càng tốt.

Không có gì có thể chứng minh rõ ràng hơn được bằng việc để cho bụng mình được to ral

Đông Mạch đẩy xe đi vào nhà, vừa về đến nhà lại nhìn thấy Vương Tú Cúc đang ở đó.

Vương Tú Cúc đang ở trong sân cho gà ăn, nhìn thấy Đông Mạch trở về là bà ta lại giận sôi máu.

Bà ta chỉ vào Đông Mạch mắng: “Cái con tiểu tiện nhân này, cô chạy đi đâu vậy hả, cô còn có mặt mũi nữa không hả? Suốt ngày không

về nhà, không biết nấu cơm cho chồng thì cô là cái giống gì vậy? Cô để cho chồng cô ăn cái gì? Cô nói xem, cô vừa đi đâu!”

Bà ta nói xong lại làm ra bộ dáng giống như muốn cho cô một cái tát.

Lúc này Lâm Vinh Đường lại đi lại đây.

Lâm Vinh Đường lập tức nhìn ra được Đông Mạch có gì đó bất thường.

Lúc này trong mắt Đông Mạch hiện lên vẻ quật cường, sự kiên quyết đến chết cũng không lùi.

Anh ta nhíu mày vội vàng nói: “Đông Mạch, em làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Đông Mạch thong thả dịch chuyển tầm mắt nhìn về phía Lâm Vinh Đường.

Lâm Vinh Đường lại càng nhíu mày hơn, anh ta cảm thấy lúc này ảnh mắt của Đông Mạch lúc nhìn mình cực kỳ xa lạ, giống như anh ta đang đi sâu vào trong núi buổi đêm lại vô tình giẫm phải dòng nước suối lạnh giá rồi dòng suối đó lại nặng nề sâu thẳm hơn.

Đông Mạch nhìn người đàn ông trước mắt này, một người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Người đàn ông đang lộ ra vẻ mặt quan tâm nhìn về phía mình khiến cô chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô là người rất bình thường, đời này nơi mà cô đi xa nhất cũng chỉ có mỗi Lăng Thành.

Cô cũng chưa từng gặp qua quá nhiều người, những người quen biết cũng chỉ có mỗi người trong thôn Đông Quách và thôn Tùng Sơn, hai người chị dâu trên thành phố là người có kiến thức nhiều nhất mà cô biết.

Cô vẫn luôn cho rằng cuộc sống mình đang sống trôi qua rất bình thường, cô cũng luôn nghĩ những người xấu mà mình đã từng được xem qua phim điện ảnh trước kia đều sẽ không có. Mọi người đều là những người bình thường lương thiện, làm sao lại có thể có người xấu như thế được?

Nhưng mà hiện tại thì cô đã biết có một số người tồn tại có thể tồi tệ đến mức khiến người ta sau lưng ớn lạnh.

Rõ ràng anh ta biết hết tất cả mọi chuyện nhưng lại muốn giấu giếm đi mọi thứ mà nhìn người ta vùng vẫy, nhìn người ta chịu khổ sở, nhìn người ta cảm động rơi nước mắt vì anh ta.

Làm sao con người anh ta có thể như vậy được chứ!

Trong lòng Đông Mạch kinh hoàng, cô đã bị người ta lừa gạt như vậy trong thời gian hai năm. Cô phẫn nộ đến mức gần như muốn nhào tới hung hăng mà xé xác đánh đắm Lâm Vinh Đường.

Nhưng mà cô vẫn nhịn xuống được.

Nếu như cô không ra tay tàn nhẫn với Lâm Vinh Đường vậy thì cô thật sự có lỗi với những đau khổ và tra tấn mà mình đã chịu đựng trong suốt mấy năm qua, cô sẽ không thể gột rửa hết được những oan khuất của chính mình!

Cho nên cô nhắm chặt mắt lại hít sâu một hơi lắc đầu: “Không có việc gì.”

Vương Tú Cúc buồn cười: “Nhìn cái bộ dáng của cô ta kìa, Vinh Đường con còn ôn tồn nói với cô ta làm cái gì, cô ta xứng sao? Chừng nào con làm cho mẹ tức chết thì con mới biết được sao? Sao con có thể chọn được một cô vợ như này được chú!”

Tuy rằng Đông Mạch nói không có việc gì nhưng trong lòng Lâm Vinh Đường vẫn rất hoảng hốt, anh ta vội vàng nói mẹ mình: “Mẹ, mẹ bớt tranh cãi đi."

