Theo Dõi Thời Không

Chương 2

3

May mắn là tối nay phòng 304 không có khách vào ở.

Tôi cầm thẻ phòng chạy lên lầu ba, mở cửa vào phòng 304.

Vào phòng tôi chỉ thấy cô ta, còn người đàn ông thì đang trong phòng tắm. Trên tủ đầu giường có để hai ly rượu vang. Cô ta cầm chai thuốc ngủ đổ vào một ly.

Năm phút sau tên đàn ông kia đi ra khỏi nhà tắm. Cô ta mỉm cười cầm hai ly rượu đi tới hướng tên đó. Đưa ly rượu có chứa thuốc ngủ cho người đàn ông.

Hắn một hơi uống cạn, uống xong định bắt tay vào việc. Ả ta lại giả bộ e thẹn đẩy người đàn ông ra, lấy lí do đi tắm để vào nhà vệ sinh.

Bất đắc dĩ hắn phải nằm trên giường chơi điện thoại, chỉ chốc lát đã liên tục ngáp.

Tôi đoán cô ta trốn trong nhà vệ sinh sẽ không thật sự tắm, chỉ đang chờ tên đàn ông này ngủ say.

Nhưng nếu cô ta tắm thì sao?

Tôi mở cửa nhà vệ sinh ra!

Quả nhiên, cô ta chỉ bật nước chứ không tắm, sau đó lại áp tai lên cửa để nghe tiếng động. Khoảng 10 phút sau, tên kia cuối cùng cũng ngủ.

Cô ta bước ra khỏi phòng tắm, nhìn chằm chằm vào tên đàn ông trên giường.

Ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.

Đêm của một năm sau trong vòng chưa đầy 1 giờ, người phụ nữ này sẽ giết hai người liên tiếp, tôi còn là một trong hai người bị giết đó.

Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả thật không sai chút nào.

Cô ta bò tên giường, mở bàn tay trái của người đàn ông kia ra, tháo lấy chiếc nhẫn kim cương. Sau đó cô ta bắt đầu lau dọn dấu vân tay rồi ra khỏi phòng, còn đóng kỹ cửa phòng lại.

Ở góc hành lang hồi nãy, cô ta thay lại bộ đồ, sửa soạn cho bản thân thành một người gù. Ra khỏi khách sạn, cô ta khéo léo tránh hết các camera gần đó, ném áo khoác vào khùng rác ven đường.

Ở giao lộ không xa, cô ta ngồi lên một chiếc taxi , rất nhanh đã biến mất ở ngã tư.

Tôi muốn đuổi theo, nhưng không may mắn. Đứng một lúc lâu tôi vẫn chưa bắt được chiếc taxi nào.

4

Về tới nhà đã là một giờ sau.

Tôi lặng lẽ đi vào phòng, dùng mắt trái nhìn vào giường.

Vẫn y như lúc tôi rời đi, chỉ có thêm màu đỏ đã nhuộm đầy chăn. Có lẽ tôi ở trong chăn đã chết thật rồi!

Tôi vẫn còn độc thân, bên mình lại không có bạn bè. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi thể của tôi chắc rất lâu mới có người phát hiện.

Có lẽ là thi thể để lâu có mùi nên mới bị hàng xóm phát hiện.

Hoặc có lẽ tới thời gian đóng tiền nhà thì sẽ được chủ nhà phát hiện.

Tuy nhiên một năm sau thật sự tôi sẽ chết một cách không rõ ràng như vậy à.

Cô gái kia rốt cuộc là ai? Bất kể như nào tôi cũng phải nghĩ cách.

Còn ít nhất một năm, không thể ngồi chờ chết được.

Căn phòng này tôi không thể ở lại được nữa, không thể mỗi ngày đều nhìn cỗ thi thể này.

Tôi bắt đầu thu dọn hành lý cả đêm. Sáng hôm sau tôi sẽ đi kiếm phòng.

Tiền thuê nhà vẫn còn tận hai tháng, tôi dự định không trả phòng, để có thể về kiểm tra tình huống một năm sau bất cứ lúc nào.

Nơi ở mới được tìm thấy thông qua môi giới ở bất động sản, phòng có đầy đủ đồ điện gia dụng, chỉ cần xách giỏ vào ở.

Vào phòng vừa mới ngồi xuống tôi tiền nghĩ ngay tới một vấn đề. Tôi đã chuyển nhà đi trước, làm thế nào tôi có thể chết trong căn nhà đó vào một năm sau?

Lẽ nào người chết trong căn phòng đó không phải là tôi?

Đúng, người đó lúc xảy ra chuyện là đang nằm sấp. Đêm qua mắt trái của tôi cũng không nhìn thấy mặt người đó, tôi chỉ là suy nghĩ người nằm đó là tôi của một năm sau vì đó là ngôi nhà của tôi hiện tại.

Bây giờ tôi đã đi khỏi chỗ đó vậy người một năm sau chết sẽ không phải là tôi!

Khả năng duy nhất là, người thuê nhà tiếp theo! Nhưng vẫn còn điều kỳ lạ, hung thủ cầm đi quyển nhật ký trên tủ đầu giường. Tôi có thể khẳng định đó là quyển nhật ký của tôi! Nhưng lúc này tôi lại là người giữ quyển nhật ký!

Tôi đã rời khỏi căn nhà đó, tại sao quyển nhật ký lại xuất hiện ở đó một năm sau?

Chẳng lẽ chỉ là một cuốn nhật ký giống của tôi? Sẽ có sự trùng hợp nhau vậy thật sao?

Chương kế tiếp