Thiên Kim Thật Toàn Năng Ở Hệ Thống Đia Phủ

Chương 03: Lý Hiểu Tĩnh bị quỷ ám.

Edit: Hahahjhj


 

Lý Hiểu Tĩnh có chút kinh ngạc liếc nhìn Lý Lạc Phàm một cái, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường thấy thời gian giờ tự học buổi tối nhanh kết thúc, sớm tới thời gian hẹn gặp mặt , liền thu dọn đồ ra khỏi phòng học, và bảo Lý Lạc Phàm qua một bên nói chuyện.


 

" Trên phương diện học tập có vấn đề gì khó khăn sao? Buổi trưa cô có thời gian trong vòng 1 giờ đồng hồ có thể giảng đề cho em."

Lý Hiểu Tĩnh đối với việc Lý Lạc phàm chủ động tìm mình còn rất vui mừng, dù sao các giáo viên đều thích học sinh có thành tích thiên phú tốt, nếu như có thể giúp bọn họ tại thời điểm thi cuối kì không bị học lệch  lấy được thành tích tốt thi đại học thì đó chính là chuyện vui vẻ nhất của những giáo viên dạy học không phải sao.


 

"Một giờ sao?" Lý Lạc Phàm có chút nhíu mày: " Thời gian có điểm gấp."


 

"Vậy nữa giờ cũng được." Lý Hiểu Tĩnh nhanh chóng nói ra: "Cô đã sớm đi nhà ăn liền mua vài cái bánh bao, chúng ta vừa ăn vừa nói."


 

"Nữa giờ cũng không sai biệt lắm." Lý Lạc Phàm nhẹ gật đầu: " Chờ tan học chúng ta liền đến nhà cô."


 

"Đến nhà cô?"Lý Hiểu Tĩnh không rõ ràng cho lắm nhìn qua Lý Lạc Phàm: " Đến nhà cô làm cái gì? Chúng ta ở trường học có thể học bù mà."


 

"Không phải học bù mà đến nhà cô nhìn xem có phải có lệ quỷ hay không?" Lý Lạc Phàm bỏ qua những lời phức tạp, đơn giản mà nói thẳng: " Em nhìn xem trên người cô âm khí rất nặng, nếu không xử lý chỉ sợ cô sẽ mất mạng. Cô yên tâm, hiện tại em đang làm việc bắt quỷ, em sẽ giúp cô giải quyết."


 

"Lý Lạc Phàm!" Lý Hiểu Tĩnh là tức giận thật, cô ấy cảm thấy việc bình thường Lý Lạc Phàm thường xuyên trốn học liền rất không đáng tin, không nghĩ đến có điều càng không đáng tin hơn lại là giúp cô ấy bắt quỷ, cũng không biết đứa nhỏ này trong đầu đang nghĩ cái gì nữa.


 

Gặp Lý Hiểu Tĩnh đang nổi giận khiến Lý Lạc Phàm có chút buồn bực, chẳng lẽ là mình nói quá trực tiếp sao? Lại nói tiếp lúc cô còn nhỏ là theo sư phụ dạy bảo mà lớn lên, bên cạnh không có bằng hữu nào, chờ đến 15 tuổi lại cùng Địa phủ kí hiệp nghị về sau tính cả thời gian lui tới học tập cũng có thút thiếu. Cùng quỷ giao tiếp đã nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen nói chuyện riêng như vậy của cô rồi, nếu để cô nói một cách uyển chuyển e là không thể nào a.


 

Gặp phải Lý Hiểu Tĩnh không tin mình thì Lý Lạc Phàm cũng không gấp lắm, cô lấy từ trong túi tiền ra một hạt ngọc châu mà quỷ sai Bạch Tiểu Soái đã cho cô rồi đưa qua cho Lý Hiểu Tĩnh: "Nếu hạt châu này mà phát sáng thì chính là có quỷ đến ám, lúc đó cô nhớ gọi điện thoại cho em nha."


 

Lý Hiểu Tĩnh theo bản năng muốn từ chối, lại bị Lý Lạc Phàm đem hạt châu trực tiếp nhét vào trong tay cô ấy sau đó xoay người trở về phòng học.


 

Mắt thấy muốn bắt đầu giờ học môn đầu tiên thì Lý Hiểu Tĩnh cũng không muốn cùng Lý Lạc Phàm giằng co lôi kéo nữa, tiện tay vừa đem hạt châu cất vào trong túi liền ôm giáo án đi vào lớp học bên cạnh.


 

Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, Lý Hiểu Tĩnh sửa lỗi chấm điểm xong bài thi thì đã hơn 10 giờ đêm. Cô ấy mệt mỏi về nhà tắm rửa một cái liền ngủ luôn.


