Thích Em Vô Cùng

Chương 12: Cà ri cá trứng và món Slurpee*
*mấy món ăn trong chương này các bạn tự tra google hen.

“Một phần Shokado bento cho hai người, Toro sashimi, cá khô, trứng cuộn, lần nào đến cũng có người ăn.”

Uông Sán nhìn về phía “có người” hỏi cô, “Em có muốn uống rượu không? Nhân lúc hôm nay không phải lái xe, cũng lâu rồi em chưa uống rượu đúng không?”

“Phải, rất muốn! Em muốn rượu mận với đá.” Sau một thời gian dài không uống nên giờ cô có chút vui vẻ.

“Tiêu tiên sinh đã quyết định chưa? Koyama sashimi cũng không tồi.” Uông Sán hỏi.

“Xin lỗi, tôi không ăn đồ sống.” Tiêu Tông khép lại thực đơn nặng nề lại, ngẩng đầu gọi món với người phục vụ: “Tôi muốn một phần cá tuyết Tây Kinh làm sẵn.”

“A, Tiêu tiên sinh không thể ăn phần Toro sashimi đang đợi sao? Thật tiếc, Cung Hân lần nào cũng phải gọi món sashimi này.”

Cô lật xem thực đơn, “Vậy thì thêm một nồi lẩu cua tùng diệp đi, anh không bị dị ứng với cua chứ?”

Tốt xấu cô cũng đã nhận được một năm tiền thuê nhà với sự chân thành, vì vậy cô cũng không nên quá keo kiệt.

Tiêu Tông lắc đầu, “Không, chỉ cần không phải đồ sống, tôi ăn cái gì cũng được.”

Người phục vụ kiểm tra đơn rồi rời đi, Tiêu Tông mới mở miệng.

“Anh Uông cứ gọi tôi là Tiêu Tông. Từ hôm nay chúng ta là hàng xóm của nhau, gọi anh tới lui thì khách khí quá.”

Anh không giống cô, không cho rằng Uông tiên sinh này có tình cảm gì với mình, mà cảm thấy mỗi lời của Uông Sán như là nói cụ thể cho anh nghe.

Có người lần nào cũng phải ăn món trứng gà cuộn.

Có người lần nào cũng ăn Toro sashimi.

Ai đó đã không uống rượu trong một thời gian.

Anh có thể thấy rằng Uông Sán và cô rất quen thuộc nhau.

Cô ngồi ở ghế phụ cạnh Uông Sán, lấy ra một chiếc kính râm từ hộp đựng găng tay rồi đeo vào.

“Chiều nay muốn anh đến đón Bạch Vũ sao? Lần trước em đã hứa sẽ mua cho nó một quả trứng khủng long.”

“Anh không cần quay lại công ty luật sao? Dứt khoát ăn xong thì đi cùng em mua quần áo, sau đó đón Bạch Vũ lúc gần đến giờ.”

“Được rồi, tôi sẽ đến Đằng Vương mua bánh mì siêu nhân trước khi đi. Bạch Vũ lần trước cũng thích ăn.”

Tiêu Tông khống mấy thoải mái khi nghe mấy điều này, đặc biệt là khi anh phát hiện ra rằng mình biết rất ít về cô.

*

Cung Hân tỏ tình với anh sau giờ học, đã vào tháng mười nhưng sân thượng vẫn còn nóng như lửa đốt.

Màu tím đỏ sặc sỡ của bầu trời buổi hoàng hôn ánh lên sân thượng, gương mặt cô như những áng mây chiều ánh lên sắc vàng của những tia nắng cuối cùng.

“Cậu thích tôi ở điểm nào?”

Kể từ khi học tiểu học, Tiêu Tông đã nhận được rất nhiều thư tình, những tấm thẻ nhỏ có ghi “Tiêu Tông, tớ thích cậu” được viết khắp nơi, hay có đến hơn mười trang giấy ghi chi tiết những suy nghĩ của những cô gái.

Nhưng bất kể độ dài của bức thư, nội dung trọng tâm cơ bản đều là khen anh có một bộ não thông minh, miêu tả bản thân đã đầu hàng trước khả năng học tập mạnh mẽ của anh, vốn luôn nằm trong danh sách đỏ của trường, mong rằng nếu hai người thuận lợi kết giao thì có thể giúp đỡ nhau cùng tiến, tương lai cùng nhau thi vào một trường đại học.

Cho nên, bọn họ chỉ là đang tìm một tiểu giáo viên giúp làm bài tập về nhà?

Ai đang yêu mà còn tập trung học chứ?

Dù học lực mạnh đến đâu, anh cũng chỉ là một cậu bé tuổi mới lớn hay mộng tinh và xem phim ngắn Nhật Bản mà thôi.

Không giống như những cô gái khác xấu hổ len lén nhét thư tình vào bàn, cô lại lên thẳng sân thượng để tìm anh.

“Hả? Cần lý do sao? Vậy thì, tôi thấy cậu trông khá ổn.”

Lúc nhập học anh đứng dưới ánh đèn sân khấu phát biểu thay mặt cho tân sinh viên, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn trúng khí chất của anh, gợi cảm chết đi được.

Cung Hân cô, nếu muốn gì thì phải tốt nhất, ngay cả trong tình yêu cũng vậy.

Hai người ở bên nhau, về cơ bản họ đã “hẹn hò” trên sân thượng.

Tầng thượng là lãnh thổ đặc quyền mà anh có được khi là học sinh xuất sắc, nhiều khi nghĩ bài giảng của thầy cô chán quá nên lên sân thượng làm mấy bài ngoài giáo trình, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng cô không phải là học sinh xuất sắc nên cô chỉ có thể viện cái cớ tệ hại “Thầy ơi, con đau bụng phải đi phòng y tế một chút” để trốn tiết rồi lên sân thượng để cùng anh viết bài thi.

Cô gái dùng que tre chọc vào một miếng cà ri cá trứng rồi đưa lên miệng chàng trai, không nhìn thấy khuôn mặt cau có ghét bỏ của hắn.

“Em ăn được rồi, không cần đưa cho anh.” Hắn giơ tay chặn tay cô, sắc mặt cũng lui xuống.

Cô không ép, thu tay lại cho miếng chả cá vào miệng.

Chiếc tai nghe màu trắng kết nối cho cả hai, một người nhìn vào cuốn sách có bìa màu xanh lá cây, người kia đang chép lời bài hát trên cuốn sổ hoạt hoạ.

“Biết rằng chúng ta cách nhau một khoảng trời/Vẫn cứ đặt tình yêu vào phong bì ngày nào/Ngước nhìn bầu trời đầy sao mơ mộng vẫn cứ vững tin/Chờ nơi phương xa anh viết bức thư ấy cho em.”

“Tiêu Tông, sau này em sẽ thi nghệ thuật, em muốn thi đại học Hình Hải.”

Cô nhấc ly Slurpee dưới chân lên vừa nhấp một ngụm thì bị hắn giật mất.

“Ồ.”

Nhấp một ngụm từ ống hút nhuốm màu nước, coca vị kem tươi trượt xuống cổ họng, kích hoạt hàng loạt phản ứng sinh lý bản năng, nhất thời khiến đầu tê dại.

“Ồ cái gì, anh không có gì để nói à?”

Cô muốn giật ly Slurpee lại, nhưng hắn lại giơ tay phải lên cao, tránh cô giật lại, cái ly vòng mấy vòng ở giữa không trung, cuối cùng dừng ở sau sườn hắn.

“Này, em còn chưa uống được hai hớp đâu.” Cung Hân bất mãn, cà ri cá trứng là phải dùng chung với Coca kem tươi nha.

“Không ngon, em đừng uống.” Ngón tay mảnh khảnh khẽ xê chiếc cốc đang thấm hạt băng ra.

Khư, muốn quan tâm đến người ta nhưng lại không biết làm thế nào để mở miệng.

Cô chọc viên màu vàng cuối cùng trong chiếc bát trong suốt rồi nhét nó vào giữa hai môi.

Phong bì xanh lá cây rơi xuống nền xi măng, một mùi thơm mềm mại rơi xuống từ lòng ngực của hắn, cổ bị ôm lấy, miệng cũng bị lấp kín.

Miếng trứng cá bị đẩy vào giữa miệng, hắn chỉ suy xét trong hai giây, liền đem viên tinh bột kia hung hăng cắn nuốt vào, đưa lại cho cô ly nước trái cây làm từ hóa chất không rõ.

Một bên tai lắng nghe âm thanh lâm li giữa môi và răng, bên còn lại được nối với tai nghe cũng đã tắt mất.

“Tập trung vào một siêu thần tượng cũng đang di chuyển.”

“Vẫn luôn tin tưởng, cho nên anh vẫn luôn viết thư.”

...

“Còn ngẩn người cái gì? Cua đã chuẩn bị xong.”

Nồi lẩu nhỏ trên bếp ga, nước súp sền sệt nổi lên một hai bọt khí nhỏ, Cung Hân gắp một chiếc càng cua to bỏ vào chiếc đĩa sứ xanh trước mặt hắn, rồi gắp một chiếc khác đặt trước mặt Uông Sán.

“Tôi chỉ đang nghĩ về vài việc.”

Sau khi lấy khăn ướt lau tay, hắn động thủ bẻ mai cua còn hơi nóng.

“Tôi nhớ rằng chúng ta trước kia đã từng trốn tiết lên sân thượng ăn cà ri cá trứng, không ngờ rằng sau ngần ấy năm lại có thể ngồi ăn cùng với em.”

“Khụ… khụ khụ!” Toro sashimi nhúng quá nhiều mù tạt, khiến cô sặc ra nước mắt.

Tại sao mấy ngày trước uống trà không nghĩ tới, mà hôm nay mới nhớ?

Chuyện ái muội như vậy cô cũng nhớ rõ, cô cũng nhớ rõ cách mà lòng bàn tay mát lạnh của anb xuyên qua bên dưới chiếc áo khoác rồi ôm lấy bộ ngực nhỏ hơn hai vòng so với của cô bây giờ.

Nhớ rõ cậu nhỏ hồng hào ở trong tay mình dần dần trở nên trương to, cuối cùng phun ra chất dịch trắng đục nóng hổi nhớp nháp như thế nào.

Nhớ rõ cách cậu thiếu niên ấy cắn vào động mạch cổ với khoé mắt hồng, giọng khàn khàn nói: “Nếu bây giờ không phải ở trường học, anh nhất định sẽ làm em đến chết.”

“Khụ khụ...” cô vỗ ngực, cầm tách trà lên, mạnh bạo rót, “Đều đã lâu rồi... sao còn nghĩ tới làm gì.”

“Chà, tôi còn đang băn khoăn không biết em có còn ăn cà ri cá trứng với Coca kem tươi nữa không?” Càng cua trong tay hắn bị bóc bỏ lớp ngoài màu đỏ cam, lộ ra lớp thịt trắng mềm, duỗi tay ra, càng cua liền đặt trở lại trước mặt cô.

Đồng thời, một chiếc càng cua cũng đã lột sạch từ bên trái đặt sang.

Uông Sán tay còn đang ở giữa không trung nháy mắt một cái, nghe nam nhân đối diện nói: “Chủ nhà, có thể cho tôi thông tin liên hệ một chút không?”
Chương kế tiếp