Thích Em Vô Cùng

Chương 46
Có thể nhìn ra được Tiêu Tông vừa phẫu thuật xong đã lập tức chạy tới, trên người vẫn mặc bộ đồ màu xanh lục và đi giày thể thao.

Cung Hân ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp chỗ cổ áo hình chữ V của anh, hơi ngước lên thì đối mặt với đôi mắt lóe sáng của Tiêu Tông.

Cô giật mình, mặt hơi nóng lên.

Tiêu Tông trong bộ dạng này có chút xa lạ với cô, nhưng nhìn vẫn rất đẹp mắt.

Tiêu Tông nhếch miệng cười: "Em đợi lâu chưa? Chờ anh thay quần áo, sau đó đưa em đi ăn cơm."

Cung Hân gật đầu, cũng nhiễm theo ý cười: "Được, vậy tôi đứng trước thang máy chờ anh."

Ngô Hạo trợn to hai mắt, anh ta làm việc với Tiêu Tông đã gần hai tháng, nhưng chưa bao giờ thấy Tiêu Tông dịu dàng như vậy.

Bạn bình thường? Nhìn thái độ của Tiêu Tông thì không giống đang đối xử với một người bạn bình thường chút nào.

Trần Nhiễm cúi đầu nhìn đi chỗ khác, lồng ngực tràn đầy cảm giác chua xót, thậm chí cô ta còn không kịp phản ứng khi Cung Hân nói lời tạm biệt với mình.

“Bác sĩ Trần, tôi đã nói rồi, cô không cần tặng đồ cho tôi nữa.” Tiêu Tông cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn trả lại cho Trần Nhiễm.

Trần Nhiễm không cần nhìn lên cũng có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của Tiêu Tông, cô ta nắm chặt lấy chiếc bình, đứng thẳng lưng, xoay người bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Ngô Hạo lắc đầu thở dài một hơi, đi đến giúp Tiêu Tông đóng cửa lại: "Lão Tiêu, người vừa rồi là... Của anh..."

“Cái gì?"

Ngô Hạo thấp giọng hỏi: "Bạn gái của anh?"

Tiêu Tông dừng một chút, trả lời: "... Còn chưa phải."

Ngô Hạo "Ồ" lên đầy ẩn ý.

Hiểu rồi, vậy là Tiêu Tông đang theo đuổi người khác.

*

Trước khi Trần Nhiễm đi đến thang máy, từ xa cô ta đã thấy Cung Hân đang đứng dựa vào lan can cửa sổ kính.

Chiếc quần denim màu chàm ôm sát lấy đôi chân thon thả và cân đối của cô, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cô, cả người mềm mại giống như chiếc bánh vừa mới ra lò, toả ra mùi vị thơm ngọt.

Cung Hân cũng nhìn thấy Trần Nhiễm và chiếc bình màu xanh da trời mà cô ta đang cầm trên tay.

Cô chủ động gật đầu chào: "Bác sĩ Trần."

Trần Nhiễm nhìn sang chỗ khác.

Cung Hân mím môi, nhưng cô không để tâm, tiếp tục lướt vòng bạn bè.

Cô đang xem Cung Lục Sinh và Uông Sán bình luận qua lại. Một người nói rằng chờ Bạch Vũ trở về sẽ dẫn nó đi xem cá mập, người kia thì sẽ cùng đi cho hươu cao cổ ăn, một người dẫn đi tắm biển, còn một người sẽ đưa đi Disney chơi.

Cung Hân đang định gõ chữ "Xin hai sếp lớn tài trợ, các bé đều muốn đi." thì đột nhiên có một tiếng vang mạnh từ hướng trạm y tá, tiếng kính vỡ sắc nhọn khiến cô giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trước cửa trạm y tá có hai người đang xô đẩy nhau. Chiếc bình đặt trên bục cao đã bị đập vỡ tan tành, chỉ còn lại những mảnh thủy tinh vỡ và mấy bông hoa bách hợp nằm rải rác trên sàn.

