Thèm Nhỏ Dãi

Chương 3
Edit: Hương

Mỗi ngày tôi đều dậy sớm trước ba mươi phút để đi học, có đôi khi tôi phải dậy, nhưng Tiểu Vũ đang ngủ ngon lành trong vòng tôiy tôi, tôi nhìn lông mi thật dài của em ấy luôn cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được hôn đuôi mắt của em ấy. Có một lần vừa hôn xong, em ấy liền mở mắt ra, hôn trộm bị phát hiện có chút xấu hổ, em ấy nhếch khóe miệng, chui vào trong ngực tôi, hít sâu một hơi.

Từ đó về sau, mỗi ngày tôi tỉnh em ấy cũng sẽ tỉnh, sau khi tỉnh lại giữ chặt tôi nói muốn hôn, không hôn không cho rời giường. Bình thường tôi đều hôn lên trán và khóe mắt của em ấy, có lúc em ấy giả vờ ngủ, tôi vừa cúi đầu, em ấy liền đột nhiên xoay người lại, tôi sẽ hôn vào mũi em ấy, bắt gặp đôi đồng tử đen nhánh của em ấy, tôi tỏ vẻ phẫn nộ với hành vi dọa tôi của em ấy, véo mặt em ấy, em ấy tỏ ra ghét bỏ nói rằng tôi bị hôi miệng.

Tôi nói: " Vậy từ nay anh sẽ không hôn em nữa."

Em đứng dậy và ngồi lên người tôi và ôm lấy tôi: "Anh." ”

"Có chuyện gì vậy. ”

"Em thích anh. ”

Tôi rất hạnh phúc khi nghe được điều đó: "Thực sao? ”

"Vâng. " Em dụi dụi vào mặt tôi như một con cún: "Em thích anh.”

"Anh cũng thích em. "Tôi vỗ mông em ấy: "Đi xuống, anh phải dậy rồi.”

Em ấy xoay người nằm xuống, chớp chớp mắt nhìn tôi, tôi đắp chăn cho em ấy, thay đồng phục học sinh đi ra ngoài.

ở trường tiểu học Tiểu Vũ không cần phải dậy sớm như vậy, nhưng tôi phải dậy sớm hơn em ấy. Ba tôi luôn đưa tôi đi trước, sau đó lại về làm bữa sáng, đưa em ấy đến trường rồi ông ấy mới đi làm.

Nghe được tin tôi không ở trường, Đào Dã và Sở Lan có phản ứng rất khác nhau. Đào Dã cảm thấy đáng tiếc, Sở Lan cười như điên, nhưng sợ bị Đào Dã đánh, cười lại nghẹn lại. Đào Dã hỏi tôi tại sao đột nhiên lại không ở trong trường nữa, tôi nói tôi có một người em trai, không thể rời khỏi tôi, tôi phải trở lại với em ấy. Hắn ngạc nhiên: "Thảo nào, có phải em cậu còn nhỏ bố mẹ bận chăm sóc em ấy nên không có ai chăm sóc cậu có phải không?" ”

Tôi gật đầu. Đào Dã ôm vai tôi: "Không sao đâu, ba mẹ thường rất thiên vị em trai, không sợ, cậu có thể tìm mình chơi. ”

Tôi đột nhiên cảm thấy Đào Dã là người bạn tốt mà tôi muốn tìm.

"Được chứ?" "Tôi gãi đầu: "Kỳ nghỉ cũng có thể chơi với cậu sao?" ”

"Tất nhiên rồi. " Hắn vỗ vỗ ngực: "Được nghỉ tớ sẽ dẫn cậu đi chơi trò chơi điện tử, trượt băng, không ở nhà thì chán lắm. ”

Sở Lan ở một bên làm mặt quỷ: " Đào Dã để tôi tố cáo với ba cậu, để ba cậu đánh chết cậu. ”

"Đi đi, đồ khốn”. Đào Dã vung nắm đấm: "Cậu mà không đi cậu làm cháu trai tôi, ngu ngốc. ”

Câu chửi bới mà tôi nghe nhiều nhất ở sơ trung chính là Đào Dã mắng Sở Lan. Tôi cũng cảm nhận được Sở Lan thật sự là một đứa trẻ được nuông chiều từ bé, so với Đào Dã dám đánh dám mắng, hắn bị đánh chỉ biết khóc, bị mắng chỉ biết lớn tiếng nói Đào Dã quá đáng, ngay cả loại lời thô tục này cũng không nói nên lời.

