Thiên Sứ Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Sở

Chương 15
Trước khi quyết định đi đến đây, Sở Uyên đã nhờ người thu dọn nhà cửa trên đảo. Trước đó, chỉ có một mình hắn sẽ thỉnh thoảng đến rồi đi, nên về cơ bản chỉ có một hoặc hai phòng cố định, lần này đến đây với Từ Dạng, hắn không biết cậu thích phòng nào, nên đã dọn dẹp lại toàn bộ, để tiết kiệm thời gian cũng như bớt rắc rối. Tiện thể nhờ người mua tất cả những thứ cần thiết cho hai ngày này, chẳng hạn như đồ ăn thức uống, dù sao hắn cũng đã lâu không ở đây, nếu trước đó còn sót lại một ít thì hẳn là đã mục nát hoặc hết hạn sử dụng luôn rồi, mọi thứ cần phải được chuẩn bị tốt để chào đón chủ nhân mới.

Mà bản thân người sở hữu mới rõ ràng là không có bất kỳ sự tự giác nào. Cậu để Sở Uyên kéo mình qua bãi biển, bước vào ngôi nhà duy nhất trên đảo, với lại từ “nhà” mà Sở Uyên nói lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, cậu có thể nhìn thấy hình ảnh của một nửa ngôi nhà đã thuộc về mình chỉ qua một vài từ.

Đó là một biệt thự hai tầng, phong cách trang trí đơn giản, sàn nhà trải một lớp thảm lông nhung rất dày, hơn nữa, nhiệt độ ở ven biển cũng không biến đổi rõ ràng giống như trên đất liền, ngay cả trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt lạnh giá này, đi chân trần cũng không có vấn đề gì, Từ Dạng đi theo Sở Uyên, đứng ở cửa cởi giày, đi chân trần ngay tức khắc bị nhấn chìm trong thảm lông mềm mại, cảm giác dưới chân giống như đang dẫm lên cục bông.

Sở Uyên đưa cậu lên tầng hai trước, chỉ vào mấy căn phòng, hỏi cậu: “Em thích phòng nào?”

Ở đây có một số phòng có thể nhìn thấy biển từ ban công, một số hướng ra vườn nên không thể nhìn thấy biển, hắn đã nhờ người dọn dẹp trước, mỗi phòng đều chuẩn bị sẵn đồ dùng sinh hoạt, đồ trang trí đều có sự tương tự, vì vậy, hắn muốn để Từ Dạng tự mình chọn góc độ mình thích.

Sau khi tham quan từng căn phòng, cuối cùng Từ Dạng đã chọn một căn phòng có tầm nhìn ra biển, điều này không nằm ngoài dự đoán của Sở Uyên. Sau khi chọn xong, Sở Uyên chọn phòng bên cạnh, nói: “Ở nơi này tiện hơn, phòng khi nửa đêm Dạng Dạng trở mình, sơ ý ngã ra khỏi giường, anh có thể qua cõng em về.”

Từ Dạng nhìn hai chiếc giường giống hệt nhau trong mỗi phòng, trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện một giả thiết vô lý, lên tiếng cứu vãn thanh danh của bản thân: “Không thể nào, lúc ngủ em không hề lộn xộn. Hơn nữa, kích thước của chiếc giường này lớn như vậy, cho dù lăn lộn trên đó cũng sẽ không rơi ra.”

Sở Uyên kéo dài âm thanh của mình: “Vậy à.”

“Đúng vậy.” Từ Dạng nói: “Trước kia ông nội em từng nói, em là đứa bé có tư thế ngủ tốt nhất mà ông thấy qua, thậm chí còn không đá chăn.”

“Ồ, hoá ra Dạng Dạng lúc ngủ ngoan ngoãn như vậy.” Sở Uyên vỗ đầu cậu: “Thật đáng khen.”

Vốn dĩ, Từ Dạng lấy ông nội mình ra để biện hộ cho bản thân, không ngờ lại biến khéo thành vụng, làm cho bản thân giống như đang muốn được khen ngợi, sau khi ý thức được, cậu bỗng cảm thấy có hơi xấu hổ.

Sở Uyên cũng không trêu chọc cậu, rất tự nhiên dẫn cậu vào phòng, dù sao vừa rồi cậu cũng chỉ là nhìn sơ qua cách bài trí phòng, đối với đồ đạc trong phòng vẫn cần phải quen thuộc.

Thật ra cũng rất đơn giản, quan trọng nhất vẫn cần biết vị trí phòng tắm và tủ quần áo.

Hắn mở tủ quần áo ra trước, bên trong là quần áo mấy ngày trước hắn nhờ người dựa theo kích cỡ của Từ Dạng mua về, đầy đủ các loại màu sắc, dường như treo chật kín tủ quần áo.

Lúc tới đây, Từ Dạng cũng mang theo vài bộ quần áo, bởi vì Sở Uyên nói sẽ ở lại đây một hoặc hai ngày, nên cậu cảm thấy mang ít thôi cũng đủ, nhưng không nghĩ tới Sở Uyên lại chuẩn bị nhiều như vậy, so sánh với dưới chính hắn mang quả thực không đủ xem, chỗ quần áo này có khi mặc cả mùa đông cũng không mặc hết.

Cậu rất ngạc nhiên, hỏi Sở Uyên: “Nhiều như vậy ư?”

Sở Uyên bày ra vẻ mặt đương nhiên: “Anh bảo bọn họ trong quý này đều lấy một bộ tới, em nhìn xem mình thích cái nào.”

Từ Dạng chần chờ nói: “Nhiều như vậy, mặc cũng không hết nha.”

