Thấy Ông Xã Nhà Tui Đâu Không?

Chương 18: Tìm được rồi 18
“Anh làm em đau.”

Bàn tay của Lạc Dã vô tình đè lên chỗ bị hắn bóp đỏ trên eo Sơ Điều. Sơ Điều đang ôm cổ, nằm vắt vẻo trên người hắn nên không nhìn thấy tình hình phía sau bĩu môi kêu đau một tiếng. Cô hơi lắc lắc eo muốn hắn buông tay ra.

Động tác của cô khiến cho thân hình mềm mại cũng lắc lư theo, sắc mặt của Lạc Dã cũng càng thêm khó nhìn, hắn rời tay xuống một chút, đổi thành tư thế nâng mông của cô.

“Còn làm loạn nữa đi xuống đất đứng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi cảnh báo.

Sơ Điều ngoan ngoãn im lặng nằm úp sấp.

Xử lý xong vật trang trí trên người, Lạc Dã mang khuôn mặt u ám nhìn Thiệu Cảnh ở ngoài cửa đang khom lưng chuẩn bị chạy trốn.

Thiệu Cảnh thấy kế hoạch chạy trốn thất bại đành phải kiên trì mặt đối mặt với Lạc Dã, nở một nụ cười cứng đơ với hắn: “Chuyện là, ngày hôm qua cô tiên nhỏ đã bỏ quên đồ ở trên xe nên hôm nay tôi mang chúng đến đây...”

Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Sơ Điều vô thức quay đầu định nhìn một chút, chỉ là cô vừa chuyển động đầu liền cảm thấy tóc bị kéo rất đau. Cô tủi thân quay đầu về, mặt đối mặt với căn phòng bên trong nên không hề trông thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của những người đang đứng ngoài cửa nhìn hai người họ.

Đám người Thôi Ngu vì cửa mở mà chạy tán loạn cũng nhanh chóng tụ tập lại lần nữa, ánh mắt đầu tiên nhìn đến vẫn là khuôn mặt quen thuộc vừa đẹp trai nhưng cũng vừa khiến cả con người và thần tiên tức giận của đội trưởng Lạc, khuôn mặt ấy còn có cả sự cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn.

Nhìn xuống, họ thấy vị đội trưởng Lạc từ trước tới giờ chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, thế mà bây giờ lại đang ôm một cô gái nhỏ trong ngực.

Bàn tay mềm mại của cô gái ôm lấy cổ hắn, từ vạt áo dài xẻ tà của áo choàng tắm để lộ ra đôi chân trắng nõn đang quấn lên eo Lạc Dã, thân thể cô trông vô cùng nhỏ bé, để lộ rõ sự khác biệt về kích thước cơ thể của cô so với người đàn ông, nhìn hắn giống như đang ôm một đứa trẻ.

Mái tóc dài của cô được vuốt sang một bên ngực để lộ chiếc cổ trắng ngần, trên đó vẫn còn những vết đỏ đáng ngờ chưa kịp biến mất.

Đến gần bọn họ còn nghe thấy giọng nói nghe như đang khóc nức nở, vừa yếu ớt vừa đáng thương vừa bất lực của cô gái: “Anh làm em đau.”

Đậu má! Còn nhỏ như vậy mà cũng có thể ra tay được!

Thật sự là không bằng cầm thú!

Mọi người đối với quầng thâm xanh đen dưới mắt và khuôn mặt bị nghi ngờ là dục cầu bất mãn của hắn, điểm mấu chốt của đạo đức cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ hãi bị hắn nổi giận, họ run rẩy hỏi ra ba câu hỏi liên quan đến vấn đề đạo đức: “Trưởng thành chưa? Có tự nguyện không? Chó Lạc, anh có phải con người không hả?”

Không khí im lặng vài giây.

Sơ Điều cảm thấy sau lưng vô cùng căng thẳng, như có mũi kim đang chích vào lưng, cô liền co rúm người lại, càng dán sát người về phía Lạc Dã.