Cả lớp chỉ có Đào Dã mới có thể trị được Sở Lan, Sở Lan cũng chỉ nghe Đào Dã.

Ba người chúng tôi chung một lớp, đều là học sinh xếp cuối của lớp tám. Tôi học kém thật sự là có rất nhiều nguyên nhân, nền tảng tiểu học của tôi không được tốt, lên lớp còn luôn suy nghĩ cho Tiểu Vũ, về nhà nửa đêm mới làm bài tập, buổi sáng còn phải dậy rất sớm, ở giữa còn phải chơi với Tiểu Vũ, tóm lại tôi không để ý việc tôi học kém, không suy nghĩ về nó nữa.

Sở Lan không tự do thoải mái như tôi, tôi vẫn có thể nhịn được cơn buồn ngủ khi đi học và đến lớp, bởi vì tôi nhát gan, sợ bị giáo viên mắng, cũng không muốn bị mời phụ huynh. Hắn không sợ, cậu ấy ngồi một mình phía sau tôi, phía sau là chổi, vừa lên lớp đã dùng bút chì chọc vào lưng tôi, nói cậu ấy muốn ngủ, giúp cậu ấy canh chừng giáo viên một chút, cậu ấy luôn ngủ, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi đặt tên cho cậu ấy là Thần ngủ, bạn học của chúng tôi đều gọi cậu ấy là Thần ngủ lớp 8 Sở Lan.

Nguyên nhân Đào Dã học không tốt chỉ có thể nói là cậu ấy quá lười biếng, cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, nhưng tôi căn bản chưa từng thấy cậu ấy đến lớp. Lời phê bình đầu tiên vào đầu năm học là khi chúng tôi đang học toán, Đào Dã trốn học đánh nam sinh lớn hơn chúng tôi một tuổi ở sân chơi. Vào thứ Hai, khi Đào Dã đứng trên bục giảng đọc bản kiểm điểm, cậu ấy còn nháy mắt vói tôi, bởi vì bản kiểm điểm đó là tôi đã viết cho cậu ấy. Ba ngàn chữ, lúc viết mà tay tôi như sắp gãy, nhưng cậu ấy không đọc hết vì quá tốn thời gian, cuối cùng nộp lên.

Ngoài ra, cho dù mỗi ngày cậu ấy đều đến lớp cũng đều đến trễ, hoặc là trèo tường, hoặc là chọc tức chú bảo vệ, định đóng cửa thì vôi vàng chạy tới. Về phần lúc cậu lên lớp ăn que cay, uống nước, đọc truyện tranh, thậm chí là chơi game, đây đều là chuyện cũ, nói cũng không có gì mới.

Đào Dã được các bạn học gọi là giáo bá, Sở Lan được bạn học gọi là đầu gai, bởi vì Đào Dã không ở đây, hắn liền có loại cuồng vọng xưng bá vương trong núi, mà tôi là côn đồ.

Ba tôi biết mối quan hệ giữa ba chúng tôi từ sau buổi họp phụ huynh. Sau khi lái xe xong, ông ấy vui vẻ nói với tôi, tôi trông rất ngoan, ai biết được có thể trở thành bạn bè với loại nhân vật truyền kỳ này. Tôi hỏi ba tôi khi còn bé ông ấy đi học có bạn học như vậy hay không, ba tôi nói có, hẳn là mỗi giai đoạn học sinh đều sẽ có bạn học như vậy, chẳng qua lúc đó ông ấy học cũng được hơn tôi một chút, trình độ trên trung bình, mỗi lần nhìn những bạn học đạt kết quả cao xếp trước như vậy đều rất hâm mộ, nhưng không dám nhìn lên với bọn họ.

