Thích Em Vô Cùng

Chương 141: Ngoại truyện 5-2: Cha và con
Mùa hè hai năm trước bà nội bị đột quỵ, rối loạn trí nhớ, việc nhận ra Quý Tinh Lan còn có chút khó khăn, sau khi Quý Tinh Lan và Cung Hân thương lượng, tối đêm đó cô sẽ ngủ cùng Cung Bạch Vũ trên giường dành cho trẻ em của cậu nhóc.

Cô đã kể cho cậu ấy nghe tất cả những điều mà Cung Bạch Vũ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Lúc này mối quan hệ giữa Quý Tinh Lan và Cung Bạch Vũ đã rất tốt, tất nhiên phần lớn là do Quý Tinh Lan không ngừng dụ dỗ cậu nhóc, cho dù Quý Tinh Lan có bận đến đâu cũng sẽ call video với Bạch Vũ, cùng với đó là mỗi tháng gặp mặt cậu nhóc một đến hai lần.

Cung Hân cũng kể chuyện về cụ nội cho cậu nghe: "Cụ nội của con giờ đang bị bệnh, con có thể đi gặp cụ được không?"

Cậu bé im lặng một lúc, Cung Hân nhìn vào đôi mắt đen phản chiếu trần nhà của cậu, tạo nên một vòng xoáy vũ trụ, cô kiên nhẫn chờ cậu bé trả lời.

"Vâng ạ..." Cậu bé nói.

Ngày hôm sau bọn họ đến Hồng Kông, đây là bệnh viện tư nhân mà Quý Tinh Lan nhập viện sau vụ tai nạn ô tô lần trước, trong phòng ngoài một người lớn tuổi trên giường còn có Quý Tinh Lan phờ phạc vì suốt đêm không ngủ ngồi đó.

"Không phải đã thuê y tá riêng rồi sao?" Cung Hân hỏi.

"Hai người sắp đến nên em bảo cô ấy đi ra."

Bàn tay đặt trên chân của Quý Tinh Lan cứ nắm lại rồi buông ra, từ khi bước vào phòng bệnh Bạch Vũ không hề nhìn cậu.

“Bạch Vũ, mau lại thăm cụ nội con trước đi.” Cung Hân dẫn cậu bé đến bên giường.

Cung Hân thực sự không nhớ rõ là khi gặp bà trên đảo Nam Nha năm đó trông như thế nào, chỉ là lúc đó bà cười nói rất vui vẻ, và bây giờ bà đang nằm trên giường và bị liệt nửa người và lưỡi thì thụt vào, khác lúc trước rất nhiều.

Từ khuôn mặt của cậu bé dường như bà cụ nhận ra điều gì đó, nhất thời kích động, bàn tay lúc trước chỉ khẽ động đậy được mà bây giờ lại lắc lư dữ dội, đôi mắt có chút vẩn đục cứ nhìn qua nhìn lại, bà cụ muốn nói gì đó trong miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Cung Hân nắm lấy cái tay đang run rẩy, cũng không nói gì nhiều.

Cậu bé ngước nhìn mommy, thấy mẹ gật đầu với mình, cậu bé đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên tay mommy. Cung Hân rút tay mình ra, để hai bàn tay của một già và một trẻ đan vào nhau.

Trăng non gặp được trăng già.

Bà nội không nói được, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của bà dần dần ẩm ướt.

Sống mũi của Quý Tinh Lan cay cay, cậu nhéo nhéo sống mũi của mình rồi quay đầu lại, không dám nhìn.

Cung Hân cũng không ở lại lâu, lúc sắp rời đi Quý Tinh Lan muốn nói vài câu với Bạch Vũ, nhưng cậu nhóc lại trốn ở phía sau lưng của Cung Hân.

“Hãy cho con một chút thời gian.” Cung Hân nói.

Quý Tinh Lan lại tiếp tục dỗ dành, mỗi lần Cung Hân mở hàng chuyển phát nhanh, cậu bé đều ở bên cạnh nhìn trộm, Cung Hân cảm thấy rất buồn cười khi thấy cậu rất muốn nhận quà nhưng lại cắn răng tỏ vẻ không cần.

