The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 14: Phép thuật cấm kỵ
Một sự im lặng đến rùng mình. Riftan trừng mắt đe dọa rồi nhặt thanh kiếm đang nằm trên mặt đất lên. Ruth quan sát những gì đang xảy ra, kêu lên cầu xin.

"N-nó chỉ là một phép thuật được thiết kế từ nguyên lý khả năng tái sinh của những con troll! Nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào trên cơ thể con người! Ngoại trừ cơn đau dữ dội trong quá trình chữa trị, không có tác dụng phụ nào khác."

Bất chấp lời bào chữa của Ruth và những lời tuyệt vọng của cậu ta, Riftan đâm thanh kiếm dính đầy máu quái vật vào gần mép cổ của pháp sư.

"Tên khốn cậu, cậu là ai?"

"T-tôi chỉ là một pháp sư bình thường..."

"Làm thế quái nào mà một pháp sư bình thường lại biết về phép thuật cấm kỵ này?"

Tên pháp sư đổ mồ hôi đầm đìa, như một ngọn nến thắp sáng. Riftan không ngừng đẩy cậu ta vào vách tường, tiếp tục cuộc thẩm vấn.

"Cậu làm cái quái gì ở Tháp Thế giới vạy? Thử nghiệm trên quái vật và tạo ra phép thuật... Nếu Giáo hội phát hiện ra sự tàn bạo như vậy, họ sẽ không ngồi yên đâu. Các người muốn bị trục xuất sao?"

"...Nó sẽ không kết thúc với việc chúng tôi bị trục xuất. Một khi Giáo hội phát hiện ra sự tồn tại của phép thuật cấm kỵ này, trường hợp xấu nhất có thể xảy ra là họ bắt đầu áp bức pháp sư một lần nữa."

Pháp sư rên rỉ, miễn cưỡng thừa nhận.

"Đó là lý do tại sao chúng tôi nghiêm ngặt giữ bí mật. Chỉ có một số pháp sư biết về sự tồn tại của nó. Một số ít được lựa chọn, được lọc qua một quá trình tỉ mỉ, đang học phép thuật cấm kỵ với mục đích duy nhất là nghiên cứu."

"...Cậu đang nói cậu là một trong số ít pháp sư đó sao?"

Riftan nhìn cậu ta đầy nghi ngờ, nhướng mày. Tên pháp sư cau mày giận dữ với chàng, nói cộc lốc.

"Vâng, và ngài đã rất may mắn. Nếu không có tôi, Ngài Calypse đã chết mất rồi. Ngài đã phải chịu những vết thương chí mạng đến nỗi phép chữa trị thông thường sẽ không đủ để chữa lành cho ngài. Để cứu ngài, tôi đã phá vỡ quy tắc của Tháp Thế giới và sử dụng phép thuật cấm kỵ!"

Riftan khịt mũi.

"Vậy thì sao, cậu đang mong đợi tôi biết ơn và nói lời cảm ơn sao?"

"Phải, ngài nên biết ơn! Một lời cảm ơn đơn giản tốt hơn gấp trăm lần so với việc bị một lưỡi kiếm cứa vào cổ họng đấy!"

Tên pháp sư cảm thấy bực tức đến mức nói không ra lời.

"Vậy tôi phải làm gì chứ? Bỏ mặc ngài dù tôi có đủ năng lực để cứu sống ngài? Khi mọi người phát hiện ra tôi đã sử dụng phép thuật cấm kỵ, Tháp Thế giới sẽ chặt đầu tôi trước khi những kẻ dị giáo có thể săn lùng và tra khảo. Và đấy, ngài đang đe dọa tôi như thế đấy!"

Riftan bắn cho cậu ta một cái nhìn xuyên thấu, cảnh giác với ý định của tên pháp sư, nhưng từ từ hạ kiếm xuống. Mặc dù chàng khao khát được đưa tên khả nghi ra trước bồi thẩm đoàn của Giáo hội, nhưng chàng cũng sẽ không thể tránh khỏi việc trở thành đối tượng điều tra.

Là một người đa chủng tộc, dòng máu của những người ngoại đạo phía Nam hiện rõ trên làn da của chàng, Giáo hội chắc chắn sẽ không đối xử tốt với chàng, đặc biệt nếu chàng đến gặp họ nói rằng cơ thể mình được tái sinh bằng phép thuật mà họ không biết. Riftan nghiến răng và thở dài cam chịu.