Vương Tú Cúc: “Mẹ bớt tranh cãi đi? Cái loại vợ như này mà con còn muốn sao? Con bị nó làm cho hồ đồ rồi sao?"

Ban ngày ban mặt mà Vương Tú Cúc đã ồn ào như vậy nên có mấy người hàng xóm vẫn nghe thấy được, cũng có mấy người tới đây khuyên can nhưng mà càng nhiều người đến thì Vương Tú Cúc lại càng hăng hái hơn, bà ta lại bắt đầu làm ầm làm ĩ.

“Mọi người nhìn cái bộ dạng chết giẫm của cô ta xem, làm gì có dâu con như vậy không, ai mà thèm yêu thích loại con dâu như vậy chứ, nhìn thấy cô ta là tôi lại giận sôi máu!”

Bà ta nói xong lại cầm lấy cái chổi ở bên cạnh vung về phía của Đông Mạch.

Lâm Vinh Đường cản lại nhưng mẹ anh ta còn đang nổi nóng làm sao có thể ngăn cản được nổi.

Vương Tú Các vùng cái chổi lại đây, Đông Mạch lại né tránh.

Đông Mạch né tránh một bên lại củi đầu nhìn về phía bên cạnh, lúc sau cô lại bước chân về phía chân tường.

Mọi người nhìn thấy cô như vậy cũng không hiểu nổi, bọn họ không biết cô đang muốn làm gì.

Đông Mạch cũng xách theo một cái chổi bên cạnh lên.

Phải biết rằng cây chổi được làm bằng cây cao lương thường dùng để quét phòng ở, còn cái chổi này được bỏ từ cành trúc thì để quét sân cho nên nó còn chắc chắn hơn cái chổi kia rất nhiều.

Đông Mạch xách cái chổi kia lên đi đến nói: “Bà đánh đi, bà mà dám đánh thì tôi cũng sẽ đánh bà!”

Cô vừa nói xong câu này lại khiến mọi người xung quanh đều ngây cả người.

Con dâu đi đánh mẹ chồng sao?

Đông Mạch nắm chặt lấy cái chổi: “Ban ngày bà mắng tôi đến buổi tối bà cũng mắng, dây dưa mãi vẫn chưa xong sao? Cũng không phải chỉ là không thể sinh được con thôi sao, không thể sinh được con thì làm sao chứ. Nếu như không ở được thì ly hôn, tôi cũng là một cô gái trong sạch, dựa vào đâu mà tôi phải bị bà chà đạp như vậy chứ?”

Mọi người nhìn thấy Đông Mạch như vậy đều có chút ngây ngốc, bây giờ lại nghe thấy Đông Mạch nói như vậy lại nhớ đến bộ dáng ngày thường của Vương Tú Cúc cho nên đều có chút thổn thức.

Thành thật mà nói thì ngày thường quả thật Đông Mạch sống rất khó khăn.

Chỉ là, chỉ là... đó không phải là chuyện cô xứng đáng bị sao?

Chính cô không thể sinh được...

Vì thế có người lại bật cười nói: “Đông Mạch, cô nói xem cô đang làm gì vậy, cô đã không thể sinh được con rồi còn lớn tiếng phát hoả như vậy làm gì. Tốt xấu gì cô cũng nên đi tới dỗ ngon dỗ ngọt mẹ chồng cô chủ, nếu không cô bị đuổi ra ngoài thì về sau cô sẽ thế nào đây?"

Giữa những tiếng khúc khích cười nhạo và khuyên bảo, Vương Tú Cúc lại phát hoả bật dậy đi lên. Bà ta tức giận đến đỏ cả mắt chỉ thẳng vào Lâm Vinh Đường mà mắng: “Lâm Vinh Đường mẹ nói cho con biết nếu như hôm nay con không quét con vợ của con ra ngoài cửa thì con đừng có nhận mẹ là mẹ nữa. Con nhìn con xem, cả ngày con chiều hư cô ta như vậy cuối cùng chiều hư cô ta thành cái dạng gì thế kia!”

Lâm Vinh Đường nhíu mày vội vàng khuyên bảo Đông Mạch: “Đông Mạch, em thu hồi tính khí của em lại đi, dù cho mẹ anh có nói gì thì cũng chỉ là vì muốn tốt cho chúng ta thôi, em việc gì phải đi so đo với mẹ thế hả. Em lấy cái chổi ra làm gì, truyền ra ngoài lại khiến cho người ta chê cười hả. Em nhanh chóng buông cái chổi xuống đi nhận lỗi với mẹ, chờ một lát nữa anh đi khuyên bảo mẹ, em nhanh buông.”