Thân thể Lạc Dã cứng đờ, sau đó mặt hắn không hề thay đổi mà nói ra một từ: “Cút.”

...

Đám người Vi Hào trước khi Lạc Dã kịp tức giận đã nhanh chóng chạy đi. Lạc Dã đóng cửa lại, cúi đầu cụp mi ngồi trên giường kìm nén tính tình, nhẫn nại giúp Sơ Điều gỡ mái tóc quý giá ra.

Từ xưa tới giờ hắn chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy, gỡ xuống từng sợi tóc một, hắn không thể dùng quá nhiều sức nếu không sẽ khiến cô đau, cũng không thể giật đứt, nếu không cô nhóc yếu ớt nào đó sẽ lại khóc.

Vật lộn mãi thì cuối cùng cũng giải cứu được mái tóc quý như vàng của cô, hắn như trút bỏ được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi ra, đời này hắn sẽ không bao giờ mặc đồ có khuy đi ngủ nữa.

Sau khi gỡ xong mớ tóc rối, Lạc Dã buồn ngủ ngã lăn ra giường rồi kéo lại cái ga giường ngày hôm qua bị Sơ Điều cuốn đi. Trước khi ngủ, hắn cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng để dặn dò Sơ Điều với giọng nói khàn khàn buồn ngủ: “Im lặng một chút, muốn làm gì thì làm nhưng không được làm ầm ĩ.”

Sau đó hắn không thể khống chế được mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Sơ Điều đưa tay vuốt vuốt phần tóc đã được buộc gọn, nghe hắn nói vậy liền quay đầu nhìn về phía hắn nhưng chỉ nhìn thấy cái gáy lộ ra khỏi khăn trải giường.

Không có ai sinh ra đã trưởng thành một cách mạnh mẽ, có ý chí sắt thép. Dị năng sử dụng quá độ sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực với người sử dụng, ví dụ như là sự mệt mỏi, kiệt sức và lo âu. Năng lực càng lớn thì sẽ nhận lấy càng nhiều nguy hiểm. Năng lực của dị năng giả ở giai đoạn này còn phức tạp khó kiểm tra và không thể khống chế.

Hầu hết con người ở thời điểm này đều nhận ra lợi ích của dị năng, nhưng lại chẳng có mấy người có thể nhận ra những thiệt hại không thể phục hồi mà nó gây ra cho cơ thể người sử dụng và những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong sự tồn tại của nó.

Kiếp trước cô đã từng chứng kiến cách làm của rất nhiều người làm chức quản lý, và cô vẫn luôn cảm thấy cách làm của họ thật không thể chấp nhận được. Bọn họ quá tham vọng với sự thành công ngắn hạn, họ tát ao bắt cá, được chim quên ná, thậm chí là được cá quên nơm, có mới nới cũ; họ biến dị năng giả trở thành vũ khí, khi cần thì coi như trân như bảo, còn khi không còn giá trị thì sẽ vứt bỏ dị năng giả như vứt một chiếc giày rách.

Kiếp trước A Dã không thích căn cứ, cô cũng vậy.

Mặc dù cô biết rất ít về giai đoạn này trong quá khứ của hắn nhưng dù thế nào đi nữa, đời này cô chắc chắn sẽ bảo vệ hắn, cô nhất định sẽ không để kẻ nào làm hại được hắn.

Sơ Điều cẩn thận leo lên giường, nhìn sườn mặt của hắn một lúc lâu rồi hôn nhẹ lên má hắn.

“A Dã, em sẽ bảo vệ anh.”

Người đàn ông trên giường lại chẳng nghe được gì.

“Cộc cộc ——”

Bên ngoài lại có người đến gõ cửa, nhưng lần này âm thanh gõ cửa rất nhỏ, dường như sợ sẽ gây ồn đến người bên trong nên người đến chỉ gõ thử hai lần rồi không gõ tiếp nữa.