"Tôi sẽ cho qua chuyện lần này. Nếu cậu dám sử dụng phép thuật cấm kỵ đó với tôi một lần nữa, tôi thậm chí sẽ không đưa cậu ra Giáo hội để nhận phán xét. Tôi sẽ kết liễu cậu bằng chính đôi tay của mình."

"Ngay cả khi ngài cầu xin tôi làm điều đó, tôi cũng sẽ không làm! Lần sau, tôi thậm chí sẽ không ngần ngại và để cho ngài chết!"

"Tôi hy vọng cậu sẽ làm vậy."

Riftan thì thầm với giọng buồn tẻ và lục lọi trong túi của mình.

"Khi đến lúc một người phải chết, thì anh ta nên chết. Không cần thiết phải làm những việc vô ích như vậy để giữ mạng sống của bất kỳ ai."

Tên pháp sư cạn lời, cậu ta không thể mở miệng để trả đũa. Riftan lấy ra một chiếc áo. Bộ quần áo chàng mặc đã tan tành trong khi chiến đấu với con quái vật và nó quá nát để có thể mặc. Chàng mặc vào bộ quần áo duy nhất còn lại và mặc bộ giáp chất trong góc hang động từng cái một.

Cơ thể chàng cảm thấy nhẹ nhàng đến mức khó chịu. Chàng tự hỏi trong lòng liệu phép thuật đó thực sự không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Đôi mắt Riftan nghi ngờ lướt qua cơ thể trông đẹp như mới của mình, và nhặt vũ khí lên mà không nói một lời nào, không muốn tranh luận thêm một giây nào nữa. Pháp sư đang theo dõi chàng, đột nhiên mở miệng nói.

"Ngài không muốn sống sao?"

Riftan trừng mắt nhìn cậu ta qua vai. Khuôn mặt của pháp sư tĩnh lặng và nghiêm nghị.

"Nếu bất kỳ người nào khác làm những gì ngài làm, anh ta đã chết vô số lần rồi. Ngài làm những việc liều lĩnh như vậy có phải vì ngài muốn chết không?

"Nếu là như vậy, thì tôi đã không chiến đấu một cách tuyệt vọng như vậy rồi. Đúng hơn, tôi chỉ... "

'Thế thì mày đang chiến đấu khổ sở như vậy để làm gì? Tại sao mày lại cố gắng kiếm tiền và đấu tranh để sống sót cho một cuộc đời đơn độc như vậy?'

Riftan vội vàng xóa đi những câu hỏi không rõ ràng đang vang lên trong lòng.

"Tôi không có thời gian cho những chuyện vô bổ. Chuẩn bị đi thôi."

"Chúng ta đi ngay á?"

Pháp sư giật mình hỏi. Cậu ta vội vàng xách túi lên. Đầu của Riftan nhô ra khỏi hang, nhìn vào xác chết của con quái vật. Ruột đỏ thẫm rũ xuống mặt đất, chàng cho rằng tên pháp sư phải cắt qua dạ dày của nó để lấy viên đá mana. Riftan thở dài thườn thượt.

"Những con quái vật khác bị hấp dẫn bởi mùi máu. Chúng ta phải rời đi trước khi chúng đổ về đây."

"Nhưng... thật lãng phí nếu để nó như thế này. Tôi nghi ngờ con quái vật này là một con Drake. Nếu chúng ta bán vảy, da và xương của nó, chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"

Lông mày của Riftan cau lại trước từ ngữ không quen thuộc.

"Drake?"

"Đó là phân loài của Rồng đen. Tôi không hoàn toàn chắc chắn vì tôi chỉ nhìn thấy chúng trong bản vẽ, nhưng nó nói rằng chúng có kích thước bằng một phần tư kích thước của một con rồng trưởng thành, không có cánh và có thể điều khiển tia chớp. Mana tôi lấy từ viên đá mana của nó rất mạnh! Nó hẳn là một con Drake."

Những tranh luận trao đổi vừa nãy dường như đã tan biến, pháp sư đang cười tận mang tai khi nghĩ đến tiền.

"Phân loài rồng kiếm nhiều tiền hơn các di vật cổ đại! Bây giờ đã bắt được con quái vật quý hiếm này, chúng tôi sẽ giàu có!"

