[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh

Chương 150
Thập Phương nhìn khoảng không nơi Tiêu Uyển tan biến, có điều trong chốc lát, cả ánh sáng rực rỡ trên người mờ dần, ảm đạm dần, trở nên hoang vu vô tận.

Tu vi càng cao, cảm giác đối với nguy hiểm càng bén mấy vị thượng tiên nửa đường lĩnh mệnh tới viện thủ đều thấy sợ hãi trong chớp nhoáng này. Không ngờ vị Thập Phương điện chủ của Phật giới này có tình yêu nam nữ với hồ chủ Cửu Hề, nếu họ biết sớm thì tuyệt đối không dám nhận lệnh điều động phỏng tay này.

Mặc dù không dám tin vị Thập Phương điện chủ tu hành mười mấy vạn năm này sẽ tan vỡ trong lòng mà đại khai sát giới bởi vì cái chết của hồ chủ Cửu Hề. Nhưng bản năng sinh tồn khiến cho mấy vị thượng tiên than thở một tiếng, chắp tay, khách sáo nói phải về thiên giới phục mệnh các thứ trước, phải thừa dịp Thập Phương đang đau buồn mà vội vàng độn quang cách Thập Phương càng xa càng tốt.

Thấy Thập Phương không nhấc mí mắt,

tâm trí vẫn đắm chìm trong cái chết của hồ chủ Cửu Hề, mấy vị thượng tiên không dám so đo đối phương có vô lễ hay không, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng độn quang, thúc giục đầy đủ tiên lực, lấy tốc độ nhanh nhất đời người mà bay đi.

Có điều sau mấy chục hơi thở, một đám thiên tướng còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt mấy vị kia thượng tiên đã xanh đen.

"Thập Phương điện chủ, ngươi dùng Thiên La trận bao vây nơi này là có ý gì!"

Chúng tiên biến sắc, có thiên tướng gần đây mới phi thăng ba, bốn chục ngàn năm năm không rõ ràng cho lắm, kinh hãi hỏi nguyên do.

"Thiên La trận của Thập Phương điện chủ có thanh danh hiển hách, ngươi chưa từng nghe nói qua là bởi vì trận này lấy tu vi của mình làm trận giả để trả giá, là đại sát trận đả thương kẻ địch một ngàn thì đả thương mình tám trăm, bình thường sẽ không sử dụng, mấy trăm ngàn năm mà Thập Phương điện chủ chỉ dùng một lần. Lần đó là Hư Thiên ma tộc chạy ra khỏi nơi niêm phong, dẫn tới đại nạn của lục giới, là lần Thập Phương điện chủ lấy linh khí thiên địa tạo thành trận, khuất phục cường giả Hư Thiên ma tộc vào trận này, Thập Phương điện chủ cũng bị thương nặng không biết tung tích, ngàn năm không ra ngoài."

Sau khi nghe xong giải thích, cả người đều là mồ hôi lạnh, đối phương dàn trận lúc nào mà nhiều người như họ không hề nhận ra, thực lực như vậy quá mức đáng sợ. Trước đó mặc dù có thể bảo vệ Tiêu Uyển không việc gì trước mấy ngàn truy binh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào chạy thoát, họ ngã rồi thì chẳng phải sợ vị này Thập Phương điện chủ, làm sao...

Người nọ đột nhiên nghĩ, máu tim của hồ chủ Cửu Hề có tám chục ngàn năm tu vi.

Trước gương thiên giới, sắc mặt Đế hậu khó coi, sau một câu thanh toán kia, nếu mấy ngàn tinh anh trong thiên giới của mình đều bị Thập Phương treo cổ trong Thiên La trận, sợ là ngai vàng thiên đế của mình cũng dao động. Đế hậu vội sai mấy vị Đại la kim tiên nghe lệnh nhanh chóng đến đồng hoang tám vạn dặm ở hướng tây Thanh Khâu để phá trận.

