Thất Tình Quá Lâu

Chương 19
Dạo này Hướng Sơ có hơi lâng lâng, nhờ ơn công chúa nhỏ si tình Tạ Di An không ở nhà, cậu đã qua hai ngày cuối tuần ở nhà Tạ Thời Quân rồi.

Tạ Thời Quân không còn là quý ông hoàn hảo bày trong tủ kính chỉ có thể ngắm nhìn từ xa nữa. Trái lại, càng đến gần anh thì cậu càng được tận mắt thấy dáng vẻ thật sự sau lăng kính của anh và càng có thể phát hiện những điểm hấp dẫn nơi anh hơn. Ví như, thầy Tạ luôn sửa soạn cho bản thân thật tươm tất sáng sủa ai ngờ Chủ nhật cũng sẽ lười không cạo râu, mặc đồ ngủ ru rú trong nhà cả ngày, châm một bình trà ngồi trên ban công đọc sách. Nếu bạn đến làm phiền anh thì anh sẽ không giận mà ôm bạn cùng rúc trong xô pha, và rồi kể cho bạn nghe nội dung của quyển sách này.

Bạn tưởng đâu anh đang đọc tài liệu chuyên ngành hay danh tác danh gia gì cao siêu lắm, nhưng thực tế anh chỉ đang đọc sách thiếu nhi “101 câu chuyện ngụ ngôn” mà anh mua cho con gái thôi.

Thật đáng yêu làm sao.

Đối với Hướng Sơ, những khi ở bên cạnh Tạ Thời Quân bất kể là tình dục hay ngày thường đều tựa như đánh cờ hết ván này đến ván khác, anh tới tôi đi, binh tốt chạm trán, ai là kẻ thắng cuộc trái lại trở thành vấn đề không quan trọng nhất. Cậu thích ở bên Tạ Thời Quân, dẫu chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau không làm gì, hay dẫu ngồi cạnh nhau không làm gì rồi cuối cùng cũng sẽ tiến triển lên trên giường. Rất nhiều thời khắc cậu đã cảm nhận được sự ăn ý giữa hai người, cậu tin rằng Tạ Thời Quân cũng bận lòng đến cậu và cũng hưởng thụ khoảnh khắc khoan khoái khi cả hai ở chung như cậu vậy.

Cậu chỉ đợi một cơ hội để chứng thực danh nghĩa tình yêu này.

Sáng thứ Bảy thức dậy, ánh nắng len lỏi qua khe hở rèm cửa sổ hắt lên nửa bên gối. Hướng Sơ mở mắt rồi nhắm mắt lại, cảm nhận đốm sáng nhảy múa trên mi mắt. Cậu bất chợt phát hiện rằng lúc ở bên Tạ Thời Quân, đến cả ánh nắng cũng trở nên dịu nhẹ xiết bao.

Cậu trở mình, nhích đầu lên gối của Tạ Thời Quân, nhìn anh tựa người lên đầu giường, không mang kính, ngón tay vuốt màn hình điện thoại chẳng biết đang làm gì.

“Chào buổi sáng thầy Tạ.” Hướng Sơ ngồi dậy, bắt chước Tạ Thời Quân tựa lên đầu giường, đoạn đánh cái ngáp, “Thầy đang xem gì vậy ạ?”

Tạ Thời Quân đưa điện thoại cho cậu xem, trên màn hình là một tấm ảnh được phóng to. Ngón trỏ thon dài của Tạ Thời Quân bị một bàn tay bé xíu núng nính cầm lấy, thậm chí còn có thể nhận thấy bàn tay bé xíu ấy đang siết chặt. Hướng Sơ cảm thán: “An An hồi đó nhỏ thật đấy…”

“Lần đầu tiên tôi đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, dỗ trẻ con ở đó ngủ trưa, chỉ có nó không chịu ngủ mà mở to mắt nhìn chằm chằm tôi. Sau đó lúc tôi sắp về, nó cứ níu lấy ngón tay tôi không buông như vậy.” Anh hồi tưởng, đáy mắt dâng lên một lớp sương mù ấm áp, “Nó chỉ nhìn tôi thế thôi là tôi đã cảm thấy nó đang nói: Chú dẫn con về nhà đi.

Một khoảng lặng thinh bỗng bao phủ quanh cả hai, chỉ có ánh nắng âm thầm lan tràn trên hai chiếc gối.

