Thập Niên 80: Đổi Chồng

Chương 178: Phiên ngoại: Đi vào giấc mộng 6
Đông Mạch gả cho Thẩm Liệt, cô trải qua những ngày tháng vui vẻ.

Thẩm Liệt rất có năng lực, những việc vặt trong nhà, anh sẽ không đẩy hết cho phụ nữ, giặt giũ nấu cơm anh đều làm.

Vợ trước của Thẩm Liệt là Tôn Hồng Hà, Đông Mạch nhìn vào sẽ cảm thấy Tôn Hồng Hà đang rất hạnh phúc, không ngờ lại có một ngày cô lại trở thành vợ của Thẩm Liệt, cũng hạnh phúc như vậy.

Hơn nữa Thẩm Liệt cũng đã kiếm được tiền, dù chỉ vài nghìn đồng, nhưng số tiền này ở nông thôn đã được coi là phát tài, chẳng trách khi cưới cô anh lại hào phóng như vậy.

Ngoài mấy nghìn đồng này ra thì sau này còn nhiều hơn nữa, Thẩm

Vệt nói có thể chia ra ba bốn ngàn, vậy là sẽ càng phát tài hơn. Đông Mạch vô cũng hài lòng, nhưng Thẩm Liệt lại nói, anh vẫn sẽ làm tiếp, tích cóp một ít tiền, mua một cái máy chải bông, anh nói là dùng máy chải bông cải tạo thành vải sợi, đến lúc đó có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Đông Mạch nghe đến sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, cũng cảm thấy khá tốt, chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực làm là được rồi.

Hai người đều đã từng kết hôn một lần, đều không phải lần đầu nữa, trải qua một cuộc hôn nhân đau khổ, nên hai người càng thêm quý trọng cuộc hôn nhân này, không giống như cuộc hôn nhân đầu tiên, cả hai đều rất hài lòng với hiện tại, mỗi ngày đều trải qua vô cùng ngọt ngào.

Đi ra ngoài đường, trên đường cũng có không ít người tàn tán xôn xao, họ đều cảm thấy lạ lùng.

Phải biết rằng trước kia Thẩm Liệt phải gọi Đông Mạch là chị dâu, mở miệng ra là chị dâu, nhưng ai biết được sau khi Đông Mạch ly hôn, Thẩm Liệt lại cưới cô ngay lập tức, vậy nên cũng có người nghi ngờ, nói có phải trước kia Thẩm Liệt với Đông Mạch đã cặp kè với nhau trước rồi không.

Tin đồn nhảm nhí, ai cũng nói được, có một lần trong thôn một người tên là Hồ Mãn Thương, nói chuyện nước miếng bay tử tung, anh ta nói lúc trước Thẩm Liệt đã ngủ với người “chị dâu” Đông Mạch này rồi.

Thẩm Liệt sau lại nghe xong, anh liền đến tìm Hồ Mãn Thương, thế là Hồ Mãn Thương phải nhờ người khiêng về.

Thẩm Liệt nói rõ ràng với mọi người, trước kia Đông Mạch là chị dâu anh, anh đối xử rất nhã nhặn với cô, không thẹn với lương tâm, sau khi Đông Mạch ly hôn, anh cưới cô, bây giờ cô là vợ anh, ai dám nói nửa lời không hay về vợ anh, anh đều sẽ đánh chết.

Anh lại gọi Lâm Vinh Đường tới: “Vinh Đường, anh nói không đúng trước mặt mọi người, trước kia tôi với Đông Mạch thật sự là không trong sạch sao?"

Lâm Vinh Đường trợn mắt nhìn Thẩm Liệt.

Anh ta cũng không ngờ tới Thẩm Liệt lại cưới Đông Mạch.

Anh ta vẫn luôn đề phòng Đông Mạch quay lại tim mình, âm thầm cho người phát tín tin tức, khiển cho Đông Mạch không có cách nào tìm đến anh ta nữa, nhưng ai biết được Thẩm Liệt lại ra tay.

Khi tin tức truyền ra, anh đã tới nhà cô cầu hôn, anh ta còn chưa phản ứng lại, hai người đã đi lấy giấy chứng nhận.

Không thể nào ngăn cản được!