Chẳng qua là mặc dù thiên cung cách đồng hoang gần hơn, nhưng vẫn không địch lại Nhiên Đăng tôn chủ có phật pháp cao thâm, vài người của Thiên Phật điện đã trôi nổi ở trên đồng hoang trong thời gian ngắn. Khi đó mấy vị Đại la kim tiên thiên giới thấy Thiên Phật điện treo cao trên không trung thì nào còn dám phá trận của Thập Phương, chỉ đành phải ra lễ với Nhiên Đăng tôn chủ ở xa xa.

Thập Phương vốn là đại năng số một số hai có sức chiến đấu trong Phật giới, hôm nay tu vi tăng lên tám chục ngàn năm, mà không có xương sườn mềm là hồ chủ Cửu Hề thì càng liều chết tự lấy bản thân để tế.

Đây là tử cục, kết quả hẳn phải chết, bọn họ vốn không trốn thoát ra được.

Tiểu tướng kia nhìn về phía mấy vị thượng tiên, nghe một vị thượng tiên trong đó nói: "Thập Phương, Thiên La trận lên, muốn tiêu diệt mọi người ngay tại đây thì chính ngươi cũng sẽ chết, thiên giới và Phật giới sẽ bởi vậy mà xích mích. Ngươi suy nghĩ kỹ càng, bọn ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi."

Rốt cuộc Thập Phương nhìn về phía chúng tiên, lúc này chúng tiên mới phát giác ra đôi mắt vẫn lạnh lùng của Thập Phương đã sớm mất đi sự từ bi của phật tu, lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

"Một câu phụng mệnh làm việc là muốn rút lui toàn thân à?" Thập Phương nhếch môi, không biết thiên đế ở trong thủy kính nghe thấy thuộc hạ mình gây tai họa thì có cảm nghĩ gì, Thập Phương nhìn về phía chân trời phía đông, cười nói: "Thiên giới tự có tộc trưởng hồ ly lông đỏ báo thù cho nữ nhi yêu dấu."

"Nhưng ta là không kịp đợi, sợ muộn không đuổi kịp nàng." Hai câu cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Tần Chí Quân cách Thập Phương quá gần nên nghe rõ ràng, giọng Thập Phương dịu dàng, trên mặt có mấy phần lưu luyến, tăng bào màu trắng trên người không gió tự bay phất phơ.

Thiên Phật điện ở cực Tây, Nhiên Đăng tôn chủ trên đài sen nghe đệ tử bàn về thiền pháp chợt giương mắt nhìn phía đông, đại đệ tử ngồi xuống nhìn về phía đông theo ánh mắt của Nhiên Đăng thì biến sắc.

"Thiên La trận, sư phụ, là Thập Phương sư đệ..."

Còn chưa dứt lời, Thiên Phật điện đã rời cực Tây, biến thành một vệt kim quang, đi về phía đông.

Trước gương thiên giới, sắc mặt Đế hậu khó coi, sau một câu thanh toán kia, nếu mấy ngàn tinh anh trong thiên giới của mình đều bị Thập Phương treo cổ trong Thiên La trận, sợ là ngai vàng thiên đế của mình cũng dao động. Đế hậu vội sai mấy vị Đại la kim tiên nghe lệnh nhanh chóng đến đồng hoang tám vạn dặm ở hướng tây Thanh Khâu để phá trận.

Chẳng qua là mặc dù thiên cung cách đồng hoang gần hơn, nhưng vẫn không địch lại Nhiên Đăng tôn chủ có phật pháp cao thâm, vài người của Thiên Phật điện đã trôi nổi ở trên đồng hoang trong thời gian ngắn. Khi đó mấy vị Đại la kim tiên thiên giới thấy Thiên Phật điện treo cao trên không trung thì nào còn dám phá trận của Thập Phương, chỉ đành phải ra lễ với Nhiên Đăng tôn chủ ở xa xa.

Như vậy, thế lực hai bên trở nên cân bằng, Thập Phương trong trận thấy Thiên Phật điện thì trịnh trọng quỳ xuống cúi chào sư tôn, nói: "Đồ nhi ngu độn, lòng hướng phật đã hỏng, mang nợ một trăm sáu chục ngàn năm dạy bảo của sư tôn.