"Mấy đứa thế nào rồi. "Ba tôi giáo dục tôi nói: "Khi con lớn lên sẽ biết, kết bạn phải xem tính cách những cái khác đều không là gì hết." ”

Ông xoay vô lăng, mang theo hoài niệm và trào phúng nói: "Mẹ con lúc trước là học sinh giỏi, còn là hoa khôi trường. ”

Bởi vì tôi đã có một người bạn rất tốt, vì vậy mỗi đêm trở về tôi đều sẽ chia sẻ với Tiểu Vũ. Ví dụ như Sở Lan lại vì ngủ mà bị phạt đứng, lúc Đào Dã đọc truyện tranh lại bị thầy giáo phát hiện. Kể từ lần cuối cùng đến trường mà không nói tạm biệt, thái độ của Tiểu Vũ đối với tôi đã thay đổi 180 độ, bây giờ chỉ cần tôi gọi em ấy ra ngoài ăn cơm, em ấy đang làm gì đều sẽ bỏ xuống, ngoan ngoãn đi theo tôi ra ngoài, tôi bảo em ấy thử quần áo em ấy liền thử, bảo ngủ liền ngủ, ngoan không có biện pháp.

Ba tôi rất vui, nói rằng trong nhà chỉ có một người có thể trị được em ấy..

Sau khi nghe tôi chia sẻ một hai lần Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi tôi, tôi thích bọn họ hơn, hay là thích em ấy hơn, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em ấy nói đương nhiên thích em ấy hơn, Đào Sĩ bọn họ chỉ là bạn học, bạn bè mà thôi, Tiểu Vũ là em trai tôi hầu như đều d một tay tôi nuôi lớn, tã khi còn nhỏ, quần lót khi lớn, văn phòng phẩm, quần áo, giày dép của em ấy, v.v. đều là tôi mua, tôi nhìn em ấy cao hơn từng chút, gầy đi từng chút, nhìn em ấy lớn lên, nhìn em ấy học tập, mỗi học kỳ đều nhận được giấy khen, em ấy được rất nhiều người thích, không ai hiểu được niềm vui và niềm tự hào của tôi.

Tiểu Vũ nắm tay tôi không nói lời nào, tôi hỏi em ấy có chuyện vui ở trường hay không, em ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói trong lớp có nữ sinh viết thư tình cho em ấy.

Tôi khiếp sợ, em ấy mới bao nhiêu tuổi?

Tiểu Vũ không có phản ứng gì, nói thư tình cậu đọc, chữ viết rất xấu, còn sai chính tả, cậu không thích nên đã xé nó, bạn nữa kia khóc, có bạn học nói cậu khi dễ bạn học, cậu không giải thích, sau đó bị giáo viên nói hai câu. Tôi nói vậy em có xin lỗi bạn ấy không? Em ấy bối rối nhìn tôi: "Tại sao em phải xin lỗi?" Bạn ấy gửi thư tình cho em, không phải là của em sao? ”

Tôi mê man: "Nhưng không phải em nói thư tình là của bạn nữ ấy sao?" ”

Tiểu Vũ cười nói: "Giáo viên chỉ biết em xé đồ của cô ấy, cho nên em có lỗi, nhưng dựa vào đâu em phải xin lỗi bạn nữ ấy? ”

Tôi chạm vào mũi: "Ah ..."

Tôi không hiểu.

Tiểu Vũ nhìn tôi, hôn lên miệng tôi: "Anh, khi nào anh viết thư tình cho em? ”

"Ai?" Anh? "Tôi trợn tròn mắt: "Làm thế nào anh có thể viết nó?" ”

"Viết bằng bút. Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi: "Anh không muốn?" ”

"Không. "Vốn từ của tôi là nghèo nàn: " Anh không thể viết thư tình cho em, anh là anh trai em. ”

"Là anh trai em thì sao?” Em ấy cau mày thiếu kiên nhẫn: "Em muốn anh viết cho em. ”

"Không phải, đây là không đúng Tiểu Vũ. "Tôi cố gắng giải thích: "Bạn ấy viết cho em, ,vì bạn ấy là con gái, sau đó bạn nữ ấy thích em đúng không, anh là anh trai của em, mặc dù anh cũng thích em, nhưng loại thích này không giống nhau, không giống như thế nào anh không biết giải thích với em như thế nào, nhưng chính xác thì chúng ta là người thân, em có biết người thân với nhau thì không thể viết thư tình không. ”

Tôi học lớp 8, Tiểu Vũ học lớp 5.

