Thập Niên 80: Đổi Chồng

Chương 180: Phiên ngoại: Đi vào giấc mộng (Hoàn)
Sau khi Đông Mạch mang thai, đương nhiên Thẩm Liệt che chở cho cô khắp mọi nơi, đừng nói việc nặng, cho dù là phơi quần áo hay nấu cơm đều không cho cô làm sợ cô mệt, anh còn đi Lăng Thành mua thực phẩm bổ dưỡng về bồi bổ cho cô.

Lúc này một khoản tiền khác của xưởng sản xuất thảm lông cừu thủ đô cũng đã vào tài khoản, máy chải bông thô mà Thẩm Liệt và Giang Xuân Canh hùn vốn mua đã vận chuyển về đến nơi, Thẩm Liệt cũng không làm chuyện khác, ngoại trừ chăm sóc Đông Mạch ra thì vui đầu vào cải tạo máy chải bông thô.

Đông Mạch ốm nghén, Thẩm Liệt càng vắt óc suy nghĩ, thay đổi đủ kiểu để nấu cho cô ăn.

Ban đầu trong thôn vẫn có người thắc mắc, thắc mắc cô căn bản không mang thai, về sau nhìn dáng vẻ mới biết cô mang thai thật thì càng thêm khó hiểu, phải biết rằng Vương Tú Cúc ngày ngày rêu rao con dâu mình không thể có con, rêu rao cả hai năm, vì thế Đông Mạch đã chịu rất nhiều oan ức mà không thể giãi bày.

Bây giờ người ta ly hôn gả cho hàng xóm, bụng liền to lên như thổi, ai không nghĩ nhiều?

Thế là Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà vừa kết hôn đã bị mọi người nhìn chằm chằm, tất cả mọi người đều nhìn vào bụng Tôn Hồng Hà.

May mà bụng Tôn Hồng Hà cũng phình lên rất nhanh, to như thổi.

Mọi người thấy vậy cũng không nói gì, chỉ đang nghĩ có lẽ là Lâm Vinh Đường và Đông Mạch không hợp.

Đông Mạch nhìn thấy bụng Tôn Hồng Hà to lên cũng khó hiểu, nhưng lúc này cô và Thẩm Liệt đang bận kinh doanh len cashmere làm sao để ý đến chuyện này.

Trước đây cô tràn đầy hận thù với Lâm Vinh Đường muốn trả thù anh ta, thế nhưng bây giờ cô đã có cuộc sống tốt hơn, thoải mái hơn, ai còn nhớ đến chuyện đấy nữa. Thời gian của cô quý báu mới sẽ không lãng phí trên người Lâm Vinh Đường, không đáng giá.

Sang năm mới, vào mùa xuân, Đông Mạch thuận lợi sinh ra một cặp song sinh.

Khi cặp song sinh cất tiếng khóc chào đời, Đông Mạch nhìn bọn trẻ lại cảm thấy choáng váng, cô cảm thấy dường như từng có cảnh tượng tương tự, mình trước đây cũng từng sinh hai đứa trẻ này.

Hai đứa trẻ này rất quen thuộc rất thân thiết, thậm chí giống như cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ bọn chúng lớn lên. Cô nói với Thẩm Liệt, anh cười nói: “Lẽ nào là có cùng dòng máu?"

Đông Mạch nghĩ có thể là thế nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi sinh con, Đông Mạch đã mời thím hai nhà họ Vương đến giúp mình chăm sóc bọn trẻ, còn mình và Thẩm Liệt thì tập trung vào kinh doanh chải sợi thô, cũng là thời điểm thuận lợi để bắt kịp đổi mới và mở cửa, mà Thẩm Liệt lại giỏi nên cuộc sống phát đạt, tiền kiếm được đều đem về nhà, không bao lâu đã trở thành hộ giàu có nhất thôn Thập Lý Bát.

Ngược lại là Tôn Hồng Hà, côn ta sinh được một đứa con trai đặt tên là Lâm Kiến Cường, nhỏ hơn con nhà Đông Mạch mấy tháng.