Nhiên Đăng tôn chủ thở dài, nói: "Nếu muốn tìm phật chỉ cầu lòng, chỉ tâm này là phật. Thập Phương, bốn chục ngàn sáu ngàn năm, ngày xưa đã tính tới kiếp số của ngươi, hôm nay vẫn ứng. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, vào luân hồi thì tu hành sẽ hủy hết, ba ngàn thế giới, chưa chắc ngươi có thể tìm lại được nàng ta."

Thập Phương cười, nói: "Ta cùng với nàng ấy có tình duyên bốn chục ngàn năm, trăm đời ngàn đời, luôn có thể để ta gặp nàng áy."

Cuộc đối thoại của hai thầy trò khiến người nghe biến sắc. Chúng tiên thiên giới vốn trông cậy Nhiên Đăng tôn chủ có thể thuyết phục Thập Phương, không ngờ Nhiên Đăng tôn chủ chỉ hỏi một câu ngươi đã nghĩ kỹ chưa, chẳng lẽ nghĩ kỹ rồi để Thập Phương kéo mấy ngàn thượng tiên thiên giới lấy mạng đổi mạng sao?

Sư huynh Thập Phương cũng không nhịn được, nói: "Sư phụ, sao có thể để Thập Phương sư đệ tùy ý, một trăm sáu chục ngàn năm tu hành cứ hủy trong chốc lát vậy sao?"

Trong lòng đoàn người thiên giới điên cuồng gật đầu,đúng vậy, đúng vậy , trân trọng mạng sống của mình.

Ngươi không trân trọng mạng sống, nhưng chúng ta trân trọng mạng sống...

Nhiên Đăng liếc mắt nhìn đại đệ tử bên người, dạy bảo: "Sống chết có quy luật tự nhiên, giống bốn mùa thay đổi, không khác gì cỏ cây khô héo, tươi tốt, sống không thể vui, chết không thể buồn. Tu hành cũng như vậy, tu phật là vượt qua gông cùm và ràng buộc của sống chết, như vậy sẽ được tự tại."

Huống chi, nhân duyên bốn chục ngàn năm cũng nên có chút thiện quả.

Thập Phương nghe vậy, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, lòng tu phật đã sớm không kiên định, truy tìm tình yêu trong lòng không phải không là một loại tự tại khác. Thập Phương vỗ tay đứng thẳng, môi mấp máy, Thiên La trận hình thành.

Trong trận, kim quang nổi lên, đã không thể nhìn thấy người trong trận, rốt cuộc mấy vị Đại la kim tiên không kiềm chế được, nói: "Nhiên Đăng tôn giả, phật pháp từ bi không tạo sát nghiệt, trong trận có mấy ngàn tiên nhân, đây là ngài tùy ý để Thập Phương động đại sát nghiệt sao? Mà thiên giới tổn hao nhiều nguyên khí, ma giới hỗn loạn thì dẹp loạn như thế nào, mong rằng tôn chủ để Thập Phương điện chủ phá trận."

Nhiên Đăng liếc vị Đại la kim tiên kia, nói: "Chúng sinh luân hồi, nhân quả tuần hoàn, thiên đế không tuân theo thiên đạo luân hồi, cưỡng đoạt người ta mới gây ra kiếp nạn hôm nay cho chúng tiên. Mà bản thân tiên nhân trong trận hôm nay cũng chưa hẳn là dây dưa không có nhân quả, gieo nhân nào, gặt quả ấy. Tiên hữu, vạn vật thế gian này đều không, chỉ nhân quả là không để không."

Người ngoài trận không thấy rõ trong trận, nhưng người trong trận có thể thấy rõ ràng người ngoài trận. Tần Chí Quân nhìn vị Nhiên Đăng tôn giả kia luận pháp với người ta, thật ra thì lão hòa thượng đang bao che, luận pháp nửa ngày, ăn nói vu vơ là nói thiên đế và những người trong trận đều đáng đời.Thập Phương nghe vậy, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, lòng tu phật đã sớm không kiên định, truy tìm tình yêu trong lòng không phải không là một loại tự tại khác. Thập Phương vỗ tay đứng thẳng, môi mấp máy, Thiên La trận hình thành.