Sơ Điều nhẹ nhàng dùng đầu gối di chuyển để xuống giường. Cô gãi gãi phần da thịt hơi ngứa phía sau cổ, nơi đó đã có một đốm đỏ. Thân thể cô khá là thu hút muỗi, tối hôm qua lúc ngồi trong sân đã bị vài con muỗi cắn, cũng chẳng biết vì sao đã vào thu rồi mà muỗi vẫn còn hoành hành ngang ngược như vậy.

Người ngoài cửa vẫn chưa rời đi nhưng cũng không gõ cửa nữa. Sơ Điều suy đoán ý định của đối phương một chút rồi do dự đi tới.

Nơi đây ngoại trừ A Dã thì cô chẳng biết ai cả. Bây giờ A Dã đang ngủ, cô vô cùng cẩn thận mở cửa ra một khe nhỏ, để lộ một con mắt nhìn ra bên ngoài.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ cao ráo, thân hình đầy đặn, chững chạc và trí thức. Cô ấy có đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn và phong cách có chút lười biếng, trông cô chuẩn xác là một người đẹp không thể chê vào đâu được.

Có lẽ là phải chờ lâu, ngón tay cô ấy kẹp một điếu thuốc vừa dài vừa nhỏ, khẽ nghiêng người phun mây nhả khói, khuôn mặt hờ hững đầy vẻ quyến rũ, cả người đều như được bao phủ bởi một bầu không khí u ám khiến Sơ Điều nhìn thấy liền không nhịn được mà cảm thấy kinh diễm.

Nhưng cô cũng chỉ thầm khen ngợi cô ta một câu người đẹp, cũng không nởi vậy mà buông lỏng sự cảnh giác, cách một cánh cửa nhỏ giọng hỏi cô ta: “Cho hỏi, chị tìm ai vậy ạ?”

Nghe thấy giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của cô, Thôi Ngu dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó xuyên qua cánh cửa nhìn thẳng vào con mắt đề phòng của cô gái nhỏ. Cô cười cười, chỉ xuống chiếc vali nhỏ dưới chân: “Chắc hẳn em không có quần áo mặc vừa người, chỗ tôi có ít quần áo đã giặt rồi nhưng chưa từng mặc qua, tôi nghĩ có thể là em sẽ cần nên có thu gom một ít rồi mang đến đây cho em mặc.”

Khi đến đây vào sáng sớm Thôi Ngu đã thấy cô vẫn đang mặc một chiếc áo choàng tắm của nam giới không hợp với thân người.

So với mấy tên đàn ông thần kinh thô thì Thôi Ngu là phái nữ sẽ cẩn thận hơn một chút.

“...Cảm ơn.”

Sơ Điều đúng là tắm rửa xong liền không có quần áo thay nên cô cũng không từ chối, nói cảm ơn nhưng vẫn không mở cửa hoặc đi ra ngoài.

Giống như một chú thỏ con đang cảnh giác canh giữ hang ổ của mình, khi bố mẹ đi vắng thì không được phép mở cửa cho người lạ.

Thôi Ngu không nhịn được mà che mặt nở nụ cười, cảm thấy mình hình dung ra cái hình tượng này thật là kỳ quái. Đây còn không phải là chú thỏ nhỏ đáng thương và ngây thơ bị con sói lớn xấu xa Lục Dã bắt về hang ổ à?

Sơ Điều không hiểu cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa đang cười cái gì. Cô cẩn thận vừa lùi về phía sau từng bước vừa nói cảm ơn: “Cảm ơn, chị cứ để ở đó là được rồi.”

Chờ cô ấy đi rồi thì cô lại ra lấy.

Thôi Ngu ngừng cười nhưng từ nét mặt vẫn nhìn ra được sự sung sướng. Cô cũng không ép buộc chú thỏ nhỏ này phải mở cửa, chỉ thân thiện giới thiệu một chút về bản thân mình: “Em không cần phải sợ, tôi tên là Thôi Ngu, lớn hơn em vài tuổi, em có thể gọi tôi là chị Ngu. Tôi là đồng đội của Lạc Dã nên tôi sẽ không làm hại em.”

