Thất Tình Quá Lâu

Chương 2
Cơn bệnh này khiến Hướng Sơ sốt cao suốt mười ngày liền, ngày nào cũng uống thuốc linh tinh thế mà cũng khỏi bệnh như một kì tích. Cậu có hơi lấy làm tiếc, vốn dĩ cứ tưởng lần này có thể thuận lợi chết được rồi chứ.

Hướng Sơ kết thúc kì nghỉ bệnh, hôm trở về viện nghiên cứu đi làm vừa đúng lễ Giáng sinh.

Trên bàn làm việc của cậu có một quả táo được đóng gói xinh xắn, không chỉ riêng cậu mà trên bàn của mọi người đều có.

Nhưng chỉ có quả táo của Hướng Sơ được gói bằng giấy màu đỏ, điểm xuyết vụn kim tuyến vàng kim, khiến tâm trạng cậu hết sức vui vẻ. Cậu bèn quyết định sẽ mang quả táo này về nhà đặt trên bệ cửa sổ trong phòng khách.

Cậu đã không cai được chấp niệm đối với màu đỏ rồi.

Buổi chiều, toàn thể nhóm nghiên cứu khoa học đều bị gọi đến phòng hội nghị dự họp, Hướng Sơ ngồi vào vị trí trong góc khuất nhất theo thói quen.

Một lát sau, một người đàn ông nho nhã lịch sự bước vào, âu phục giày da, dáng người cao ráo, mang một cặp kính gọng kim loại, thoạt trông khoảng chừng ba mươi tuổi.

“Chào mọi người, tôi là Tạ Thời Quân, giảng viên chuyên ngành điện tử viễn thông của Đại học C. Các vị ở đây chắc hẳn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản rồi, sắp tới đây dự án này cần quý viện nghiên cứu cung cấp tài nguyên và kĩ thuật. Trước hết tôi đây xin gửi một lời cảm ơn đến các vị.”

Tạ Thời Quân khom lưng cúi chào, ngay sau đó bắt đầu giới thiệu về các thông tin của dự án.

Anh là giáo sư trẻ tuổi nhất của Đại học C, tuy mấy năm nay đặt trọng tâm công việc ở mảng nghiên cứu khoa học, nhưng anh vẫn thích giảng bài trong giảng đường hơn, dùng phấn viết bảng, giao lưu với sinh viên ở khoảng cách gần.

Tạ Thời Quân giảng rất nhập tâm, vô thức cho rằng vẫn đang giảng bài ở trường, lúc lật đến slide cuối cùng anh theo bản năng hỏi: “Các bạn có chỗ nào vẫn chưa hiểu không?”

Ngẩng đầu đối diện với những ánh mắt ngạc nhiên, Tạ Thời Quân sực phản ứng lại, mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi, giảng bài trên lớp quen nên nhất thời hồ đồ. Mong các vị bỏ quá cho.”

Về dự án Tạ Thời Quân vừa giới thiệu, các đồng nghiệp xung quanh có vẻ như đều đã biết rõ ràng, chỉ có Hướng Sơ mười ngày không đi làm là lần đầu tiên nghe nói về việc này.

Phản ứng đầu tiên của Hướng Sơ là kháng cự. Bình thường, cho dù bên cạnh xuất hiện một gương mặt mới thôi cũng đã khiến cậu vô cùng mất tự nhiên rồi, huống chi viện nghiên cứu luôn rất chú trọng việc giao lưu với các nhân tài ở các trường đại học lớn. Dự án hợp tác, tức tất cả mọi người trong nhóm đều phải tham dự giao lưu thảo luận, cũng đồng nghĩa cậu không thể không bước ra khỏi chiếc vỏ của mình, chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã thấy mệt mỏi.

Đồng nghiệp Nguyễn Du ngồi cạnh thấy cậu ngẩn người, bèn nhỏ giọng hỏi: “Này, Hướng Sơ, cậu tốt nghiệp Đại học C mà phải không, cậu có quen thầy Tạ không?”

Hướng Sơ ngẩng đầu thoáng nhìn người đàn ông vẫn đang dõng dạc trình bày nọ, bỗng nhiên một cảm xúc chán ghét khó hiểu ập lên trong cậu. Cậu lập tức lại cúi đầu xuống, trả lời lạnh nhạt: “Không, tôi chưa từng nghe đến tên thầy ấy.”

Đại học C, là trường mà cậu và Hứa Hoài Tinh từng theo học, từ đại học rồi đến thạc sĩ, Hướng Sơ gắn bó với nơi đó trọn bảy năm. Thế nhưng cậu thử cố gắng hồi tưởng, lại phát hiện mình chẳng thể nhớ nổi gương mặt của bất kì một người bạn học, bất kì một người thầy cô nào.