Dường như có thứ gì đó đang khe khẽ cào lên trái tim Hướng Sơ khiến cậu ngứa ngáy khôn nguôi. Cậu nghiêng đầu nhìn mấy sợi râu lún phún trên cằm Tạ Thời Quân ngâm trong ánh nắng, nom rất đâm tay, lại mang đến cho người ta ảo giác vô cùng ôn hoà. Cậu cầm lòng chẳng đặng vươn tay ra sờ, nói một cách thật nghiêm túc: “Thầy Tạ à, thầy là người tốt nhất mà em từng biết đó.”

Thật sự là tốt không sao tả xiết, vậy nên em mới muốn sở hữu, muốn độc chiếm, muốn được thầy yêu.

Thần kì thay, Hướng Sơ dường như luôn bị hào quang tình cha toả ra trong vô thức của Tạ Thời Quân làm rung động. Lúc anh thắt bím tóc cho con gái, lúc anh xem ảnh hồi nhỏ của con gái, lúc anh bế con gái ngủ say đều dịu dàng vô bờ, đó là tình thương không sao nguỵ tạo được. Hướng Sơ cho rằng đây chính là một trong những khoảnh khắc cuốn hút nhất ở một người đàn ông.

Người ta hay nói trẻ con giỏi phân biệt người lớn nhất, cũng như hôm ấy ở bệnh viện, Tạ Thời Quân chỉ mỉm cười một chút thôi mà đứa nhóc xa lạ đó đã ngay lập tức đáp lại anh bằng một nụ cười non nớt. Trên đời này không ai có thể phủ nhận sự tốt đẹp nơi anh cả.

Một người tuyệt vời, đối xử với ai cũng tốt bụng như vậy, phải làm thế nào mới có thể thuần phục được anh. Đây là một mệnh đề nom thì dễ dàng song thực tế lại hết sức khó nhằn. Hướng Sơ nắm hờ ngón trỏ của Tạ Thời Quân, qua một lúc sau lại siết chặt lấy. Cậu nhủ thầm trong lòng: Em cũng muốn được thầy dẫn em về nhà.

Không thì lùi một bước, bị anh thuần phục cũng chẳng hề chi.

Mớ suy nghĩ rối ren trong lòng chung quy chẳng thể nào phô bày ra trước mắt, thành thử ý nghĩa dễ bị người ta hiểu chệch đi ít nhiều. Yết hầu Tạ Thời Quân thoáng nhúc nhích: “Em nói thế thì tôi sẽ cho là em đang ám chỉ đấy.”

Hướng Sơ không buông tay, ngẩn ra: “Gì ạ?”

Ngón trỏ của Tạ Thời Quân động đậy trong nắm tay kín kẽ của Hướng Sơ tựa như đang mô phỏng động tác lưu manh nào đó. Hướng Sơ ngớ người, sau khi hiểu ra bèn cười lăn ra giường. Cậu duỗi tay về phía Tạ Thời Quân, ngay lúc anh nắm lấy tay mình thì lập tức kéo mạnh cho đến tận khi trọng lượng của người đàn ông đè lên trước ngực mình, nặng trĩu lại rất vững chãi.

Cậu kề sát vào tai Tạ Thời Quân, vừa nhả chữ vừa thổi nhẹ, nén cười rằng: “Thầy đen tối quá đấy.”



Ga giường màu vàng nhạt vừa thay tối qua đã nhăn nhúm, áo phông trắng rộng thùng thình và đồ ngủ tơ tằm màu xanh đậm bị vứt ở đuôi giường, rèm cửa sổ được kéo kín kẽ, ánh nắng chín giờ sáng không được phép lọt vào trong.

Tạ Thời Quân bới tìm chiếc bao cao su cuối cùng trong tủ đầu giường, dạo này thứ này dùng hơi hao, anh chẳng biết đây có được xem là chuyện tốt hay không nữa.

Cả hai quấn quýt trên giường, dễ dàng đắm chìm vào đó, lại tựa như hai người một trước một sau đi dưới ánh đèn đường. Từ một góc nhìn nào đó, hai cái bóng đang tay nắm tay, nếu như cứ tiếp tục đi thì có lẽ vẫn có thể giả vờ như bàn tay của cả hai chẳng hề có khoảng cách.

