Thiên Vận Quý Nữ Chi Hàn Môn Cẩm Tú

Chương 79: Nữ nhi của Tô gia muốn nói chuyện kết thân
Tuy rằng trong lòng Tô Thiến Ly đã tính toán tốt các biện pháp, nhưng cô cũng không nóng vội, dù sao thì cô cũng còn khá nhỏ, chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, còn cách tuổi kết hôn ít nhất là bốn năm năm.

Từ từ sẽ đến, cuối cùng cũng sẽ gặp được người thích hợp!

Việc quan trọng nhất bây giờ chính là hôn sự của Nhị cữu, mấy ngày nay cô bận rộn học làm nội trợ, cũng không biết bên kia mỗ mỗ đã chuẩn bị như thế nào rồi, đang nghĩ ngợi thì liền nhìn thấy Tiểu Tuyết tiến vào.

“Tiểu Tuyết, hôn sự của Nhị cữu ở bên đó mỗ mỗ đã làm xong chưa? Tiệc rượu linh tinh được sắp xếp ra sao, thành thân vào ngày nào?”

“Tiểu thư, làm sao có thể nhanh như vậy được? Mặc dù Nhị cữu gia đã ngầm thảo thuận riêng với người ta, nhưng từ xưa đến nay hôn ước đều là lời của người mai mối theo lệnh của cha nương. Lão thái gia, lão phu nhân bên kia đương nhiên còn muốn mời bà mối đến. Mấy ngày nay người bận rộn nên nô tỳ cũng không nói với người. Trước đó vài ngày, lão phu nhân đã phái bộ phận mai mối mang sính lễ đến Bắc Địa rồi, câu trả lời có lẽ sẽ đến sớm thôi. Nhưng mà cho dù chúng ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ thì e rằng cũng phải đến tháng ba năm sau mới có thể thành thân, cho nên tiệc rượu gì đó cũng không cần phải gấp.”

“A, phải lâu như vậy...” Tô Thiến Ly hơi há hốc mồm, tại sao lại có thể lâu như vậy?

“Cái này vẫn còn lâu, đó là nô tỳ nói ngắn gọn, nói không chừng còn phải chờ lâu hơn nữa. Những đại hộ nhân gia khi gả cưới có ai lại không từ làm mai rồi mới đến thành thân, phải chuẩn bị ba bốn năm đó.” Tiểu Tuyết là tôn nữ của Trang ma ma, từ sau khi đến ở bên cạnh Tô Thiến Ly thì được chính Trang ma ma tận tay chỉ dạy, vì vậy có rất nhiều chuyện nàng ta cũng biết được một chút.

“Ba bốn năm…” Tô Thiến Ly há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó không khỏi nghĩ ngợi, khó trách nương của cô bây giờ đã bắt đầu nhọc lòng về chuyện thành thân của cô, nhưng mà cô không muốn xoay quanh một sự kiện trong vòng ba bốn năm, huống chi cô cũng không có thời gian cho việc này.

Cửa hiệu đang ở thế phải chỉnh đốn và cải cách, còn có những việc bên trong của Thanh Giản Các, cô cũng không thể buông tay mà mặc kệ, cho nên ba bốn năm này cô chỉ cần ba tháng là được rồi.

Không muốn nói về chủ đề này nữa, Tô Thiến Ly sáng suốt chuyển sang chủ đề khác.

“Tiểu Tuyết, chuyện ta bảo ngươi làm như thế nào rồi?”

“Tiểu thư đang nói đến chuyện tìm người ở trong thôn trang sao? Chuyện này phụ thân của nô tỳ đã đi làm rồi, ít ngày nữa sẽ có tin tức. Nếu như có người đến, người nhà của họ cũng có thể được sắp xếp ở tại vườn trà và điền trang ở bên kia. Như vậy có thể giảm bớt công việc cho Mã thúc thúc và những người khác, bọn họ vẫn luôn nói rằng vườn trà bên kia có ít người, lại không yên tâm với những người ở kia, vì vậy vẫn luôn tình nguyện gánh nhiều mệt nhọc.”