Song cậu lại nhớ như in Hứa Hoài Tinh năm mười tám tuổi, Hứa Hoài Tinh năm mười chín tuổi, Hứa Hoài Tinh năm hai mươi tuổi…

Cậu nhớ Hứa Hoài Tinh mặc đồ quân sự đi ở hàng đầu đội ngũ, nhớ Hứa Hoài Tinh mặc đồ đôi cùng đi học với cậu, nhớ Hứa Hoài Tinh mặc âu phục tham gia cuộc thi tranh biện quốc gia, nhớ kĩ mọi dáng vẻ của Hứa Hoài Tinh.

Tất thảy, tất thảy, đều là dáng vẻ mà cậu thích.

Hướng Sơ xót xa thay cho bản thân mình, Hứa Hoài Tinh đã chiếm trọn lấy cuộc sống của cậu, nếu như xoá bỏ toàn bộ chi tiết liên quan đến cái tên này đi thì cậu còn sót lại gì nữa đâu?

Chẳng còn gì cả.

“Khoảng thời gian sắp tới, tôi sẽ dẫn theo nhóm của tôi hợp tác cùng với các vị, cố gắng vì một mục tiêu nghiên cứu chung.”

Người đàn ông phía trên nói những lời trang trọng khuôn sáo bằng ngữ điệu vừa phải, Hướng Sơ nghe mà chỉ thấy bực bội không thôi.

“Quả táo xem như là quà gặp mặt tôi tặng cho mọi người. Hi vọng sắp tới đây có thể làm việc vui vẻ và cùng nhau học hỏi với mọi người.”

Kết thúc cuộc họp, Hướng Sơ không cảm xúc trở lại bàn làm việc, tâm trạng lao thẳng xuống vực, quả táo gói giấy đỏ kia nom cũng chả còn thuận mắt như khi nãy nữa.



Cuối tháng 12, nhóm nghiên cứu quen sống trong an nhàn bỗng chốc trở nên bận rộn, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca.

Không được đúng giờ chui vào vỏ, chẳng khác nào đồng hồ sinh học bị xáo trộn. Hướng Sơ rất căng thẳng, sự căng thẳng này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của cậu, khiến cậu thường xuyên ngồi trước máy tính cả ngày mà chẳng làm được việc gì cả.

Chỉ khi quay về căn nhà ấy, thay bộ quần áo cũ, sơn móng tay thật đẹp, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng của Hướng Sơ mới được thả lỏng. Cậu không thể không mang công việc chưa hoàn thành của ban ngày về nhà làm nốt, nhưng đây thực sự không phải là biện pháp lâu dài.

Vì vậy, Hướng Sơ đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết vấn đề.

Cậu tô sơn móng tay màu đỏ lên ngón út tay trái, sau đó bao kín lại bằng băng cá nhân, không để lộ ra một tí màu đỏ nào, cứ thế đến viện nghiên cứu đi làm.

Bề ngoài, cậu mặc quần áo bảo hộ nặng nề, mặt không cảm xúc gõ bàn phím, ấy vậy mà bên trên ngón út khẽ cong lên của cậu lại ẩn giấu một sắc đỏ phóng túng be bé.

Sự vui vẻ bí ẩn này khiến tâm hồn Hướng Sơ cảm thấy được thả lỏng, tựa như linh hồn thấp thỏm lo âu tìm về được một chốn bình yên.

Cuộc họp nhóm lúc chiều tối do Tạ Thời Quân chủ trì, thông báo sẽ bắt đầu vào 5 giờ rưỡi. Tuy nhiên Tạ Thời Quân luôn có thói quen đến sớm, mới 5 giờ 5 phút anh đã cầm một xấp tài liệu vào phòng hội nghị, chuẩn bị xác định lại những nội dung cần nhấn mạnh thêm lần nữa.

Tài liệu vừa in ra bày trên bàn vừa nhiều vừa lộn xộn, Tạ Thời Quân cảm thấy có hơi bất tiện nên tính đi mượn một cái bấm giấy, phân loại sơ qua một chút.

Bàn làm việc của Hướng Sơ ở ngay bên cạnh, Tạ Thời Quân ra khỏi phòng hội nghị, đúng lúc trông thấy cậu đang dán mắt chăm chăm vào màn hình máy tính, cắn đốt ngón trỏ tay trái, đầu mày nhăn tít lại, nom có vẻ như đang bị vấn đề gì làm khó. Vẻ ngoài Hướng Sơ trông khá nhỏ, bày biểu cảm “căm thù oán hận” thế này chỉ mang đến cho người ta một cảm giác cố ý ra vẻ già dặn.

