Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết

Chương 19: Phù dung nhuốm đỏ một màu thu
Long Mục liếc Ngọc Định xích Tiến long, cười bảo:

- Cũng không tệ, chí ít cũng ứng nghiệm với câu nói: chúng ta phải đấu một trận.

Ánh mắt Ngọc Đỉnh Xích nghiêm túc hẳn lên:

- Thời thanh xuân của chúng ta, nhất định sẽ có chung một cuộc chiến.

Bọn họ đứng đối mặt nhau như hai cao thủ thật sự. Long Mục đột ngột ra đòn. Phù Không đảo lừ lừ xé gió lao xuống đỉnh Cấm Thiên, pho tượng Phật ngồi xếp bằng trên đảo cụp mắt, chắp tay, làm những động tác giống Long Mục. Long Mục toét miệng cười, vẻ mặt nhàn nhã vô cùng. Gã vung chưởng quạt về phía Ngọc Đỉnh Xích.

Con rồng lên giọng khinh miệt:

- Cái đồ nhãi ranh nhà Đại Nhật Chí!

Nó thò chân trước thô nhám ra đón lấy bàn tay mịn màng của Long Mục. Đừng xem thường bốn con rồng thần chúng ta nhé, chiêu này của ta trông qua không có chút sức lực nào, nhưng lại ẩn chứa chân hoả tiên thiên, nhà ngươi không đỡ nổi đâu. Ngọc Đỉnh Xích thầm thở dài, chủ định quay tái Long Mục. Tên ranh con mặt bột này mà bị quay chín thì ăn không ngon. Nên dùng rượu bồ đào Tây Vực và chén dạ quang để thưởng thức, hay là dùng rượu Nữ nhi hồng Thiệu Hưng và chén lưu ly nhỉ?

Hai lựa chọn khiến Ngọc Đỉnh Xích thật khó xử. Đúng là một vấn đề nan giải ngọt ngào.

“Rầm” một tiếng. Ngọc Đỉnh Xích rú vang, bàn chân vững vàng rắn chắc của nó tưởng chừng đứt lìa. Đau đến nỗi ròng ròng nước mắt, nó vội vã quay lại nhìn, thì thấy thứ va vào chân mình đâu phải là bàn tay mịn màng của Long Mục, mà rõ ràng là bàn tay to tướng của tượng Phật đá trên cao.

Nó… nó là một con rồng lịch thiệp, làm sao có thể giao thủ với cái tên thô bạo này được? Đôi chân tinh tế của nó chỉ để gãi lưng cho Long hoàng mà thôi.

Ngọc Định xích nhăn nhó rụt chân về. Long Mục vung tay kia lên, lại một lần nữa xuất chiêu. Con rồng liếc mắt nhìn, thì thấy đó là cẳng tay của Long Mục. Nhìn kỹ lần nữa, vẫn là cẳng tay của Long Mục.

Cuối cùng Ngọc Đỉnh Xích yên tâm, vươn chân chộp lấy.

Rú thảm! Trong vụ mùa bội thu này, Ngọc Đỉnh Xích cần mẫn chỉ toàn thu hoạch được đớn đau và la hét. Nó đưa chân trái ôm chân phải, đau. Chân phải ôm chân trái, đau. Rốt cục là chuyện gì thế này? Nhìn thì rõ ràng là Long Mục, vì sao bỗng chốc đã biến thành tượng Phật rồi?

Long Mục mỉm cười, chắp tay niệm:

- Bởi vì tất cả, các pháp hữu vi. Toàn là giống như, chiêm bao ảo thuật, bóng nước ánh tượng, sương mai sấm chớp. Rất cần phải rèn, nhăn quan như thế - Gã nhìn Ngọc Đỉnh Xích bằng ánh mắt hiền hoà - Ngươi là loại mới ra ràng thôi!