Sở Uyên nói: “Không có việc gì, em chỉ cần chọn bộ mình muốn mặc, phần còn lại anh sẽ để bọn họ lấy về.”

“Có thể sao?” Từ Dạng hỏi.

“Tất nhiên có thể.” Sở Uyên cười nói: “Em cứ tự nhiên chọn.”

Từ Dạng nói: “Vâng.” Vì thế tiền lên nhìn kỹ, đầu tiên lấy xuống một cái áo gió, sau đó nghĩ nghĩ, lại lấy xuống một cái áo khoác, rất nhanh đã hoàn thành việc lựa chọn.

Sở Uyên không nghĩ cậu chỉ chọn hai bộ như vậy: “Chỉ như vậy... tốt rồi?”

“Vâng, ổn ạ.” Cậu đi một vòng, hai cái áo khoác treo trên khuỷu tay, trước hết để áo khoác lên trên giường, sau đó khoác áo gió cho Sở Uyên, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Sở Uyên.

Sở Uyên suýt nữa bị nụ cười này của cậu làm cho choáng váng, yên lặng hít sâu mấy cái, khó khăn lắm mới ổn định tâm lý bản thân, đưa tay vuốt ve cổ áo gió, hỏi: “Cái này cho anh?” Chỉ chọn hai cái, một cái còn cho hắn?

Từ Dạng gật gật đầu, nói: “Tuy ở biển nhiệt độ không thấp, nhưng gió không nhỏ, anh mặc quá ít áo, cần mặc thêm một cái để chắn gió, nếu không nhất định sẽ sinh bệnh.”

Ánh mắt của cậu cực kỳ nghiêm túc, lúc nhắc nhở Sở Uyên thậm chí còn có ý tứ trách cứ, giống như là đang dậy dỗ Sở Uyên không nên mặc ít như vậy.

Lần đầu được cậu bạn nhỏ nhắc nhở bản thân cần chú ý giữ ấm, Sở Uyên cảm thấy rất mới lạ, Từ Dạng tự mình chọn hai bộ quần áo, hơn nữa, một bộ còn dành cho hắn, chuyện này làm cho Sở Uyên rất sung sướng, hắn suýt chút không khống chế được cảm xúc muốn ôm Từ Dạng vào trong lòng ngực, hắn cuối cùng vẫn làm như vậy.

Từ Dạng không rõ tại sao bản thân lại bị hắn ôm, cái gáy được nhẹ nhàng bảo vệ.

Giọng nói của Sở Uyên vang lên bên tai cậu, tiếng nói trầm thấp kèm theo đó là một tiếng thở dài: “Tại sao Dạng Dạng lại tốt như vậy chứ?”

“Dạng Dạng của chúng ta tại sao lại tốt như vậy?”

Từ Dạng vùi đầu vào cần cổ của hắn, ngượng ngùng không nói gì.

Sở Uyên ôm xong, đưa Từ Dạng đi vào phòng tắm, xem xét kỹ lưỡng cách bày biện đồ đạc, đến lúc sắp ra ngoài, trêu chọc nói: “Trước khi đi tắm, Dạng Dạng nhớ gọi anh đấy nhé.”

Từ Dạng hỏi: “Vì sao?”

Sở Uyên giống như gặp phải chuyện lạ, nói: “Như vậy, nếu như em đi tắm mà không lấy quần áo, anh chắc chắn sẽ không quên.”

Từ Dạng hơi sửng sốt, mãi sau mới dùng lời lẽ chính đáng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn anh, chắc chắn em sẽ không quên.”

“Như vậy thì tốt.” Ngữ khí Sở Uyên nghe rất là tiếc nuối.

Chỉ là Từ Dạng không nhận ra.

Phòng bếp cùng phòng khách đều ở tầng một, lúc bọn họ tham quan xong, trời đã chạng vạng tốt, vì vậy bọn họ đi xuống tầng chuẩn bị cơm chiều.

Trong tủ lạnh đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, phòng bếp sau khi được tu sửa cũng đẹp hơn hẳn, Từ Dạng xung phong nhận việc, nói: “ Để em làm.”

Kết quả, cậu bị Sở Uyên từ chối.

Người kia cởi áo gió vừa mặc lên, một bên lấy nguyên liệu, một bên đeo tạp dề, nói: “Lần trước anh đã ăn cơm Dạng Dạng làm, lần này để anh mời Dạng Dạng ăn cơm.”

Khoảng thời gian này Từ Dạng vẫn luôn vùi mình vào học tập, cậu chỉ biết lúc trước Sở Uyên có học làm món tráng miệng ngọt, cũng không biết trù nghệ nấu ăn của hắn phát triển: “Anh biết nấu cơm ư?”

Sở Uyên tự hỏi một chút, nói: “Cũng không hẳn, chỉ là lúc trước anh có cùng bạn thân học làm vài món ăn.”

Hắn lấy ra từ tủ lạnh một quả táo, rửa sạch sẽ, cắt ra, kỹ năng dùng dao lưu loát, cắt thành từng miếng nhỏ, để vào trong đĩa, cắm tăm vào, đưa cho Từ Dạng: “Trước hết, em ăn chút trái cây tráng miệng, một lát nữa liền tốt rồi.”

“Vâng.” Từ Dạng nhận đĩa táo, cầm một miếng ăn luôn, sau đó lấy một miếng đưa cho Sở Uyên: “Anh, anh cũng ăn đi.”

“Ừm.” Sở Uyên nắm cánh tay đang cầm táo của cậu đưa lên miệng, cắn miếng táo: “Đi xem TV đi, chơi trò chơi cũng được, anh làm một chút thì tốt thôi.”
Chương kế tiếp