Tạ Thời Quân đi về phía cậu, lễ phép mở lời: “Hướng Sơ phải không? Có thể cho tôi mượn đồ bấm giấy một lát không?”

Hướng Sơ ngước đầu lên, có một thoáng ngạc nhiên.

Cậu không biết tại sao Tạ Thời Quân lại biết tên cậu, nhưng cậu vẫn gắng căng da đầu đáp lời, lục tìm đồ bấm giấy trong ngăn kéo bừa bộn đưa cho anh.

“Cảm ơn nhé.”

Hướng Sơ gật đầu, chợt vô tình trông thấy trên móng tay của Tạ Thời Quân có màu sắc lạ, cả tay trái lẫn tay phải, mười ngón tay ngón nào cũng có, đủ màu đủ sắc, nhưng không phải sơn móng tay mà giống như vẽ bằng bút màu.

Nhận thấy tầm mắt của Hướng Sơ, Tạ Thời Quân chẳng để ý lắm. Anh nhìn cậu cười và giải thích rằng: “Con gái tôi vẽ đó, nhóc con đó dạo này muốn làm hoạ sĩ, quậy dữ lắm, ngày nào cũng đè tôi ra làm tranh vẽ.”

“À.”

Hướng Sơ vô thức giấu tay ra sau lưng, đè mạnh lên miếng băng cá nhân trên ngón út tay trái. Cậu bỗng nhiên có chút hoảng loạn, lỡ như bị người khác phát hiện cậu thích sơn móng tay như phụ nữ, chắc chắn sẽ bị xem là biến thái nhỉ.

Lúc Tạ Thời Quân đến trả đồ bấm giấy, chương trình Hướng Sơ điều chỉnh suốt mấy ngày qua đúng lúc đã vận hành ra hình ảnh. Tạ Thời Quân vỗ vai cậu, nói: “Vất vả rồi, lát nữa họp tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn một chút, tranh thủ cho mọi người sớm được về nhà.”

Hướng Sơ mất tự nhiên thoáng rụt cổ lại, không nói gì.

Các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu đều rất kính trọng Tạ Thời Quân, hoàn toàn không xem anh như người ngoài, ngay cả Hướng Sơ cũng nhận thấy rằng thầy Tạ này là người rất chu đáo, chẳng tới mấy ngày mà anh đã làm thân được với tất cả mọi người trong nhóm nghiên cứu.

Đương nhiên, ngoại trừ bản thân Hướng Sơ.

Buổi trưa, thầy Tạ sẽ ăn cơm ở căng tin của nhân viên, dường như khả năng tương tác ở anh rất tốt, vừa ăn vừa nói chuyện với đồng nghiệp. Hướng Sơ ngồi một mình một bàn trong góc, không có hứng thú với nội dung trò chuyện của họ, nhưng vẫn khó tránh khỏi có một vài nội dung tự truyền vào tai cậu.

Cậu nghe thấy Tạ Thời Quân cười rộ lên: “Sinh viên của tôi toàn gọi tôi là ông chủ Cua, cua trong con cua, là một nhân vật trong phim hoạt hình. Con gái tôi cũng vậy, ở nhà chả bao giờ chịu gọi bố.”

*Tạ (谢) và con cua (蟹) đồng âm xiè.

Các đồng nghiệp nghe vậy đều bị chọc cười, chỉ có Hướng Sơ siết chặt đôi đũa đến độ đốt ngón tay trắng bệch, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm, nhai nuốt một cách máy móc.

Cậu chỉ muốn mau mau tan làm, về nhà tô sơn móng tay, rúc vào trong chiếc vỏ của cậu.

Một tuần trước, Hướng Sơ tìm được một bộ đĩa CD “Cậu bé bọt biển tinh nghịch” trong ngăn tủ TV, tối nào cũng rúc trên xô pha xem hoạt hình đến tận khi ngủ. Nghe tiếng cười vô tư vô lự của cậu bé bọt biển và sao biển Patrick, Hướng Sơ tưởng tượng như mình đang nằm trong lòng Hứa Hoài Tinh.

Đương nhiên, đó là một Hứa Hoài Tinh yêu cậu.

Mùa đông không có khí sưởi lạnh thấu xương, nhưng chí ít trong mơ vẫn là một nơi ấm áp.