Những lời của Tiểu Tuyết khiến cho Tô Thiến Ly không khỏi nhớ đến lời nói của nương. Cũng là bởi vì từ sau khi đến nơi này cô đã quá hạnh phúc cho nên đã quên mất tâm tính của con người rất dễ thay đổi. Chẳng hạn như Tạ gia, như chuyện của gia đình Vân Nhất thúc, nếu như cô sớm hiểu rõ điều này thì có phải sẽ không đi đến bước đường này không?

Vân Nhất thúc thực sự là bị thê nhi liên lụy, cô cũng thật sự luyến tiếc khi từ bỏ đại chưởng quỹ này.

“Ừ, ta biết rồi, ta hơi mệt, người lui xuống trước đi.”

Tiểu Tuyết thấy cảm xúc của tiểu thư đột nhiên trầm xuống thì có chút khó hiểu, nhưng mà nàng ta cũng không có hỏi nhiều, cúi đầu hành lễ rồi liền lui xuống. Sau khi bước ra ngoài cửa thì vừa lúc gặp được Tiểu Hỉ từ bên ngoài trở về.

“Tiểu thư nói mệt mỏi, mới vừa nghỉ ngơi, tỷ có việc gấp cần tìm tiểu thư sao?”

“Thật sự thì cũng không có việc gì gấp, nếu tiểu thư mệt mỏi cần nghỉ ngơi thì trước tiên ta đi ngủ một lát vậy, mấy ngày nay ta bận muốn chết rồi.” Tiểu Hỉ đi một chuyến đến thành Cô Tô, đúng là mệt mỏi đến mức mơ hồ, cũng may là đã làm tốt mọi chuyện.

“.....” Nhìn Tiểu Hỉ xoay người rời đi một cách lưu loát, trong nháy mắt Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc.

Trong lòng Tiểu Tuyết cũng rất hâm mộ sự gần gũi giữa Tiểu Hỉ và tiểu thư. Trên nhiều phương diện thì Tiểu Hỉ không giống như một nha đầu chút nào, mà lại giống như tỷ muội của tiểu thư, không chỉ có tiểu thư đối xử khác biệt với nàng ta mà ngay cả lão phu nhân và vài vị công tử cũng đối xử khác với Tiểu Hỉ.

Sau khi ngủ dậy một giấc thì trời đã tối rồi, nghe Tiểu Tuyết nói Tiểu Hỉ đã trở về, mệt đến mức vừa trở về đã lập tức đi ngủ, đến bây giờ cũng chưa tỉnh dậy, cô liền biết mọi chuyện đã được giải quyết tốt rồi, nếu không thì nàng ta không thể nào ngủ ngon như vậy.

Nhưng mà cô cũng rất tò mò, rốt cuộc là người nào có thể làm mưa làm gió ở dưới mí mắt của cô phụ cô mà không bị phát hiện, bây giờ còn trực tiếp đến tận cửa để khiêu chiến Tô Thiến Ly cô.

Thôi Chi Hạo vốn đang cho rằng chuyến đi này sẽ rất gian nan, nhưng ai mà ngờ hắn còn chưa làm gì thì đối phương không những bị bại lộ mà còn bị người khác âm thầm dọn dẹp. Thật là anh hùng không có đất dụng võ, nhưng mà hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc những người này là ai?

“Thôi Nhị, ngươi đi một chuyến đến Tô gia, đưa thanh kiếm này cho Ly Nhi.” Ngày đó bởi vì Tô Nam từ chối nên đã khiến cho Thôi Chi Hạo quên mất việc của thanh kiếm này, cầm nó lên đường. Có ai ngờ rằng hắn suýt chút nữa đã không thể bàn giao thanh kiếm cho người trên.

Long Ngâm Phượng Minh có linh hồn, trước kia hắn chỉ nghĩ đó là truyền thuyết, ai ngờ lại là sự thật.

Mấy ngày nay Thôi Nhị cũng đã lăn lộn với thanh kiếm này quá nhiều rồi, nhìn thấy thanh kiếm này cũng không dám nhận. Ai ngờ thanh kiếm này lại tự mình chạy vào tay của hắn ta, nhiệt độ nóng bỏng kia nói cho hắn ta biết phải nhanh chóng tiễn củ khoai nóng bỏng tay này đi.

