Thích Em Vô Cùng

Phiên ngoại 6: Tiêu Tông x Cung Hân
Cung Hân đưa hợp đồng thuê nhà cho Tiêu Tông, nhưng khi Tiêu Tông cầm lấy, cô lại giữ chặt, Tiêu Tông kéo nhẹ một cái nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Thấy cô có chuyện muốn nói, Tiêu Tông liếc cô một cái: "Đang nghĩ chuyện gì vậy?"

Cung Hân chu miệng thành hình con vịt, con ngươi đen được điểm tô bằng ánh sao trời đang không ngừng xoay vòng.

Thật trùng hợp là hôm nay cô buộc mái tóc đen thành một búi tròn ở sau đầu, trên khuôn mặt mộc mạc thuần khiết cũng không hề có dấu vết của năm tháng, vẻ ngoài căng bóng collagen nhìn không ra rằng cô đã là mẹ của một đứa trẻ bảy tuổi.

Tiêu Tông buông những trang giấy mỏng manh giữa các ngón tay ra, thay vào đó, nhéo cái miệng vịt con của cô: "Đừng có giả bộ đáng yêu, nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Miệng của Cung Hân bị nhéo như vậy thì làm sao mà nói được kia chứ, cô ú ú ớ ớ cố gắng gỡ tay anh ra.

Sau khi lấy lại được tự do, cô nói: "Anh đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa? Thật là không về Vancouver nữa sao?"

"Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này rồi?"

Tiêu Tông giật lấy tờ hợp đồng trong tay cô, nghiêm túc xem kỹ từng dòng từng chữ, điều anh sợ không phải là điều khoản ngang ngược bất công, anh chỉ sợ hợp đồng không có hiệu lực.

Cung Hân luôn cảm thấy rằng cô đang làm chậm trễ một người thanh niên tốt như Tiêu Tông, lại kéo anh vào vũng nước này.

Một bác sĩ có xuất thân thế gia thư hương môn đệ, đầu óc làm việc nhanh nhạy lại rất thích bảo vệ môi trường, cả gương mặt và thân hình đều rất đẹp, làm chuyện ấy lại càng ngày càng giỏi.

Ngoại trừ cô và những người trong gia đình của cô, khuôn mặt Tiêu Tông khi đối diện với người khác lúc nào cũng lầm lì ít nói, ngoài điểm này ra, người đàn ông này mà đặt lên thị trường hôn nhân thì đơn giản chính là miếng bánh ngon thơm phưng phức, lại còn là một miếng to bự nữa kìa.

Làm sao một chiếc bánh ngọt thơm ngon như vậy lại có thể treo cổ chết trên cái cây cong queo như cô được chứ?

Nhưng bây giờ muốn bắt cô hai tay dâng Tiêu Tông cho người khác thì cô chắc chắn không thể nào làm được.

Người đàn ông này đã được cô dạy dỗ tốt đến nhường nào, từ một người đàn ông lớn tuổi cấm dục chỉ biết đâm chọc lung tung, nay đã trở thành một lão tài xế đầy thủ đoạn và tài dirty talk không hề kém ba người kia, làm sao có thể để cho những người phụ nữ khác hưởng thụ được chứ.

Đây đều là những người đàn ông của Cung Hân cô, cô, như cũ, vẫn là con rồng độc ác dùng móng vuốt nắm giữ bảo vật trân châu của mình.

"Hửm? Sao lại không nói nữa rồi?"

Tiêu Tông nhìn rất chậm rãi, vì sợ Uông Sán sẽ ngáng chân mình, tuy ở một khía cạnh nào đó, mấy người đàn ông vẫn có sự nhất trí ngầm với nhau, nhưng chắc chắn vẫn cho rằng kẻ địch ít đi một người thì tốt hơn một phần.

"Em vẫn luôn cảm thấy… Em đối xử với anh rất không tốt." Đôi tay Cung Hân chống lên cằm, lầm bầm.

Tiêu Tông ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: "Vậy thì em nói xem, em đối xử với anh không tốt như nào?"

Anh nhìn bản hợp đồng một hồi, phát hiện không có phản hồi, nhìn lại một lần nữa, lông mày của Cung Hân nhíu lại thật chặt, mặt nhăn lại thành quả mướp đắng phơi khô.

Thở dài một tiếng, anh lùi về sau đẩy ghế ra, đặt hai chân đang gác lên nhau xuống, vỗ vỗ đùi, nói: "Lại đây."

Con vịt nhỏ ủ rũ lắc mông bước tới, "phịch" một tiếng ngồi lên đùi Tiêu Tông.

Tiêu Tông ôm lấy vòng eo thon thả và cặp mông đầy đặn mà gần đây cô mới luyện ra trong phòng tập, cắn một cái vào miệng con vịt nhỏ: "Sao lại tới lượt em phải xoắn xuýt với chuyện này rồi? Anh còn không thèm quan tâm, em để ý làm gì?"

Anh biết Cung Hân luôn cảm thấy anh phải chịu thiệt.

Quả thực, anh không bị người thân trói chặt như Cung Lục Sinh, cũng không phải như Quý Tinh Lan có con trai làm cầu nối, cũng không mặt dày mày dạn như Uông Sán.

Đứa bé biết khóc thì sẽ có sữa cho uống, anh không biết khóc cho lắm.

Nhưng anh nghĩ cứ như vậy cũng không tệ, Cung Hân gần đây đã dành rất nhiều thời gian cho anh.