Lẽ ra cô ta nên vui mừng mới phải, nhưng không biết làm sao mỗi ngày cô ta đều mặt chau mày ủ, thở vẫn than dài thường thẫn thờ, mọi người đều cảm thấy khó hiểu, thậm chí có người còn nói có phải cô ta mắc bệnh điên gì hay không.

Lâm Vinh Đường bèn đưa cô ta đi khám bệnh, sau khi khám xong bác sĩ nói rằng tinh thần có vấn đề, cho cô ta uống thuốc nhưng cô ta không uống, bắt đầu la hét nên phải ép uống.

Gia đình cô ta đến thăm một lần, chăm sóc hai ngày rồi thở dài bỏ đi.

Nhiều năm trôi qua, công việc kinh doanh của Thẩm Liệt và Đông Mạch càng lúc càng phát triển. Anh đặt mua một nhà máy ở Lăng Thành, xây dựng nhà xưởng, dự định chuyển nhà đến Lăng Thành.

Vào ngày chuyển đi, Tôn Hồng Hà người đã sớm trở nên tưng tửng chạy ra nhìn xe Thẩm Liệt và Đông Mạch rời đi, đột nhiên là to: “Thẩm Liệt, Thẩm Liệt, anh cứu em với, Thẩm Liệt, anh cứu em.”

Mọi người đều cười nhạo nói cô ta là một kẻ điên.

Thảm Liệt chăm chú lái xe nên không nghe thấy, Đông Mạch dẫn hai đứa trẻ ngồi vào phía sau xe, nghe thấy vậy quay đầu lại nhìn, nhưng khi nhìn thấy lại nghe mọi người đang cười nhạo Tân Hồng Hà là kẻ điên, liền lắc đầu không nghĩ đến nữa.

Mấy năm sau, Đông Mạch tình cờ gặp được mẹ ruột của mình, sau đó nhận mẹ, mẹ ruột cô cũng giúp đỡ phần nào cho nên mở rộng quy mô nhà máy, bắt đầu xuất khẩu ra nước ngoài và bước chân vào ngành dệt may, thu về rất nhiều ngoại tệ cho đất nước, mà Thẩm Liệt và Đông Mạch cũng nhiều lần được đánh giá là doanh nhân nông dân ưu tú quốc gia, thỉnh thoảng cũng sẽ lên báo và lên tivi.

Lúc này, thím hai nhà họ Vương lại đưa đến một tin liên quan đến Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà.

Thực ra hai người này đã cách họ quá xa, nếu không phải thím hai nhà họ Vương nhắc đến thì Đông Mạch cũng sắp quên đi những cái tên này.

Thím hai nhà họ Vương kích động nói với Đông Mạch, hóa ra con của Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà bây giờ đã lớn nhưng nhìn thế nào cũng không giống Lâm Vinh Đường, cũng không giống Tôn Hồng Hà mà lại giống Lưu Thiết Trụ ở trong thần.

Người trong thôn càng nhìn càng nghi ngờ, những năm này không ngừng có tin đồn, có người âm thầm lấy Lâm Vinh Đường ra làm trò đùa, nói anh ta vốn không được, không thể có con, là một tên đàn ông giả mạo, còn nói Tôn Hồng Hà cắm sừng anh ta, Lâm Vinh Đường là đồ bị cắm sừng.

Trái lại Lâm Vinh Đường cũng có thể chịu đựng, người ta nói thế nào cũng được, chỉ cần không nói đến trên đầu anh ta thì anh ta sẽ xem như không có chuyện gì, nên làm gì thì làm nấy.

Vốn dĩ chuyện này người trong cuộc đang rất chịu đựng nên mọi người cũng không tiện nói gì, nhưng nào ngờ có một lần người trong thôn chỉ Lâm Kiến Cường đùa bảo nó gọi Lưu Thiết Trụ là bố, Lâm Kiến Cường đã hiểu chuyện, những năm này người ta chế nhạo bố mình thể nào nó đều biết, càng biết người ta đối xử với mình ra sao.