Ngọc Đỉnh Xích đau lòng quá, ai oán kêu:

- Thật không công bằng, quá không công bằng! - Nó trỏ Long Mục bằng cái chân phải bị thương - Ngươi chẳng qua toàn dựa vào vòng tay che chở của Đại Nhật Chí mà thôi. Lột bỏ cái vỏ Đại Nhật Chí đi, thì ngươi chỉ là một tên nhãi ranh đáng thương. So với ngươi, Long hoàng của chúng ta vĩ đại gấp muôn vạn lần. Sự vĩ đại ấy ẩn chứa trong đuôi tóc, ngón tay, gót chân, vầng trán người. Nhất cử nhất động của người đủ khiến trời tan đất nát, khi người xuất hiện, tất cả vinh quang đều đổ dồn về phía người. Long hoàng chính là đấng vương giả vĩ đại nhất trên đời.

Chuỗi tán tụng lộn xộn đầy tính bợ đỡ ấy khiến Long Mục biến sắc. Dấu ấn vốn đã mờ nhạt về Muội Sảng lại bị khuấy lên, chỉ tích tắc đã khiến gã bấn loạn. Con rồng ngu ngốc này lại dám nói năng như vậy ư? Long Mục sầm mặt, khẽ nhích ngón tay, kéo theo một luồng hào quang vẩy về phía Ngọc Đỉnh Xích.

Đúng lúc ấy, qua khóe mắt, gã thoáng thấy Tô Do Liên cử động. Nàng uể oải nằm trên bệ ngọc, hững hờ nhìn gã. Nhìn gã mà như nhìn bụi đất. Phải chăng nàng cũng chung ý nghĩ với con rồng này?

Ngón tay chợt dừng, khuôn mặt Long Mục thoáng nét ngần ngừ. Như tinh tú khắp trời bỗng nhạt màu khi mặt trăng và gió quét qua.

- Nàng cũng nghĩ như vậy phải không?

Từ sau trận chiến với Mộng ma, Long Mục cho rằng mình đã hoá giải được mối uất kết trong tim. Ngọc Đỉnh Xích nghĩ thế nào, gia tộc gã nghĩ thế nào, con dân Thiên Trúc nghĩ thế nào, đều không quan trọng, gã có thể mỉm cười thản nhiên như ánh trăng, coi những nghi ngờ của bọn họ là sự đố kỵ hoặc hèn hạ, nhưng đánh giá của người con gái này lại khiến gã rất bận tâm.

Nàng đang tựa người trên bệ ngọc, thờ ơ nhìn gã như nhìn một hạt bụi. Trái tim Long Mục trào lên một mối bất an. Bất an mau chóng lan toả, đâm chồi, nảy nở, kết thành một thứ hoa độc sặc sỡ cuốn chặt lấy tim gã. Nỗi đau đớn như mật ngọt ứa ra từ nhuỵ hoa, tràn đi khắp châu thân khiến gã đau đớn đến mức không tài nào thở được.

- Chẳng qua chỉ là một tên nhãi ranh được Đại Nhật Chí o bế.

Nàng cũng cho rằng như vậy ư? Linh hồn ta đang phủ phục trên mặt đất bụi bặm, đợi nhận xét của nàng. Long Mục siết chặt hai nắm tay, lặng lẽ chờ câu trả lời. Thế giới của gã từ từ tan rã, hoá thành hai nửa sáng và tối. Câu trả lời Tô Do Liên sẽ là yếu tố quyết định hướng đi của cuộc đời gã. Hoặc là bay lên chín tầng mây, hoặc là trầm luân mười tám tầng địa ngục.

Đại điện càng lúc càng tịch mịch, Long Mục thậm chí nghe thấy cả tiếng thở của mình. Gã mong đợi biết bao, lại cũng sợ hãi biết bao câu trả lời ấy. Gã cần một đáp án, một lối đi.

Cô gái lặng lẽ nhìn Long Mục. Nỗi lo lắng như ngọn lửa bùng cháy trong mắt Long Mục, luồn sâu vào tim nàng, khuấy động sự bình tĩnh của nàng. Nàng bặm môi, vẻ suy nghĩ, rồi chậm rãi nhỏm dậy, tiến về phía gã vương tử.