Khi Thôi Nhị đến Tô gia thì đã là nửa đêm, người gác cổng của Tô gia nghe nói là thị vệ của Thôi đại nhân thì cũng không dám chậm trễ, lập tức đi thông báo. Thôi Nhị cũng biết được một số chuyện trước kia, sợ rằng không giao được củ khoai lang nóng bỏng tay này nên đã trực tiếp giao cho người gác cổng suốt đêm rồi rời đi, ngay cả cửa cũng chưa tiến vào.

Ngày hôm sau, khi Tô Thiến Ly nhìn thấy một Phượng Minh Kiếm hưng phấn một cách dị thường thì khuôn mặt nhăn đến mức có thể kẹp chết được muỗi. Cô cũng không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, nhưng mà trực giác mách bảo rằng cả đời này cô cũng không thể ném củ khoai lang bỏng tay này đi.

Sau khi Tô Nam nghe được tin này thì mắng Thôi Chi Hạo đến điên đầu luôn, ở trong lòng mắng không thương tình, còn cố ý viết một bức thư để mắng cho hả dạ. Trước tiên không nói đến biểu cảm của Thôi Chi Hạo khi nhận được bức thư, mà chỉ bây giờ thôi hắn đã thấy rất khó chịu rồi, hắt hơi hết cái này đến cái khác, không thể ngừng lại.

Ở hải ngoại cách xa vạn dặm, hắn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Phượng Minh Kiếm, cũng lộ ra một nụ cười yên tâm. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã trở về quỹ đạo của nó, rốt cuộc bọn họ cũng có thể yên tâm sống cuộc sống của mình, không cần phải tiếp tục quan tâm đến những chuyện trần tục của thế gian nữa.

Tô Nam khó tránh được việc nữ nhi bị cuốn vào hoàng thất, vì vậy đã bắt đầu thu xếp việc hôn nhân cho nữ nhi, dường như hắn cũng biết được tâm tư của nữ nhi, cũng không tìm đến những đại hộ nhân gia, mà đều tìm những gia đình trong sạch và ngay thẳng.

Rất nhiều người khi biết nữ nhi của Tô gia muốn nói chuyện kết thân thì đều sôi nổi đến cửa để cầu thân, đúng là người mà bách gia đều muốn.

Vốn dĩ sau khi Tô Thiến Ly nghe Tiểu Tuyết nói chuyện kia cần làm đến ba bốn năm thì có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cũng đã trở lại bình thường. Cha của cô sẽ không bao giờ làm hại cô, người mà cô nhìn trúng sẽ không bao giờ sai, huống chi cô cũng không muốn tìm kiếm cái thứ gọi là tình yêu gì đó, bởi vì tình cảm như cha nương của cô đúng là chỉ có thể ước, không thể cầu.

Sau khi hoàng đế Quân Viêm Liệt của Huyền Nguyệt nghe được tin tức thì hận sắt không thành thép mà đập vỡ chén trà trước mặt. Tam nhi tử này của mình tại sao lại không nên thân như vậy, năm lần bảy lượt đưa hắn ta đến Lăng Mặc thì đều gặp phải vấn đề như vậy. Lần này thì tốt rồi, còn chưa đến biên giới của Lăng Mặc thì đã xém mất nửa cái mạng.

Nhưng mà điều này cũng chứng minh, tam nhi tử này của hắn ta thật sự là không có duyên với nha đầu kia của Tô gia.

Lăng Dật Thần ở kinh thành xa xôi và Đoan Mộc Cảnh Thần của Thái Uyên cũng đã nhận được tin tức. Từ lâu Đoan Mộc Cảnh Thần đã không còn nghĩ đến nữa, nhưng mà điều hắn ta vạn lần không ngờ tới chính là Lăng Dật Thần cũng không thể lọt vào mắt của Tô gia.

“Cảnh Nhi, nếu thích thì tại sao không nỗ lực một phen.” Hoàng hậu Thái Uyên nhìn vẻ mặt im lặng của nhi tử, từ từ mở miệng nói.

