Thích Em Vô Cùng

Chương 14: Tôi không cho hắn thuê. (Hơi H)
“Xin chào, lần trước chúng ta đã gặp nhau trong thang máy.”

Tiêu Tông cúi đầu, chủ động chào hỏi người đàn ông bên cạnh.

Anh đã dọn đến tầng 3302, cả tuần nay đều đang bận rộn mua sắm vật dụng hàng ngày, nhà của Cung Hân vốn đã đầy đủ tiện nghi, anh chỉ cần thêm một số vật đồ dùng tiêu xài là được.

Anh còn học cách dùng xe đạp công cộng, mở thẻ tập ở một phòng thể dục gần đó, đặt mua sữa bò ít béo và bánh mì nướng nguyên cám¹ trên Meituan², ngồi trên Didi³ để đến viện bảo tàng xem triển lãm.

¹Bánh mì nướng nguyên cám: Bánh mì nguyên cám là loại bánh được làm từ bột mì nguyên cám, hay còn gọi là bột mì nguyên chất (whole wheat flour).

²Meituan: ứng dụng giao đồ ăn lớn nhất Trung Quốc

³Didi: Didi Chuxing Technology Co., trước đây có tên là Didi Dache và Didi Kuaidi, là một công ty cho thuê xe của Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh với hơn 550 triệu người dùng và hàng chục triệu tài xế.

Cuộc sống trong nước quá tiện lợi, về nước chưa đến nửa tháng, anh đã có thể nhập gia tùy tục, đã có thể chỉ mang mỗi điện thoại di động ra ngoài, vì tiền lẫn tiền mặt đều để ở nhà, chuyện này đối với anh thật ra là chuyện tốt, nếu không cứ mỗi lần cầm xong tiền lại phải lau lại tay.

Tiêu Tông chính thức nhậm chức vào ngày ba tháng sáu, mấy ngày nay cũng đến bệnh viện để báo cáo với viện trưởng Dương trước.

“Thế nào? Đã quen với việc sống ở đây chưa?” Viện trưởng già đích thân đưa anh đi tham quan bệnh viện.

Anh nhìn phòng khám bệnh đông đúc, có chút nghẹn họng: “Cháu quen rồi, cuộc sống ở đây thật sự rất thuận tiện...”

Nhưng thật ra đó đều là những bệnh nhân đang nhập viện...

Viện trưởng già nhìn hắn nuốt nước miếng, cười ha ha vỗ lưng anh: “Hôm nay còn chưa có nhiều người, chờ thêm hai tháng nữa chính là lúc chuyển mùa cao điểm, cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Mặc dù Tiêu Tông là chuyên gia đặc biệt, nhưng cũng được sắp xếp đến phòng khám hai ngày một tuần, ngày bệnh viện chuẩn bị khánh thành sẽ chính thức công bố cho chính phủ với công chúng trên Weibo.

Chỉ là có một vấn đề, anh vẫn đang cân nhắc có nên mua xe hay không, nếu muốn thì phải đến văn phòng quản lý xe thể thao để thay bằng lái xe quốc tế thành bằng lái xe Trung Quốc.

Anh đã đề cập đến việc này ở bữa cơm lúc tối thứ tư ở nhà anh họ của anh, Trần Cảnh Nhiên vẫn luôn điên tiết phàn nàn về việc lái và đậu xe ở Quảng Châu rất khó khăn, bảo anh không nên mua trừ khi cần thiết.

“Đúng rồi! Thứ bảy tuần này có rảnh không?”, Trần Cảnh Nhiên cười hì hì với hàm răng trắng đều “Thứ bảy này, nhà trẻ của Niên Niên có buổi biểu diễn nhân ngày một tháng sáu, các cặp mẹ con đều phải lên sân khấu biểu diễn.”

Tiêu Tông uống xong ngụm canh chân gà hầm nấm cuối cùng, theo ánh mắt của Trần Cảnh Nhiên nhìn về phía hai người một lớn một nhỏ đang chơi xếp hình trong phòng khách.