Tạ Thời Quân điềm tĩnh xé vỏ bao cao su ra, Hướng Sơ gối đầu lên đùi anh, nắm lấy dương v*t đang dựng lên giữa đùi anh nhịp nhàng vuốt tuốt. Cậu nhắm tịt mắt, hơi thở mềm mại phả lên da thịt loã lồ của anh, cánh môi đỏ tươi mọng nước, thần thái ngây thơ như một đứa trẻ mơ màng buồn ngủ không nỡ buông món đồ chơi trong tay ra.

Chờ hoài chẳng thấy Tạ Thời Quân vào việc, Hướng Sơ bèn mở mắt ra phàn nàn: “Sao lâu quá vậy, có cần em mang vào giúp thầy không?”

“Vậy em mang giúp tôi đi.”

Tạ Thời Quân đưa bao cao su cho cậu, thấy cậu hết sức nghiêm túc ghé sát lại gắn bao cao su dính đầy gel bôi trơn vào phần đầu dương v*t, sau đó từ từ vuốt từ trên xuống dưới cho đến khi cả cây dương v*t được bao bọc lại hoàn toàn, bóng loáng phản quang, đai cao su thắt lấy phần gốc.

Chẳng đơn giản chỉ có nhiêu đó đâu, từ lúc đưa bao cao su cho cậu thì Tạ Thời Quân đã thừa biết.

Hướng Sơ ngồi quỳ trên giường, đôi chân thon dài khẽ giạng ra, mông cậu đáp vững vàng lên háng Tạ Thời Quân bằng tư thế ngồi bệt. Bắp đùi tách sang hai bên, cậu thò tay ra sau nắm lấy dương v*t của Tạ Thời Quân, đoạn nhích mông, kẹp giữ cây hàng dữ tợn đó vào kẽ mông, nhấp nhô thắt lưng để dương v*t trượt trong hai cánh mông mình nhờ gel bôi trơn trên bao.

“Thế này có giống lúc hai ta làm tình trong nhà kho không thầy nhỉ?”

Cậu với tay ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, liếm môi như thể đang hồi tưởng hương vị khó quên nào đó.

Dung túng là phép tắc thứ nhất để đối xử với bé hư của Tạ Thời Quân. Hướng Sơ không mang kính, lúc cậu híp mắt ngó anh sẽ vô tình đem đến cho anh một ảo giác ngây thơ không rành thế sự, khiến anh cảm thấy người trước mặt anh chỉ là một đứa trẻ. Vì vậy anh phải yêu thương, phải dỗ dành, phải chiều chuộng cậu mới phải.

Song đó quả thật chỉ là ảo giác, bởi Hướng Sơ chẳng hề ở cái tuổi ngây thơ nữa rồi.

Cậu nhỏ tuổi hơn Tạ Thời Quân rất nhiều, nhưng kinh nghiệm của cậu về phương diện này chắc chắn không thể nào ít hơn Tạ Thời Quân được. Tuy cậu rất giỏi giả vờ dụ dỗ một cách ngây ngô, rất thành thạo làm cách nào để khai thác triệt để mỗi một bộ phận trên cơ thể mình kể cả là một nốt ruồi đi nữa. Cậu là trái cây chín mọng với nước quả ngọt lành sóng sánh bên trong lớp vỏ mỏng, chứ không phải quả trám run rẩy trên ngọn cây cần được ngắt hái cẩn thận, cần được tỉ mỉ chở che. Tạ Thời Quân đương nhiên biết thừa đây chỉ là bẫy rập do cậu giăng ra, song anh vẫn cứ cố tình sa vào hết lần này đến lần khác.

Lắm lúc Tạ Thời Quân thiết nghĩ mình nên xấu bụng một chút, bớt lưu manh giả danh trí thức như Hướng Sơ đánh giá mà thay vào đó là lưu manh một cách ngang nhiên.

Ví như, nói những câu tán tỉnh chứa vài từ tục tĩu bên tai Hướng Sơ, và rồi nhìn cái miệng phía dưới của cậu có cắn chặt hơn vì điều đó hay không. Ví như, lúc cậu bị chịch đau bò về phía trước thì anh sẽ tóm lấy mắt cá chân cậu kéo cậu trở về dưới thân mình. Hay ví như, tháo phứt bao cao su ra, sau đó bắn toàn bộ tinh dịch vào nơi sâu thẳm nhất.