“Đồng đội của Lạc Dã”, những lời này của cô ngay lập tức khiến lăng kính trong Sơ Điều lọc Thôi Ngu vào bên người tốt.

Kiếp trước lúc cô gặp được Lạc Dã thì hắn chỉ có một mình, bên cạnh không có người thân cũng không có bạn bè. Về sau đi lang thang trên đường hoặc đi ngang qua các căn cứ gặp vài người quen của hắn, hơn nữa nhìn qua là người không tệ lắm. Mặc dù hắn chưa bao giờ thừa nhận bọn họ là bạn bè nhưng Sơ Điều biết những người đó đều những người rất tốt.

Kiếp trước lúc cô gặp được hắn đã quá muộn nên cô không biết rõ lắm về những gì xảy ra trong quá khứ của hắn. May mắn là kiếp này cô đã có thể tham gia vào cuộc sống của hắn từ rất sớm, vậy nên cô muốn biết về hắn nhiều hơn nữa.

Thấy cô có vẻ rất quan tâm về những thứ liên quan đến Lạc Dã, Thôi Ngu thử thăm dò, cố gắng tăng lớn lợi thế: “Em muốn biết chuyện về Lạc Dạ không?”

Thật sự thì vấn đề này có sức quyến rũ khá là lớn nhưng Sơ Điều vẫn nhẫn nhịn, cô lắc đầu từ chối. Kiếp trước hai người bọn cô ở bên nhau lâu như vậy cô cũng chưa từng hỏi về quá khứ của hắn, một đời này cô cũng không cần phải biết chuyện của hắn từ miệng người khác.

Thôi Ngu cũng không vì bị cô từ chối mà tỏ ra không hài lòng, trên thực tế, là một cô gái thì nên cảnh giác một chút. Cô ấy chẳng qua chỉ là muốn thông qua đó để nói chuyện với cô, giúp cô không cần phải cẩn trọng như vậy, coi như là hỗ trợ Lạc Dã chăm sóc bạn gái nhỏ của hắn.

“Mẹ Chu đã làm xong cơm sáng rồi, nhà ăn ở khu nhà chính đằng kia, em có thể đến dùng bữa với chúng tôi nếu muốn.”

Thôi Ngu cũng không ôm hy vọng với việc có thể đưa được cô đi ra ngoài cho lắm, thế nên cô ấy cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi lời mời lại bị từ chối mà ngược lại nó khiến cô ấy cảm thấy khá hài lòng với cô gái này.

Cô gái nhỏ này rất thông minh, không hề đơn thuần dễ bị lừa gạt như vẻ bề ngoài, điều này khiến Thôi Ngu cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Vậy tôi cũng không quấy rầy em nữa. Nếu đói bụng thì lúc nào cũng có sẵn đồ để ăn, em cũng có thể nhờ Lạc Dã đưa em đi ăn.”

Thôi Ngu không ép cô, chỉ hiểu ý nói một câu rồi rời đi.

Sơ Điều đợi cô ấy đi xa rồi mới mở cửa kéo cái vali nho nhỏ vào trong phòng.

Dáng người Thôi Ngu cao gầy, cô mặc quần áo của Thôi Ngu vào vẫn có chút rộng. Tuy nhiên so với quần áo oversize của Lạc Dã thì đã khá hơn nhiều. Quần áo rộng một chút còn đỡ hơn là hình tượng trẻ con mặc quần áo của người lớn mà cô mặc khi nãy.

Thời gian vẫn còn sớm, từ lâu cô đã không được ngủ một giấc tử tế rồi. Giấc ngủ vài tiếng khi nãy vốn dĩ là không đủ, nhưng một buổi sáng bị tỉnh dậy hai lần khiến cô cũng tạm thời không ngủ được.

Không ngủ được lại không thể đánh thức Lạc Dã, cô bèn tự mình tìm việc gì đó để làm. Chỉ là phòng ở gọn gàng sạch sẽ và đơn giản đến nỗi chẳng có gì để cô giết thời gian.

