Thiên Sứ Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Sở

Chương 1
Một lần nữa, hắn lại bắt gặp thiếu niên đó.

Sở Uyên ngồi ở hàng ghế sau xe, ánh mắt hắn hướng về phía thiếu niên đang cúi đầu vội vã bước đi trên lối đi bộ kia.

Có lẽ, đối với những vật phù hợp với gu thẩm mỹ của bản thân, ánh mắt thường hay khắc kỹ hình dáng ấy. Hắn nhìn về phía ven đường mấy lần, cảm thấy có chút ấn tượng với bóng lưng này, sau đó cẩn thận mà suy nghĩ một chút, xác định chính là thiếu niên trước kia – dáng người thẳng tắp, có phần gầy gò so với các bạn cùng trang lứa, mái tóc hơi dài, làn da trắng một cách dị thường, trên người cậu khoác lên một bộ quần áo sớm đã phai màu và chật chội, nhưng thoạt nhìn vẫn có thể nhận ra được.

Từ trước đến nay hắn không tin vào cái gọi là duyên phận, nhưng không thể không thừa nhận rằng, một khi gặp phải chuyện đó, dù tỷ lệ phát sinh rất nhỏ nhưng với đứng trước sự chạm mặt liên tục này, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra chút hứng thú, đặc biệt là khi đối phương còn có ơn với hắn. Biểu hiện cụ thể chính là: Bản thân còn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là rất muốn bắt chuyện với người ấy.

Cơ thể lúc nào cũng phản ứng nhanh hơn đầu óc. Hắn bảo tài xế dừng xe lại, tạm thời đứng chờ ở đây, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài, trong lúc chính bản thân hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã đi thẳng đến bên cạnh cậu nhóc, làm như quen biết mà chào hỏi:

“Buổi sáng tốt lành.”

Thiếu niên hoảng sợ, ánh mắt vốn dĩ còn đang mờ mịt, thì bỗng sáng lên khi nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt không cảm xúc lập tức hiện lên một nụ cười tươi roi rói và không quá thuần thục nói:

“Ngài Sở? Buổi sáng tốt lành ạ.”

Hôm nay là cuối tuần, bây giờ đang là tám giờ sáng, ánh mặt trời vẫn còn chưa hoàn toàn chiếu rọi xuống, và đương nhiên thiếu niên cũng không phải đang đến trường.

À, hơn nữa bây giờ đang là thời gian nghỉ hè.

Sở Uyên cũng cười cười, hỏi: “Đang trên đường đi làm à?”

“Dạ, tìm một công việc làm trong kỳ nghỉ hè.” Thiếu niên gật đầu, thả chậm tốc độ để phối hợp với bước chân không nhanh không chậm của hắn. “Ngài Sở… Ngài cũng đang trên đường đi làm ạ?”

Có thể coi là vậy nhỉ?

Ngài Sở vừa mới chuồn từ công ty ra mặt không đổi sắc mà đáp: “Đúng thế, tôi đang trên đường đến công ty, sau đó đúng lúc nhìn thấy cậu nên muốn đến chào hỏi một câu.

Hắn cúi cúi người: “Thuận tiện cảm ơn cậu ngày đó đã giúp tôi.”

Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên đỏ ửng lên, vội vàng xua xua tay, biểu cảm cũng sinh động hẳn lên, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều: “Không không không, không cần cảm ơn, đó chỉ là một chuyện nhỏ chẳng tốn sức là bao mà thôi, ngài không cần làm vậy…”

Sở Uyên nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó, cũng không cảm thấy cái cụm từ “việc nhỏ chẳng tốn sức là bao” này có mức độ tin cậy cao bao nhiêu, nhưng hắn biết nghe lời phải mà không nói thêm gì nữa.

Hắn thay đổi đề tài câu chuyện, hỏi: “Gần đây cậu có thời gian không?”

“Hả?”

“Tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm xoàng.” Bọn họ dừng lại trước cửa siêu thị nơi thiếu niên làm việc, Sở Uyên đưa ra lời mời. “Không biết cậu có thời gian hay không?”

“Có, nhưng mà…”

“Vậy thì tốt rồi.” Sở Uyên cắt ngang lời cậu, ánh mắt đảo qua thẻ nhân viên trước ngực cậu, mỉm cười đọc lên. “Từ Dạng?”

“Hửm?” Từ Dạng không hiểu ra sao.

“Ngày mai gặp nhé.” Hắn vẫy vẫy tay, ngồi vào chiếc xe chậm rì rì theo sau, thuận tay đưa ra một tấm danh thiếp, bị người nọ hết sức lo sợ mà nhận lấy.