Nó nhặt một cục đá ném Lưu Thiết Trụ: “Bố tôi là Lâm Vinh Đường, không phải ông!”

Nói xong thì bỏ chạy.

Lưu Thiết Trụ bị ném đụng trán, chảy rất nhiều máu, anh ta giống như một tên ngốc ngày ra ở đó, bệnh nặng một trận.

Sau khi khỏi bệnh anh ta thẩn thờ đi tìm Lâm Vinh Đường, rống to lên nó Lâm Kiến Cường là con trai anh ta, Tôn Hồng Hà là người phụ nữ của anh ta, nói Lâm Vinh Đường là thái giám, là một tên đàn ông giả mạo.

Chuyện này trong lòng mọi người đều đã đoán được, chỉ là không ai nói toạc ra mà thôi.

Giờ đây Lưu Thiệt Trụ đã nói vậy, thì chuyện cũng bỗng trở nên rắc rối hơn, rất nhiều người đều đi xem.

Lâm Kiến Cường tức giận, cầm xẻng tới đánh Lưu Thiết Trụ để bảo vệ Lâm Vinh Đường.

Lưu Thiết Trụ giật được xẻng của Lâm Kiến Cường, tức giận đi đánh Lâm Vinh Đường, níu chặt lấy Lâm Vinh Đường và cởi quần của Lâm Vinh Đường ra.

“Này, bây giờ mọi người đều nhìn rõ rồi nhé, anh ta có khác gì đứa trẻ ba tuổi đâu, làm sao có thể sinh con! Lâm Kiến Cường nên mang họ Lưu, đó là giống của Lưu Thiết Trụ!”

Đông Mạch hơi hoảng: “Con của Lưu Thiết Trụ?"

Thực ra cô đã từng nghĩ có thể đứa trẻ kia không phải là con của Lâm Vinh Đường, nhưng mà không ngờ lại là con của Lưu Thiết Truu.

Thím hai nhà họ Vương: “Đúng thế, đương nhiên phải gọi là Lưu Kiến Cường rồi! Nhưng đứa trẻ này được Lâm Vinh Đường nuôi dưỡng nhiều năm nên nó chỉ nhận Lâm Vinh Đường làm ba, vốn không nhận Lưu Thiết Trụ, nó còn nhào tới cắn Lưu Thiết Trụ nữa đấy!"

Đông Mạch: “Bây giờ thì sao? Bây giờ thế nào rồi?"

Thím hai nhà họ Vương: “Còn có thể thế nào chứ, Vương Tú Cúc tức giận tới mức đột quỵ tại chỗ, đưa đến bệnh viện thì bị đột quỵ não và liệt nửa người. Lâm Vinh Đường bỏ nhà đi, không biết đã chạy đi đâu, bố cậu ta cũng đã mắt vào mấy năm trước, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình Tôn Hồng Hà tưng tửng và một đứa trẻ chưa lớn, muốn già có già, muốn nhỏ có nhỏ, muốn điện có điên. Ngược lại là Lưu Thiết Trụ, nấu cơm cho Tôn Hồng Hà và Lâm Kiến Cường ăn nhưng thường bị Lâm Kiến Cường đánh, nói ra cũng là gây nghiệp mà!"

Đông Mạch nghe xong những chuyện này, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ cách mình rất xa.

Tháng trước cô mới bay sang Anh để đàm phán dự án, khi trở về đã đưa con đi du lịch, bây giờ nghe thím hai Vương nhắc đến chuyện này quả thực giống như bỗng chốc trở về mười năm trước!

Chỉ có thể nói rằng thế giới đang thay đổi, mình đang tiến bộ nhưng có những người dường như vẫn dừng lại ở đó mãi không thay đổi. Cho dù hôm nay ồ ạt đổi mới và mở cửa thì vẫn có người đang suy diễn câu chuyện của nhiều năm trước.

