Thích Em Vô Cùng

Chương 9: Xin lỗi
Lý Uẩn Nhiên đang ngồi trước máy tính nhập bản kế hoạch tuần sau thì bỗng có một hộp phở xào bò được đặt xuống trước mặt.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Cung Hân.

“Mua phở xào bò cho mình thật à?” Lý Uẩn Nhiên vẫn chưa ăn trưa, ngửi thấy mùi thơm cũng không khách sáo, mở hộp.

“Đã diễn phải diễn cho trót chứ!” Người đùa bỡn mối tình đầu - Cung Hân, tâm tình đang cực kỳ tốt, ngồi trên ghế xoay cao cót két cót két xoay vòng vòng.

“Ai cứ dây dưa với cậu thế? Còn phải khiến cậu cực khổ dùng tới cái chiêu thức cự tuyệt xưa lơ xưa lắc này vậy?” Lý Uẩn Nhiên lấy đũa tre ra, bắt đầu hưởng thụ bữa cơm trưa có được ngoài ý muốn này.

“Không ai khác cả, chính là mối tình đầu trong truyền thuyết của tớ đó, trước đây mình đã từng nhắc tới rồi đúng không?”

Lý Uẩn Nhiên còn thực sự suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nhớ ra: “À, là cái gã chả nói câu nào mà đã di dân ấy à?”

“Đúng đúng đúng.”

“Là cái tên học bá nói Trạng Nguyên Phường* là địa ngục ấy hả?”

(*Trạng Nguyên Phường: một địa danh ở Quảng Đông)

“Đúng đúng đúng! Cậu nhớ rõ thật đó!”

“Cũng chỉ nhớ được mỗi hai điểm đó thôi, đàn ông của cậu đủ muôn hình vạn trạng, dung lượng não của mình không đủ cho lắm.” Lý Uẩn Nhiên hút sồn sột một đũa phở lớn, suýt chút nữa mắc nghẹn, “Vậy nên giờ anh ta muốn ôn lại giấc mộng xưa hả? Giờ Trạng Nguyên Phường đã không còn nữa rồi, muốn tìm cũng khó.”

“Không có, anh ta chỉ nói xin lỗi với tớ thôi.” Đôi chân dài trắng bóc đan vào nhau lắc lư giữa không trung, chiếc quai dép cao su đen hình chữ Nhân móc trên chân cô lắc lắc như sắp rơi xuống.

Cung Hân nâng má, nhớ lại những lời Tiêu Tông nói ở nhà hàng.

Tiêu Tông sửa sang lại hành lý của mình, cũng đang nhớ đến những chuyện vừa xảy ra.

“Đương nhiên là nữ rồi, là mẹ của Niên Niên.”

Là sợ chồng hiểu lầm nên mới nói dối sao?

Sao cô lại phản ứng nhanh như thế?

Chẳng lẽ đã từng nói dối như vậy rất nhiều lần rồi ư?

Chồng cô sẽ tức giận vì cô đi dùng bữa với người đàn ông khác sao?

“Được, lát nữa em mua cho anh một phần phở bò xào.”

Hôm nay là ngày đi làm, chồng cô không cần đi làm sao?

Cung Hân cũng không cần đi làm sao?

Còn nói là chồng cô là người làm ăn?

Tiêu Tông cảm thấy dường như mỗi một câu nói mà người phụ nữ nói ra anh đều có thể từ từ tách ra từng chữ rồi lại lần nữa sắp xếp lại với nhau, biến thành nhiều tầng ý nghĩa.

Anh biết chính mình đang suy nghĩ quá đà rồi, nhưng lại không khống chế được luồng suy nghĩ đang chạy tán loạn đó.

Anh bưng ly lên hớp một hớp phổ nhĩ nhỏ, nước trà vào miệng hồi lâu cũng không có cảm giác ngọt lành, vị đắng chát từ từ ngấm vào tim.

Tiêu Tông nhìn người phụ nữ rũ mắt mang vẻ mặt hạnh phúc đó, anh cũng muốn lật tìm lại trong căn phòng ký ức của bản thân xem mình liệu có từng sở hữu giọng nói mềm mại ngọt ngào ấy không, mới phát hiện khi hai người đang hẹn hò không trò chuyện qua điện thoại lần nào.

Mối quan hệ của anh và cô bắt đầu tại trường học, cũng kết thúc ở trường học.

“Lần nữa chúc mừng em.”

Lúc Cung Hân kết thúc màn biểu diễn nhỏ có thể sánh ngang với tiểu hoa đang nổi tiếng, nghe được người đàn ông nói lại câu nói đó một lần nữa.

“Thấy em giờ rất hạnh phúc, anh cũng rất vui vẻ.”

“Trước kia có rất nhiều chuyện là anh không làm tốt.”

“Xin lỗi em.”

Đây là một lời xin lỗi đã muộn mười một năm.

Bất kể em có bằng lòng tiếp nhận hay không, anh cũng muốn nói cho em nghe.

*

Khi Cung Hân kể xong, Lý Uẩn Nhiên cũng đã ăn xong bữa trưa: “Wow, Cung phu nhân, sức hấp dẫn của cậu thực sự ghê gớm, đã lâu như thế rồi mà đàn ông vẫn còn nhớ mãi không quên.”

“Chậc, nói đúng còn nói to, tớ thích nghe.”

