Thích Em Vô Cùng

Chương 67: Kẻ lừa đảo (Gian lận)
Dương Tiếu Tiếu thích Quý Tinh Lan, đây là việc không cần nghi ngờ.

Bố nói nhà bà nội trong làng đậu hũ hoa khó khăn lắm, nói tuổi họ xấp xỉ nhau, bảo cô chơi với Quý Tinh Lan nhiều hơn, năm đó cô là đứa bé, Quý Tinh Lan học mầm non K3. (*tương đương lớp lá ở trường mầm non)

Bàn tay nhỏ bé dịu dàng nằm trong lòng bàn tay cô, từ hồi tiểu học bắt đầu cùng nhau đi học tan học mỗi ngày, đến bãi cát chơi nhặt vỏ sò, đến bến tàu xem tàu đánh cá trở về, đến đình phong cảnh ngắm sao trên trời, lên sân thượng tầng hai nghe các bạn trẻ hát.

Cô trưởng thành sớm, đã học được cách kẹp chân khi lên bốn, khi lên tới đỉnh điểm cao trào của sự nghẹt thở điều hiện lên trong đầu cô chính ra gương mặt hoàn hảo của Quý Tinh Lan.

Có một bạn nữ nhờ cô gửi cho Quý Tinh Lan bức thư tình hoặc quà kẹo, cô sẽ đem về nhà trước, ngày hôm sau lại tiếc nuối nói với bạn nữ, xin lỗi nha Quý Tinh Lan không nhận.

Đây là tuổi trẻ quý báu của cô, cô sẽ luôn ở bên cạnh cậu, không để người khác cướp đi.

Nhưng tuổi trẻ của cô không còn đi học sau lớp ba, ký hợp đồng với công ty Quảng Châu và rời Hồng Kông.

Dù không mất liên lạc, dù Quý Tinh Lan nhờ cô giúp chăm sóc bà nội nếu cô có thời gian rảnh, nhưng cô vẫn bồn chồn.

Quý Tinh Lan không thường xuyên trả lời WhatsApp của cô, cô thường nhìn dấu hiệu tin tức ở hai bên cảm thấy khó chịu.

Cô bắt đầu từ bà nội, vì chỉ cần có ảnh của bà nội hoặc báo cáo về tình hình của bà nội, Quý Tinh Lan sẽ rất nhanh trả lời cô.

Tết âm lịch năm thứ nhất Quý Tinh Lan không về nhà, năm thứ hai cô nghe nói Quý Tinh Lan về ăn Tết, ba mươi Tết đĩa thức ăn mẹ vừa làm được bê lên núi.

Quý Tinh Lan đã cao lên rất nhiều, Quý Tinh Lan cười lên đẹp như vậy, hai tay đó, nếu chạm lên người cô...

Dương Tiếu Tiếu ăn đĩa thức ăn nóng hổi, mơ tưởng hảo huyền.

Cô lại không thể chịu đựng được nữa, nóng lòng muốn thông báo với Quý Tinh Lan.

Dọc theo mộc cầu thang đi lên lầu hai, giọng nói dịu dàng tựa như nước của Quý Tinh Lan đã ghim cô vào chỗ cũ.

“Uhm, em vừa ăn xong, ăn đồ ăn sẵn, còn chị?”

“Mùng hai tết em sẽ trở về, đến lúc đó cùng chị đi ăn được không?”

“Em rất nhớ chị, chị phải ngoan đó.”

“Uhm, chúc chị năm mới vui vẻ.”

Ai? Quý Tinh Lan hẹn hò với ai?!

Là đồ hèn hạ nào đã cướp mất chàng trai niên thiếu của cô?!

Thời niên thiếu mà cô trân trọng nhiều năm như vậy, đến cuối cùng đã bị ai cướp đi?!

Mùn cưa do cô moi ra từ tay vịn bằng gỗ cắm vào khe hở móng tay cô, nhưng nỗi đau trên ngón tay còn nhỏ hơn rất nhiều so với nỗi đau nội tâm bị lòng đố kỵ thiêu đốt hừng hực.

“Tiếu Tiếu, cô đang làm gì đấy?” Quý Tinh Lan nói chuyện điện thoại với người yêu xong nhìn thấy Dương Tiếu Tiếu đang cúi đầu ở góc cầu thang.

“A, tôi đã cắt lê tuyết, muốn lên gọi anh xuống ăn.”

Dương Tiếu Tiếu nhắm hai mắt, mở mắt lại lần nữa đã nhìn không ra bộ dạng oán hận bóp méo.

Tình cảm trong nhiều năm qua đang trong giờ hải lưu, không cố ý (lơ đãng), biến thành bức tranh trừu tượng kỳ dị.

Trước đây cô chỉ dùng WhatsApp, sau khi trải qua việc lần này cô lập tức đăng ký Wechat liền thêm Quý Tinh Lan, nhưng Quý Tinh Lan cũng không đăng gì trên vòng bạn bè, cô không thể bắt được dấu vết nào để lại.

Thời gian này mỗi ngày Dương Tiếu Tiếu đều lo được lo mất, ngay cả chỗ bà nội cũng không thường đến nữa, tùy ý chấp nhận lời cầu hôn nói về tình yêu vô tâm, khi làm tình cô nghĩ nếu người đè ép lên người cô lúc này là Quý Tinh Lan thì tốt hơn nhiều.

Bà nội không có phòng bị với cô, cô lần lượt lấy trộm vài chiếc áo thun mà Quý Tinh Lan để lại nhà bà nội, không ngừng mặc chúng vào ban đêm để tự an ủi bản thân.

Nhưng sau mỗi lần như vậy, cảm giác trống rỗng và oán hận càng thêm mãnh liệt, căm thù đến tận xương tủy đối với người phụ nữ chưa từng gặp mặt.

Sự mê mẩn điên rồ kì dị này và sự oán hận kéo dài trong một thời gian, đến khi Quý Tinh Lan ký hợp đồng với công ty mới chuẩn bị về Hồng Kông, Dương Tiếu Tiếu vui mừng khôn xiết, lại lần nữa cô đã chịu khó xuất hiện bên bà nội.

“Bà nội, ngày mai con đến căn cứ huấn luyện, ở đó không được mang điện thoại, khoảng thời gian này sẽ không có cách nào gọi điện thoại cho bà được, bà đừng ăn quá nhiều cải mái úp thịt, cũng đừng trộm uống rượu trắng nữa, biết không?”

Dương Tiếu Tiếu ở nhà bếp rửa bát, nhưng tai thì lại lưu tâm từng câu từng chữ ở nhà ăn.

Sự chấp niệm ám ảnh qua nhiều năm sớm đã vặn vẹo giống như một chiếc đinh ngoan cố (cứng đầu), gõ vào xương tủy làm chân cô cong lại, rút thế nào cũng không nhổ ra được.

Sau khi Quý Tinh Lan rời đi, cô mở chiếc hộp pandora ra, lấy trộm điện thoại trong nhà của Quý Tinh Lan giống như trộm đi chiếc áo.

Đứa trẻ ngây thơ không thiết lập mật khẩu, cô có thể nhìn thấy hết tất cả mọi thứ giữa Quý Tinh Lan và người yêu, mỗi một cái lịch sử trò chuyện, mỗi một tấm hình, mỗi một đoạn hồi ức ngọt ngào.

Ánh sáng trắng của màn hình điện thoại chiếu lên một cách ma mị trên khuôn mặt méo mó vì ghen tuông cực độ, mỗi lần ngón tay cái lướt qua ảnh chụp chung khiến cô thấy ghê tởm, ngón tay để lại vết cào trên tấm hình giữa hai người, dường như làm như vậy hai người họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại nhau nữa.

Wechat và WhatsApp không giống nhau, tin nhắn gửi tới không có biên nhận đã đọc, cô xem tin Cung Hân gửi tới hôm nay ăn gì, đi đâu, lời oán hận, lời yêu thương, trong đầu không ngừng nghĩ phải thế nào mới có thể đoạt lại Quý Tinh Lan.

Nhìn bộ dạng của họ, gần đây họ đang chiến tranh lạnh vì sự trở lại của Quý Tinh Lan.

Cô có thể thuận thế dùng số Wechat của Quý Tinh Lan để nói lời chia tay với Cung Hân, nhưng về phía Quý Tinh Lan thì sao?

Tiếng còi báo quỷ dị cất lên ở bên tai mê hoặc chi âm, nói cho cô, cô đã xem một tin tức vào mấy ngày trước.

Vì thế Dương Tiếu Tiếu nhớ tới, vài ngày trước xem được tin tức nói kẻ lừa đảo dùng số Wechat cá nhân để nhân bản lừa tiền.

Cô tìm tin tức đọc lại lần nữa, cẩn thận nghiên cứu tính khả thi, luyện tập lại những tình huống ở trên giấy có thể xảy ra vài lần.

Suy nghĩ xong, cô đăng ký số Wechat mới, đem ảnh đại diện và nickname đều đổi thành hồ sơ (tài liệu) của Cung Hân, lấy số Wechat đổi thành “gung_jan” với độ tương đồng cao, đóng cửa vòng bạn bè có thể nhìn thấy.

Cô sợ Quý Tinh Lan đột nhiên về nhà không nhìn thấy điện thoại, liền nói bóng nói gió với bà nội rằng thời tới bắt đầu nóng dần lúc lên núi mồ hôi luôn đổ, bà nội quả nhiên giữ cô ở lại phòng Quý Tinh Lan.

Cuối cùng khi Cung Hân nói ra những lời chán nản trong một đêm, cô cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội để nói chia tay với Quý Tinh Lan, chặn Cung Hân một cách dứt khoát.

Mặc dù ngày hôm sau thấy Cung Hân đến sạp đậu hũ hoa tìm, trong lòng cô rất hoảng loạn, không nghĩ đến ông trời lại giúp cô, người phụ nữ ăn xong đậu hũ không nói gì thì đã đi rồi.

Thật trùng hợp tối hôm đó trời đổ mưa lớn vào nửa đêm.

Cô đẩy cửa sổ ở phòng Quý Tinh Lan ra, để mưa tạt vào trong phòng.

Ngày hôm sau cô giả vờ hoảng sợ, xuống lầu khóc lóc với bà nội nói: “Đều tại con tối hôm qua trước khi ngủ không kiểm tra, bàn của Tinh Lan bị mưa tạt ướt mất rồi...Con vừa vội vàng mở ra xem, mới phát hiện điện thoại của Tinh Lan ở ngay trong đó...”

“Ây, không việc gì không việc gì, đợi bà mang đến cửa hàng điện thoại sửa xem sao.”

“Được rồi, vậy con đi cùng bà.”

Sau một tuần Quý Tinh Lan mới trở về, bà nội nói cho cậu về chuyện lũ lụt.

“Tối đó trời mưa rất lớn, điện thoại cũng không biết đã ngâm trong bao lâu, thợ sửa ở cửa hàng điện thoại nói có thể mở máy, nhưng tài liệu bên trong đều mất hết.”

Không không, người phụ nữ này không lưu lại bất cứ dấu vết gì trong điện thoại cậu.

Dương Tiếu Tiếu nhìn cậu cau mày chạy lên lầu hai, trong lòng nghĩ, vô cùng vui vẻ thoải mái.

Cô rất nhanh nhận được sự thúc đẩy của Wechat trên điện thoại.

“Chị, em về nhà rồi, nhưng điện thoại em xảy ra chút vấn đề, lịch sử trò chuyện của chúng ta cũng không còn nữa.”

“Chị đang bận à? Xem thấy rồi thì trả lời em có được không?”

“Chiều ngày mai em lại phải đi huấn luyện, cũng không biết lúc nào mới có thể về nhà.”

“Tại sao vòng kết nối bạn bè bị khóa rồi? Em không thấy bạn chị...”

“Tại sao chị tắt điện thoại rồi??”

“Hân, chị còn giận em sao?”

Cô không trả lời cậu, vì cô muốn làm giống như “chiến tranh lạnh khiến tình cảm dần dần lạnh nhạt”, nhưng cô vẫn giận đến đỏ mắt khi nhìn thấy từng dòng tin nhắn gửi đến của Quý Tinh Lan.

Người phụ nữ đó tốt như vậy sao? Bình thường tôi gửi tin phải đợi rất lâu anh mới trả lời tôi?

Nhưng người phụ nữ đó cũng hết hy vọng rồi, ngay cả số điện thoại cũng đổi rồi!

Vốn dĩ cô còn lo lắng nếu Quý Tinh Lan còn nhớ số điện thoại của cô thì kế hoạch của cô liền trở nên vô hiệu, nhưng bây giờ xem ra ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô.

Cô buông tay đặt cược, đặt cược đúng rồi.

Quý Tinh Lan thật sự sốt ruột, khi ăn cơm điện thoại cũng không rời khỏi tầm mắt, luôn đợi hồi đáp của “Cung Hân”. Nhưng cậu thật sự rất mệt, một tháng tập luyện quá tải hơn nữa còn thiếu ngủ trầm trọng, cậu vừa lên giường đã ngủ say.

Dương Tiếu Tiếu ngày hôm sau lại không đến chỗ bà nội, chịu đựng đến trưa mới bắt đầu đi đến gặp cậu.

“Hôm qua điện thoại của chị bị trộm, vừa mới mua điện thoại mới.”

“Gần đây những kẻ lừa đảo nhiều vô kể. Mấy ngày trước xem tin tức, nói có người sao lưu thông tin vòng bạn bè để lừa tiền, chị đã đóng trước rồi.”

Rất nhanh nhận được hồi đáp.

“Chị không có việc gì chứ? Làm em sợ muốn chết, bây giờ gọi video với em được không? Em chuẩn bị phải ra cửa rồi.”

“Muốn nhìn chị thôi...Chị...”

Dương Tiếu Tiếu kéo căng khóe miệng cười nhạt.

“Bây giờ chị vẫn đang ở ngoài, không tiện lắm, em đi trước đi, đợi lần sau về nhà lại đến tìm chị nhé.”

“...Được thôi, vậy chị phải chăm sóc tốt cho bản thân, điện thoại em vẫn còn để trong nhà.’

“Đợi em, em yêu chị.”

Biết rõ đây không phải là lời cậu nói với mình, nhưng Dương Tiếu Tiếu lòng vẫn còn run.

“Chị cũng yêu em.”

Cô cười ngơ ngẩn đáp lại.
Chương kế tiếp