Sở Uyên quay mặt ra ngoài nhìn cậu nhóc chân tay luống cuống, chớp chớp mắt: “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.”

Từ Dạng gật mạnh đầu, sau đó nhìn hắn nghênh ngang mà đi.

Thật ra nếu truy đến cùng thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng không thân quen cho lắm, thậm chí mãi cho đến lúc vừa rồi hắn mới biết được tên của thiếu niên ấy, nhưng mà hắn lại biểu hiện ra dáng vẻ rất quen thuộc, dường như hai người chính là những người bạn già quen biết lâu năm vậy, rất khó không khiến cho người ta hoài nghi là có ý đồ gì khác.

Mà hắn làm ra những hành động như thế cũng hoàn toàn không phải là tâm huyết dâng trào, nhưng lại không giống với cái gọi là có ý đồ khác. Hắn chỉ đơn giản muốn nói một câu cảm ơn, cảm ơn cậu vì ngày hôm đó lúc gặp nguy không sợ hãi, cũng cảm ơn bàn tay lôi chính mình ra khỏi đám người rồi lại nhanh chóng biến mất ấy.

Hắn đã tìm thiếu niên này rất lâu rồi, khi ấy vì tình huống quá mức khẩn cấp mà hắn đã quên mất việc xin phương thức liên lạc với đối phương, đến phút cuối cùng muốn đi báo ân thì lại không được.

Hắn không thích thiếu nợ người khác, cũng may là bây giờ tìm được cơ hội có thể báo đáp lại. Chỉ là thiếu niên này thoạt nhìn cũng không giống người có thể thản nhiên tiếp thu.

Sở Uyên nhắm mắt, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Ánh mặt trời chính ngọ chói chang trên cao, hắn ngồi trong xe đợi người, mà thiếu niên kia thì đang đội một chiếc mũ che nắng thoạt nhìn chẳng có chút tác dụng gì, trên khuôn mặt chưa bao giờ có chức năng thể hiện biểu cảm kia miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đứng ở ven đường phát tờ rơi. Dường như là thấy hắn ngừng ở nơi đó, cậu đi tới, cực kỳ cẩn thận mà gõ gõ cửa sổ xe, nhỏ giọng hỏi, “Thưa ngài, ngài có hứng thú xem một chút không?”

Ngay cả Sở Uyên cũng chưa từng trải qua cuộc sống như thế. Từ nhỏ hắn ngậm thìa vàng mà lớn, tài phú do bậc cha chú tích lũy đủ cho hắn ngồi ăn không hai đời mà vẫn không núi lở. Cái gì hắn cũng có, thứ mà hắn muốn chỉ cần mở miệng là lập tức có người đưa đến ngay, hắn chưa từng thể hội thứ mùi vị gọi là không chiếm được.

Nhưng theo tuổi tác không ngừng tăng trưởng còn có phong độ làm người, sự trải đời cũng khiến cho hắn khi đối mặt với mỗi người đều có thể cho đối phương đủ sự tôn trọng, cho dù là từ chối cũng sẽ không khiến người ta khó xử.

Nhưng đối mặt với một người như thế - bản năng của người làm ăn thôi thúc hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên nọ, giống như đang đánh giá một món vật phẩm. Ánh vào mi mắt chính là một khuôn mặt bị sắc đỏ không quá bình thường chiếm cứ, ngũ quan rất tinh xảo nhưng lại không hề có chút sức sống nào, dường như không có thiên phú về mặt thể hiện cảm xúc, nỗ lực cong khóe môi mấy lần cũng chỉ khiến cho một nụ cười mỉm bị sống sờ sờ vặn vẹo tới tận Bắc Cực, nhưng trong đôi mắt lại mang theo một chút chờ mong, một chút hoang mang, nơm nớp lo sợ mà chờ mong.

Chắc là đang sợ rồi.

Hắn thu hồi tấm mắt, ngoài dự đoán không từ chối mà là lễ phép cười cười nói một câu cảm ơn với thiếu niên, sau đó nhận lấy truyền đơn đặt ở trên ghế phụ, sau đó nhìn nhìn đôi môi khô khốc của thiếu niên, lấy một chai nước chưa bóc niêm phong ra đưa cho cậu:

“Cảm ơn truyền đơn của cậu, tôi mời cậu uống nước.”

Thiếu niên sửng sốt một chút, hầu kết trượt lên trượt xuống một vòng, không tự chủ được mà vươn tay để rồi ngay khoảnh khắc chạm đến thân chai kia thì lại giống như bị điện giật mà rụt về, đầu lắc giống như trống bỏi mà nói:

“Không không không, ngài, ngài vẫn… Vẫn nên giữ lại để uống đi, tôi… Tôi… Tôi không khát.”