    Tôi không biết giải thích tình yêu của tôi và cô gái đó là không giống nhau, bởi vì tôi chưa bao giờ tìm hiểu đến kiến thức này, ba tôi cũng không bao giờ dạy tôi, ông chỉ nói với tôi rằng con trai không thể bắt nạt con gái, nhưng không nói với tôi tại sao anh trai tôi không thể viết thư tình cho em trai, và trong thế giới của Tiểu Vũ, những người khác có thể viết, tại sao tôi không thể viết, đều là thích, tại sao tôi không muốn viết thư tình cho em ấy, rõ ràng thư tình là bằng chứng về việc thích một người.

Vì vậy, em ấy thẳng thắn hỏi tôi: "Anh không thích em chút nào sao.”

Tôi lập tức sửng sốt, sao tôi lại không thích em ấy được, sao lại chuyển sang nói chuyện này rồi? Tôi há miệng không biết trả lời như thế nào, hốc mắt em ấy mắt thường có thể thấy được đang dần đỏ lên, cúi đầu, chỉ chốc lát sau nước mắt đã rơi xuống, lặng lẽ khóc. Như một cú đấm thẳng vào lòng tôi.

Tôi vội vàng ôm lấy em ấy,em ấy giãy dụa, tôi dỗ dành em ấy: "Không phải, sao lại không vui rồi, anh thích em nhất, viết viết, anh viết cho em, không khóc nữa được không? ”

Em rơm rớm nước mắt nhìn tôi, nghẹn hỏi tôi thật hay giả, tôi vừa thấy em ấy khóc là đau lòng, lau đi gọt nước mắt trên khóe mắt em ấy, gật đầu: "Thật, đương nhiên là thật. ”

Em nhìn chằm chằm vào tôi rồi nở nụ cười.

Thành thật mà nói tôi chưa từng viết thư tình,cũng không biết viết như thế nào. Vì vậy, tôi hỏi Đào Dã người có một túi thư tình trong ngăn bàn.

Đào Dã nghe tôi muốn viết thư tình, ngẩng mạnh đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc, hắn nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt giống như radar bắn một vòng, cuối cùng nhìn về phía tôi: "Cậu thích ai? ”

Vừa nghe từ thích, Sở Lan đang ngủ ngay lập tức tỉnh dậy như một xác chết vùng dậy, tiến lại gần trào phúng nhìn tôi, tút tắc hai tiếng: "Chậc chậc chậc, Trần Vụ cậu thật không tồi nha. ”

Tôi bị hắn cười nhạo đến nỗi đỏ bừng cả mặt, nói, "Không, tớ viết cho em trai tớ.”

"Em trai cậu?! "Tròng mắt Đào Dã sắp nhảy ra ngoài, hắn tắt máy chơi game, hạ thấp giọng: "Mẹ nó, ông đây từng thấy heo đen trèo cây, chưa từng thấy anh trai viết thư tình cho em trai. ”

"tớ. "Tôi không biết phải giải thích như thế nào, ngu ngơ như không có miệng: "Em, em ấy, muốn có một bức thư tình. ”

Đào Dã híp mắt, suy nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ: "Tớ hiểu rồi, có phải các bạn nam khác trong lớp cậu ấy đều có thư tình, cậu ấy không có, cho nên cậu ấy cũng muốn? ”

Tôi suy nghĩ một chút về mức độ mà Tiểu Vũ được mọi người yêu thích ở trường, cảm thấy khả năng này có thể so sánh với sao Hỏa đụng trái đất, nhưng vẫn nhanh chóng bắt đầu: "Đúng đúng. ”

Đào Dã chậc chậc hai tiếng: "Chẳng trách. ”

Hắn kéo túi của mình lấy ra một lá thư màu hồng ném nó cho tôi: "Chép đi, nhớ đổi tên của cậu vào.”