Nhưng mà Đông Mạch lại không nghe lời anh ta mà còn nói: “Nhưng mà Lâm Vinh Đường em không đành lòng, em không thể sinh được nhưng mỗi ngày em đều bị khinh bỉ bị la mắng, em chịu không nổi! Hơn nữa anh cũng thấy rồi đấy mẹ anh không muốn chứa chấp em, nếu như bà đã không muốn chứa chấp em thì em sẽ đi, chúng ta lập tức ly hôn đi! Em sẽ chạy ra ngoài xin ăn, em sẽ đi nhảy sông mà chết, em cũng không còn là dâu con nhà anh nữa! Em là người chứ không phải một con chó, dựa vào cái gì mà mỗi ngày em đều bị người ta ức hiếp chứ!"

Lâm Vinh Đường nóng giận lôi kéo tay Đông Mạch: “Đông Mạch, em điên rồi à! Em đang nói cái gì linh tinh đấy?”

Đông Mạch: “Không phải là muốn ly hôn sao? Chúng ta nhanh chóng ly hôn đi."

Lâm Vinh Đường: “Không được, không thể ly hôn được!”

Đông Mạch mỉm cười lại nói với Vương Tú Cúc: “Bà nhìn xem là tôi nói muốn ly hôn, tôi không thể sinh được con, tôi việc gì phải chiếm hầm cầu không ị phân chứ. Tôi phải nhanh chóng nhường vị trí đó để cho anh ta mau cưới vợ mới nhưng mà con trai bà cứ túm chặt lấy tôi không cho tôi ly hôn. Bà muốn mắng chửi thì mắng con trai bà đi, nếu con trai bà đồng ý thì tôi cũng chẳng có gì phải từ chối, lập tức đi đến cục dân chính ly hôn ngay!”

Mọi người nghe thấy điều này lại nhanh chóng sôi nổi bàn tán, trong lòng bọn họ cũng không hiểu Đông Mạch lại làm sao, vậy mà cô cũng dám ly hôn. Chắc hẳn cô mới là người sợ ly hôn nhất, phải cẩn thận chạy đến chỗ bà mẹ chồng mà dỗ dành mới đúng chứ!

Thím hai Vương ở bên cạnh lập tức đi tới phía trước khuyên ngăn: “Đông Mạch, cháu quả thật cũng không dễ dàng, ở trong mắt mọi người đều có thể nhìn ra hết được nhưng mà cháu cũng phải suy nghĩ lại lời nói của mẹ chồng cháu cũng không phải không có lý, không phải cháu không thể sinh được con sao? Vì cháu không thể sinh được con nên trong lòng mẹ chồng cháu mới tức giận, cháu cứ nhẫn nhịn một chút đi!”

Những người khác cũng đều khổ tâm nói: “Tính khí của mẹ chồng cô không tốt nhưng sau khi ly hôn rồi thì cô phải thể nào đây, tìm được một người có thể bao dung như vậy cũng không dễ dàng đâu! Hơn nữak con người của Lâm Vinh Đường cũng không tồi, cậu ấy đối xử với cô cũng rất tốt cô cũng biết mà.”

Nhưng mà dĩ nhiên cũng sẽ có người ngầm bĩu môi trộm nói: “Ly hôn thì ly hôn, cái cô con dâu kthế này ấy cũng không phải Lâm Vinh Đường không thể bỏ được, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa."

Vương Tú Cúc tức giận nhảy dựng lên: “Ly hôn, ly hôn lập tức ly hôn đi, làm gì có ai khômng thể rời bỏ được ai chứ! Bà đây thật sự muốn nhìn xem cái loại lẳng lơ như cô sau khi ly hôn rồi thì có thể làm được gì, ai thèm thích loại người như cô! Lập tức ly hôn đi!”

Đông Mạch: “Được, đi làm thủ tục đi!”

Ở bên này Vương Tú Cúc muốn ly hôn, Đông Mạch cũng muốn ly hôn, nhưng Lâm Vinh Đường lại ngược lại cắn răng không chịu từ bỏ.