Muôn vẻ yêu kiều toát ra theo từng bước chân nhấc lên, di chuyển, toả rộng bốn phía như sóng loang. Cô gái nhẹ nhàng băng ngang cung điện xanh lam, tấm áo dài trắng muốt tha thướt rủ như dòng ngân hà chảy qua giữa những vì sao, dung nhan của nàng bỗng trở nên ngời sáng. Khuôn mặt nàng vẫn có những đường nét của Tô Do Liên, nhưng phần nhiều lại rất mơ hồ. Không lời nào có thể miêu tả đầy đủ vẻ đẹp của nàng. Nếu có một người trời, người trời nhất định sẽ tự thẹn, nếu có một tiên nữ, tiên nữ nhất định sẽ bưng mặt thở dài.

Nàng tiến lại, mỗi lúc một gần, phong thái yểu điệu như nhánh liễu đùa gió ngày xuân tươi, rồi nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Long Mục. Nàng giơ một ngón tay mềm mại nâng cằm Long Mục lên.

Gã vương tử mất hết tự chủ. Bị đôi mắt quyến rũ ấy hớp hồn, gã không cưỡng lại được, bèn ngẩng đầu theo cử chỉ của nàng. Ánh mắt gã ngước lên thành một góc độ rất êm đềm, trái ngược với đôi mắt nàng. Nàng đang nhìn thẳng vào gã, vẻ hờ hững lãnh đạm đã biến mất.

Long Mục bất giác giật lùi, để khỏi làm vỡ làn sóng êm đềm hoàn mỹ ấy.

Cô gái mỉm cười, trông càng thêm quyến rũ. Nụ cười sao mà tinh quái, sao mà xinh tươi, đến khóe miệng nhếch lên cũng đong đầy mê hoặc. Nàng không phải là Tô Do Liên, nhưng lại có nét nhu mì kiều diễm của Tô Do Liên, hai sắc đẹp hoàn hảo đan xen với nhau, khiến Long Mục phải choáng váng.

- Nhớ này, ta tên là… - vẻ ma mị thoáng qua mặt nàng trong một tích tắc, nàng nhẹ nhàng buông ngón tay đỡ cằm Long Mục ra -… Cửu Linh.

Long Mục sửng sốt như bị sét đánh. Gã lảo đảo giật lùi, đưa tay ôm ngực. Cửu Linh? Thế giới của gã chỉ chớp mắt đã vỡ tan, gã hoang mang ngẩng đầu lên, muốn xác nhận lại những đường nét uyển chuyển ấy, thì người con gái đã quay đi, lướt như một áng mây về phía bệ ngọc. Mới chỉ cách mấy bậc thang bằng băng, khuôn mặt nàng trông đã xa vời, xa đến nỗi nhìn không rõ nữa.

Long Mục vô thức tiến lên một bước. Gã muốn nhìn rõ, dứt khoát phải nhìn rõ. Đáy lòng gã trào lên một cảm giác sợ hãi không thể nói thành lời, thân thể cũng run lên bần bật.

Ngọc Đỉnh Xích nằm dưới chân bệ ngọc, quan sát Long Mục. Khi nhận ra hơi thở rối loạn của gã, nó bỗng hào hứng đến run rẩy, chỉ muốn nhân cơ hội này xông lên, quét Long Mục vào bụi đất, nhưng lòng kính sợ với chủ nhân khiến nó không dám hấp tấp, đành lặng lẽ đập đuôi trên đất, ngẫm nghĩ. Trong cung điện này, mọi hành động đều cần được phê chuẩn. Nó là thần tử của Long hoàng, càng không dám tự tung tự tác.

- Cửu công chúa vĩ đại! Để ta giết hắn nhé? Vì hắn xâm phạm vào cấm địa của thánh hoàng.

Ngọc Đỉnh Xích dùng ánh mắt bợ đỡ nhìn cô gái ngồi trên bệ ngọc. Tuy nó không hiểu vì sao Tô Do Liên bỗng chốc biến thành Cửu Linh, nhưng sự sủng ái của Long hoàng đối với nàng ta khiến nó không dám khinh nhờn. Con rồng nằm phục dưới đất, chờ đợi hồi lâu, mãi mà không thấy câu trả lời cần thiết, lòng nó không khỏi thấp thỏm bất an. Nhưng khát vọng đối với trận chiến khiến nó sôi máu, nó không nhịn được bèn lải nhải:

- Việc hắn xâm nhập chính là sự miệt thị ghê gớm nhất đối với Long hoàng. Nếu Long hoàng ở đây, chắc chắn sẽ phán bảo: “Ngọc Đỉnh Xích yêu quý của ta, hãy giết hắn đi!” Bây giờ Long hoàng vắng mặt, nhưng chắc người có thể nói câu tương tự chứ, phải không?