Cung Hân nhếch miệng, nhảy từ trên ghế chân cao xuống, kẹp lại quai dép chữ Nhân của mình: “Mở phòng mở phòng! Cái căn có Steinway ấy! Hôm nay tâm tình tớ tốt, muốn hát vang bài !”

(*Steinway/ 斯坦威: tên một hãng đàn piano)

“Ủa, cậu hát nhạc pop, đòi Steinway làm chi?” Tuy là ngoài miệng chê bài nhưng Lý Uẩn Nhiên vẫn mở ngăn kéo lấy ra chìa khoá phòng đưa cho cô, dù sao giữa trưa cũng không có ai luyện đàn.

“Hi hi hi, chỉ cần tớ muốn thì phải có được cái tốt nhất.” Cô nhận lấy chìa khoá, xoay vòng khoá trên ngón trỏ vài vòng.

Cô lấy chiếc cốc giữ ấm trắng từ trong túi xách LV ra, vừa đi đến máy lọc nước rót nước, vừa trêu chọc: “Nhiên Nhiên, có phải cậu lại gầy nữa không? Gần đây Đỗ Xuân Minh lại không cho cậu cơm ăn à?”

Lý Uẩn Nhiên chỉnh lại tay áo không hề bị xê lệch của mình: “Nói bậy gì đó, mấy ngày gần đây bận dắt học sinh đi thi ABRSM*, mệt mỏi lắm đó.”

(*ABRSM/ Associated Board of the Royal Schools of Music, được sáng lập từ năm 1889 bởi 4 nhạc viện hàng đầu tại Anh Quốc: The Royal Academy of Music, The Royal Conservatory of Music, The Royal Northern College of Music và Royal School of Church Music.)

“Cậu nên ăn nhiều một chút đừng giống như lúc học đại học, đói bụng đến ngất xỉu.” Cung Hân đậy kín nắp, đi về trước sân khấu, ngắm khuôn mặt của người bạn học cũ này trong chốc lát, quả thật so với mấy tháng trước lại gầy đi trông thấy

Tháng này là hội nghị xuất nhập khẩu Trung Quốc, tất cả các phòng đều bận rộn, cả cô cũng phải đến công ty giúp đỡ, có đôi lúc bận đến nỗi một ngày chỉ ăn một bữa, cũng không có thời gian tới đây tập đàn.

“Biết rồi, cậu dài dòng quá!” Lý Uẩn Nhiên phất phất tay, đuổi cô đi, “Đi đi đi, đi hát của cậu đi!”

Khoá chặt cửa và kéo rèm cửa sổ lại, Cung Hân vừa uống nước ấm vừa đá bay dép xỏ ngón, đi chân trần đến chỗ chiếc dương cầm hình tam giác, lật chiếc nắp đàn màu đen lên.

Cô hít sâu một hơi, tìm cộng hưởng, nhấn xuống mấy âm “Do Mi Sol Do” trên phím đàn đen trắng, tăng từng thang âm để luyện giọng.

Do Do Do Do La La La La mở giọng xong, từ trong kho nhạc đệm trên di động, cô thực sự tìm thấy đoạn nhạc đệm của “Vận May Đến”, cũng thực sự hát vang một đoạn, hát được đến mức nhiệt huyết dâng trào, vui sướng tràn trề nhếch miệng lên.

Thở ra một hơi thật dài, cô ngồi xếp bằng trên chiếc ghế chơi đàn bọc da đen, lướt di động tìm xem tiếp theo nên hát bài nào.

Ngón tay quẹt lên trên một cái, từ chữ “H” chạy đến chữ “I” trong mục lục.

đập vào mắt cô.

Cô thu lại ý cười, ngón tay lưỡng lự trên màn hình rộng năm li.

Cuối cùng vẫn ấn xuống.

Từng chuỗi hợp âm guitar trong trẻo sáng sủa vang lên, xé mở bầu không khí.

Đoạn dạo đầu kết thúc, cô nhắm mắt, nhẹ nhàng hát lên.

Đoạn nhạc đệm này thực ra rất không có phách cố định nhưng lại vừa lúc chừa lại cho Cung Hân thời gian trống để hát, mà cũng vừa lúc khi Cung Hân kết thúc một câu rơi xuống một nốt nhạc.

Giống như có một người đàn ông dựa lưng vào một bên khác trên ghế chơi đàn của cô.

Tóc mái của người đàn ông hơi dài, che hơn nửa gương mặt anh.

Anh cầm đàn guitar gỗ, bật hơi theo nhịp thở của Cung Hân, phối hợp với những nốt cao nốt thấp của cô, ngón tay cong lại khảy lên từng sợi dây đàn.

“… I wish you love…”

“… I wish you love…”

Ở đoạn cuối của câu cuối cùng, một giọng nam trầm thấp ám áp dung nhập vào bầu không khí ấy, vương vấn và quấn quýt, chặt chẽ bao lấy giọng hát của Cung Hân vào trong.

Lúc mở mắt ra cô nhìn về phía điện thoại di động.

Bởi vì là nhạc đệm nên không có ca từ, ngoại trừ tên ca khúc chỉ có hai hàng chữ:

“Vocal: Gung Jan”

“Acoustic guitar: Quý Tinh Lan”

Nhẹ gửi đến em một khúc hát,

Cho em một cái hôn,

Tôi hy vọng em sẽ rơi vào bể tình.
Chương kế tiếp