Đột nhiên cô nhớ tới mấy bộ quần áo bẩn hôm qua đi tắm họ đã thay ra rồi vứt trong giỏ đồ cần giặt vẫn chưa được giặt sạch, liền đứng dậy muốn đi giặt đống đồ đó.

Cô ôm toàn bộ quần áo bên trong phòng tắm ra rồi nhét chúng vào cái chậu to, giếng nước được xây bên cạnh bức tường phía tây sân. Chiếc giếng cổ hình tròn được xây bằng đá, thành giếng và những tảng đá xanh xung quanh đều mọc một số rêu đen vàng.

Giếng cũng chỉ là một cái giếng nước bình thường, không trang bị ròng rọc để kéo thùng nước, cũng không phải là giếng bơm thủ công hay xuất hiện ở vùng nông thôn. Bên cạnh giếng có đặt một cái xô gỗ để múc nước, hai bên sườn xô có buộc một sợi dây thừng bản to. Chỉ cần thả xô xuống giếng, đợi đến khi xô gỗ đầy nước thì kéo lên bằng tay là được.

Đối với Sơ Điều mà nói, cô đổ đầy một xô nước đã cảm thấy quá sức rồi. Tối hôm qua lúc thấy Lạc Dã múc nước nhìn thật là nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao đến phiên mình lại cảm thấy vô cùng lao lực.

Chờ đến khi nước đổ đầy chậu quần áo thì ống quần và tay áo mà cô đang mặc trên người cũng bị nước trong xô văng ra làm ướt hết rồi.

Cô xắn quần và tay áo rồi ngồi xổm xuống giặt quần áo.

Mặc dù từ nhỏ đã được dạy dỗ chuyện của mình thì phải tự mình làm, phải giúp đỡ công việc trong gia đình nhưng trước khi tai họa ập đến Sơ Điều vẫn được xem như là có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, các công việc gia đình hầu hết đều được làm bởi các thiết bị gia dụng.

Cho dù từ nhỏ đã sống nhờ ở nhà cậu, mợ cũng không quá thích cô nhưng cũng không hà khắc như bà mẹ kế trong truyện Cô bé Lọ Lem sẽ bắt cô phải làm hết những việc trong nhà. Khi đi học, cô là một học sinh ngoại trú, ngoại trừ giặt đồ lót, những quần áo khác hầu như đều được giặt bằng máy giặt trong nhà.

Kiếp trước sau khi thiên tai ập đến, trước khi gặp được A Dã cô cũng đã ăn không ít đau khổ. Cho dù con người có yếu ớt đến đâu thì cũng bắt buộc phải mạnh mẽ, trưởng thành. Với lại việc giặt quần áo cũng chỉ là một việc nhỏ, tuy nhiên sau khi ở bên A Dã mấy việc này hầu hết đều do hắn làm, lâu ngày không làm lại khiến cô cảm thấy không quen tay.

Cô vô tình đổ quá nhiều bột giặt nên phải xả nhiều lần mới hết bọt.

Miệng giếng khá thấp thế nên phải hơi cúi người mới có thể nhìn xem thùng nước đã đầy nước hay chưa, và điều đó khiến thắt lưng cô có chút đau nhức. Không những thế, dây thừng cứa vào tay, xô nước cũng rất nặng khiến Sơ Điều mới đổ hai lần nước đã mệt đến nỗi thở hồng hộc.

Đợi đến khi cô muốn múc nước thêm lần nữa, tay trượt một cái, dây thừng liền rơi khỏi tay và cùng rơi xuống giếng với xô nước trong tích tắc, kể cả đoạn dây thừng còn lại cũng trượt theo như một con rắn.

Thậm chí Sơ Điều còn chưa kịp phản ứng lại để xoay chuyển tình hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn xô nước và sợi dây cùng nhau rơi xuống giếng.

Cô đột nhiên che mặt, rầu rĩ ngồi chồm hổm bên cạnh giếng, mỏi mắt ngóng nhìn chiếc thùng gỗ nổi lềnh bềnh trên mặt nước dưới đáy giếng.

Toi đời rồi.



App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp