Thích Em Vô Cùng

Chương 62: Bạch Vũ
Nghị lực của tuổi trẻ thật sự không thể coi thường, thời gian càng ngày càng dài, không bằng bắt đầu vội vàng, bắt đầu tìm hiểu nông sâu, mới thực sự là người có tài.

Bài tập cường độ cao khiến Cung Hân khi thức dậy vào sáng hôm sau, hai chân suýt khuỵu xuống đất.

Sau đêm đó, Cung Hân trốn trong trường đợi đến khi kỳ thi kết thúc rồi mới dám khiêu khích chàng thanh niên vừa mới khai trai.

Nghỉ hè, Cung Hân và Quý Tinh Lan hợp tác để chạy cùng nhau, ngoài việc đi KK hát thường xuyên, nếu sắp xếp dày đặc hơn, họ có thể chạy ba nhà trong một đêm, như vậy thu nhập của Quý Tinh Lan có thể cao hơn một chút, cả hai cũng không quá mệt khi phải thay phiên nhau hát.

Cung Hân đã tích lũy được một số tài nguyên khi còn học năm cuối, ngoài vai trò ca sĩ nội trú, cô cũng sẽ nhận những công việc bán thời gian như đóng phim, quảng cáo và hỗ trợ ca hát. Bản thân cô không muốn thực sự dấn thân vào giới giải trí, cô chỉ thích hát và kiếm tiền.

Nhưng cô biết Quý Tinh Lan khác với cô, cô cũng không thể đảm nhận công việc bên ngoài, vì vậy cô muốn bí mật đảm nhận một số công việc riêng cho cậu, dù là để kiếm tiền hay tích lũy kinh nghiệm, điều đó luôn tốt để cố gắng nhiều hơn.

Cô đã giới thiệu Quý Tinh Lan đến các phòng thu âm quen và những người môi giới trung gian, rất nhanh đã có việc tìm tới cửa.

Mặc dù cậu chỉ đang thu âm bản demo của bài hát kết thúc cho một bộ phim hoạt hình trong nước, nhưng khi Quý Tinh Lan bước vào phòng thu âm, đôi mắt của Cung Hân vẫn sáng lên.

Sinh nhật của Quý Tinh Lan vào giữa tháng 8, cậu đã nhận được một món quà từ trước, là một chiếc chìa khóa.

Tối hôm đó, cả hai đã kết thúc buổi hát cuối cùng ở nhà, khi cậu chuẩn bị về ký túc xá sau bữa ăn tối, Cung Hân đã ngăn cậu lại rồi đi về phía bên kia của con hẻm.

Sinh viên của Cung Hân trong khoa về cơ bản làm việc bên ngoài khi họ đang học năm cuối. Một số ký hợp đồng với các công ty và một số tham gia các cuộc thi khác nhau. Miễn là không phải thi lại hoặc thiếu điểm tự chọn, chỉ còn lại các khóa học chuyên môn trong trường, Cung Hân chỉ cần một tuần quay lại một vài lần là được.

Vì vậy, cô thuê một căn phòng nhỏ cách ký túc xá của Quý Tinh Lan không xa, một phòng ngủ, một cầu thang một sảnh.

Vị trí ở đây không tốt lắm, đều là những ngôi nhà đã mười hai mươi năm tuổi, nhưng Cung Hân cũng không quá bận tâm, tung ta tung tăng chạy đến Quảng Châu mua một đống đồ vật bố trí nơi ở mới.

Cô giấu chuyện này với Quý Tinh Lan, khi Lý Uẩn Nhiên cùng cô đi mua đồ đạc, còn trêu chọc cô đang bao dưỡng Quý Tinh Lan.

“Bao dưỡng thì bao dưỡng, ăn cơm thêm một đôi đũa thì mình vẫn còn nuôi nổi.” Cô cười đáp.

Thời điểm Quý Tinh Lan mở cửa đều dại ra, Cung Hân mang cậu đi tham quan nhà mới, cười nói bây giờ em đã ở gần anh hơn rồi.

Trái tim thiếu niên mềm ra, làm sao lại có người đối xử tốt với mình như vậy?

Tình yêu của bọn họ, từ khí lạnh giữa mùa hạ đến máy sưởi giữa trời đông giá rét, từ iphone 4 đến iphone 5, từ mạt trà tinh băng nhạc đến Giáng Sinh trăn quả lấy thiết.

Vào cuối tuần, họ luyện tập và thu âm các bài hát trong căn nhà cho thuê, làm tất cả những việc họ yêu thích.

Một đêm nào đó, họ cùng xem "The Avengers" được tải xuống từ trên mạng.