Anh ta định đến tìm bí thư chi bộ trong thôn, bảo bí thư chi bộ hãy đến nói chuyện với Thẩm Liệt, dù sao đó cũng là vợ trước của anh ta, Thẩm Liệt lại là anh em tốt của anh ta, nói anh không biết xấu hổ sao, nhưng Thẩm Liệt lại trực tiếp tìm tới anh ta: “Vì sao tôi cưới Đông Mạch, hẳn là trong lòng anh phải rõ nhất chứ, ngày đó anh bỏ thuốc cho chúng tôi, tôi ôm cô ấy hôn cô ấy, bây giờ cô ấy cũng đã ly hôn rồi, nên tôi phải có trách nhiệm với cô ấy. Vinh Đường này, chúng ta từ nhỏ đã là anh em tốt, nếu đã là anh em, tôi sẽ không hại anh, cũng sẽ không đạp đổ thanh danh của anh, nhưng dù sao anh cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người anh em bạn bè tốt chứ, phải không?"

Thẩm Liệt nói đến đây, Lâm Vinh Đường cũng không nói lại được gì nữa.

Anh ta biết Thẩm Liệt đã đoán ra được.

Thẩm Liệt đang uy hiếp anh ta.

Anh ta nói qua loa cho qua chuyện, cũng không nói thêm gì nữa.

Sau đó, anh ta trơ mắt nhìn Thẩm Liệt cưới Đông Mạch, nhìn Đông Mạch bước vào cửa nhà Thẩm Liệt, nhìn Đông Mạch nhìn Thẩm Liệt với ánh mắt ngập nước, nhìn bọn họ gắn bó keo sơn!

Chuyện Thẩm Liệt đã sớm cặp kè với Đông Mạch, chính là mẹ anh ta truyền ra, khiến cho hai người phải khó chịu, nhưng không ngờ Thẩm Liệt lại tìm đến anh ta, muốn anh ta chứng minh sự trong sạch của họ!

Lâm Vinh Đường nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy Thẩm Liệt đang khinh người quá đáng.

Thẩm Liệt lại cười nói: “Vinh Đường, chuyện này anh nhất định phải ra mặt nói rõ giúp chúng tôi, nếu cứ để mọi chuyện truyền đi như vậy, sau này tôi với Đông Mạch sẽ phải sống như nào đây?"

Lâm Vinh Đường nhìn Thẩm Liệt cười, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói: “Thẩm Liệt, cậu đừng suy nghĩ vớ vẫn, tôi với Đông

Anh ta muốn nói tới Đông Mạch, nhưng vừa định nói ra thì mới nhận ra cô không còn là vợ mình nữa, mà giờ đã là vợ của Thẩm Liệt, anh ta cũng không nên gọi như vậy nữa.

Anh ta nói lại: “Tôi cũng đã ly hôn với cô ấy rồi, đó là bởi vì nguyên nhân khác, đương nhiên không liên quan đến hai người, lúc trước hai người vô cùng trong sạch, ai đồn đại xấu xa như vậy, tôi sẽ không tha cho người đó.”

Thẩm Liệt cười nói: “Vinh Đường, anh nói như vậy, tôi cũng an tâm rồi.”

Mọi người xung quanh nghe Lâm Vinh Đường nói như vậy, cũng không ai suy nghĩ vớ vẫn nữa, chuyện này mới có thể cho qua.

Đông Mạch nghe thấy việc này, cũng cảm thấy buồn cười, chiêu này của Thẩm Liệt rất tàn nhẫn, nhưng cô cảm thấy như vậy cũng tốt, Lâm Vinh Đường đáng bị như vậy, nếu không ức hiếp anh ta thì còn có thể ức hiếp ai chứ?

Lúc đầu, khi Đông Mạch ra ngoài nói chuyện với mọi người, mọi người vẫn khó tránh khỏi thấy lạ lẫm, dù sao trước kia cô cũng là “vợ của Vinh Đường”, nhưng bây giờ lại thành “vợ của Thẩm Liệt”.

Nhưng Đông Mạch đã có thể làm được chuyện như vậy, nên cô cũng sẽ không để ý đến việc mọi người cảm thấy thế nào cả.

Trải qua hai năm, ngày nào cô cũng bị Vương Tú Cúc hành hạ, bây giờ cô chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc như vậy nữa, người khác nói như thế nào, cô đều không quan tâm.

