Thiên Sứ Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Sở

Chương 17
Sau khi xem phim xong, quả nhiên họ vẫn đi ngắm sao cùng nhau.

Sở Uyên không biết từ đâu bưng tới một ly sữa dâu tây nóng hổi, đưa cho Từ Dạng uống, chính bản thân hắn lại không thích vị ngọt cho lắm, lại càng không thích uống sữa, buổi tối uống cà phê hay là uống trà đều không thích, vì thế nên hắn chỉ rót một ly nước nóng.

Từ Dạng lễ phép nói lời cảm ơn với hắn, bị Sở Uyên xoa đầu, cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, không cho phép cậu nói chuyện khách sáo như vậy.

Cậu bạn nhỏ suy nghĩ một chút, vẻ mặt rất buồn rầu, hỏi: "Vậy thì nên nói như thế nào đây?"

Sở Uyên: "Tự mình ngẫm lại xem?"

Từ Dạng lắc đầu: "Nghĩ không ra, em vẫn luôn nói chuyện như vậy, lúc nói chuyện với ông nội cũng thế."

Sở Uyên đặt hai chiếc ghế tựa song song với nhau, nằm bên cạnh Từ Dạng, nhìn Từ Dạng vì tự hỏi mà nhíu mày, mắt thấy Từ Dạng, ngay cả khi làm đề toán Olympic cũng chưa từng lộ ra thần sắc nghi hoặc như vậy, bị một câu nói này hù cho không biết nên đáp lại như thế nào, hắn cực kỳ không phúc hậu mà nở nụ cười: "Dạng Dạng, em cũng quá đáng yêu rồi."

Từ Dạng nghe thấy tiếng cười mới phản ứng lại là hắn đang đùa giỡn với mình, nhất thời không nói gì, bưng sữa lên đổ mạnh vào miệng.

Sở Uyên nhịn cười, nhắc nhở cậu: "Uống chậm một chút, coi chừng sặc bây giờ."

Từ Dạng một ngụm uống hết nửa ly, tiếp nhận khăn giấy Sở Uyên đưa tới, vừa lau khóe miệng, vừa lung tung gật gật đầu.

"Đùa với em thôi. Dạng Dạng nhà chúng ta hiểu lễ phép như vậy, đối xử lễ độ với người khác, nên vui mừng còn không kịp." Sở Uyên cẩn thận giúp cậu lau đi vệt sữa còn vương lại trên cằm, cười nói: "Sao lại không thích kia chứ?"

Từ Dạng vô ý thức phồng miệng, vô cùng khắc chế, chỉ để lộ ra một góc răng hổ.

Một khúc nhạc đệm nhỏ trôi qua rất mau, đợi gió đêm bọc lấy tiếng sóng biển như hẹn mà đến, bọn họ nằm trên ghế dài, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao.

Ông trời làm đẹp, có lẽ đều đã theo mặt trời mà chạy đến phía bên kia địa cầu rồi nên bầu trời phía trên đỉnh đầu bọn họ ngay cả một áng mây cũng không có, ngân hà không bị che giấu, lộ ra toàn cảnh, muôn sao lấp lánh.

Sở Uyên đã tắt đèn, thế nhưng lúc này lại hoàn toàn không cảm thấy tối, cũng không biết là bởi vì thị lực của hắn quá tốt cộng thêm cảm giác đối với Từ Dạng tương đối mạnh, ánh sáng từ những vì sao tự nhiên buông xuống, thậm chí ngay cả sự thay đổi biểu tình rất nhỏ trên mặt của Từ Dạng, hắn cũng có thể dễ dàng thấy rõ.

Thuở còn đi học không có cách nào cẩn thận ngắm sao trời cho tử tế, bài tập viết mãi không xong cộng với đề thi làm mãi không hết đã làm cho Từ Dạng, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, gầy đi một vòng, mặc dù Sở Uyên đã nghĩ hết biện pháp giúp cậu bổ sung dinh dưỡng, nhưng thân thể bổ sung chung quy vẫn không cách nào trợ giúp tinh thần tiêu hao quá lớn, Từ Dạng đã nửa năm rồi chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt một lần nào, cũng nửa năm rồi cậu không có thời gian thoải mái và thanh thản như vậy.

Quầng thâm trong đáy mắt của cậu nhóc đều sắp tụ lại thành thực thể luôn rồi. Mỗi lần nhìn thấy, Sở Uyên đều muốn liều lĩnh nhốt người ở trên giường, khi nào ngủ đủ thì khi ấy mới để cho cậu xuống giường.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, nếu thật sự muốn hành động như vậy thì vẫn là thôi đi.

Từ Dạng là vì tương lai của mình mà phấn đấu hết mình, gian khổ hay vất vả đều là cây cầu mà cậu phải đi qua, dọc theo đường đi có vấp ngã thì cũng phải đi về đích. Sở Uyên nhiều nhất chỉ có thể ở một bên mà dõi theo cậu, khi cần thiết thì cung cấp một ít trợ giúp, mà không cách nào thay đổi được những gập ghềnh đã định. Dù sao thì đó là cuộc sống của chính bản thân Từ Dạng, người khác không tài nào thay thế được, chỉ có thể dựa vào chính cậu, từng bước, từng bước đi tiếp mà thôi.

Đau lòng cũng không có cách nào.

Con đường của chính bản thân cậu, dù sao cũng phải tự mình thử, cho dù hôm nay giúp cậu trải ra một đoạn, ngày mai vẫn sẽ có thử thách mới, trốn vẫn là trốn không thoát. Huống hồ Từ Dạng cũng sẽ không muốn trốn.