Tuy rằng bà ấy chưa từng gặp qua vị cô nương kia, nhưng lại nghe được rất nhiều chuyện có liên quan đến cô, còn cả việc nhi tử được bình an trở về nước cũng có liên quan mật thiết đến cô nương kia.

Đồng thời bà ấy cũng có một chút thương tâm, bà ấy thật sự rất thất vọng và buồn lòng với hành động của thái tử. Bởi vì hắn ta là nhi tử của tỷ tỷ, lại là trưởng tử của hoàng thượng nên rất nhiều lần bà ấy đều để cho nhi tử của mình chịu ủy khuất để thành toàn cho hắn ta, nhưng đổi lại là sự đuổi cùng giết tận của hắn ta, nếu không phải nhờ Cảnh Nhi cai quản tốt vùng đầm lầy và đạt được hiệu quả thì giờ phút này mẫu tử bọn họ đã vạn kiếp bất phục rồi.

“Mẫu hậu, người không hiểu, có một số người ngay từ lúc bắt đầu đã không phải là của mình rồi, dù có cưỡng cầu thì cũng chỉ khiến cho hai bên khó xử thêm thôi, nhi tử cũng không muốn mất đi người bạn này.” Đã nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc và giúp đỡ lẫn nhau. Cho dù bọn họ không thể đạt được lời thề ước bạc đầu thì tình nghĩa giữa bọn họ cũng không thể cạn, hắn ta không cần phải cưỡng cầu làm gì.

Huống chi, bây giờ ở Thái Uyên vô cùng hỗn loạn, còn tệ hơn so với Lăng Mặc năm đó, hắn ta cần gì phải liên lụy đến cô.

“Nhưng thật ra cũng có thể khiến cho người ta dừng chân.” Nói xong, Đoan Mộc Cảnh Thần liền chuẩn bị lễ vật từ sáng sớm, viết một bức thư rồi để cho tâm phúc đem đi gửi tặng.

Hoàng hậu Thái Uyên bị những hành động của nhi tử làm cho hoảng sợ đến ngây người, còn có thể làm như vậy sao?

“Mẫu hậu, người không cần lo lắng cho nhi tử, vài ngày trước đó không phải người đã nói đích nữ của hầu gia Thái Thường thị rất tốt sao? Con đã nhìn thấy vài lần, cũng cảm thấy đó là một cô nương không tồi.” Không muốn để cho mẫu hậu lo lắng nên Đoan Mộc Cảnh Thần đành phải mở miệng nói.

“A…” Hoàng Hậu Thái Uyên lại bị hành động của nhi tử làm cho kinh ngạc một phen, vừa rồi không phải còn đang nói đến vị cô nương ở trong lòng của nhi tử sao, bây giờ lại nói cô nương khác cũng không tồi, hoàng hậu Thái Uyên không thể không nhìn về đôi mắt tăm tối của nhi tử để tìm tòi nghiên cứu.

“Mẫu hậu, sao lại nhìn nhi tử như vậy, có một số người ngay từ đầu đã biết không phải là của mình, đã nhiều năm như vậy nhi tử cũng đã sớm trở lại bình thường rồi, là do người không tin mà thôi. Còn về phần đích nữ của hầu gia Thái Thường thị, vì mẫu hậu thích nên nhi tử cũng đã lén tiếp xúc, nếu ước hẹn bạc đầu thì có lẽ cũng không tồi.” Đoan Mộc Cảnh Thần không nói ra việc chọn thê tử này cũng là do sư phụ giúp hắn ta chọn.

Sư phụ từng nói số mạng đích nữ của hầu gia Thái Thường thị tuy không tốt bằng Tô Thiến Ly, những cũng là số mệnh hiếm có trên thế gian, quan trọng nhất chính là có thể cùng hỗ trợ cho số mệnh của hắn ta.

“Nhưng mà,.. Gia thế của hầu gia có hơi…” thấp quá hay không, lúc trước bà ấy cũng rất xem trọng cô nương này, chỉ là cảm thấy nhi tử chỉ cần trở thành một thân vương phú quý, thân thế của vương phi kém một chút cũng không sao, cũng có thể giảm bớt một số phiền phức không cần thiết, nhưng mà bây giờ đã không giống như vậy nữa.

Nhi tử cần phải có một vương phi có gia thế quyền quý và thành đạt thì mới có thể cùng tiến cùng lùi với nhi tử.

“Thấp chút cũng không sao, nhi tử cưới nàng là để sống cùng nhau, những chuyện khác thì còn có nhi tử đây.” Trải qua thời gian mấy năm, không chỉ có Lăng Dật Thần trưởng thành, hắn ta cũng hiểu ra rất nhiều điều, đương nhiên cũng đã trải qua rất nhiều.

Càng trải qua nhiều, hắn ta lại càng nhớ đến những ngày tháng ở thôn Hòe Thụ, hắn ta không cầu mong tình cảm sâu đậm giống như tiên sinh và sư mẫu, vui vẻ bên nhau, nhưng hắn ta cũng hy vọng sau này gia đình của mình sẽ ấm áp, có thể bớt tính toán. Vì vậy hắn ta cũng nguyện ý trả giá để giữ gìn, về phần kết quả như thế nào thì đến lúc đó rồi sẽ biết.

Hoàng hậu Thái Uyên nghe đến đó thì cũng không còn gì để nói, nhưng mà rốt cuộc nhi tử cũng đã bằng lòng thành thân, trong lòng bà ấy vẫn rất vui mừng, vì vậy lập tức mặc kệ nhi tử mà đi chuẩn bị sính lễ thành thân. Sợ có người phá hư nên hoàng hậu Thái Uyên cũng chưa nói với ai về đối tượng thành thân của nhi tử, dù sao thì đến lúc đó cầu hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn thì mọi người đều sẽ biết, bà ấy cứ chuẩn bị trước.

Vì thế liền gây ra sự hiểu nhầm.

Kinh thành Lăng Mặc, Lăng Dật Thần cảm nhận giữa lông mày của mình như sắp bốc hỏa vậy, đã vậy lúc này hoàng đế còn cứ giữ chặt lấy hắn ta không buông, không cho hắn ta rời khỏi kinh thành. Trong lòng hắn ta biết rõ phụ hoàng không vui khi mình lấy nữ nhi của Tô gia, lo lắng thế lực hùng mạnh của nương gia, tương lai không thể khống chế được. Nhưng mà hắn ta hiểu rõ Tô tiên sinh, ngài ấy chưa bao giờ là người có suy nghĩ tranh giành quyền lực, nếu không thì năm đó sẽ không rời kinh dễ dàng như vậy.

Nhưng mà từ lúc còn nhỏ Lăng Dật Thần đã hiểu được đạo lý quân thần, hiện tại lại càng thêm khắc sâu, cho nên hiểu rất rõ tâm tư của phụ hoàng, hắn ta cũng chưa từng nghĩ đến việc thuyết phục, chỉ có thể để ở trong lòng.

Kỳ thực trong lòng của hoàng đế cũng không phải thật sự không muốn, bởi vì trong lòng ông ta còn hiểu Tô Nam hơn cả nhi tử, ông ta biết Tô Nam sẽ không bằng lòng gả nữ nhi vào hoàng gia. Bây giờ Lăng Mặc lại rơi vào thời buổi rối loạn, ông ta sợ sẽ khơi dậy sự phản nghịch của Tô Nam, cho nên chỉ có thể giữ lấy nhi tử, không cho hắn ta đi gây sự chú ý.

Nhưng khi tin tức từ Thái Uyên truyền đến, hoàng đế Lăng Mặc không còn bình tĩnh nữa, nữ nhi này của Tô gia gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả đi nước khác, đặc biệt là hoàng thất của nước khác. Tài năng và mưu lược của cha con Tô Nam, thế lực và tài phú của nữ nhi Tô gia tuyệt đối không thể để hoàng thất của nước khác được lợi được.

“Con mang theo cái này đi đến Thông Châu một chuyến.” Hoàng đế Lăng Mặc viết một bức thư rồi giao cho Lăng Dật Thần, khiến cho hắn ta kinh ngạc.