 

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Hiểu Tĩnh mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình trở lại trong thang máy, cô ấy vừa ngẩng đầu liền thấy bên cạnh đứng bốn người. 


 

Ngay thời điểm trên thang máy khởi động một người bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôi là người thứ nhất."


 

Người bên cạnh liền nối tiếp nói: "Tôi là người thứ hai."

Ngay sau đó người bên cạnh cũng nói ra: "Tôi là người thứ ba."


 

"Tôi là thứ tư."


 

Bốn người sau khi nói xong đều đồng loạt nhìn Lý Hiểu Tĩnh, Cô ấy ngẩng đầu lên: "Tôi là thứ năm."


 

Bốn người tươi cười lại đem đầu xoay trở về.


 

Ngay sau đó hình ảnh chuyển một cái, Lý Hiểu Tĩnh phát hiện cô ấy đang đứng trên sân thượng của một toà nhà cao tầng, nhìn thấy một nam nhân lạ đang đứng ngay bên cạnh lan can ngoài trời trên sân thượng, cô ấy vội vàng tiến lên nghĩ muốn khuyên hắn xuống dưới, đúng lúc này nam nhân lạ kia bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô ấy cười một tiếng: " Tôi là thứ ba."


 

Nam nhân xoay người hướng ra ngoài nhảy xuống.


 

Lý Hiểu Tĩnh theo bản năng vọt tới ghé vào bên lan can nhìn lại xuống bên dưới, chỉ thấy hết thảy đồng dạng giống như hiệu ứng đặc biệt trong phim điện ảnh, cảm thấy tốc độ rơi của nam nhân kia bỗng nhiên thay đổi cực kỳ thong thả, cô ấy thậm chí có thể thấy hắn hướng chính mình cười, còn có thể thấy rõ khẩu hình miệng của hắn nói: "Tôi là thứ ba, cô là thứ năm."


 

Một giây sau người rơi trên mặt đất máu văng khắp nơi.


 

*


 

Trong lúc ngủ mơ Lý Hiểu Tĩnh nháy mắt bừng tỉnh cô bật mạnh ngồi dậy, áo ngủ trên người đã bị  mồ hôi lạnh thấm ướt. 


 

Cô ấy vội hít sâu mấy hơi, chờ cho trái tim đang nhảy bang bang dần dần bình ổn trở lại, liền tính xoay người bật mở đèn. Đúng lúc này cô ấy chợt thấy chiếc áo khoác cô khoát trên ghế trong túi áo phát ra một đoàn ánh sáng. 


 

Lý Hiểu Tĩnh mở đèn bàn đi qua, cầm quần áo lên sờ vào trong túi móc ra hạt ngọc châu Lý Lạc Phàm đã cho. Cùng dáng vẻ xám xịt buổi sáng bất đồng, lúc này hạt châu lại phát ra ánh sáng sáng ngời.


 

Lúc này Lý Hiểu Tĩnh nghĩ tới lời nói của Lý Lạc Phàm, vào thời điểm cô ấy gặp được quỷ thì hạt châu này sẽ sáng lên.


 

Cô ấy dùng lực nắm chặt hạt châu quay trở lại trên giường, ngồi ở đầu giường kéo chăn đem chính mình bọc kín cẩn thận.


 

Kì thật cảnh tượng lúc ở thang máy trong mộng là cô ấy chân thật đã trải qua. Trong mộng người nhảy lầu kia cô ấy cũng nhận biết, chính là lúc trước cô ấy ở trong thang máy đã gặp phải người kia.


 

Hơn nửa tháng trước, vào lúc 10 giờ buổi tối thứ hai, cô ấy về nhà đi thang máy gặp bốn người. Liền cùng trong mộng đồng dạng, bốn người này bỗng nhiên bắt đầu nói chuyện: Tôi là người thứ nhất, tôi là người thứ hai,...


 

Lý Hiểu Tĩnh từng xem qua một vài video hài hước giống vậy, cho rằng mấy người này cũng là quay chụp video, liền hùa theo nói đùa tôi là người thứ năm. Bốn người nhìn cô ấy thật sâu liền ra khỏi thang máy, cô ấy cũng không để tâm liền đem chuyện này ném ra sau đầu. 


 

Khi chuyện này đã trôi qua một tuần sau, Lý Hiểu Tĩnh mơ thấy tình cảnh trong thang máy sau đó thấy có một người chết, là nhảy sông tự sát. Chỉ là giấc mộng kia không rõ ràng như mộng ngày hôm nay, chỉ cảm thấy người kia có chút quen thuộc trong miệng hình như còn nói gì đó.


 

Lúc đó cô ấy cho rằng chính mình chỉ là gặp ác mộng, rời giường uống một ly nước nóng sau lại tiếp tục ngủ.