Cậu liều lĩnh như vậy, những chuyện có thể tự mình làm thì tuyệt đối sẽ không phiền toái người khác. Cậu có thể tiếp nhận trợ giúp của hắn đã là vạn hạnh, nhiều hơn nữa sẽ chọc cậu tức giận. Không ép buộc được.

Hắn thở dài trong lòng, âm thầm đưa ra quyết định —— chờ Từ Dạng kết thúc kỳ thi đại học, nhất định phải trông Từ Dạng ngủ cho thật ngon.

Còn phải nuôi người cho thật mập mới được.

Từ Dạng, vô duyên vô cớ lại bị quy hoạch cuộc sống sau khi thi xong, hoàn toàn không biết gì về tính toán của hắn, vô cùng nghiêm túc ngắm sao, thỉnh thoảng còn chỉ vào một ngôi sao, hỏi Sở Uyên: "Đó là sao gì vậy ạ?"

Trong khoảng thời gian học đại học, học chả hay, cày chả biết, từng lựa chọn thiên văn học một thời gian, còn đặc biệt mua một kính thiên văn rồi để đó đóng bụi, hiện tại tuy rằng kiến thức chuyên môn đã sớm quên gần hết, nhưng ít nhất thì kiến thức cơ bản vẫn còn đó, hơi quan sát một chút, hỏi: "Hướng ngón tay em chỉ có phải là phía ngôi sao sáng nhất kia không?"

Từ Dạng: "Vâng ạ."

"Là sao Bắc Cực." Sở Uyên trả lời: "Ban đêm nếu như không tìm được phương hướng thì chỉ cần nhìn lên bầu trời rồi tìm ngôi sao này, nó ở đâu thì ở đó là phía bắc."

"Dạ." Từ Dạng gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

"Còn ngôi sao này thì sao?" Từ Dạng lại chỉ vào một điểm sáng: "Ý, sao lại chuyển động được thế này?"

Một ngôi sao biết chuyển động? Mắt thấy tay Từ Dạng chỉ vào "ngôi sao" kia, Sở Uyên nhịn cười nói: "Đấy là máy bay, cách chúng ta tương đối xa, cho nên thoạt nhìn chỉ là một điểm sáng, giống như sao vậy."

Nhầm máy bay thành sao, Từ Dạng che mặt một cái, lại bị Sở Uyên nhẹ nhàng kéo ra: "Không có việc gì, là máy bay tự mình đi loạn vào bầu trời sao của chúng ta mà. Em xem, nó cũng biết sai rồi, đây không phải là đã rời đi rồi hay sao."

Từ Dạng "độ lượng" tha thứ cho chiếc máy bay, chỉ chốc lát sau, lại chỉ vào một ngôi sao mới.

Lần này không có chuyển động nữa.

"Trong thiên văn học thì tên khoa học của nó là sao Alpha." Xác nhận lại một chút, Sở Uyên nói: "Ở nước ta, bình thường vẫn gọi nó là Hiên Viên 14, em xem, ở chung quanh một khối nhỏ kia, nó có phải là sáng nhất hay không?"

Từ Dạng: "Vâng ạ."

"Bởi vì nó là trái tim," Sở Uyên vươn tay, lấy ngôi sao đó làm điểm khởi đầu, liên kết với tám ngôi sao xung quanh: "Trái tim của chòm sao Sư Tử, là một bộ phận sáng nhất và quan trọng nhất."

Từ Dạng mở to hai mắt, nhìn đồ án hắn vẽ ra, trong ánh mắt không che giấu được kinh hỉ.

Sở Uyên vẽ xong chòm sao, tay lại chuyển sang một hướng khác, chạm nhẹ vào Từ Dạng, trong biểu tình nghi hoặc của cậu, hắn cười nói: "Vị trí của nó ở chòm sao Sư Tử, cũng giống như là Từ Dạng trong lòng anh vậy."

Từ Dạng sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác cảm thấy mặt đỏ lên.

Sở Uyên sợ nói thêm nữa thì cậu sẽ xấu hổ đến mức không thể gặp người, vì thế biết đủ liền dừng lại, xoa tóc cậu một lúc rồi quay đầu lại.

Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, ngay khi hắn quay đầu, ghế tựa bên cạnh đột nhiên động một chút, âm thanh giống như thân thể di chuyển sẽ phát ra tiếng vang. Cho rằng Là Từ Dạng muốn đứng lên, hắn định hỏi làm sao vậy, ai ngờ còn chưa kịp lên tiếng, mới vừa nghiêng đầu một cái, một sự kiện ngoài dự liệu đã xảy ra.

Hô hấp ấm áp phả vào mặt, có xúc cảm mềm mại lướt qua khóe môi, trong ngực đột nhiên có thêm trọng lượng làm cho Sở Uyên kinh ngạc trong chớp mắt, trơ mắt nhìn tư thế này của Từ Dạng mà đơ người ngay tại chỗ.

Gian nan làm xong kiến thiết trong lòng, vốn chỉ là muốn bất ngờ ôm một cái, kết quả nhất thời không đỡ vững dẫn đến việc Từ Dạng nhào thẳng vào trong ngực hắn, cơ hồ đứng yên thành một pho tượng.

Mà sự kinh ngạc của Sở Uyên chỉ duy trì được một khắc.

Từ Dạng phản ứng lại lập tức giãy dụa, nói năng lộn xộn: "Xin xin xin lỗi, em không phải là 'ố' ý..."

Những lời còn lại được niêm phong giữa môi và răng. Sở Uyên ôm cậu, thoải mái hóa giải sự giãy dụa của cậu, vị trí của hai người trong nháy mắt đã thay đổi, một giây do dự cũng không có, Sở Uyên cúi đầu hôn cậu.

Từ Dạng ngơ ngác, tùy ý hắn ôm hôn môi, nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của hắn:

"Nhưng anh là cố ý."
Chương kế tiếp