Nước từ chiếc bình bị vỡ chảy ra, sau đó những bước chân hỗn loạn dẫm lên đã làm sàn nhà bẩn nhoe nhoét. Cũng không biết là ai đã đạp lên những bông hoa một cách không thương tiếc, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của nó, khiến cho nhựa cây rỉ ra từ thân hoa bị gãy cũng hòa vào dòng nước bẩn kia.

Cung Hân cau mày, vô thức đi về phía trạm y tá. Khi cô đến gần mới nhận ra rằng cô y tá nhỏ vừa chỉ đường cho mình đang bị tóm lấy đánh đập không thương tiếc.

Người phụ nữ lưng còng hét lớn: "Con mụ điên này! Vừa nãy đến kim cũng không đâm được! Tay đứa nhỏ nhà tôi đều sưng lên rồi!!"

Bà ta miệng mắng chửi bậy bạ, động tác tay cũng không dừng lại, giơ tay phải tát vào mặt cô y tá nhỏ, cô ấy vội lấy tay che đầu nên cái tát rơi xuống cẳng tay, trên da lập tức xuất hiện những vệt đỏ hình năm ngón tay.

Sức lực của người phụ nữ mạnh đến mức khiến cô y tá nhỏ bị sốc, lùi lại một bước, lưng trực tiếp đập vào quầy ở trạm y xá, phát ra một tiếng "rầm".

Cô ấy thấp, gầy và nhỏ nhắn nên không thể nào chống lại cơn thịnh nộ của một người phụ nữ cao lớn. Tiếng kêu cứu chói tai phát ra từ giữa hai cánh tay cô ấy nhưng nhanh chóng bị át đi bởi những lời nói thô tục và khó chịu.

Cung Hân cũng nhìn thấy cô y tá mặt tròn vừa nói chuyện với mình đang nhấc máy, hoảng sợ run rẩy hét vào mặt người phụ nữ: "Đừng đánh nữa! Tôi gọi bảo vệ đấy!"

Người phụ nữ nghe thấy những lời đó thậm chí còn tức giận hơn, ngay lập tức chuyển mục tiêu tấn công của mình, duỗi cánh tay ra kéo lấy dây điện thoại, hung hăng giật lấy điện thoại trong tay Phương Lam Lam, ném trên mặt đất.

"Cô còn dám gọi bảo vệ?! Tôi đi gọi cảnh sát, nói rằng các người bạo hành trẻ em! Ngược đãi bệnh nhân!" Nước miếng của người phụ nữ bay tứ tung,

Bà ta vươn tay muốn kéo cổ áo Phương Lam Lam, cô ta vội vàng lùi về sau vài bước, ghế sau bị hất văng xuống đất, khóe mắt cô ta cũng rơi lệ.

Một khung cảnh bừa bãi.

Đúng lúc bây giờ là giờ ăn cơm trưa, mặc dù chỉ còn lại hai người họ trực ở trạm y tá nhưng đã có người nhà bệnh nhân đứng ở hành lang của khu, trong đó có hai người đàn ông cao lớn.

Người phụ nữ gây ra động tĩnh không nhỏ, thu hút rất nhiều người đến xem.

Một số người đứng tại chỗ thăm dò nhìn thử, còn có người lấy điện thoại di động ra quay video, nhưng không một ai bước lên ngăn chặn hành vi tàn bạo của người phụ nữ kia.

Cung Hân cảm thấy máu toàn thân sôi lên sùng sục, đôi mắt của cô y tá nhỏ đỏ lên vì đau đớn, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hàm răng không khỏi run lên.

Nhìn thấy người phụ nữ lại giơ tay phải lên cao, Cung Hân không thể chịu đựng được nữa, lao lên chen vào giữa.

Cô giơ tay trái lên, kẹp chặt cẳng tay sắp rơi xuống người mình của người phụ nữ rồi giận dữ mắng mỏ: “Cô có bệnh à? Sao lại đánh y tá? Tôi đưa cô đi khám não xem có bị bệnh không nhé?!”

Sau đó cô quay đầu, hét lên với Phương Lam Lam: "Đừng ngơ ra nữa! Gọi bảo vệ đi! Mau lên!"