 

Qua một tuần, lại gặp ác mộng lần thứ hai giống như vậy trong đêm, cô ấy lần thứ hai mơ thấy cảnh tượng trong thang máy. Lập tức có một người ở một căn nhà cũ treo cổ, nghiêng đầu nhìn cô ấy và há miệng mấp máy.


 

Lần này so với lần đầu cảnh tượng trong mộng rõ ràng hơn rất nhiều. Cô ấy có thể thấy rõ mặt của người kia, chính là người thứ nhất ngày đó gặp phải trong thang máy, chỉ là cùng lần đầu tiên giống nhau cô ấy vẫn không nghe rõ hắn nói cái gì.


 

Tuy rằng trong thời gian ngắn như vậy, lại mơ thấy giấc mộng như vậy khiến cho trong lòng Lý Hiểu Tĩnh cảm thấy sợ hãi, nhưng cô ấy cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chính mình dạy học sinh lớp mười hai quá mệt mỏi nên mới mơ thấy ác mộng.


 

Nhưng hôm nay cô ấy lại mơ ác mộng giống nhau, lần này cô ấy chẳng những thấy rõ mặt người chết, còn nghe được lời hắn nói.


 

Hắn nói mình là người thứ ba, còn rõ ràng nói cho cô ấy biết, cô ấy là người thứ năm.


 

Lý Hiểu Tĩnh bọc chăn ngồi ở trên giường cử động một cái cũng không dám, trên tủ đầu giường đồng hồ tích tắc trôi đi, mỗi một tiếng đều tựa như đập vào trên thần kinh suy nhược của cô ấy, khiến cho cô ấy trong lòng phát run.


 

Cũng không biết qua bao lâu, Lý Hiểu Tĩnh chậm rãi từ trong ổ chăn đem hạt châu cầm nắm trên tay đưa ra ngoài, hạt châu như cũ phát ra ánh sáng sáng ngời.


 

Đúng lúc này đèn bàn dập tắt, nguyên hạt châu này trở thành ánh sáng duy nhất trong phòng. Lý Hiểu Tĩnh gắt gao ôm chính mình, mặc dù là di động liền ở chỗ cách đó không xa  với cô ấy cũng không dám đi lấy, cô ấy lo lắng chỉ cần cô ấy duỗi tay trong bóng tối sẽ có đồ vật đè lại tay cô ấy.


 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Hiểu Tĩnh cũng không biết chính mình ngồi bao lâu, cô ấy rốt cuộc chờ đến sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, ngoài cửa trong hành lang cũng truyền đến bác gái hàng xóm sáng sớm đi ra ngoài đi dạo và tiếng chó sủa, đèn bàn lại lần nữa sáng lên, quan trọng nhất là trong tay cô ấy hạt châu rốt cuộc dần tối đi.


 

Lý Hiểu Tĩnh tê liệt ngã xuống ở trên giường, ôm chăn gào khóc lên.


 

Cô ấy giống như thật sự gặp quỷ.


 

Nghĩ tới lời nói của Lý Lạc Phàm sáng sớm hôm qua, Lý Hiểu Tĩnh vội vàng đứng lên cầm điện thoại nắm trong tay, run rẩy bấm gọi cho Lý Lạc Phàm.


 

"Lạc Phàm, em nói cho Lý lão sư, em thật sự có thể đuổi quỷ sao?"


 

Lý Lạc Phàm đem cặp sách mang trên vai, sờ soạng cái bánh bao nhét vào miệng: "Có thể a, cô cần em đến cửa nhìn xem."


 

"Tốt!" Lý Hiểu Tĩnh lập tức nói ra: "Nhà cô tại sông uyển tiểu khu tư nhân, cô đến cửa tiểu khu chờ em."


 

Gác điện thoại, Lý Hiểu Tĩnh mặc tốt quần áo xông ra cửa nhà, bởi vì tình cảnh trong mộng đều cùng thang máy có liên quan, cô ấy cũng không dám dùng thang máy nữa, trực tiếp từ lầu thang đi bộ chạy đến lầu một, đợi đến khi tới cửa tiểu khu Lý Lạc Phàm đã đến.


 

Nhìn thấy Lý Hiểu Tĩnh tóc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt cùng với dưới đôi mắt có hai cái quầng thâm đen vòng thật to, Lý Lạc Phàm chấn kinh: "Mới một buổi tối, cô như thế nào đem mình giày vò thành như vậy?"


 

Nhìn xem hàng xóm chung quanh lui tới, Lý Hiểu Tĩnh ý bảo Lý Lạc Phàm: "Chúng ta về nhà lại nói."


 

Phòng của Lý Hiểu Tĩnh ở tiểu khu góc tây bắc, lúc này vào đúng mùa hè cây cối xanh biếc xem đến mười phần mát mẻ.