“Hôm đó anh có một cuộc họp không thể dời lại được, không biết em có rảnh không, có thể giúp anh quay video được không?”

“Ồ? Phụ huynh của lớp Niên Niên có phải đều tham gia không?” Anh nghĩ về vòng bạn bè ngày hôm đó, người phụ nữ kia đã đăng lên danh sách tiết mục biểu diễn ngày một tháng sáu trên tài khoản công khai của trường mẫu giáo.

“Đúng vậy, lần này khả năng bọn tham gia khá cao, vợ của anh nói cơ bản là bà mẹ nào cũng tham gia.”

“Chờ một chút, để tôi xem qua lịch trình của tôi hôm đó một lát.”

Anh bật điện thoại di động lên, xóa đi lịch trình của ngày hôm đó, thêm vào dòng “Hội diễn văn nghệ ngày một tháng sáu.”

“À, hôm đó không có lịch trình gì, anh nói gửi thời gian với địa điểm sang cho tôi được không?”

*

Cung Lục Sinh dựa theo chỗ ngồi ghi trên vé tìm được chỗ ngồi của Cung Hân rồi ngồi xuống, vị trí còn rất tốt, rất thích hợp để lát nữa quay video.

Hắn nhìn những người xung quanh, cơ bản đều là những người đàn ông đang loay hoay chụp ảnh quay phim, còn có người cõng nguyên chiếc máy quay Canon Xiaobai trên vai, trông rất ổn.

Hắn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn thoại cho Cung Hân: “Anh ngồi xuống rồi, em với Bạch Vũ đừng quá khẩn trương, cứ cười vui vẻ đi.”

Tiêu Tông cũng dựa vào vé, tìm được khu ngồi của lớp ánh trăng 3, đang định ngồi xuống thì nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh chính là người đeo dây chuyền vàng lần trước gặp trong thang máy.

“Xin chào.” Cung Lục Sinh có chút kinh ngạc, người đàn ông trước mắt diện mạo xuất chúng như vậy, lần trước ở thang máy không nhịn được mà nhìn chằm chằm vài lần, chưa từng nghĩ hôm nay sẽ gặp lại ở đây, “Anh cũng là phụ huynh của lớp ánh trăng 3 à?”

“Đúng vậy, tôi là chú của Trần Niên Niên.” Sau khi ngồi xuống, anh chụp ảnh sân khấu rồi gửi cho anh họ của mình, “Anh cũng sống ở khu số ba đúng không? Tôi mới vừa chuyển đến căn hộ 3302.”

3302...

Chậc, là Tiêu Tông...

Cung Lục Sinh lại lần nữa cảm thấy thế giới này thật sự nhỏ bé.

Vài đêm trước, lúc hắn ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cô đang ngồi trên giường của mình. Mặc dù cô vẫn mặc cái áo Tee trắng có hình con gấu ngớ ngẩn, bất quá lần này có mặc thêm quần đùi, cũng không phát ra tín hiệu muốn làm tình nào.

“Có chuyện gì thế?” Sau nhiều năm ở chung như vậy, chỉ cần cô nhếch mông lên thì Cung Lục Sinh cũng biết cô muốn làm gì.

Cô từ tư thế ngồi xếp bằng đổi sang tư thế quỳ đầy thành khẩn, thẳng thắn nói: “Khụ, chú nhỏ, cái kia, mối tình đầu huyền thoại của em đã thuê nhà của chúng ta, là căn 3302.”

“…Là cái người họ Tiêu kia sao? Ký hợp đồng rồi?” Động tác lau tóc của Cung Lục Sinh dừng lại, nhíu mày, còn có thể trùng hợp như vậy sao?

“Hừm...” Người phụ nữ trên giường ngoan ngoãn cúi đầu, chờ gia trưởng phê bình.

Sau khi lau khô đầu được một nửa, hắn đi ra khỏi phòng ngủ, khi quay lại cầm theo một chai rượu có chữ “Nhẫn”* cùng với hai ly rượu whisky có bỏ thêm mấy viên đá lớn.

*1 loại rượu Whisky của Nhật, rất hiếm và đắt.

Cung Hân sững người một lúc, thật khổ sở, chú nhỏ tức giận rồi.

“Đã nhận tiền chưa? Hãy trả lại cho anh ta, số tiền đặt cọc cũng trả lại gấp đôi đi.”

Mở nắp chai ra, hắn rót chỗ rượu màu nâu nhạt vào cả hai ly, “Tôi không cho anh ta thuê.”

Nháy mắt một cái thì ly đã cạn, chỉ còn lại mấy viên đá lăn leng keng trong chiếc ly trống rỗng.

Sau thời tuổi trẻ, cổ họng của hắn không tốt, cô cũng chăm sóc cho hắn ta, hiện giờ hầu như hắn không đụng đến thuốc lá và rượu, nếu đụng vào thì xác định là tâm trạng đang rất xấu.

Nhìn thấy hắn lại muốn rót thêm một ly, cô nhanh nhạy cầm lấy chai rượu: “Đừng có uống như vậy, chậm lại chút...”

Cung Lục Sinh vốn dĩ có chút vui mừng khi thấy người phụ nữ trước mặt quan tâm đến mình, nhưng kết quả là giây tiếp theo lại bị con người vô tâm này làm cho tức giận đến mức đau nhói con tim.

“Chai rượu này là loại giới hạn, chỉ có 99 chai trên thế giới, rất quý giá... Chú nhỏ uống như vậy thì phí lắm...”

Người phụ nữ cầm chai rượu, ủy khuất mà nhìn chai whiskey trong tay chỉ còn lại một nửa.

*

Những đốt ngón tay rõ ràng của ngón giữa và ngón áp út đột nhiên rút ra khỏi lỗ huyệt, khoái cảm khi lên đỉnh của Cung Hân đột nhiên kết thúc, cô bất mãn mà lắc mông, tiểu huyệt lúc đóng lúc mở cũng bất mãn kêu gào.

“Cung Lục Sinh! Bao nhiêu lần rồi vậy?!” Cô tức giận gào lên, cô chỉ là đau lòng một chút vì chai rượu whisky giới hạn thế giới vậy mà lại bị gia trưởng này trừng phạt.

Đôi tay cô bị khóa bằng còng da màu hồng nhạt, cột vào trên đầu giường, hai mắt cũng bị bịt mắt che lại, chỉ có thể thông qua cơ thể cảm nhận động tác của người đàn ông.

Người đàn ông liên tục đẩy vào tiểu huyệt của cô hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi khi sắp đạt đến cao trào thì lại cố ý nhanh chóng rút ngón tay ra.

“...Em từ chối cho anh ta thuê nhà, tôi sẽ cho em lên đỉnh.”

Cung Lục Sinh vừa nói vừa liếm chất lỏng dính trên các đốt ngón tay của mình, đáng tiếc cô lại không thể nhìn thấy vẻ ngoài khiêu gợi đó.

“Không từ chối, không từ chối! Làm thế khiến em trông thật keo kiệt!” Cô tức giận đá hai chân, đá tấm da trải giường màu khói đến nhăn nhúm.

Toàn thân cô như bột, bộ ngực trắng phập phồng lên xuống theo nhịp thở dốc của cái miệng nhỏ, có mấy giọt mồ hôi trượt xuống dưới bụng rồi lăn vào cái rốn nhỏ.

Cung Lục Sinh cũng đau khổ.

Hắn cũng không biết mình đang tức giận vì cái gì, biết rõ người phụ nữ này rất ngoan cố, cái việc ký xong hợp đồng rồi lại hủy nhất định sẽ không chịu làm.

Hắn tự an ủi bản thân, cô cũng không nhất định sẽ có quan hệ gì đó liên quan đến họ Tiêu kia, nhưng hắn cảm thấy rất khó chịu.

Em không keo kiệt, nhưng tôi lại rất keo kiệt!

Nào có ai muốn cho bạn trai cũ thuê nhà?

“Cung Hân, tôi hỏi em, nếu bây giờ Quý Tinh Lan đến thuê nhà thì em có cho cậu ta thuê hay không?!”
Chương kế tiếp