Tối hôm đó Thẩm Liệt về nhà, Đông Mạch đã nói chuyện này với Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt: “Vậy mà là con của Lưu Thiết Trụ à?”

Đông Mạch gật đầu: "Thật không ngờ đến lúc này Lưu Thiết Trụ lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy."

Án tượng của cô về Lưu Thiết Trụ đã rất mơ hồ, chỉ nhớ người này rất thành thực, an phận, không thích nói chuyện, tính tình bướng binh, làm việc có hơi vụng về, ai có thể ngờ con trai nhà Lâm Vinh Đường là con anh ta chứ.

Đông Mạch lại nhớ đến ngày rất nhiều năm về trước, Thẩm Liệt lái xe ra khỏi thôn Tùng Sơn, lúc đó cô nghe thấy tiếng kêu cứu, luôn cảm thấy đó là tiếng kêu phát ra từ miệng Tôn Hồng Hà.

Chỉ là âm thanh đó rất yếu ớt cho nên bỏ lỡ, năm đó cô không nghĩ nhiều cũng không nói với Thẩm Liệt, mà ngay cả bây giờ tất nhiên cô cũng không tiện nói gì.

Lúc này, Thẩm Liệt nói: “Lưu Thiết Trụ cũng xem như đã là tận tình tận nghĩa với mẹ con Tôn Hồng Hà và Lâm Kiến Cường.”

Anh lại nói: “Nói ra, nếu Tôn Hồng Hà sớm ly hôn với Lâm Vinh Đường gả cho Lưu Thiết Trụ thì cuộc sống cũng không đến nỗi tệ, con người Lưu Thiết Trụ không có khả năng lớn gì nhưng nhân phẩm tốt, sẽ không đối xử tệ với hai mẹ con họ.”

Đông Mạch: “Nói như thế, Lâm Kiến Cường phải là Lưu Kiến Cường nhỉ.”

Lưu Kiến Cường?

Lúc mình nói ra cái tên này, Đông Mạch chợt giật mình, giật mình xong, ý thức bắt đầu hốt hoảng.

“Vì sao mình cảm thấy từng nghe thấy cái tên này rồi nhỉ?”

Cô nhíu mày cố gắng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ trong đầu càng rối, thậm chí cảm thấy trong não giống như có một vòng xoáy màu đen, cuốn hết tất cả mọi suy nghĩ cô vào trong đó.

“Không, không đúng.”

Đông Mạch chợt nhớ ra, Lưu Kiến Cường chính là con trai của Lưu Thiết Trụ, là Lưu Thiết Trụ nuôi lớn, vốn chính là tên Lưu Kiến Cường!

Đông Mạch giãy dụa tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu óc hơi nặng

Cô nhíu mày, nhớ lại giấc mơ dài này của mình.

Cô vậy kmà đã mơ thấy nửa đời này của mình và Thẩm Liệt.

Một cuộc đời giống hệt như đời này của mình nhưng lại không giống lắm, nghĩ như vậy lại có chút ngẩn ngơ.

Đang ngẩn ngơ thì thấy Thẩm Liệt rón rén đi vào.

Anh nhìn thấy cô đã tỉnh vội đến gần, thấy ánh mắt mờ mịt của cô, bèn dịu giọng nói: “Anh thấy em ngủ ngon nên không đánh thức em, bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng à?”

Đông Mạch chớp mắt nhìn Thẩm Liệt.

Đây là Thẩm Liệt hơn năm mươi tuổi, mà trong giấc mơ của cô Thẩm Liệt mới hơn ba mươi, còn trẻ còn đẹp trai.

Cô ngắm kỹ sự khác biệt giữa Thẩm Liệt hơn ba mươi tuổi và hơn năm mươi tuổi, thỏa mãn phát hiện ra rằng không có khác biệt quá lớn, chỉ là thêm vài sợi tóc bạc, đuôi mắt có thêm ít nếp nhăn nhưng ổn trọng thành thục hơn, có sức quyến rũ của đàn ông hơn.

Cô hài lòng: “Anh bây giờ cũng không phải già lắm, còn rất hấp dẫn.”