Người phụ nữ đang quen kiêu ngạo đột nhiên bị cản lại nên phản ứng chậm vài giây, trong nháy mắt không thể tin được, sững sờ một lúc. Sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, bà ta hét lại: “Mẹ nó cô là ai? Hả? Tới làm người hòa giải sao?”

Thực ra bà ta cao hơn Cung Hân nửa cái đầu, nhưng dù đã cố gắng rụt tay lại cũng không thể thoát khỏi tay Cung Hân được.

“Tôi chẳng là ai cả, chỉ là tôi không thể chịu được việc bà bắt nạt người khác một cách mù quáng.” Cung Hân lạnh lùng đảo mắt rồi hất tay bà ta ra.

Người phụ nữ loạng choạng lùi lại do quán tính, sau đó đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng trước mặt, thở hổn hển.

Bà ta không làm gì nữa, nhưng vẫn tiếp tục nói những câu chửi thề, nước bọt phun thẳng vào mặt Cung Hân: “Ai ăn hiếp ai? Tay con trai tôi sưng lên khi truyền nước! Là y ​​tá làm sai!”

“Tôi không làm gì sai cả! Nếu để con đi truyền nước thì đừng để con trai nghịch ipad! Cô còn cho cậu bé chơi, tay nhích tới nhích lui, kim tiêm có thể chọc chính xác sao?!”

Cô y tá nhỏ đứng phía sau Cung Hân, thấy cuối cùng cũng có người đến giúp mình, trở nên cứng rắn hơn một chút, thò đầu ra ngoài thể hiện sự bất bình của mình.

“Ha!? Cô còn dám trốn tránh trách nhiệm? Rõ ràng là lỗi của cô!”

Khuôn mặt của người phụ nữ méo mó, bị lời phản bác của y tá khơi lại cơn tức. Lửa giận đã lên đến đỉnh điểm, bà ta đột nhiên đưa tay trái ra, muốn vượt qua Cung Hân để kéo tóc cô y tá.

Động tác của người phụ nữ rất nhanh, Cung Hân chỉ có thể dùng thân mình để chặn nó theo phản xạ, việc này khiến cho người phụ nữ trực tiếp đánh trúng vai phải của cô.

Thấy tay mình lại bị chặn lại, người phụ nữ mặt đỏ nghiến răng tức giận, trực tiếp cong tay giật mạnh thứ mà mình có thể nắm được.

“Xoẹt—” Tiếng vải bị xé khiến Cung Hân rùng mình, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, ấn chặt khuỷu tay trái vào lớp vải bị rách.

Trong lúc hỗn loạn, khung cảnh trước mặt cô như đang chuyển động chậm lại, từng khung hình chậm rãi lướt qua.

Cô bị giẫm vào chân, cô có thể cảm nhận được những giọt máu đang rỉ ra từ vết thương trên mu bàn chân.

Tiếng hét lớn của cô gái phía sau xuyên qua màng nhĩ của cô.

Người phụ nữ trước mặt hình như đang mắng mỏ điều gì đó, não cô đã từ chối tiếp nhận âm thanh xung quanh.

Người phụ nữ dường như muốn nắm tóc cô, nhưng móng tay duỗi ra trước mặt đã bị bàn tay phải còn lại của cô đẩy ra.

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt run rẩy của người phụ nữ.

Cô cảm giác rằng cô không thể nắm được tay của mình nữa.

Lòng cô nổi lên cảm giác muốn lăn lộn đánh nhau hung dữ, mãnh liệt đã lâu không thấy.

Nhưng đúng lúc này có một chiếc áo khoác trắng từ trên đâu rơi xuống, che đi phần áo bị rách của cô, cũng dập luôn lửa giận chuẩn bị phát ra của cô.

Trước mặt cô là một màu xanh sạch sẽ, mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi cây cỏ khiến người ta yên tâm bao phủ người cô.

Cô nghe thấy một giọng nam rõ ràng và cương quyết từ trên cao phát ra.

"Mặc áo vào, đứng phía sau anh."
Chương kế tiếp