Người khác thấy cô không thèm để ý, nên sau đó cũng không ai nói gì nữa.

Ngược lại là Lâm Vinh Đường, đương nhiên anh ta cũng không mấy dễ chịu, có mấy lần anh ta đụng phải Thẩm Liệt với Đông Mạch ở cửa, Thẩm Liệt với Đông Mạch đều thoải mái chào hỏi Lâm Vinh Đường, vẻ mặt của Lâm Vinh Đường xấu hổ không biết làm gì nữa.

Sau đó cũng miễn cưỡng chào lại.

Đông Mạch vẫn bình thản ung dung, sau đó càng thẳng thắn đi theo Thẩm Liệt ra ruộng.

Khi ra đồng, hai cánh đồng nằm cạnh nhau, trong khi Thẩm Lkiệt với Đông Mạch bàn bạc cũng trồng trọt, còn Lâm Vinh Đường một mình làm ở ruộng bên cạnh.

Lúc đang làm, vừa hay trong thôn có một cô gái tên Vương Xuân Vũ đạp xe về, bởi vì trong knhà có cô em chồng kết hôn, nên cô vẫn chưa về nhà mẹ đẻ, bây giờ mới trở về, vừa hay nhìn thấy Đông Mạch, liền chào hỏi.

Sau đó lại thấy Lâm Vinh Đường, liền cười nói: “Dưa muối lầnm trước Đông Mạch nhà anh muối rất ngon, em còn định khi nào rảnh lại bảo chị ấy muối thêm cho em, em sẽ mang dưa chuột với mua thêm một chút gia vị tới.”

Cô ấy không biết Lâm Vinh Đường với Đông Mạch đã ly hôn, vẫn còn tưởng họ là hai vợ chồng.

Cô ấy vừa nói xong, bên cạnh cũng có vài người nữa trong thôn, họ cũng xấu hổ nên vội nháy mắt ra hiệu cho cô biết, nhưng cô hoàn toàn không hiểu.

“Nếu anh chị bận như vậy thì cũng không quan trọng, chờ vợ anh có thời gian đã.” Cô ấy cười nói với Lâm Vinh Đường.

Mặt Lâm Vinh Đường đỏ bừng, anh ta không biết nên giải thích như thế nào, Đông Mạch đã không còn là vợ anh ta nữa, cô đứng cách anh ta tận ba mét, đứng ở bên cạnh Thẩm Liệt, cô đã là vợ của Thẩm Liệt.

Lúc này, cuối cùng Vương Xuân Vũ cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, cô thấy mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khó xử ngượng ngùng.

Cô kinh ngạc: “Sao, sao vậy?"

Hả?

Lúc này, Thẩm Liệt mới bổ nhẹ cái cuốc xuống đất, cười nói: “Đông Mạch đã ly hôn rồi, sau khi ly hôn, anh đã kết hôn với cô ấy rồi.”

Vương Xuân Vũ ngạc nhiên trợn mắt há mồm, không dám tin nhìn Đông Mạch, lại quay sang nhìn Lâm Vinh Đường.

Lúc Đông Mạch với Lâm Vinh Đường kết hôn, cô còn về đây phụ giúp làm tiệc, sao đảo mắt Đông Mạch đã thành vợ Thẩm Liệt rồi chứ??

Đông Mạch biết mọi người xung quanh đều đang ngượng ngùng, nhưng cô vẫn bình tĩnh, cười nói: “Lát nữa em cứ mang dưa chuột đến đi, chị muối giúp cho.”

Vương Xuân Vũ gật đầu, ngơ ngác nói: “Được, được, được.”

Khi đang nói chuyện, Thẩm Liệt lấy ấm nước đưa cho Đông Mạch: “Uống nước đi."

Đông Mạch rất tự nhiên cầm lấy, uống nước.

Vương Xuân Vũ thật sự không biết nên nói gì nữa, việc này không giống trong trí nhớ của cô, cô cẩn thận nhìn mọi người xung quanh, mấy người nông dân ở gần đó đều đã cúi đầu xuống làm việc, bộ dáng rất bình tĩnh, không thấy lạ ở đâu cả.

Vương Xuân Vũ họ nhẹ, nói qua loa với Đông Mạch vài câu, nhanh chóng đạp xe đi.