Trong trận, kim quang nổi lên, đã không thể nhìn thấy người trong trận, rốt cuộc mấy vị Đại la kim tiên không kiềm chế được, nói: "Nhiên Đăng tôn giả, phật pháp từ bi không tạo sát nghiệt, trong trận có mấy ngàn tiên nhân, đây là ngài tùy ý để Thập Phương động đại sát nghiệt sao? Mà thiên giới tổn hao nhiều nguyên khí, ma giới hỗn loạn thì dẹp loạn như thế nào, mong rằng tôn chủ để Thập Phương điện chủ phá trận."Anh không học phật pháp gì, nhưng người thương chết ngay trước mặt thì còn có thể nói từ bi cái gì, đại cuộc thiên hạ không khả thi với anh, anh hẳn là kiếp khác của Thập Phương, luân hồi như thế nào đi nữa, tính tình có thể thay đổi thì anh rất đồng ý với hành vi ở kiếp trước của mình.

Thiên La trận không hề tanh mùi máu, trận quang mất đi, tiên nhân trong trận đã mất tung tích, phật tu đại năng đích thân hộ tống lên đường, hầu như đều ra đi trong hạnh phúc.

Có thể là do tu hành cao hơn bốn chục ngàn năm năm trước, Thập Phương tiêu diệt mấy ngàn tiên nhân, thu trận pháp mà vẫn chưa mất mạng. Cuối cùng Thập Phương liếc mắt nhìn về Thanh Khâu, ngồi xếp bằng, nhắm mắt, tự giải tán tu vi.

Vẫn ở nơi Tiêu Uyển tan biến, lựa chọn cách về với đất giống Tiêu Uyển....

"Không biết nói à, ta cho ngươi một cái đi, trông ngươi tuấn tú, lần trước nghe ba và lão hòa thượng luận thiền, hình như có một câu bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, vốn không có gì, nơi nào có bụi bặm, ngươi nói gọi ngươi là Bồ Đề hay là Minh Kính?"

"Đều không dễ nghe nhỉ, gọi là Vô Trần đi. Ngươi tuấn tú, cái tên Vô Trần này càng tôn lên thành hòa thượng tuấn tú, thế nào?" an tú,

"Thích thì ngươi nháy mắt mấy cái."

"Ồ, ngươi chớp mắt rồi, ta cũng biết ngươi sẽ thích mà."

"Thanh Khâu nhiều yêu quái, sư tử, gấu, hổ báo, cỏ cây tinh đều có, thật may ngươi gặp được bổn tiên tử. Ta đúng lúc phải đi lịch luyện, nên phát thiện tâm đưa ngươi trở về thế tục giới."

Thập Phương cười, trong nụ cười mơ hồ có nước mắt.

Thế tục giới cũng tốt, không tàn khốc như tu chân giới.

Chờ ta tới thế tục giới sẽ cưới ngươi.

Tác giả: Tôi băn khoăn là kết thúc ở chỗ Tần Chí Quân và Cố Uyển, hay là dừng ở chỗ Thập Phương và Tiêu Uyển, cuối cùng tôi chọn dừng ở đây.

Bởi vì bắt đầu câu chuyện, tôi dự tính để dụ phật. Tôi thích tình yêu duy mỹ, đến chết không thay đổi, cho nên cứ cân nhắc mãi, tôi kết thúc ở chương này. Về Cố Uyển và Tần Chí Quân, tôi sẽ viết mấy chương ngoại truyện theo cốt truyện sau, hy vọng các bạn có thể thích sự sắp xếp này.

Nói thật, lần đầu tiên viết truyện, mơ hồ suy nghĩ về mở đầu và kết thúc, viết hai ngàn chữ đã gửi đi, ban đầu tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được hai chục ngàn chữ lúc kết thúc. Tôi rất cảm ơn các bạn, viết truyện mệt mỏi hơn đọc truyện quá nhiều, cuối cùng tôi không chịu được phải đi đọc truyện, nhưng viết truyện rất hạnh phúc, nhân vật dưới ngòi bút như sống lại ở trong tim tôi.
Chương kế tiếp