"Lúc trước không phải con rất thích thầy Tinh Tinh sao? Sao bây giờ lại không thích nữa rồi?" Cung Hân ôm cậu vào lòng hỏi, thật ra cô cũng không hiểu được sự mâu thuẫn trong lòng cậu bé.

"Lúc trước mommy và thầy Tinh Tinh chia tay…" Giọng nói cậu nhóc được chôn trong lòng cô và được phát ra từ ngực của cô.

"Ừm? Rồi sao nữa?"

Cũng Hân không nghĩ đến lại là đáp án này, lúc trước cô nói với Bạch Vũ là mình và Quý Tinh Lan lý tưởng không giống nhau nên mới chia tay, cô cảm thấy là Bạch Vũ không hiểu được ý nghĩ câu ý tưởng không hợp nhau: "Chẳng hạn lấy ví dụ nếu như con muốn ăn KFC nhưng Tiểu Ly lại muốn ăn McDonald's nên hai đứa đã cãi nhau."

"Vậy là thầy Tinh Tinh không đúng rồi, thầy ấy sai rồi."

"Tại sao vậy?"

Cậu nhóc từ trong lòng cô ngẩng đầu lên, đôi mi nhăn lại: "Nếu như Tiểu Ly muốn đi ăn McDonald's, vậy thì con sẽ đi ăn McDonald's cùng Tiểu Ly là được rồi, thầy Tinh Tinh không chịu đi ăn McDonald's cùng mommy là thầy ấy sai rồi."

Bạn bè thân thích và giáo viên ở trường mầm non hay là phụ huynh khác đều khen Bạch Vũ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói là Cung Hân dạy dỗ rất tốt.

Thật ra bọn họ nói cũng không chính xác, Cung Hân cảm thấy mình học được rất nhiều điều mới ở Bạch Vũ.

Cậu nhóc giống như hộp châu báu, ở trong đó có vô số báu vật.

Cô siết chặt cậu nhóc vào lòng, lấy cằm của mình xoa xoa lên mái tóc đen bồng bềnh của cậu bé, cười nói: "Nhưng mà bây giờ thầy Tinh Tinh nói là muốn ăn McDonald's, con có thể cho thầy Tinh Tinh một cơ hội đi ăn cùng con hay không?"

"Hừ, để nói sau đi…" Cậu nhóc chu môi, đôi mắt của cậu nhóc vẫn liếc nhìn cục hàng.

Cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Mommy, thầy Tinh Tinh mua đồ chơi mới gì cho con vậy ạ?"

Lúc Quý Tinh Lan call video cho Bạch Vũ lần nữa, đã là ba tháng sau.

Bệnh của bà nội đã chuyển biến tốt hơn nhưng vẫn bị liệt nửa người, Quý Tinh Lan thuê y tá về nhà chăm sóc bà nội, cậu vừa làm vừa chăm sóc bà nội cho nên khoảng thời gian này đã không cách nào gặp Cung Hân.

Cung Bạch Vũ đã bắt đầu học khóa học dành cho trẻ em và chế độ học tập hoàn toàn khác so với thời mẫu giáo đã làm cho cậu nhóc nghiêm túc hơn, còn về phương diện ngôn ngữ thì cậu nhóc cũng đã diễn đạt lưu loát hơn.

Cung Bạch Vũ thường xuyên nhìn thấy thầy Tinh Tinh, lúc mommy và thầy Tinh Tinh call video, cậu nhóc không muốn lọt vào camera nhưng lại ở bên cạnh nghe trộm bọn họ nói gì.

Cậu nhóc còn thấy thầy Tinh Tinh ở trên TV, mommy nói đây là công việc của thầy Tinh Tinh.

Bởi vì có rất nhiều người hâm mộ thầy Tinh Tinh, bởi vì muốn bảo vệ mommy và mình, chuyện thầy Tinh Tinh là ba của mình không được nói cho bất kỳ ai cả.