Lăng Dật Thần không biết quá trình tính toán diễn ra ở trong lòng phụ hoàng mình, nhưng mà cũng không sao, rốt cuộc hắn ta cũng có thể rời kinh theo ý muốn rồi. Việc này khiến cho một vài vị hoàng tử ở lại kinh thành, sau khi nghe được tin tức, thì đều cắn nát răng bạc, sắc mặt của Nhị hoàng tử còn liên tục thay đổi.

Nhị hoàng tử còn chưa kịp hành động thì đã bị hoàng đế triệu vào cung, trò chuyện đơn độc một hồi lâu ở trong Ngự Thư Phòng. Sau khi Nhị hoàng tử rời khỏi cung thì tự nhốt mình ở trong phòng ba ngày ba đêm, sau khi ra ngoài thì sắc mặt rất tiều tụy, trong mắt lại mất đi sự sắc bén trước kia, nhìn bình thản hơn rất nhiều.

Mẫu phi của Nhị hoàng tử nghe được tin tức thì lập tức rời cung, liên tục hỏi rốt cuộc ngày hôm đó hoàng thượng đã nói gì với hắn ta?

Nhị hoàng tử nhìn mẫu phi của mình, những chuyện đã xảy ra vào nhiều năm trước không khỏi hiện lên trong đầu hắn ta, nghĩ đến sự lựa chọn ban đầu của mẫu phi, sau đó một tia không cam lòng cuối cùng cũng đã tiêu tan. Tất cả mọi chuyện đã sớm được định sẵn, mà nay phụ hoàng đã có thể thẳng thắn và thành khẩn đối đãi với hắn ta, ở trong gia tộc đế vương hắn ta đã rất hạnh phúc rồi, ít nhất hắn ta cũng đã nhận được tình thương của một phụ thân từ phụ hoàng, cũng nhận được sự đối xử thẳng thắn và thành khuẩn của quân thần. Cho dù là phụ hoàng vì lót đường cho lão Tam thì hắn ta cũng không có gì để oán giận.

Dù sao thì năm đó cũng là lão Tam dùng mạng đổi mạng để cứu phụ hoàng.

Sau cuộc hành trình kéo dài trong mười ngày, Lăng Dật Thần vội vã chạy đến biệt viện Thông Châu trong vòng bốn ngày. Vì để có trạng thái tốt nhất khi đến Tô gia, hắn ta quyết định ở lại biệt viện để nghỉ ngơi, chỉnh đốn cho thật tốt rồi mới đến. Lúc ấy Tô Thiến Ly đang thu xếp công việc chưởng quỹ ở Cẩm Tú Hành, Vân Nhất vẫn là đại chưởng quỹ, có quyền điều phối chung, nhưng không còn là một thể đơn lẻ nữa, mà có sự ràng buộc, sự ràng buộc này không phải nhắm vào Vân Nhất, mà là nhắm vào gia đình của hắn ta. Đối với kết quả này Vân Nhất không chỉ không oán giận mà ngược lại trong lòng còn ngập tràn sự cảm kích.

Tiểu thư không từ bỏ hắn ta, cũng không có ghét bỏ hắn ta, vẫn tin tưởng hắn như cũ, điều này đối với hắn ta mà nói còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Về phần người trong nhà, Vân Nhất cũng có một quyết định mới, hắn ta về nhà liền gửi thê tử sang nhà của đại nhi tử, còn tiểu nhi tử thì tự mình mang theo bên người để dạy dỗ, nữ nhi... Sau một khoảng thời gian giám sát, hắn ta biết tâm địa của nữ nhi đã bị thê tử đầu độc, cũng không muốn sửa lại cho đúng làm gì, liền mời một ma ma để dạy dỗ, bên cạnh đó còn mời bà mối để làm mai cho nàng ta.