Cuối cùng Đông Mạch lại cười lạnh nói: “Lâm Vinh Đường, đúng là tôi muốn ly hôn với anh đấy, anh không muốn ly hôn sao. Được thôi, vậy anh bảo mẹ anh đi nhận lỗi với tôi đi, nếu bà ta không nhận lỗi với tôi thì cuộc sống như vậy tôi cũng không cần."

Mọi người xung quanh đều sợ hãi, trong lòng thầm nói cô con dầu này điên rồi, cô đang muốn làm phản sao?

Vương Tú Cúc nhìn thấy con trai vẫn luôn bảo vệ vợ như vậy khiến bà ta chịu không nổi, lúc này bà ta lập tức tức giận ngã nhào xuống mặt đất lăn lăn lộn lộn nói: "Tôi không muốn sống nữa, ông trời ơi ông mau chóng đưa tôi đi đi. Con quạ đen đuôi dài này cưới được vợ rồi là quên ngay mẹ, vợ nó ức hiếp tôi như vậy mà con trai vẫn còn bảo vệ cho nó như thế. Tôi phải sống thế nào đây, thật đáng thương cho tôi đến bây giờ cũng chẳng thể ôm được cháu nội, gia môn bất hạnh. Làm sao nhà tôi lại có thể cưới được một con gà không biết đẻ trứng như thế được chứ.”

Đông Mạch xoay người lập tức đạp xe đi ra khỏi cửa: “Hai mẹ con các người cứ từ từ bàn bạc đi, là muốn nhận lỗi với tôi hay là muốn đuổi tôi ra khỏi cửa các người tự chọn một cái.”

Đông Mạch lái xe chạy về nhà mẹ đẻ, sau khi đến nhà mẹ đẻ cô nhanh chóng nói hết việc này ra cho người nhà mẹ đẻ nghe.

Hồ Kim Phượng tức giận trong lòng run lên, bà ấy run giọng nói: “Bắt nạt người quá đáng, quá mức ức hiếp người khác, làm sao lại có thể ức hiếp người như vậy được chứ? Còn có người giống như bọn họ nữa sao?"

Đông Mạch: “Mẹ, chuyện tới bước này rồi con cũng không tức giận nữa, con đã uất nghẹn hai năm nay rồi, tức giận cũng nhiều mà khóc cũng nhiều rồi. Hiện tại cơ thể của con không có vấn đề gì cả đây mới là tin tức tốt nhất, còn về việc người ta lừa dối gạt con, con cũng có thể từ từ bù lại."

Trong lúc này cả Giang Thụ Lý, Giang Xuân Canh và Giang Thu Thu đều có mặt ở đây, mọi người nghe thấy việc này đều tức giận không chịu được. Ngay lúc Giang Xuân Canh đang muốn đứng lên đi đánh cho Lâm Vinh Đường một trận thì lại bị Đông Mạch gọi lại.

Cô nói đại khái suy nghĩ của mình, Hồ Kim Phượng thấy cũng đúng nên nói: “Chuyện này mẹ cũng không thể chứng minh cái gì được, con nhanh chóng ly hôn đi mẹ sẽ tìm cho con một người, sớm muộn gì con cũng sẽ sinh ra được một đứa bé trắng trẻo mập mạp!"

Giang Xuân Canh nghiến răng nghiến lợi: “Như vậy là tha cho thẳng đó sao? Vậy thì có cái gì mà vui chứ!”

Đông Mạch: “Cứ từ từ đã, anh ta căn bản không được, dù sao sớm muộn gì cũng là do anh ta chịu thôi. Thật ra mấy năm nay anh ta cũng chẳng đánh mắng gì em cả chỉ có mỗi ngày đều làm nhục nhã em thôi. Cứ từ từ hẫng tức giận, đánh anh ta thôi thì hời cho anh ta quá, cử để cho anh ta từ từ nếm trải vậy.”

Giang Xuân Canh nghe xong lại nhíu mày.

Thanh danh của em gái là quan trọng nhất, sau khi chuyện này bị truyền ra ngoài quả thật không thể chứng minh được. Dù cho có cầm kết quả của bệnh viện đi chứng minh thì vẫn sẽ phải chịu ánh mắt nghi ngờ của người ta. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là phải kết hôn sinh con, đến lúc đó còn có ai dám nói cái gì nữa.

Nhưng mà như vậy thì hiện giờ cũng có chút khó khăn cũng quá mức tức nghẹn chịu oan uổng.