Cậu nhóc nhìn vào người đàn ông trong màn hình, không còn chán ghét như mấy tháng trước nữa.

"Tinh Tinh, thầy gầy đi rồi…"

"Ừm, gần đây công việc bận quá, Bạch Vũ dạo này có khỏe không?” Quý Tinh Lan cười cười.

"Khỏe ạ, mỗi ngày con phải làm bài tập…"

"Vậy để ngày khác, thầy sẽ cùng làm bài tập với em được không?"

"Bài tập của con thầy có hiểu không?"

"À… Chắc thầy biết."

"Vậy thầy làm bài tập với con, con sẽ đi ăn McDonald's với thầy.” Bạch Vũ nói.

Quý Tinh Lan không hiểu được hàm ý của câu đi ăn McDonald's, qua hai tuần sau khi tranh thủ được thời gian để đến nhà Cung Hân, cậu đã đem theo rất nhiều túi của McDonald's.

Cung Bạch Vũ cũng quên lời mình nói, nhìn thấy khoai tây chiên cả người mừng rỡ hẳn lên.

Cung Bạch Vũ vẫn gọi cậu là "Tinh Tinh".

Cho đến tháng sáu năm trước, bà nội đã qua đời,

Chuyện này cũng lên hot search, linh đường bị một đám phóng viên quay quanh, Cung Hân cũng đến Hồng Kông, nhưng lại không thể đưa Cung Bạch Vũ đến chia buồn được,..

Quý Tinh Lan lo liệu hậu sự xong mới đi gặp bọn cô.

Quý Tinh Lan đã về nhà tắm rửa sạch sẽ qua, trên cổ vẫn còn thoang thoảng mùi nhang của linh đường, quần áo trên người còn có mùi băng phiến.

 

"Để em khóc thêm một lần nữa thôi, sau này em sẽ không khóc nữa đâu."

Quý Tinh Lan ôm chặt người đó vào lòng, vùi đầu vào cổ cô nơi mà cậu cảm thấy thoải mái nhất, để cho nỗi buồn như một dòng thác từ trong khóe mắt trào ra.

"Nào nào… Không khóc, không khóc nữa."

Cung Hân cũng để mặc cho toàn bộ trọng lượng cơ thể cậu đè lên vai mình, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng đang run rẩy của cậu. Cô hớ lại, hình như chuyện này cô đã từng làm rồi.

Quý Tinh Lan phát hiện góc áo của mình bị kéo xuống, mới nhớ ra trong phòng còn một người nữa.

Cậu vội vàng lau nước mắt mới dám nhìn xuống Cung Bạch Vũ.

Cung Bạch Vũ lấy tay của mình nhét vào tay của cậu, theo bản năng cậu nắm chặt bàn tay nhỏ bé nhưng ấm áp này.

Cậu nhóc hình như băn khoăn rất lâu, ánh mắt của cậu nhóc cứ nhìn qua nhìn lại giữa Quý Tinh Lan và tấm thảm, rồi lại nhìn Cung Hân.

Quý Tinh Lan ngồi xuống im lặng chờ cậu nhóc mở miệng.

Không biết là kim đồng hồ chạy được bao lâu, Bạch Vũ nói: "Ba, ba đừng có buồn nữa, cụ nội biến thành ngôi sao trên trời sẽ nhìn chúng ta mà."

Trăng khuyết trăng tàn, trăng non lại mọc lên.

Giữa mây và nắng cứ xoay vòng, có buồn, có vui, có hoan lạc, có kết thúc, có chia ly, có đoàn tụ.

Quý Tinh Lan 26 tuổi, có hơn một triệu lượng theo dõi trên weibo, nằm trong top 10 thịnh hành, sở trường là ca hát, đàn ghita và nhảy, cái tật hay khóc vẫn chưa sửa được, phản ứng vẫn chậm chạp như trước.

Quý Tinh Lan 26 tuổi vẫn không cha không mẹ, không yêu đương và chưa kết hôn.

Nhưng cậu có người để yêu, còn có một cậu con trai rất giống mình.
Chương kế tiếp