Nói dối.

Sở Uyên nhắm mắt lại cũng có thể nghe ra được là cậu đang nói dối. Hắn ta chờ người chờ đến mức phẫn nộ tột cùng, lần đầu tiên trong đời sinh ra một chút xíu xiu cảm giác đồng tình và kiên nhẫn, muốn trêu chọc cậu bạn nhỏ này.

Vì thế hắn khui chai nước, ngẩng đầu rót vào miệng mình, môi không chạm chai mà uống một ngụm, biểu diễn với thiếu niên: “Cậu xem, tôi không thêm thứ gì kỳ quái vào, thật sự chỉ muốn mời cậu uống một chai nước mà thôi, bây giờ có thể tin tôi được hay chưa?”

Thiếu niên thoạt nhìn càng ngượng ngùng hơn, tay và đầu cùng lắc đến mức gần như không phải là của chính mình nữa, nói năng lộn xộn mà liên tiếp nhảy ra mấy chữ “không”, sốt ruột đến độ nói cũng không thành lời.

Sở Uyên bị chọc cười, cảm giác phẫn uất vừa rồi trở thành hư không, nhưng nhìn biểu cảm hoảng hốt lo sợ của thiếu niên thì không hiểu sao lại có chút áy náy, cảm thấy mình dường như đã dọa cậu vậy, xem xem dọa người ta sợ tới mức không biết nói gì. Hắn không nói lời nào mà nhét nước vào trong tay thiếu niên, ngón trỏ lắc trái lắc phải, ngăn lại động tác muốn trả về của người nọ:

“Suỵt, đừng nói gì cả, cũng đừng trả lại cho tôi, cậu bạn nhỏ, thầy cô của các cậu có từng dạy kính già yêu trẻ chưa?”

“Đã dạy rồi, nhưng mà…”

“Thế thì chẳng phải được rồi sao.” Trên mặt Sở Uyên hiện lên ý cười hài hước, điều này khiến cho hắn thoạt nhìn dễ gần gũi hơn rất nhiều. “Cậu cũng không thể đả kích sự tích cực làm việc tốt của tôi được nha.”

“…”

Thiếu niên nọ trừng mắt cân nhắc trong chốc lát, móc từ trong túi ra năm đồng – vừa đúng là giá của chai nước kia – đưa cho hắn: “Cảm ơn ngài.”

Sở Uyên: “…”

Bất cẩn trêu bạn nhỏ quá trớn thì phải làm sao bây giờ? Online chờ.

Hắn bất đắc dĩ mà thở dài.

“Được rồi, được rồi, chú sai rồi, không nên làm vậy với cháu, nhưng mà.” Hắn thay đổi đề tài câu chuyện, thu lại ý cười. “Nhưng mà cháu cũng không thể lấy tiền để giễu cợt chú chứ.”

Bởi vì cái người này lúc nghiêm túc lên thì có vẻ đáng tin còn cực kỳ cao, cậu bạn nhỏ chưa trải sự đời lập tức bị dọa ngay, liên tục nói: “Không phải tôi… Tôi, tôi không có, ngài đừng, đừng…”

“Tôi không tức giận.” Sở Uyên đẩy tay cậu về, nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường. “Thế này vậy, lần này ấy mà, coi như cậu thiếu tôi một ân tình, nếu lần sau lại có thể gặp mặt, biết đâu tôi có nơi nào đó cần được cậu giúp đỡ cũng nên, cậu cũng có thể trả lại cho tôi, thế nào?”

Thiếu niên nọ bướng bỉnh đến không chịu nhượng bộ: “Nhưng không biết chắc khi nào lại có lần tiếp theo…”

“Rồi sẽ có thôi.” Hắn liếc thấy người mà mình đang chờ đã tới, dăm ba câu kết thúc tình trạng rối rắm này. “Cậu bạn nhỏ, tin tưởng tôi.”

Ngày đó tiễn bàn xong, ma xui quỷ khiến nhớ đến khuôn mắt bị phơi nắng đến đỏ bừng của thiếu niên, Sở Uyên lại lái xe vòng về, đáng tiếc rằng khi hắn đến nơi, ven đường đã không còn bóng dáng của thiếu niên nọ nữa.

Sở Uyên đánh tay lái đi vòng lại một chuyến, dừng lại ở vị trí ban đầu, trong lòng có phần hơi tiếc nuối – hắn vẫn còn chưa biết tên của cậu.

Khi đó hắn cũng không ngờ rằng sau này vẫn còn có thể gặp lại đối phương một lần nữa.
Chương kế tiếp