Thẩm Liệt nhướng mày nghi ngờ: “Em đang nói gì cơ?”

Đông Mạch vội lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là em mơ thấy anh lúc trẻ.”

Thẩm Liệt nghe thấy lời này chợt cười: “Hóa ra là em nhớ nhung anh lúc trẻ, vậy trở về phải in thêm nhiều ảnh treo trong phòng ngủ nhỉ, để em mở mắt nhắm mắt đều nhìn thấy anh.”

Đông Mạch bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh, đứng dậy đi rửa mặt, Thẩm Liệt làm bữa sáng, bữa sáng của họ rất giản dị, có trứng rán, sữa bò và một ít rau tươi.

Đông Mạch rửa mặt xong thì Thẩm Liệt cũng đã làm xong bữa sáng, hai người cùng ngồi ăn trong phòng ăn.

Lúc ăn sáng Đông Mạch vẫn nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, bèn nói: “Em mơ thấy chúng ta lúc trẻ, nhưng rất kỳ lạ, những trải nghiệm sống trong mơ rất khác với kinh nghiệm sống thực tế của chúng ta, cơ bản là giống nhau nhưng có một vài chỗ lại khác.”

Thậm chí cô còn mơ thấy bánh sủi cảo Tam Phúc, chỉ có điều sủi cảo Tam Phúc trong đó không phải mình mở mà là của người khác.

Nhưng nếu nói là của người khác kinh doanh cũng không đúng, bởi vì mùi vị đó là do mình làm ra, là hỗn hợp mình dày công điều hòa sao người khác có thể vừa vặn tạo ra mùi vị giống nhau thế được.

Lẽ nào khi nằm mơ, cô đã đưa bánh sủi cảo Tam Phúc của nhà mình trong hiện thực vào giấc mơ?

Thẩm Liệt uống một ngụm sữa, thuận miệng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà mơ thấy anh ba mươi mốt nhành hoa trẻ trung, khôi ngô tuấn tú, phóng khoáng vậy?"

Đông Mạch khế “Xùy” rồi mới kể giấc mơ của mình cho Thẩm Liệt.

Ban đầu, Thẩm Liệt chỉ tùy tiện nghe thôi nhưng về sau anh dừng lại động tác trong tay, nhíu mày nghiêm túc lắng nghe. Đông Mạch kể xong về giấc mơ, cô thở dài: “Em chỉ có thể nói, cuộc sống trong mơ và hiện thực là trăm sông đổ về một biển."

Nói như vậy cô lại nghĩ đến suy nghĩ mà mấy hôm trước mình vào sơn thôn làm từ thiện, khi nhìn thấy những cô bé thất học kia. Khi đó cô rất xót xa, cảm thấy nếu có thêm một sự giúp đỡ thì cuộc đời của những cô bé kia có thể lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống của tổ tiên họ, đi trên một con đường khác.

Cô thở dài: “Thực ra lúc đó em cũng nghĩ về bản thân mình, em nghĩ, nếu năm đó em không ly hôn, không gặp được anh hoặc là ngoại cảnh thay đổi vậy thì tất cả sẽ thế nào, em sẽ trở thành một người như thế nào.”

Thẩm Liệt sâu sắc nhìn cô: “Vậy bây giờ em đã có câu trả lời rồi chứ?”

Đông Mạch mỉm cười: “Có rồi, bây giờ rốt cuộc em đã hiểu, vận mệnh của con người thật ra là do tính cách quyết định. Đối với em mà nói, cho dù lúc đó không ly hôn kịp thời, kéo dài một năm, hai năm hay kéo dài ba bốn năm thì cuối cùng em vẫn sẽ ly hôn, sau khi ly hôn chỉ cầm bản thân không từ bỏ, luôn cố gắng thì chắc chắn sẽ đi đến thành công, thậm chí ...”

Cố ngước mắt lên nhìn anh nói: “Chắc chắn em sẽ gặp được anh và ở bên anh.”