"Đó là nếu chúng ta có thể tách nó ra và mang nó đến thành phố."

Riftan lẩm bẩm giễu cợt.

"Chúng ta không có cách nào để làm điều đó vì không có thiết bị cũng như xe để chở."

"Đầu tiên chúng ta nên quay trở lại thành phố..."

"Harpy sẽ nuốt chửng nó đến tận xương tủy trong thời gian đó."

"V-vẫn còn xương để chúng ta bán!"

"Đối với một con quái vật có kích thước như thế này, cậu sẽ ngạc nhiên rằng chỉ một vài bộ phận của nó có thể được sử dụng cho các công cụ ma thuật. Xương của nó quá dày và to, các pháp sư sẽ không muốn mua nó vì sẽ không dễ để chế tạo. Hơn nữa, cậu có biết chúng ta sẽ tốn bao nhiêu tiền để mang thiết bị lên ngọn núi hiểm trở này, tách nó và đưa nó vào thành phố chưa? Sau khi chia tiền công với những người sẽ giúp đỡ chúng ta thì sẽ không còn bao nhiêu trong tay đâu."

"N -nhưng khi chúng ta bắt gặp wyvern lần đó..."

"Phần lớn số tiền chúng ta nhận được là nhờ giá của những viên đá mana. Vật phẩm có giá trị nhất được tìm thấy trong phân loài rồng là đá mana của chúng."

Khuôn mặt của pháp sư, vốn tràn đầy kỳ vọng, đột nhiên chuyển sang tái xanh.

"Năng lượng từ viên đá mana đã cạn kiệt khi chữa cho Ngài Calypse!"

"Vậy đã có câu trả lời rồi đấy."

Riftan vung túi lên lưng không một chút do dự. Chàng không nghĩ nó sẽ lãng phí vì chàng đã quen với việc vứt bỏ bất cứ thứ gì chỉ làm gánh nặng cho mình. Tuy nhiên, pháp sư liên tục nhìn lại con quái vật, như đôi chân không muốn cậu ta rời đi.

"Chúng ta có thể lấy vài cái vảy của nó không?"

"Cậu muốn đồ đạc của mình nặng thêm trong khi cậu đã phải vật lộn để bắt kịp tiến độ và chăm sóc bản thân?"

Riftan âm thầm leo lên ngọn núi tối tăm, dẫn đường cho tên pháp sư đang có vẻ hối hận. Theo một cách nào đó, giết chết con quái vật không phải là vô ích. Có vẻ như tất cả những con quái vật đói khát ẩn náu trong núi đã lao vào mùi máu của Drake, cho phép họ đi qua đỉnh Ramek một cách an toàn.

Sau sự việc đó, mọi thứ đều suôn sẻ. Họ đến khu tàn tích một cách an toàn, Riftan có thể tìm thấy những di vật có giá trị được bán với giá tốt ở một thị trấn gần đó. Tuy nhiên, pháp sư có vẻ không hài lòng lắm với tiền công cao ngất ngưởng thông thường của mình.

Riftan nhận thấy rằng tên pháp sư lo lắng rằng chàng có thể tố cáo việc thi triển phép thuật cấm kỵ của cậu ta. Tuy nhiên, chàng không có ý định xoa dịu nỗi lo lắng của cậu ta. Riftan treo ví lên thắt lưng và nói một cách lạnh lùng, không để lộ một chút cảm xúc nào.

"Cậu đã hứa sẽ không đi theo tôi trong các nhiệm vụ của tôi trong một khoảng thời gian, cậu nên giữ lời đó."

Tên pháp sư nhìn chàng chằm chằm với đôi mắt đầy những điều muốn nói. Riftan ngay lập tức sải bước lên cầu thang, vờ như không để ý.

***

Như chàng đã hy vọng, chàng có thể thoát khỏi tên pháp sư trong vài tháng, nhưng nó không dễ chịu như chàng nghĩ. Riftan bước vào quán rượu ồn ào, vò đầu bứt tóc một cách giận dữ. Chàng đã vướng vào một người đàn ông khó chịu gấp nhiều lần so với tên pháp sư. Chàng thấy Samon vui vẻ vẫy tay về phía mình, khiến tâm trạng của chàng trở nên tồi tệ.

"Này, cậu về rồi à? Tôi đang rất bận rộn để cố làm hài lòng các khách hàng của mình đấy."