Bộ đĩa “Cậu bé bọt biển tinh nghịch” ấy được Hứa Hoài Tinh mua từ mấy năm trước trong một hàng băng đĩa sắp sửa dẹp tiệm, chỉ tốn năm tệ.

Hồi đó bọn họ thực sự nghèo rớt mồng tơi, nhưng cũng là nghèo trong thản nhiên, nghèo trong tự hào.

Sau khi Hứa Hoài Tinh come out đã trở mặt với người nhà, công ti huy động vốn lại gặp phải khó khăn. Ba năm ấy, Hướng Sơ chẳng nhớ đã ăn bao nhiêu thùng mì tôm, chẳng nhớ đã làm thuê bao nhiêu công việc, cậu chỉ nhớ có một Hứa Hoài Tinh thương cậu yêu cậu trong ba năm ấy, chỉ nhớ trên chuyến tàu điện ngầm cuối ngày, có một bờ vai vững chãi có thể cho cậu yên tâm tựa đầu ngủ say.

Bọn họ của khi ấy trẻ tuổi gan dạ, tin tưởng tình yêu là trường tồn.

Hứa Hoài Tinh là người tài giỏi nhất mà Hướng Sơ từng biết, và đến tận hiện giờ cậu vẫn cho rằng như vậy.

Hồi cấp Ba, Hứa Hoài Tinh vì để theo đuổi cậu, thành tích nhảy vọt đuổi kịp cậu một cách dễ dàng. Hồi cả hai cùng nhau học đại học, Hướng Sơ đi trên đường luôn nghe thấy các bạn nữ bàn tán về Hứa đại thần bên khoa công nghệ thông tin.

Mà nhân vật chính của chủ đề ấy đang đợi cậu cùng đi ăn cơm, trong túi còn chứa hạt dẻ rang đường vừa mua cho cậu. Hướng Sơ rất thích cảm giác này, không kìm được mím môi cười thầm.

Cậu tăng nhanh bước chân, chạy ùa về phía chàng trai mặc áo hoodie vẫy tay với cậu, sau đó nắm chặt ngôi sao vào lòng bàn tay.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hướng Sơ quyết định học thạc sĩ, Hứa Hoài Tinh và vài người bạn cùng nhau lập nghiệp. Dẫu cho cuộc sống có khó khăn đến đâu, Hướng Sơ cũng chưa từng hoài nghi về khả năng thành công của Hứa Hoài Tinh.

Hứa Hoài Tinh mà cậu thích, là người giỏi nhất thế giới này, là vì sao toả sáng nhất trong mắt cậu.

Thế mà giờ đây, Hướng Sơ hối hận rồi.

Ngôi sao sẽ ôm lấy mọi điều xinh đẹp khắp vũ trụ, chứ không phải cùng cậu chui rúc trong một căn nhà trọ xập xệ, phủ bụi, lụi tàn.

Nhưng mà nếu như Hứa Hoài Tinh có thể mãi mãi yêu cậu, thì Hướng Sơ thà rằng cả hai mãi mãi là hai kẻ nghèo ôm nhau sưởi ấm, ước ao ngôi sao sẽ ngã vào lòng cậu.

Hướng Sơ thường hay rơi vào trạng thái hệt như rối loạn trí nhớ, quên đi nguyên nhân cậu và Hứa Hoài Tinh chia tay, quên đi Hứa Hoài Tinh đã làm chuyện không thể tha thứ như thế nào, quên đi chấp niệm đối với màu đỏ của cậu là từ đâu mà có.

Cậu sẽ bình thản mà nghĩ rằng, là cậu làm sai rồi, là cậu có lỗi với Hứa Hoài Tinh, là cậu không nên thèm khát ánh sao, không nên ngóng trông tình yêu của người khác đến cứu rỗi cậu.

Nhưng sau khi cậu tỉnh táo lại chỉ biết càng thêm suy sụp, nỗi lo âu hoàn toàn chi phối lấy cơ thể cậu, ngay cả sơn móng tay màu đỏ cũng chẳng thể giúp cậu bình tĩnh lại. Cậu viết lên cửa sổ thuỷ tinh ngưng tụ hơi nước hết lần này đến lần khác: Hứa Hoài Tinh, sao anh không chết đi.

Hơi nước trộn lẫn với nước sơn móng tay đỏ chưa khô, nương theo lớp thuỷ tinh chảy xuống, loè loẹt và dị hợm làm sao.

Hướng Sơ ngồi trên nền nhà lát gạch lạnh lẽo, cảm nhận được một nỗi sung sướng bệnh hoạn.
Chương kế tiếp