Những hành động vừa kể trên chưa từng được hiện thực hoá trong trải nghiệm tình dục của Tạ Thời Quân. Chính anh cũng chẳng thể nào mường tượng nổi cái cảnh mình nói tục trên giường được, thú thật điều này có hơi quá sức đối với anh. Lúc còn ở bên người yêu cũ anh vẫn luôn là một quân tử lịch thiệp, là một thầy giáo hoàn hảo và cũng là một tình nhân hoàn hảo. Anh nào từng có những tưởng tượng bỉ ổi như vậy bao giờ.

Anh đã bị ám bùa thành ma quỷ rồi, tất cả là tại Hướng Sơ. Tạ Thời Quân nghĩ bụng.

Cậu trai này mình đầy gai góc, không thích đến gần người khác và bị người khác đến gần, trên giường lại mong manh yêu kiều, chịch hơi mạnh một tí thôi là cậu lại giương đôi mắt rưng rưng liếc anh, còn phải vươn đôi môi run rẩy đi cắn anh nữa. Anh biết thói quen này là do người yêu cũ của cậu cưng chiều mà thành, trước kia anh cũng từng chiều người yêu cũ như vậy, chính bởi thế nên mỗi khi đến bước này anh vẫn luôn không nỡ mạnh tay.

Anh không nỡ nhìn đôi chân thon gầy cong gập hết cỡ, không nỡ nhìn bờ mông mềm mại bị dập ra vết đỏ trên xương hông anh, và không đành lòng nhất là nhìn nốt ruồi lệ ấy bị thấm đẫm nước mắt.

Hướng Sơ chẳng thể nào thấu được những mâu thuẫn giày vò trong lòng Tạ Thời Quân, và càng chẳng thể nào hay biết Tạ Thời Quân đã bao lần hối hận vì đã không bắn tinh dịch đầy cổ họng cậu vào lần khẩu giao trước đó. Cậu vẫn hồn nhiên mà đánh hông, mỗi lần dương v*t của Tạ Thời Quân trượt ra khỏi kẽ mông là cậu sẽ liếc nhìn Tạ Thời Quân, dùng ánh mắt ướt át cáo trạng với anh, sau đó lại ngoảnh đầu đi tóm dương v*t của anh vào lòng bàn tay, phiền não và bất lực tựa đối đãi một con cá chạch bướng bỉnh trơn tuột.

Cậu điều chỉnh tư thế trên háng Tạ Thời Quân, khép hai chân và thít chặt mông lại nhằm thuận tiện kẹp lấy cây hàng ngang bướng nọ. Gò má cậu ửng lên hai rặng đỏ, dương v*t dựng đứng lúc lắc giữa phần bụng dưới của hai người, nom cũng rất ư thích thú trong việc lấy lòng đối phương.

Thuỳ tai bị khoang miệng ấm áp bao bọc, Tạ Thời Quân có thể cảm nhận được đầu lưỡi đang thọc vào vị trí của lỗ khuyên linh hoạt xoay tròn, chốc chốc lại thử ngoáy vào. Bỗng anh nghe Hướng Sơ hỏi anh rằng: “Có sướng không thầy?”

“Chỉ làm thế này mà không vào thì thầy có bắn được không ạ?” Cậu ngậm thuỳ tai của Tạ Thời Quân lúng búng thỏ thẻ: “Hình như em có thể…”

Lòng nhân từ của Tạ Thời Quân có bao la cách mấy cũng có lúc bị vắt kiệt, anh sẽ không dung túng bé hư vô độ. Anh ngày một nhận ra, nốt ruồi lệ mọc ở đó và đã được gọi là nốt ruồi lệ thì nhất định phải bị ngâm chìm trong nước mắt mới có thể bộc lộ vẻ phong tình một cách đậm đà nhất.

Anh nâng hai cánh mông nghịch ngợm lên, tách ra hai bên để lộ lỗ nhỏ ướt át đỏ hồng chính giữa, kế đó ngột đột đâm phập vào. Điều đó cho thấy anh phải bắt đầu dạy dỗ bé hư rồi.

Hướng Sơ bật ra một tiếng thảng thốt, cuống quýt vịn vào bả vai Tạ Thời Quân toan mượn điểm tựa để giữ thăng bằng, lòng bàn tay ướt nhẹp vẽ ra vài vệt nước trên lưng Tạ Thời Quân: “Chậm, chậm thôi, đừng sâu…”

Cậu chẳng kịp nói nốt câu nài nỉ này. Điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể bị quy đầu căng cứng sượt qua, đâm lút cán một cách thô lỗ tàn bạo. Cậu quên bẵng mình toan nói gì, câu nài nỉ nọ bị đứt giữa chừng, cậu chỉ mải há miệng hứng chịu khoái cảm tình dục cuồn cuộn như nước lũ, bắp đùi bám chặt vào háng Tạ Thời Quân run rẩy mất kiểm soát.