 

Hai người kẻ trước người sau vào đến cửa nhà, Lý Lạc Phàm tiến lên ấn thang máy, Lý Hiểu Tĩnh muốn nói lại thôi nhìn xem cô,  nhìn đến mười phần bất an.


 

Lý Lạc Phàm sáng tỏ nhìn cô ấy một cái an ủi: "Đừng lo lắng, trên thang máy âm khí tản ra không sai biệt lắm, bọn họ đã không hề ở nơi này."


 

"Không ở nơi này ?" Lý Hiểu Tĩnh nghe càng run run : "Kia sẽ không ở tại trong nhà cô đi?"


 

"Đi xem rồi lại nói." Lý Lạc Phàm nhấn xuống phím ấn thang máy đồng thời thuận miệng hỏi một câu: "Nhà cô là tại lầu 13 tây hộ đi?"


 

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lý Hiểu Tĩnh, Lý Lạc Phàm lạnh nhạt nói ra: "Này không có gì khó khăn, em vừa rồi lúc tiến vào cố ý ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, liền  căn nhà kia ở cửa sổ tụ tập âm khí nhiều nhất."


 

Lý Hiểu Tĩnh tâm nháy mắt oa lạnh oa lạnh, nhớ tới tình cảnh trong mộng cô ấy sợ hãi thẳng run run rẩy, cô ấy đã mơ thấy ba người tự sát , mà cô ấy chính là thứ năm.


 

Cô ấy thật sự không muốn chết.


 

Lý Hiểu Tĩnh bắt được tay Lý Lạc Phàm, mắt đục đỏ ngầu: "Lạc Phàm em thật có thể giải quyết chuyện này? Nếu không được em đừng gạt cô, chúng ta lại thỉnh cao nhân tới. Chỉ cần đem chuyện này giải quyết, xài bao nhiêu tiền đều được."


 

Lý Lạc Phàm nghe mà cảm xúc mênh mông, Lão đại nói đích thực không sai a, bắt quỷ này sinh ý thật đúng là có thể kiếm tiền. Về sau loại sự tình này đều không nên dùng nhiều, một tháng tiếp nhận một đơn đều đủ cho cô sinh hoạt .


 

Bất quá...


 

Lý Lạc Phàm nhìn nhìn Lý Hiểu Tĩnh, trong lòng tiếc nuối thở dài,  Vương lão sư là bà nội của Lý Hiểu Tĩnh khi còn sống thế nhưng là toàn tỉnh đều có thể gọi là danh sư cao quý, năm đó Nam Tỉnh truyền lưu một câu nói như vậy, vào Vương lão sư ban chẳng khác nào nửa bàn chân bước vào cửa đại học danh tiếng, năm đó thậm chí có người tưởng dùng giá 2000 một giờ thỉnh Vương lão sư dạy cho con của mình học bù.


 

Hiện giờ nhân gia Vương lão sư chẳng những tự mình dạy cô, còn tìm mặt khác danh sư cùng nhau lên lớp dạy cho cô, cô còn thật ngượng ngùng hỏi Lý Hiểu Tĩnh lấy tiền.


 

Vén tóc mái, Lý Lạc Phàm hướng Lý Hiểu Tĩnh ngọt ngào cười một tiếng: "Yên tâm đi Lý lão sư, đây là Vương lão sư xin nhờ em làm, em nhất định sẽ giúp cô giải quyết."


 

Lý Hiểu Tĩnh mở cửa phòng, hậu tri hậu giác quay đầu lại: "Cái nào Vương lão sư?"


 

Lý Lạc Phàm ánh mắt rơi vào trên một bộ ảnh chụp trên tường, trong ảnh chụp Vương lão sư ôm Lý Hiểu Tĩnh, cười hòa ái dễ gần.


 

*****Tác giả có chuyện nói:


 

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, chúng ta mỗi chương đều có bao lì xì a, đổi mới thời điểm liền phát tiền một chương tiết bao lì xì, đại gia nhanh chóng nhổ ta lông dê a!


 

Cảm ơn ở tại 2021-10-26 11: 16: 56~2021-10-27 11: 09: 38 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc rót dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ a ~

Phi thường cảm ơn đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục cố gắng !


 

*****Mới nhất bình luận:


 

【 rốt cuộc lại đợi đến đại đại mở ra tân văn đây, vui vẻ 】


 

【 tay nhỏ vung lên, lựu đạn một đống. 】


 

【 nhà ta 13 lầu... 】


 

【 "Không có a!" Lý Lạc Phàm kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Soái liếc mắt một cái: "Lão đại tính tình tốt vô cùng, tuy rằng hắn nói chuyện giọng nói lãnh lãnh đạm đạm , nhưng thật tâm địa rất lương thiện ." 】


 

【 cố gắng 】


 

【 vung hoa! 】


 

- xong -..

02/11/2023.

Chương kế tiếp