Tối đó về đến nhà, Đông Mạch nhớ tới chuyện này vẫn thấy buồn cười.

Dù sao người ta xấu hổ cũng là việc của người ta, cô sẽ không như vậy đâu.

Vì sao cô phải xấu hổ chứ, cô không trộm không cướp của ai, cũng không ngoại tình, cô rất ngay thẳng! Ngay cả chồng cũ của cô cũng nói rồi, lúc trước cô và Thẩm Liệt không có liên quan đến nhau.

Cô mím môi cười.

Đang cười, Thẩm Liệt đi đến, anh cầm lấy que củi khô, bảo cô ở bên cạnh phụ trách cầm ống thổi lửa. “Vui vậy sao?”

“Chính là vô cùng vui vẻ đó!”

“Vui vẻ gì vậy?”

“Nhìn thấy bộ dạng kia của Lâm Vinh Đường, cười chết em rồi! Em nên ra ngoài thường xuyên hơn, đi dạo nhiều hơn, khiến cho Lâm Vinh Đường tức chết luôn.”

Thẩm Liệt nhìn bộ dáng đắc ý của Đông Mạch, bất lực nói: “Chắc không đến nỗi đấy đâu, dù sao cũng đã ly hôn rồi, cứ để chuyện này qua đi, em không cần phải bận tâm đâu.”

Đông Mạch lại nghiêm túc nói: “Anh ta lừa khiến cho em phải chịu khổ, sao em có thể không bận tâm chứ? Những việc mà em phải chịu, chỉ có trả thù thì trong lòng em mới dễ chịu được.”

Nói xong, cô nhìn phía Thẩm Liệt: “Có phải anh cảm thấy em rất xấu xa không?”

Thẩm Liệt: “Cũng có chút xấu xa đấy.”

Đông Mạch trừng anh.

Thẩm Liệt: “Nhưng em cũng không phải là xấu, em là vợ của anh, anh đành phải chấp nhận thôi, em muốn xấu, anh sẽ đều giúp em.”

Đông Mạch từ giận biến thành vui, trước kia cô không phát hiện, khi anh nói chuyện rất thú vị, ít nhất người khác nghe đều sẽ thấy thích.

Đông Mạch: “Anh ăn nói dễ nghe như vậy sao? Sao em chưa từng biết vậy?"

Thẩm Liệt: “Vậy em cảm thấy lúc trước anh thế nào?”

Đông Mạch nghĩ nghĩ: “Là một người rất nghiêm túc, rất đứng đắn, mặt lúc nào cũng lạnh tanh.”

Mỗi lần cô nhìn thấy anh, anh đều sẽ như vậy.

Anh vẫn sẽ cười nói với người khác, nhưng không bao giờ như vậy với cô, cô cũng đã từng đoán rằng anh có gì đó không hài lòng với cô, cô giống như một chú gà con bám đuổi quấy rầy anh vậy.

Thẩm Liệt: “Cũng không sao cả, anh cũng cảm thấy có chút sợ bản thân.”

Đông Mạch: “Sao có thể chứ, em cũng không đến nỗi sợ anh mà!”

Nhưng Đông Mạch rất nhanh lại nói tiếp: “Nhưng mọi mặt của anh đều rất tốt, lại còn đẹp trai như này, sao Tôn Hồng Hà lại làm loạn lên đòi ly hôn với anh vậy?”

Thẩm Liệt vừa nghe đến đây liền không cười nữa.

Hẳn bình tĩnh nói: “Chắc em cũng biết nguyên nhân đấy.”

Đông Mạch nhìn anh như vậy, cũng có chút ảo não, nghĩ thầm mình hỏi vấn đề này làm gì cơ chứ, cái hay không nói mà cứ phải hỏi mấy cái không hay họ gì.

Dù sao cũng là vợ chồng một năm, người ta làm loạn lên đồi ly hôn với anh, trong lòng anh sao có thể vui vẻ cơ chứ?

Hai người đều đã là vợ chồng được nửa đường, đều đã kết hôn một lần, nên nói gì cũng phải chú ý hơn, tránh nói đến chuyện làm đối phương tổn thương.

Vì thế cô vội đổi chủ đề, nói đến chuyện muối dưa chuột, hai người lại nói đến việc nấu cơm, cũng không nhắc đến vấn đề này nữa.

Thẩm Liệt với Đông Mạch đều trải qua những ngày tháng vui vẻ, Thẩm Liệt cũng đã nói rõ cho cô về hoàn cảnh gia đình của anh, cả kế hoạch tương lai như thế nào, Đông Mạch cũng về bàn bạc với anh trai cô, Giang Xuân Canh cũng rất tán thành, thậm chí cũng lên kể hoạch làm với Thẩm Liệt.

Vì thế hai người lại bàn bạc, lại vay thêm chút tiền, cải tạo lại máy chải bông, thảo luận vô cùng sôi nổi.

Hồ Kim Phượng có hỏi qua Đông Mạch, biết Đông Mạch với Thẩm Liệt đều rất hạnh phúc, nên bà cũng an tâm hơn.

“Nhà Tôn Hồng Hà cũng đang tìm chồng cho cô ta, nhưng cô ta cũng rất kén chọn, nhưng cũng dễ tìm thôi, lần trước gặp mẹ cô ta, mẹ cô ta rất khinh thường Thẩm Liệt, nghe nói chúng ta đang bàn bạc buôn bán cùng nhau, lại còn nói chúng ta phải cẩn thận kẻo bị liên lụy, mẹ đã nói lại bà ta ngay, nói bà ta đừng hở ra là nói điều không tốt, cử đi hóng hớt chuyện nhà người khác thì có gì hay chứ? Mẹ mắng bà ta một lúc, bà ta cũng không nói được gì nữa!”

Nhắc tới chuyện này, Hồ Kim Phượng vô cùng đắc ý, chửi mắng thắng bà ta thì tâm trạng đương nhiên là tốt rồi.

Đông Mạch: “Mẹ quan tâm bà ta làm gì, dù sao cũng là cuộc sống của bọn con, bây giờ con đã nghĩ thông rồi, bản thân mình thoải mái là được, người khác nghĩ như thế nào cũng là việc của họ, lúc trước con đã quá để ý đến việc này, nên cuộc sống mới vất vả như vậy. Bây giờ con ở thôn Tùng Sơn thôn, mọi người nhìn thấy bọn con đều cảm thấy ngượng ngùng, nên bọn con cũng ngay thẳng hợp tình hợp lý, bây giờ bọn con cũng quen rồi, nên cũng không ai nói gì nữa cả."

Hồ Kim Phượng nhìn con gái mình như vậy, cũng cười ra tiếng: “Con đó!"

Thẩm Liệt với Đông Mạch vô cùng tự tin chuẩn bị buôn bán, hai người còn cùng nhau đi đến Nội Mông cổ, nghĩ cách kéo một xe bột vải vụn về, ai ngờ sau khi về, đã nghe được tin Lâm Vinh Đường với Tôn Hồng Hà sắp kết hôn.

Việc này là người trong thôn nói cho bạn họ, nói xong còn cười nhìn nàng với Thẩm Liệt, chắc là muốn xem phản ứng của hai người họ.

Đông Mạch sửng sốt, không hé răng, Thẩm Liệt cũng chỉ nhíu mày.

Người khác liền nhìn bọn họ cười, cho rằng bọn họ đang thấy xấu hổ.

Về đến nhà, Đông Mạch hỏi Thẩm Liệt: “Anh hiểu ý của em chú?”

Thẩm Liệt: “Biết chứ, Lâm Vinh Đường anh ta vốn dĩ không được.”

Đông Mạch: “Tôn Hồng Hà cũng thật là, tìm ai không tìm, lại tìm đúng Lâm Vinh Đường, đây có khác gì sống như góa phụ đâu chứ?”

Cô nhìn anh: “Anh đi nói với Tân Hồng Hà một tiếng đi, đừng để cô ấy nhảy vào hố lửa này.”

Thẩm Liệt cũng nhìn cô: “Em đi nói đi.”

Đông Mạch: “Dù sao trước kia hai người cũng là vợ chồng, anh nói đi.”

Thẩm Liệt: “Nói như vậy làm gì, anh với cô ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi!”

Đông Mạch vội nói: “Ôi trời, em cũng không có ý gì khác, em chỉ cảm thấy anh quen thuộc với cô ấy hơn thôi.”

Sắc mặt Thẩm Liệt trở nên khó coi: “Giang Đông Mạch, em đừng có nhắc đến cô ta nữa được không?”

Đông Mạch: “Hả? vậy em không nói nữa!"

Không phải là cô cũng cố ý không nhắc đến nữa còn gì? Cô cũng đã nghĩ thông rồi, dù sao hai người cũng là vợ chồng một năm, sau này cũng đã ly hôn, nhưng vẫn còn tình cảm, nên cô sẽ không nhắc đến nữa!

Thẩm Liệt: “Đông Mạch, em nhớ kỹ cho anh, anh với cô ta đã ly hôn rồi, cũng không còn bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa, cô ta thế nào, cũng không phải chuyện của anh. Bây giờ cô ta muốn gả cho ai, anh cũng không quản được, anh cũng không muốn nghe em nói là anh thân thiết với cô ta, anh với cô ta thân thiết gì chứ? Bây giờ em là vợ anh, cô ta chỉ là một người xa lạ, anh không muốn nghe vợ mình nói anh thân thiết với người khác!”

Đông Mạch bị dọa sợ, bọn họ kết hôn cũng được một thời gian rồi, cô chưa từng thấy anh tức giận như vậy.

Cô ngơ ngác không nói gì.

Thẩm Liệt thở dài, nắm lấy tay cô: “Anh cũng không muốn hung dữ với em, nhưng ý của anh là chuyện của anh với cô ta đã qua rồi, anh với cô ta không còn quan hệ gì nữa, anh cũng thấy không thoải mái khi nhắc lại chuyện cũ, em cũng không cần phải đắn đo, cũng không cần quá cẩn thận đâu. Chúng ta là vợ chồng, anh hy vọng mọi chuyện đều phải thành thật hơn, thay vì giữ lại chút chuyện riêng vớ vẩn. Anh vẫn luôn ở cạnh em, nếu em muốn biết, anh đều sẽ nói hết cho em biết.”

Việc này làm anh có hơi khó chịu.

Đông Mạch hiểu chuyện quá mức, sẽ cố ý không hỏi nữa, thậm chí cũng không để ý nữa.

Nói đến đây anh cũng thấy hơi khó xử, anh cảm thấy Đông Mạch không ghen chút nào, cô quá bình tĩnh và quá rộng lượng, thậm chí còn bảo anh đi nhắc nhở Tôn Hồng Hà, cho rằng anh “thân thiết hơn” với cô ta hơn.

Anh nhớ tới ngày hôm đó anh nói chuyện với cô, thế nhưng cô đã ngủ rồi, lúc đầu là trêu chọc anh, sau lưng lại rủ bạn học khác đi xem phim.

Xét cho cùng thì cô gả cho anh, cô cũng đã quen biết anh trước, vừa hay anh cũng là anh em tốt của Lâm Vinh Đường, cô cũng có ý muốn trả thù Lâm Vinh Đường.

Chỉ cần đặt vào tình huống này, nếu là một người đàn ông khác thì chắc chắn cũng sẽ đồng ý với cô.

Dù sao cũng đã kết hôn rồi, nghĩ đến mấy chuyện này cũng không có ích lợi gì, nhưng Thẩm Liệt thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến nó.

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng hụt hẫng!

Đông Mạch nhìn bộ dáng khó xử của anh, cũng ngây ngốc, cô nghĩ rồi nói: “Em, em cũng không có ý gì khác đâu, chỉ là vừa nãy em nói thế ......nếu anh không muốn thì sau này em không nhắc đến nữa.”

Cô nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh, vô cùng bất lực, nghĩ thầm sao anh lại thay đổi sắc mặt nhanh vậy, giống như trẻ con, nên cô đành phải dỗ dành: “Anh muốn thế nào? Anh muốn thế nào mới được đây?”

Trong lòng Thẩm Liệt rất không thoải mái, yên lặng nhìn cô: “Anh muốn thế nào cũng được sao?”

Đông Mạch vội gật đầu: “Em nghĩ rồi, em nói như vậy cũng không đúng, là em không tốt, bây giờ anh muốn thế nào em đều chiều anh.”

Thẩm Liệt: “Được, vậy em —“

Hai mắt Đông Mạch sáng ngời: “Hửm?" Thẩm Liệt: “Em hôn anh một cái đi.”

Đông Mạch: “?”

Chương kế tiếp