Quyết định này đối với thê tử của Vân Nhất mà nói không khác gì sét đánh vào tai. Đã làm phu thê mấy chục năm, tuy rằng không có hưu thê hay hòa ly, nhưng mà bây giờ lại ở riêng ở hai nơi, đời này muốn gặp lại cũng rất khó, kết quả như vậy khiến cho Thu Liên hối hận không thôi. Khi nhớ lại những gì mình đã làm trong mấy năm nay, nàng ta càng hổ thẹn. Những gì mà Trang ma ma đã dạy dỗ vào năm đó vậy mà nàng ta lại quên hết không còn một mảnh.

Cũng quên mất tính tình của trượng phu mình, hắn ta làm sao có thể bị mỡ heo làm cho mờ mắt được!

Chuyện của Vân gia rốt cuộc cũng đi đến một cái kết tương đối viên mãn. Tô Nam cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng mà đối với quyết định của nữ nhi, hắn cũng rất bất ngờ: “Ly Nhi, sao con lại biết Vân Nhất thúc sẽ quyết định như vậy.”

“A... Con không biết, con chỉ luyến tiếc năng lực của Vân Nhất, còn nữa, con không muốn bởi vì chuyện trong nhà của Vân Nhất thúc mà khiến cho lòng của mấy vị thúc thúc khác lạnh lẽo. Dù sao thì bọn họ cũng đều một lòng vì nhà chúng ta.” Ngày đó nương nói lòng của nô tài quá lấn chủ, cô quả thật có chút hụt hẫng. Bởi vì dù sao thì việc huynh đệ Vân thị rời đi cũng là do tình thế bắt buộc. Nhưng mà khi tuyển nhị chưởng quỹ, nghe Tiểu Tuyết nói về cách làm của Mã Nguyên thúc thúc, cô bắt đầu suy nghĩ lại.

Lúc ban đầu, những người đến cậy nhờ cha của cô đều là những người chân thành nhất, mấy năm nay cũng vẫn luôn tận tâm tận lực, ngoại trừ hậu viện của Vân Nhất thúc thì những vị thúc thúc khác cũng không có chỗ nào có lỗi với bọn họ, thật sự vì một người có lỗi mà muốn phủ nhận tất cả bọn họ sao?

Bọn họ sẽ không thất vọng và buồn lòng sao?

Đặc biệt là Vân Nhị thúc và Vân Nhất thúc, những năm gần đây đều vì nhà bọn họ mà vào sinh ra tử, vậy mà phải đi đến một kết cục như vậy sao?

Chính là Vân Nhất thúc, mấy năm nay đều có công lao, khổ lao, thật sự có thể loại bỏ hắn ta chỉ bởi vì bận rộn nên gây ra sơ suất sao?

Quan trọng nhất chính là cô thật sự không biết phải đi đâu để tìm một đại chưởng quỹ giống như Vân Nhất thúc, cho nên mới có quyết định như ngày hôm nay. Tuy nhiên sự quyết đoán của Vân Nhất thúc cũng giúp hắn ta một lần nữa lấy lại sự tin tưởng và kính trọng của gia chủ, cũng đạt được sự tôn trọng sau khi chữa lành hiềm khích giữa huynh đệ với nhau.

Kết quả này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là tốt nhất.

Buổi tối, tại nhà Vân Nhất, huynh đệ Vân thị đều đến, không chỉ đến mà mỗi người còn mang theo rượu và thức ăn.

“Đại ca, đã lâu rồi huynh đệ chúng ta chưa cùng nhau uống rượu, nhân dịp hôm nay tề tụ lại, phải uống cho thật đã, nếu không qua ngày hôm nay huynh phải chạy đi chạy lại trời nam đất bắc, Nhị ca cũng cả ngày canh giữ nhi tử bảo bối mà không chịu ra khỏi cửa.” Tính tình của Vân Lục ngay thẳng, mấy ngày nay hắn ta cũng chính là người khổ sở nhất. Bây giờ rốt cuôc cũng qua cơn mưa trời lại sáng, hắn ta mới đây cũng đã uống cạn nửa vò rượu.

“Này, lão Lục, nếu như ngươi chướng mắt Nhị ca của ngươi thì tại sao còn đoạt bình rượu của ta để uống, muốn uống thì uống bình của ngươi đi.” Vân Nhị cũng bị chọc tức đến bật cười, vung tay tát cho lão Lục một cái, vừa cướp rượu của hắn ta vừa oán trách.