Tôi cảm kích nhìn hắn, hắn cười với tôi: "Chút lòng thành." ”

Sở Lan thấy không có gì lại trở về ngủ, kết quả chỉ chốc lát sau, hắn lại chọc chọc lưng tôi: "Trần Vụ, cậu cũng giúp tôi viết một lá. ”

Tôi sửng sốt: "Cái gì?" ”

Đào Dã cười lạnh một tiếng, tiếp tục chơi trò chơi: "Mất mặt quá mất mặt, cũng không biết lúc trước ai nói cậu ấy giống hình nộm, giờ lại muốn cậu ấy viết thư tình giúp mình, thật ghê tởm. ”

Sở Lan không trả lời, không biết có cậu ấy đã ngủ hay chưa.

Thực ra Sở Lan ngồi trước ngồi sau với chúng tôi trong thời gian này, quan hệ của chúng tôi đã hòa hoãn đi rất nhiều, bởi vì tôi vẫn giúp cậu ấy trông giáo viên, mượn bài tập của cậu ấy chép, bút thi cũng là tôi cho cậu ấy mượn, nhà cậu ấy kỳ thật rất có tiền, từ lúc cậu ấy luôn mang giày thể thao sáng bóng lấp lánh là có thể nhìn ra, còn có xe sang đỗ ngoài cổng mỗi thứ sáu, còn có Đào Dã, máy chơi game của cậu ấy và điện thoại di động của Sở Lan bị giáo viên thu hết cái này đến cái khác, chủ nhiệm lớp chúng tôi chịu không nổi, đặc biệt mua cho hai người một cái giỏ nhỏ, đánh dấu chỗ để đồ của hai người bọn họ.

Cuối học kỳ, các học sinh khác mang theo túi lớn và túi nhỏ quần áo, chăn và vali, hai người bọn họ giống như một tiểu thương bán đồ điện tử ở trường.

Không phải chưa từng mời phụ huynh, trước đây đã mời một lần, kết quả mỗi lần người tới đều không giống nhau, Đào Dã nói có lúc là quản gia nhà hắn, có đôi khi là bảo vệ, còn có bảo mẫu cùng vú Vương, Sở Lan tương đối chuyên nghiệp, tiêu tiền thuê luôn ba giả.

Tôi không biết những đứa trẻ giàu có khác thì như thế nào, nhưng tôi biết cả hai đều trưởng thành và trưởng thành rất sớm. Trong thực tế, chúng tôi có rất ít chủ đề chung, bởi vì tôi không thể xen vào những chủ đề mà họ nói, trong kỳ nghỉ của mình tôi dành phần lớn thời gian của mình cho Tiểu Vũ, làm bài tập về nhà, xem phim truyền hình, ăn kem, nhưng họ nói về Hồng Kông, bến tàu, khu nghỉ mát, suối nước nóng trên đỉnh núi.

Khi tôi chưa có thẩm mỹ của riêng mình, họ đã biết cô gái nào đẹp, cô gái nào phát triển tốt, cô gái mặc thương hiệu gì.

Họ không bao giờ né tránh tôi Khi họ thảo luận về những chủ đề này, thỉnh thoảng cũng hỏi ý kiến của tôi, nhưng tôi không có ý kiến gì, tôi nghĩ rằng cô gái nào cũng rất đẹp. Đào Dã nói tính cách của tôi rất tốt, Sở Lan nói tôi không bao giờ từ chối bất kỳ ai. Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy bĩu môi: "Cậu nên giữ lại một ít đi. ”

Thực tế theo tôi, Sở Lan rất giống một đứa trẻ, cùng tuổi với Tiểu Vũ, nghịch ngợm hơn Tiểu Vũ, cậu ấy luôn cảm thấy tôi làm phiền cậu ấy, cho nên có loại cảm giác muốn làm quen với tôi lại không dám, không lấy ra được một chút sĩ diện của mình, nhưng cậu ấy lại không quản được miệng mình, vừa nói chuyện không phải châm chọc thì chính là mỉa mai, sau đó lại xấu hổ mà xin lỗi, Đào Dã nói cậu ấy ấu trĩ, trẻ con, kiêu ngạo, đáng đời tôi ghét cậu ấy.