Anh ấy cau mày ánh mắt nặng nề mà chỉ ngồi ở bên cạnh không hé răng nửa lời cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đêm đó Đông Mạch tất nhiên không ngủ được, đến ngày hôm sau thì Lâm Vinh Đường đi tới.

Ngay lúc Lâm Vinh Đường đi tới thì Giang Xuân Canh lập tức đắm cho anh ta một phát. Lâm Vinh Đường hô to anh vợ lại bị Giang Xuân Canh đánh cho, lần này anh ta bị đánh đến bầm dập mặt mũi.

Hồ Kim Phượng nghe thấy con trai ở bên ngoài đánh người nhưng vẫn ngồi yên ở đó không hé răng, đến cả Đông Mạch cũng lạnh nhạt thờ ơ.

Cuối cùng bọn họ lại sợ xảy ra án mạng rất cuộc cũng đi ra ngoài can, sau khi can ra Lâm Vinh Đường cũng chẳng thể đứng vững nổi.

Hồ Kim Phượng: “Chúng tôi chẳng có gì để nói với cậu cả, chỉ có một câu thôi nhanh chóng ly hôn.”

Lâm Vinh Đường suy yếu đỡ lấy vách tường, anh ta nhìn về phía Đông Mạch: “Đông Mạch, anh muốn nói chuyện riêng với em."

Đông Mạch: “Anh vào đi.”

Giang Xuân Canh còn muốn cản lại nhưng Hồ Kim Phượng lại nháy mắt ra hiệu với Giang Xuân Canh.

*****

“Vì sao, em mau nói cho anh biết vì sao lại ly hôn?" Lâm Vinh Đường nhìn chằm chằm Đông Mạch: “Có phải em ghét bỏ anh đúng không?”

Đông Mạch nghe thấy câu này là biết Lâm Vinh Đường đang muốn thử mình nhưng mà cũng có ích lợi gì chứ, chẳng lẽ anh ta muốn lấy dây buộc mình sao?

Đông Mạch cười khẽ một tiếng: “Cũng chẳng có gì cả chỉ là do tôi quá mệt mỏi thôi.”

Lâm Vinh Đường: “Ly hôn xong em có tính toán gì?”

Đông Mạch: “Tôi có thể có tính toán được chứ, tôi cứ như vậy thôi cũng chẳng có ai đồng ý cưới tôi cả cứ thể ở lại nhà mẹ đẻ. Tôi sẽ giúp đỡ mấy chị dâu nhà mẹ đẻ làm ăn kiếm sống rồi chăm sóc cho cháu trai Mãn Mãn nhà tôi. Về sau khả năng tôi sẽ trông cậy vào Mãn Mãn."

Đông Mạch chủ ý tới sau khi nghe mình nói xong những câu này Lâm Vinh Đường đã thả lỏng hơn nhiều. Anh ta hiển nhiên đang lo sợ cô gả chồng, gả chồng rồi thì sẽ sinh con, lúc đó anh ta sẽ không còn mặt mũi nữa.

Thậm chí lúc cô kết hôn rồi thì sẽ biết hết chân tướng mọi chuyện, anh ta cũng sợ mình sẽ nói toạc hết ra bên ngoài.

Nhưng mà lúc này đây Đông Mạch cũng sẽ chưa nói toạc hết ra.

Bây giờ mà nói ra thì người khác sẽ hoài nghi Lâm Vinh Đường nhưng mà họ vẫn sẽ dùng ánh mắt khác thường mà nhìn chằm chằm cô rồi mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào bụng của cô.

Nếu như cô âm thầm sinh một đứa bé thì sẽ để cho mọi người xem rốt cuộc ai mới là người không thể sinh được!

Cho nên cô lại củi đầu nhẫn nại nói: “Anh cũng biết tính cách của tôi rồi đấy, lần này tôi bị mẹ anh bức bách làm cho nóng nảy. Tôi chịu không nổi, cục tức này tôi không thể nuốt xuống nổi, tôi cũng không còn đường lui nữa."

Lâm Vinh Đường lại thở dài một hơi.

*****

Anh ta đã đi khuyên bảo mẹ rồi nhưng mà khuyên không được, vậy thì còn có thể thể nào được nữa chỉ có thể ly hôn thôi.

Đông Mạch ở nhà mẹ đẻ mấy ngày rốt cuộc cũng đi làm thủ tục ly hôn.