Khi sáu anh hùng được tập hợp, máy quay bắt đầu từ cảnh Hulk gầm rú, đến Người sắt từ trên trời rơi xuống, Hawkeye kéo cung, Thor cầm búa, Góa phụ đen thay đạn và Đội Mỹ với thân hình tuyệt đẹp. BGM màn ra mắt của các anh hùng khiến Cung Hân bật khóc.

Quý Tinh Lan ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô và hỏi, sao chị lại khóc.

Không biết, nhưng thực sự rất dễ khóc. Cung Hân vừa xì mũi vừa nói,

Vào thời điểm đó, Cung Hân chưa bao giờ nghĩ rằng vào năm 2019, sẽ không có IKEA ở ga Đông Quảng Châu, sẽ không có Iron Man trong Avengers IV.

Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất đi Quý Tinh Lan.

*

Một năm khác khi hoa đào nở rộ, Trương Khải Đình tìm được một khoản tiền từ đâu đó để chuộc thân.

Trước khi đi, cậu ta đã đưa cho Quý Tinh Lan những thứ mà anh ấy không cần, chẳng hạn như một mớ bao cao su.

“Cậu chỉ kém tôi hai tuổi, đừng luôn nghĩ rằng mình còn trẻ, có thể lãng phí nhiều thời gian, hãy kết thúc hợp đồng càng sớm càng tốt, hoặc là tìm cách khác, còn tốt hơn thế này, quá mệt mỏi.” Quý Tinh Lan giúp cậu ta xách hành lý xuống lầu, lắng nghe sự hướng dẫn của cậu ta.

Cậu không biết Trương Khải Đình bắt đầu hút thuốc từ khi nào, trong làn khói thuốc, cậu cảm thấy Trương Khải Đình càng ngày càng cách xa mình.

Có một chiếc Audi màu đỏ rực đậu ở đầu ngõ, Quý Tinh Lan giúp cậu ta cất hai chiếc vali đi và liếc nhìn người đang mặc bộ lông trên ghế lái.

Trương Khải Đình ôm Quý Tinh Lan nũng nịu, cười khổ bên tai cậu: “Cô ấy nói có thể thu xếp cho tôi tham gia đoàn phim. Nếu chuyện này thành, anh trai sẽ mời cậu đi ăn tối.”

Quý Tinh Lan không đợi được tin tốt của Trương Khải Đình, mà lại chờ được cảnh ba người bạn cùng phòng mới rơi vào sự hiểm độc của công ty, dưới sự giám sát chặt chẽ của công ty, cậu chỉ có thể tạm dừng các việc đời tư, đến chỗ của Cung Hân cũng vô cùng khó khăn.

Công ty cũng bất ngờ bố trí "công việc" để hắn tháp tùng người nào đó đi dự tiệc, yến tiệc, ... Cậu phản đối nhưng công ty cho rằng không hợp tác làm việc tương đương với vi phạm hợp đồng.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ say khướt và bị bơm nước vào bữa tiệc tối (* bơm nước = chiếm tiện nghi), nhưng khi những cô gái trang điểm đậm và đầy đặn bên cạnh chạm vào đũng quần của mình, Quý Tinh Lan vẫn thấy ghê tởm.

“Anh đẹp trai, tôi nghe nói số tiền bồi thường thiệt hại của anh là 50 vạn tệ? Một số tiền nhỏ như vậy ... Chơi với chúng tôi vài tháng, các chị giúp cậu trả tiền vi phạm hợp đồng, cậu thấy thế nào?”

Lời nói bỉ ổi của người phụ nữ và mùi nước hoa thô tục cuốn lấy cậu như một con rắn độc, cậu chạy rất nhanh, sau khi rời hội quán chưa được bao lâu, cậu đỡ cây ven đường, nôn sạch ra.

Cung Hân mở cửa và nhìn thấy Quý Tinh Lan vô cùng chật vật, cô sững sờ trong giây lát.

Quý Tinh Lan không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô, ôm chặt khúc gỗ cứu mạng mình.

Cậu quên mất mình đã khóc hay là say tối hôm đó, nhưng sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, Cung Hân đã đưa cho cậu một tấm thẻ ngân hàng.

“Có 50 vạn ở đây, mật khẩu là ngày sinh của em, anh có thể sử dụng nó để hủy hợp đồng.”

...

“Đừng khóc, cứ cho em mượn trước, sau khi kiếm được tiền sẽ trả lại cho chị, sau này chị sẽ nhờ người giới thiệu cho em một công việc.”

...

“Tối hôm qua là ai bắt nạt em? Nói cho chị biết, chị đi đánh tên ác ôn đó.”

...