Nhưng tôi thực sự không ghét cậu ấy. Đôi khi nghĩ đến dáng vẻ bướng bỉnh của hắn giống Tiểu Vũ, còn cảm thấy có chút đáng yêu.

Tiểu Vũ đặt bức thư tình tôi viết cho em ấy vào trong hộp sắt.

Bản thân em ấy có một cái hộp sắt, mật khẩu không ai biết, bên trong đặt cái gì cũng không ai biết. Chỉ là em ấy lớn lên, tôi cũng lớn lên, chúng tôi ngủ chung một cái giường cảm thấy hơi chật chội. Trong bữa ăn, ba tôi nói mua cho chúng tôi một cái giường tầng hay là sắp xếp lại phòng kho, mỗi người ngủ một phòng, tôi nói hai phòng ngủ.

Bởi vì có hai phòng ngủ mà nói, Tiểu Vũ có nghiên cứu cái gì cũng không bị tôi mở cửa tới lui làm phiền

    Tiểu Vũ vẫn cúi đầu yên lặng, tôi vén tóc em ấy lên, nói tóc em dài rồi nên cắt đi, tóc dài đều che hết mắt, bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy sống mũi và cằm. Em ấy đẩy tay tôi ra và không nói một lời.

Tay tôi cứng đờ giữa không trung, tôi biết em ấy đang giận.

Cơm nước xong, tôi theo Tiểu Vũ trở lại phòng ngủ, mang một cái ghế ngồi bên cạnh em ấy, nhéo nhéo mặt em: "Tiểu Vũ, em giận à? ”

Em ngước mắt lên nhìn tôi và nói: "Anh ơi, buổi tối anh không ngủ chung với em nữa sao?" ”

Nếu chúng tôi còn nhỏ, tôi có thể sẽ tiếp tục ngủ với em ấy, nhưng chớp mắt tôi đã học lớp 8, em ấy cũng học lớp 6, có đôi khi buổi tối tôi muốn chơi game với Đào Dã và Sở Lan, bởi vì Tiểu Vũ muốn tôi ở cùng em ấy, tôi không thể không đồng ý, tôi xoa đầu Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, em lớn rồi, phải ngủ một mình. ”

Em thì thầm, "Anh nói dối." ”

Tôi sửng sốt: "Cái gì?" ”

"Anh nói anh thích em, sẽ không vứt bỏ em”. Em nắm lấy ngón trỏ của mình: "Anh muốn chơi trò chơi với bọn họ, anh muốn chơi với họ, vì vậy anh không muốn ngủ với em nữa.”

Tôi bị đoán đúng ý định cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chơi game đây chỉ là chuyện nhỏ, nguyên nhân tôi muốn hai phòng ngủ vì Tiểu Vũ còn nhỏ, nhưng tôi đã trưởng thành, tôi đã mười sáu tuổi. Thật ra lúc trước cũng từng có, nhưng lúc ấy tôi không có kiến thức về phương diện tình dục, sau đó thân với Đào Dã và Sở Lan cho dù tôi có ngu ngốc đến dâu, cũng biết một số việc.

Ví dụ như vì sao buổi sáng tôi thức dậy sẽ cảm thấy một chỗ hơi sưng lên không thể diễn tả được, tôi vẫn luôn nghĩ đó là nghẹn nước tiểu, ai biết được thứ đó gọi là “chào cờ”... Mặc dù là một hiện tượng tự nhiên, nhưng lúc ấy tuổi còn nhỏ, không yên tâm về chuyện này, nhưng bây giờ hiểu rồi, lỡ như buổi sáng Tiểu Vũ phát hiện...

Nhưng những điều này nên nói với Tiểu Vũ như thế nào? Em ấy còn nhỏ như vậy, chỉ đơn thuần là muốn ngủ cùng với tôi.