Mỗi khi có thời gian vào buổi trưa, cô ấy đều đến bệnh viện tìm anh cùng nhau ăn ở căng tin, đến cuối tuần đều sẽ đưa anh đi dạo phố, anh cũng ở nhà nhiều hơn những người khác.

Thậm chí, ngay cả Ngô Hạo còn hỏi anh có phải là đã theo đuổi được con gái nhà người ta rồi hay không.

Tên nhóm WeChat của bốn người đàn ông đã được đổi thành "Nhập Cung thỉnh an", là do cái tên Uông Sán kia nghĩ ra, một cái tên phù hợp như vậy mà anh ta cũng có thể nghĩ ra được.

Đêm qua, cả nhóm vẫn đang thảo luận về ngày ở lại nhà Cung Hân, nên quy định nghiêm khắc hay là quyết định bằng cách ném xúc xắc.

Anh không tham gia vào cuộc thảo luận vì lúc đó anh ta đang đè Cung Hân lên bàn để chịch.

Không thể trách anh được.

Anh đang họp video với Vu Hạo để nghiên cứu một cuộc phẫu thuật vào ngày hôm sau, Cung Hân đã vào nhà anh lúc nào anh cũng không biết, anh làm động tác yêu cầu cô đợi một lúc, kết quả là cái người đó đã trực tiếp chui xuống gầm bàn rồi lấy dương vật của anh ra khỏi quần, còn sụt sụt ăn rất ngon lành mỹ vị.

Trong màn hình, Ngô Hạo hỏi anh bị làm sao vậy, sao đột nhiên sắc mặt lại không được tốt cho lắm, anh nhịn đến mức huyệt thái dương nhảy lên, Ngô Hạo đang nói cái gì anh cũng không nghe rõ được nữa, đầy đầu đều là máy bay ném bom liên tục thả lựu đạn xuống sợi dây lý trí của anh.

Không biết làm sao lại có thể chịu đựng đến khi tan họp, anh đóng máy tính xách tay lại, bực mình đẩy tài liệu trên bàn sang một bên, tài liệu và những ca bệnh ào ào xoành xoạch rơi xuống đất.

Sau khi kéo người từ dưới gầm bàn lên, anh phát hiện Cung Hân không mặc quần lót, âm hộ nhỏ của cô đã ướt sũng, dâm dịch ngọt thơm chảy xuống dọc theo bắp đùi của cô.

Tiêu Tông bị kích thích, khóe mắt nóng rực, để cô nằm ở trên bàn làm việc, trực tiếp đâm thẳng vào, không nói nhiều lời, dứt khoát mạnh mẽ bắt đầu làm.

Màn hình điện thoại di động trên mặt bàn liên tục nhảy lên những icon nhỏ thông báo của WeChat, "ding dong ding dong" làm cho anh khó chịu nên đã thẳng tay tắt chế độ im lặng rồi đặt điện thoại lên trên bàn.

Sau đó, khi Uông Sán hỏi anh vừa đi làm gì vậy, anh liền chụp một bức ảnh đặc tả một bên mặt của Cung Hân mi mắt khiêu gợi, đang mở cái miệng nhỏ ra thở hổn hển rồi gửi vào trong nhóm, góc dưới nhất của bức ảnh cũng chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ của bờ vai thơm ngon kia, nhưng mấy gã đàn ông ấy vừa nhìn qua là đã biết cô vừa mới lên đỉnh xong.

Tiêu Tông cũng mặc kệ sau đó trong nhóm sẽ bùng nổ ra sao, bế người con gái yêu quý của mình vào nhà tắm để tắm rửa.

"Cung Hân, rốt cuộc là em đang lo lắng chuyện gì vậy? Em muốn anh trở về Vancouver lắm đúng không?"

Ánh mắt Tiêu Tông trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú vào vẻ mặt đầy do dự của Cung Hân.

Cung Hân lắc đầu nguầy nguậy, nhìn lại anh một lúc lâu, cuối cùng ôm lấy cổ của anh rồi nhoài người lên lồng ngực anh, rầu rĩ nói: "Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, em sẽ lại càng không nỡ để anh đi nữa... Nếu như có một ngày, anh cuối cùng vẫn muốn trở về, vậy thì em sẽ... không vui đâu..."

Tiêu Tông nghiền nát những lời nói của cô rồi nuốt xuống cổ họng, rất nhanh đã hiểu ý của cô, trong lúc nhất thời không biết mình nên vui mừng hay nên tức giận mới tốt.

Thôi bỏ đi, vẫn là nên vui mừng, có thể làm cho Cung Hân, người tự xưng là kẻ vô tâm, nói ra những lời như vậy, anh cũng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

"Đều nói rồi, anh không đi, anh cũng đã gia hạn hợp đồng rồi, em sẽ không nhân lúc này bèn không cho anh thuê nhà nữa chứ? Anh không có cách nào để chuyển đi trong chốc lát được đâu đấy."

Cánh tay dài của Tiêu Tông chợt vươn ra, trong tay cầm lấy vài trang hợp đồng và bút ký tên ở trên bàn ăn, cũng không còn cẩn thận nhìn từng điều khoản hợp đồng nữa, soạt soạt soạt đã ký xong tên mình.

Anh nhét bản hợp đồng vào lòng cô chủ cho thuê nhà đang ủ rũ không vui, đôi môi mỏng phủ lên vầng trán của cô, nói: "Nè, cho em cái khế ước bán thân này."
Chương kế tiếp