Cuối cùng Tạ Thời Quân đã được trải nghiệm cảm giác khoái trá ăn miếng trả miếng. Anh nghiêng đầu liếm mang tai Hướng Sơ, lão luyện đưa đẩy trong cơ thể cậu.

“Ban nãy cũng rất sướng, nhưng không bắn được, phải đi vào mới được.”

Hôm qua lỗ nhỏ mới bị anh đâm vào hai lần, hôm nay đã dịu ngoan hơn rất nhiều. Nếp nhăn ở miệng lỗ bị căng ra, cắn nuốt đến là sung sướng, thịt hồng bên trong cũng am hiểu làm cách nào để nịnh nọt quy đầu một cách hiệu quả nhất, ra sức liếm mút một cách ngây ngô lại thành thạo. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ nơi giao hợp, chẳng rõ là gel bôi trơn hay dâm dịch tiết ra từ thành ruột bởi cơn n*ng tình. Nó chảy qua tinh hoàn no căng tinh dịch, thấm ướt bụi rậm đen sì nơi bụng dưới của Tạ Thời Quân.

“Dạo này hình như mập lên một chút nhỉ.” Anh nắn bóp hai cánh thịt mềm, ngắm nghía nước da non mịn lồi ra kẽ ngón tay. Sau một mùa đông, da thịt của Hướng Sơ đã được xoa nắn càng thêm trắng trẻo nõn nà, đặc biệt là phần mông. “Chỗ này sờ mềm hơn một chút rồi.”

Hướng Sơ nằm nhoài lên vai anh, hai cánh xương bướm gồ lên trên vai lưng mỏng manh, đầu gối cọ xát ga giường theo nhịp nhấp nhô của dương v*t trong cơ thể, vừa đau vừa ngứa. May sao lúc này cậu vẫn còn sức khống chế giọng điệu ổn định.

“Dạo này vui hơn nên mập lên rồi.”

“Vui chuyện gì thế?” Tạ Thời Quân hỏi.

Anh ghì lấy chiếc cổ thon dài mong manh dễ gãy nọ, buộc Hướng Sơ phải ngước mặt lên hé lộ khoé mắt bị tình dục hun đỏ. Anh biết rõ một lát sau đôi mắt này sẽ dâng trào nước mắt, hơi trợn trắng bởi sung sướng và đau đớn, dương v*t phía trước cũng sẽ khóc lóc rỉ nước, sa vào cơn run rẩy trước ngưỡng cao trào. Nghĩ đến đây, anh không khỏi muốn hung tợn đâm vào, rồi bị vách thịt ngậm thít lấy không chịu nhả, cả thể xác lẫn linh hồn đều sảng khoái tột cùng.

“A…” Nơi sâu nhất bất ngờ bị dương v*t xâm lăng, Hướng Sơ rên rỉ, ngưỡng cổ tựa một con thiên nga sắp sửa lìa đời. Qua một lúc sau cậu mới trả lời câu hỏi của Tạ Thời Quân, ánh mắt lảng tránh, rướn môi thơm lên khoé môi anh sau đó dịch xuống hôn gốc râu lún phún, hơi thở không cầm được dồn dập. Cậu đáp rằng: “Em không nói cho thầy đâu.”

Tiếp sau đó họ hôn nhau, bỏ mặc điện thoại rung ù ù trên tủ đầu giường với loạt tiếng chuông báo thức giục giã. Họ bằng vào một danh nghĩa chưa xác thực, đầu lưỡi quấn quýt triền miên, kẽ môi kéo ra chỉ bạc.

Hai người cận thị phải ghé sát lại mới có thể nhìn rõ nhau, song hiện giờ thật sự đã chẳng cách nào sát hơn được nữa, chóp mũi chạm nhau một cách thân mật, hai làn hơi thở dây dưa không rời, cả hai đồng thời khép lại đôi mi.

Ánh dương ngoài cửa sổ ấm áp vô ngần, ranh giới giữa đông và xuân đã hoá phai nhoà.

Bóng hình chênh lệch tay nắm chặt tay, điểm cuối con đường hãy xa ngoài tầm mắt.
Chương kế tiếp