Ngày ly hôn có mấy người ở thôn Đông Quách đi đến khuyên can cô, bọn họ cảm thấy cô vẫn nên nhẫn nhịn một chút, cảm thấy cô không thể sinh con được vậy cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ dàng.

Đông Mạch nghẹn một hơi cũng không nghe những lời này, dù sao cô cũng kiên quyết muốn ly hôn.

Vương Tú Cúc nhìn thấy con trai mình bị đánh thành dạng này tất nhiên sẽ nói đây là do người nhà bên mẹ đẻ của Đông Mạch làm ra, bà ta muốn để Đông Mạch bồi thường. Nhưng ngược lại Lâm Vinh Đường lại nói là do mình gặp phải người xấu nên bị đánh, chuyện này không liên quan gì đến nhà Đông Mạch cả. Vương Tú Cúc vẫn khăng khăng nói là do người nhà Đông Mạch nhưng mà bà ta cũng chẳng có chứng cứ gì nên tất nhiên chỉ có thể nghẹn họng.

Sau khi xong xuôi thủ tục ly hôn, Giang Xuân Canh lại mang người tới dọn của hồi môn của Đông Mạch về. Anh ấy chỉ thu dọn lại đồ nhà mình còn những cái khác nhìn không thuận mắt là đạp đổ hết, đúng là kiêu ngạo như vậy.

Vương Tú Cúc tức giận nhảy dựng lên khóc lóc, bà ta mắng Đông Mạch, mắng Giang Xuân Canh. Lúc sau Giang Xuân Canh nhanh chóng cắm một dao nện xuống mặt đất nói: “Cái bà già kia, bà lại mắng một cầu nữa thử xem?”

Vương Tú Cúc bị doạ sợ hai chân run lên: “Ăn cướp, ăn cướp!”

Đông Mạch đứng ở bên cạnh lạnh lùng mà nhìn, cô cũng chẳng hé răng nói lấy một lời. Anh trai mình chính là hỗn thế ma vương, ở trong thôn chuyện anh rể đánh em vợ lúc nháo nhào ly hôn là chuyện thường gặp, làm gì có nhà nào ồn ào đến mức lên đồn cảnh sát chứ? Dủ sao đánh không chết người thì cũng chẳng có việc gì!

Lâm Vinh Đường đen mặt đi lên phía trước: “Giang Xuân Canh, anh cũng đừng quá mức như thế."

Giang Xuân Canh nhưởng mày: “Tôi cứ quá mức như vậy đấy thì sao nào? Mỗi ngày em gái tôi ở nhà cậu bị người ta khinh bỉ như vậy còn không thể nháo được sao? Dù cho em gái tôi không thể sinh được nhưng cũng xứng đáng để các người chà đạp như vậy sao? Lúc ly hôn các người có nghĩ đến mức này không?”

Lâm Vinh Đường: “Tôi cùng với cô ấy kết hôn hai năm tôi cũng chưa bao giờ ức hiếp cô ấy cả."

Giang Xuân Canh: “Mẹ nó có cái rắm!”

Anh ấy nói xong thì nhanh chóng vung nắm đẫm qua.

Nhìn thấy bên này lại đang đánh nhau khiến mọi người đều bị doạ sợ, cũng có người vội vàng nói mau đi gọi bí thư chi bộ. Thỉm hai Vương cũng chạy ra bên ngoài lại nhớ tới Thẩm Liệt, Thẩm Liệt ở ngay đổi diện nên bà ấy vội vàng đi qua gõ cửa: “Thẩm Liệt, không phải cháu có thể đánh nhau được sao, cháu mau qua đây hỗ trợ đi. Anh trai Đông Mạch tới đang đánh nhau với Vinh Đường, anh trai nó là một người không muốn sống, cháu mau qua giúp đỡ đi!"

Bên trong không có động tĩnh gì, thỉm hai Vương lại sốt ruột gõ cửa: “Thẩm Liệt, Thẩm Liệt, cháu có ở nhà không?"

Vẫn không có ai trả lời, thím hai Vương đành hết hy vọng lại nghĩ biện pháp đi gọi người khác.

Thẩm Liệt nghe thấy tiếng bước chân của thím hai Vương đi về phía xa, con mắt đen như mực của anh lại bình tĩnh nhìn ra ngoài của sổ, ngoài đó cây táo sum suê, ảnh mắt trời vừa phải.

Anh lại nhớ tới những sợi tóc mềm mại rơi trên mà cô dưới ánh nắng ngày hôm đó.

Chương kế tiếp