“Được, được rồi, ngoan nha…”

Khi dọn ra khỏi ký túc xá, Quý Tinh Lan thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhìn lên, những gì hắn thấy được là màu xanh lam được chia thành nhiều mảnh bởi những sợi dây màu đen, bông hoa rơi như những chiếc lông vũ màu trắng trong không khí tháng Năm.

Cậu bế quan ba ngày sau khi sáng tác ra “Bạch Vũ”.

Cậu đặt tai nghe vào tai phải của Cung Hân, hôn lên trán cô: “Bài hát này là dành cho chị.”

*

Hạ Tuyền đóng cửa xe bảo mẫu, bấm vào tấm ảnh trong album ảnh trong điện thoại của mình, đưa cho người đàn ông đang đè xuống vành mũ, “Tôi hiểu rồi, để xem có phải là thông tin anh muốn hay không.”

Quý Tinh Lan cầm lấy chiếc điện thoại trên đó ghi rõ ràng “Tên cha mẹ: Cung Hân”, dòng chữ khiến cậu choáng váng.

Về cơ bản cậu chắc chắn rằng cậu bé mà cậu gặp vào buổi chiều là con mình.

Quý Tinh Lan, 24 tuổi, nam, chưa lập gia đình, có một con trai.

Cậu nghĩ đến điều đó mà cảm thấy có chút vui mừng, thì ra chị ấy vẫn còn yêu mình, vì vậy mới sinh ra Bạch Vũ.

Nhưng tại sao lúc ấy lại ra đi mà không từ biệt?

Cậu xem lại thông tin, như Bạch Vũ nói lúc chiều, năm nay cậu bé bốn tuổi, khi Cung Hân mang thai, cậu đã hỏi Cung Hân trước khi trở về Hong Kong tập huấn.

Họ đang chiến tranh lạnh vào thời điểm đó.

Cung Hân không muốn cậu quay lại Hong Kong, nhưng cậu cũng không muốn từ bỏ cơ hội đó.

“Hiện tại chúng ta không tốt sao? Tại sao phải đến Hong Kong làm lại từ đầu?”

Cậu không biết phải giải thích như thế nào. Cậu muốn có thể phát hành đĩa hát của riêng mình, hát các bài hát của bản thân tại các buổi hòa nhạc, thay vì lúc nào cũng phải thay người khác hát ở hậu trường và hát bài hát của người khác khi đứng trong quán bar cách đó vài mét.

Quý Tinh Lan mười chín tuổi hiếm khi có tham vọng, lúc đó cậu không hiểu tại sao Cung Hân lại không ủng hộ mình.

Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì dùng tình dục giải quyết, nếu một lần không được thì ba lần, ba lần không được thì sao? Vậy thì năm lần.

Lần cuối cùng cậu xuất tinh vào bên trong cơ thể cô, Cung Hân đã khóc và cắn vào vai cậu cho đến khi chảy máu.

Cậu thỏa hiệp và nói rằng nếu chị thực sự không muốn em đi, em sẽ từ bỏ.

Nhưng Cung Hân cuối cùng vẫn thỏa hiệp, dùng chăn bông quấn mình thành một con sâu bướm, nói nhanh lên, nhanh lên, không nổi thì đừng quay về gặp chị.

“Tinh Lan, bây giờ chúng ta vẫn đi Quảng Châu chứ?” Tiếng gọi của Tiểu Toàn khiến cậu tỉnh táo trở lại.

“Không được, cậu xuống xe đợi tôi trước, tôi cần gọi điện thoại.” Cậu nhìn số điện thoại của người nhà trong điện thoại, nhập vào điện thoại của mình, cũng xóa vĩnh viễn bức ảnh Tiểu Toàn đã chụp.

Một phút sau, cậu gọi điện.

Không có tắt máy, đó là một khởi đầu tốt.

“Bíp bíp–”

Mỗi một âm thanh tín hiệu đều là một cực hình đối với Quý Tinh Lan, cậu cầu mong người bên kia có thể nghe máy.

“Bíp bíp–”

“Bíp bíp–”

“Xin chào?”

Giọng nói trong những giấc mơ kéo dài vang lên bên tai, mũi Quý Tinh Lan bỗng trở nên chua xót.

“Này…” Cậu gần như khó khăn mà thốt ra.

Đầu dây bên kia không đáp, nhưng cũng không cúp máy, cậu hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để kiềm chế nhịp tim hỗn loạn của mình.

“Cung Hân, em là Quý Tinh Lan.”

“Bạch Vũ, là con trai của em, đúng không?”

———— Lời của tác giả ————

Chương 5 Cung Hân khóc vì cái gì, Cung Lục Sinh anh đã biết chưa?
Chương kế tiếp