Hỏi ra mới biết, lão Lục là bởi vì ghen tị với lão Nhị, chức trách của lão Nhị chính là canh giữ Bắc Trang, mà thê nhi của hắn ta cũng được ở Bắc Trang, mỗi ngày thức dậy đều có hài tử nhõng nhẽo, cuộc sống của hắn ta cũng rất tươi đẹp.

“Ta nói này lão Lục, người cũng bảo Trang ma ma tìm cho ngươi một thê tử đi, như vậy thì không cần ghen tị với người khác đến đỏ mắt nữa.” Vân Bát nhìn hai người thân mật khắng khít thì đáy mắt xẹt qua một tia hối hận, có một số việc nhìn không khác lắm, nhưng chung quy thì cũng không giống nhau.

Đặc biệt là bây giờ sau khi dòng tộc Vân thị phân ra, bọn họ ở lại thư viện, sau này cũng sẽ như vậy, không bao giờ có thể so sánh với đám người Vân Nhất.

Hắn ta dám nói rằng nếu hôm nay người xảy ra chuyện là chính bọn họ thì có lẽ ngay cả một mảnh sân cũng đều không có, nhưng bởi vì là Vân Nhất, không những có sân mà còn có thể đạt được sự tin tưởng thêm một lần nữa.

Khi uống được một nửa thì Tô Nam cũng đến, lúc Vân Nhất vừa thấy hắn đến thì hốc mắt đã đỏ lên, người đàn ông cứng cỏi Vân Nhất không nhịn được mà rơi xuống hai hàng nước mắt.

“Đại công tử.”

“Đều đã đến tuổi này rồi mà cũng không sợ người khác chê cười, còn tưởng mình mới mười mấy tuổi sao?” Tô Nam nói ra lời này là có thâm ý, bởi vì lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, Vân Nhất cũng đã khóc, nhưng từ sau khi đi theo bên cạnh Tô Nam, Vân Nhất cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

“Hôm nay huynh đệ chúng ta hãy uống cho thật vui.”

Cả một đêm này bọn họ đều uống đến say, lần đầu tiên Tô Nam say đến mức đi không nổi, Giang thị nhìn thấy thì vừa đau lòng vừa bất lực, ở bên cạnh chăm sóc hắn cả một đêm, cũng ngẫm nghĩ lại xem liệu mình có suy nghĩ sai lầm nào đó không?

Chuyện trong nhà, chuyện của trượng phu và nữ nhi, chỉ cần nàng ấy muốn biết thì chỉ cần mở miệng hỏi là có thể biết, không cần biết là hỏi ai.

Cho nên nàng ấy cũng biết đến chuyện có liên quan đến Lam gia. Mấy năm nay, Lam gia đã biết đến sự tồn tại của nàng ấy, nhưng chưa một lần tìm đến cửa, cho dù trải qua ngày tháng khó khăn thì cũng chưa từng tìm đến Tô gia, điều này khiến cho nàng ấy bắt đầu nghi ngờ chân tướng năm đó.

Khi Tô Nam tỉnh dậy sau một giấc ngủ thì mặt trời đã lên cao, vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của thê tử: “Nhu Nhi, nàng đang nghĩ cái gì vậy, hình như rất nhập tâm?”

“Thiếp suy nghĩ đến chuyện của Lam gia, tuy rằng thiếp vẫn không muốn gặp họ, nhưng thiếp nghe nói lần trước Lam gia đã xảy ra chuyện, rất là khó khăn, đang nghĩ có nên giúp đỡ một chút hay không. Dù sao thì hài tử cũng không có lỗi.” Còn có nương của nàng ấy, nương là người mà nàng ấy yêu thương nhất, nhưng nàng ấy lại không thể đi gặp bà, bởi vì nàng ấy thật sự không muốn nhìn thấy những người đó, nhưng mà những hài tử… cũng là tôn tử của nương.

Dìu dắt những hài tử thì cũng coi như là hiếu kính với nương đi!

From TYT & Cirad
Chương kế tiếp