Tiểu Vũ thấy tôi im lặng, muốn lại gần hôn tôi, tôi phản xạ có điều kiện ngăn em ấy lại, em ấy sửng sốt, mờ mịt luống cuống nhìn tôi.

Hôn... Cũng không thể.

Đây là những việc chỉ những người thân mật với nhau mới được làm, như bạn trai và bạn gái Đào Dã nói.

Trước đây quá nhỏ, không hiểu bất cứ điều gì, chỉ nghĩ rằng đây là một biểu hiện yêu thích, nhưng bây giờ tôi không thể tiếp tục sai.

Tiểu Vũ chậm rãi ngồi xuống ghế, không thể tin nhìn tôi: "Anh ơi, anh không thích em nữa. ”

Giọng khẳng định.

"Không phải, anh không phải không thích em. "Tôi vội vàng giải thích: "Là bởi vì chúng ta đã lớn rồi, Tiếu Vũ, hôn nhau là chuyện chúng ta đã làm khi còn bé, lớn lên thì không được. ”

"Nhưng em còn chưa trưởng thành mà.” Em ấy gần như phàn nàn với tôi: "Anh không còn thích em nữa!" ”

Em ấy nói xong liền đẩy tôi ra ngoài, tôi nắm lấy cánh tay em ấy: "Anh không phải không thích em, Tiểu Vũ! Em hãy nghe anh nói! ”

Em ấy cúi đầu, bả vai khẽ run rẩy: "Rõ ràng là anh hôn em trước. ”

"Là anh nói người anh thích nhất là em. ”

"Anh nói không cần thì không cần em. ”

"Anh luôn không muốn em. ”

"Anh." Em ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt tàn nhẫn: "Đồ lừa đảo. ”

Tôi bị em ấy làm cho giật mình, sau đó bị em ấy đẩy ra khỏi phòng ngủ, tôi điên cuồng đập cửa, nhưng cửa đã bị khóa trái.

Ba tôi nghe tiếng chạy tới hỏi tôi chuyện gì xảy ra, đầu óc tôi rối bời: "Tiểu Vũ không muốn chia phòng ngủ. ”

Ba tôi “a” một tiếng, không rõ lý do tại sao: "Vậy thì không chia nữa.”

"Nhưng mà. "Tôi còn chưa nói gì, ba tôi gõ cửa: "Tiểu Vũ à Tiểu Vũ, con mở cửa ra, anh trai không chia phòng ngủ với con nữa. ”

"Không phải ba. "Tôi nắm lấy cánh tay ông: "Con đã mười sáu, con- "

"Ai da, từ từ. "Ba tôi vỗ vỗ tay tôi, nhỏ giọng nói: "Tính cách của Tiểu Vũ con còn không biết, chuyện này từ từ nói với nó, đừng vội. ”

Tôi cứng họng vừa định nói gì đó thì ba tôi ra hiệu: “Để nó mở cửa trước đã.”

Tôi càng im lặng, vậy không phải tôi trở thành kẻ lừa đảo thật sao?!

Ba tôi nắm lấy tay tôi: "Con nói chuyện với nó đi. ”

"Không phải con. "Tôi nhìn vào đôi mắt lo lắng của ba, hít một hơi thật sâu và gõ cửa: "Tiểu Vũ, mở cửa. ”

Im lặng.

Tôi há miệng, ngậm lại, lại há miệng: "Anh trai không chia phòng ngủ với em nữa, mở cửa đi. ”

Vẫn im lặng.

Ba tôi khàn giọng nói: "Con dỗ dành nhiều hơn đi.”

Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết: "Anh... Anh sẽ không từ chối em nữa. ”

Ba tôi nghe vậy sửng sốt: "Hả? Ý con là sao? ”

Tôi mấp máy miệng, còn chưa kịp giải thích, cửa liền mở ra, trong phòng rất tối, tôi nhất thời không kịp phản ứng, em ấy kéo tôi vào, đóng cửa lại, tôi đứng sát tường, em ấy cùng tôi mười ngón tay đan vào nhau, hơi nhón chân, hôn lên miệng tôi, giọng điệu kéo dài.

"Anh ơi. ”
Chương kế tiếp