Samon đang tán tỉnh hai người phụ nữ có bộ ngực chỉ được che phân nửa, họ ngồi bên cạnh anh ta. Riftan bắn cho anh ta một cái nhìn khinh thường, rồi ngồi càng xa anh ta càng tốt. Bỏ qua sự coi thường trắng trợn của Riftan, Samon loạng choạng đến gần chàng, choàng một cánh tay qua vai chàng.

"Này, Calypse. Cậu luôn lạnh lùng như vậy à?"

"Biến đi."

"Cậu thật nhàm chán."

Samon bực bội cằn nhằn, đặt một ly bia trước mặt anh.

"Đừng như vậy, hãy cố gắng cởi mở hơn đi. Tôi có một khách hàng và ông ấy muốn chiêu mộ cậu vào quân đội. Tại sao cậu không ổn định bản thân và nắm lấy cơ hội này? Từ những gì tôi nghe được, ông ta là một quý tộc đầy tham vọng ở vùng Đông Bắc Livadon."

"Nếu cậu muốn ổn định thì tự làm đi."

Samon thở dài và tặc lưỡi.

"Ai mà không muốn chú? Nhưng cậu thấy đấy, họ sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì trừ khi cậu tham gia."

"... Đó không còn là việc của tôi nữa."

Riftan gạt tay Samon ra khỏi vai chàng không chút ngại ngùng và gọi một nhân viên phục vụ mang cho chàng một bữa ăn. Vào lúc đó, một trong những người phụ nữ đang tán tỉnh Samon đã trườn tay cô ta lên cẳng tay chàng.

"Hmm, ngài thực sự là một người đàn ông tuyệt vời như vậy sao? Khuôn mặt của ngài thật hoàn hảo cho một dân chơi đây..."

"Đừng để bị lừa. Cậu ta là một con quái vật có thế tự mình giết tám con Wyvern đấy."

"Vô lý. Ngài đang nói dối chắc."

Người phụ nữ khúc khích, phá lên cười to với những người khác. Bộ ngực đầy đặn của cô ta nhấp nhô và lắc lư trên cánh tay chàng. Riftan cảm thấy khẩu vị của mình biến mất và tránh xa cô ta. Tuy nhiên, người phụ nữ dường như không có chút xấu hổ nào và nhìn chằm chằm vào chàng một cách quyến rũ, lén lút trượt tay lên đùi chàng. Riftan đứng dậy.

"Mang thức ăn đến phòng của tôi khi sẵn sàng."

Chàng ném cho nhân viên thu ngân một đồng xu và quay người rời đi nhưng người phụ nữ đã kéo gấu áo của chàng.

"Sao vậy? ở lại một chút nữa đi. Em sẽ đút cho ngài."

Cô ấy đá hàng mi dày của mình.

"...Hay là em lên phòng với ngài? Em có thể làm vui lòng ngài đấy."

"... Tôi không cần."

Chàng không ngừng hất tay người phụ nữ ra và đi về phía cầu thang. Samon cười lớn từ phía sau chàng.

"Cậu ta không phải là một người đàn ông thực sự, cậu ta chỉ là một đứa trẻ ngây thơ. Đừng bận tâm đến cậu ta và hãy đến đây với ta. Ta sẽ làm hài lòng cả hai người."

Riftan nhìn qua vai, Samon đang dụi mặt vào bộ ngực gợi cảm của phụ nữ. Tiếng khúc khích và những tiếng cười đùa vui nhộn vang vọng khắp quán. Chàng mang một cảm xúc thờ ơ trong mắt khi loạng choạng bước lên cầu thang. Chàng cảm thấy có một đôi mắt dõi theo mình và cảm giác đó không hề biến mất.

Chàng phát ngán vì nó. Kể từ khi bước sang tuổi mười bốn, chàng đã bị bám đuôi và vây quanh bởi những người phụ nữ cố gắng bò lên giường của chàng, và chàng cảm thấy lo lắng bất cứ khi nào ai đó chạm vào chàng.

Riftan đóng cửa lại sau lưng, lấy tay chà xát cẳng tay, cố gắng xóa bỏ cảm giác đụng chạm của người phụ nữ. Tiếng ồn ào của quán rượu vang xuyên qua sàn gỗ mỏng.
Chương kế tiếp