Thẩm Liệt hừ khẽ: “Phải không?”

Đông Mạch: “Lẽ nào không phải sao?”

Thẩm Liệt: “Rõ ràng là anh chắc chắn sẽ đợi em, theo đuổi em có được không?”

Đông Mạch suy nghĩ dường như cũng đúng, cho dù là trong mơ hay hiện thực cũng đều là anh chủ động theo đuổi quyết liệt, nên họ mới có hạnh phúc mỹ mãn một đời.

Cô liền cười nói: “Nếu có kiếp sau, em sẽ làm một con ong, anh chính là hoa của em, anh đi đâu em bay theo đó, bay vo ve quanh anh thôi!"

Thẩm Liệt không nhịn được cũng bật cười: “Nếu anh là một đóa hoa, anh còn chạy gì nữa, còn không phải nằm đó đợi em đến à.”

Hai người vừa nói vừa cười, trong lúc đó Đông Mạch lại nghĩ đến một chuyện.

Năm đó Tôn Hồng Hà rất tự tin cho rằng Thẩm Liệt sẽ không may mắn trong kinh doanh, ngày hôm đó kết hôn cô ta ầm ĩ muốn ly hôn hình như chính là vì điều này.

Vì sao cô ta tự tin đến thế nhỉ?

Đông Mạch nhớ lại một số suy đoán trước đây của mình, có hồi hộp, có không hợp thói thường, có mưu mô.

Cô không khỏi suy đoán: “Thẩm Liệt, năm đó Tôn Hồng Hà ầm ĩ muốn ly hôn với anh, nói đi theo anh bị khổ, dường như cô ấy biết vài chuyện. Anh nói có phải cô ấy cũng nằm mơ giấc mơ gần như em không? Chỉ có điều cô ấy chỉ mơ một đoạn ngắn cho nên bị đánh lạc hướng?"

Thẩm Liệt cân nhắc giây lát, nhướng mày cười nói: “Có thể.”

Anh nhìn thấy ly sữa chưa uống trước mặt cô đã nguội, rót cho cô một ly khác: “Em đừng nghĩ nữa, mau uống sữa đi.”

Đông Mạch bưng ly sữa lên, nghe lời anh uống hết.

Vừa uống sữa cô lại vừa suy nghĩ, nếu là như thế thì cũng có lý.

Cuộc sống phiên bản trong mơ có lẽ đã thật sự tồn tại, hoặc cũng có thể chỉ là một mạch suy nghĩ trôi dạt trong thời gian và không gian mênh mông vô tình chạm vào não Tôn Hồng Hà, vì thế đã xuất hiện hiệu ứng cánh bướm thay đổi cả cuộc đời của cô ấy.

Nhưng cho dù cô ấy thay đổi thế nào thì duyên phận của mình và Thẩm Liệt chung quy sẽ không thay đổi.

Mà vào lúc Đông Mạch đang uống sữa, Thẩm Liệt lại nhớ đến cuộc nói chuyện của anh và Tôn Hồng Hà năm đó.

Hai mươi năm trước ở trong quán cà phê, Tôn Hồng Hà cùng đường bí lối, sau khi thuyết phục cô ta ra mặt làm chứng vụ án Lâm Vinh Đường, Thẩm Liệt từng nói chuyện với Tôn Hồng Hà.

Anh hỏi cô ta, cô ta cũng trả lời.

Khi đó Thẩm Liệt cũng không nói cho Đông Mạch biết về cuộc nói chuyện này.

Ở trong mắt anh chỉ là Tôn Hồng Hà tự cho rằng mà thôi.

Cho dù thật sự có kiếp trước hay kiếp này vậy thì thế nào, cũng không liên quan gì đến đời này và anh cũng không muốn nói cho Đông Mạch nghe về sự phát triển của một câu chuyện không vui vẻ như thế.

Chỉ là không ngờ, hai mươi năm sau cô cuối cùng lại giải mã bí mật này theo một cách khác.

Hơn nữa, còn có được kết thúc của cả câu chuyện.