Con rồng quẫy nhẹ đuôi, muốn lấy lòng người đang ngồi trên bệ, nhưng lại sợ động tác nhỏ này khiến nàng giận dữ, nên đến nửa chừng nó hoang mang ngừng lại.

Người ngồi trên kia vẫn không đáp, cũng không có một cử động nào. Điều này khiến Ngọc Đỉnh Xích càng thêm ngứa ngáy. Nó sốt ruột lẩm bẩm:

- Im lặng mặc nhiên là đồng ý chứ gì? - Đợi thêm một giây, nó tự quyết định - Nếu người đã ung thuận, thì ta xin chấp hành.

Con rồng hú lên một tràng, thân mình phồng căng, chỉ tích tắc đã khôi phục bản tướng bạch ngọc ruột đỏ của mình. Nó gầm một tiếng kinh thiên động địa rồi tung chân nhảy ra, hệt như trái núi đáp bịch xuống trước mặt Long Mục.

Mây lửa phụt mạnh, Ngọc Đỉnh Xích gào lớn:

- Ngọc Đỉnh Xích gia gia vĩ đại phụng mệnh Cửu công chúa vĩ đại đến giết chết ngươi. Chấp nhận đi!

Long Mục ngẩng phắt đầu. Mắt gã lóe lên, một phần kinh ngạc, và đa phần là cảm giác hụt hẫng mất mát:

- Nàng sai ngươi giết ta?

Ngọc Đỉnh Xích vô cùng bén nhạy. Cảm nhận được khí thế sa sút của Long Mục, nó hân hoan như mở cờ trong bụng. Ngọc Đỉnh Xích gia gia vĩ đại mà lâm trận thì kết quả sẽ rất phi thường. Nó nghiêm mặt, chậm rãi gật đầu:

- Đúng, chính nàng ta. Không tin ngươi đi mà hỏi.

Con rồng trỏ chân về phía bệ ngọc. Long Mục ngước mắt lên nhìn.

Người con gái đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tư lự suy nghĩ, không chú ý đến màn giằng co bên dưới này. Tâm tư nàng còn bận lang thang trên bầu trời xanh lam. Nhưng nhìn từ phía Long Mục thì đó là sự bàng quan với sống chết của gã, gã thấy trái tim mình vỡ tan.

Ngọc Đỉnh Xích đâu thể bỏ qua một cơ hội lý tưởng thế này? Cái chân to tướng vụt đá ra. Long Mục bắn vút lên không như diều giấy, máu từ miệng ộc thành vòi. Nhưng vết thương trong tim gã còn nặng nề hơn. Thì ra đối với Tô Do Liên, gã chẳng qua chỉ là một mẩu bụi trần.

Ngọc Định xích Tiến long cười sằng sặc, dồn sức giẫm chân bình bịch, diễu vỗ dương oai đi vòng quanh Long Mục như một tướng quân vừa ca khúc khải hoàn trở về.

Dám đấu với ta à? Ngươi còn non lắm!

Khí dữ của chín mươi chín con yêu ma bị Thiên Địa đại trận nung cháy, biến thành một thứ hơi độc mà ngay cả Thạch Tinh Ngự bản lĩnh vô song cũng không dám xem thường. Y nhìn trừng trừng vào thân hình che trời phủ đất của Lý Huyền, đôi đồng tử từ từ co hẹp.

Sắc xanh lam ngưng tụ trên đỉnh Cấm Thiên giờ chỉ còn toả sáng quanh Long hoàng, vì làn khí đen đặc đã chiếm lĩnh khắp đất trời, thi thoảng lại phụt ra một tia chớp u ám hoặc giáng sấm xuống đỉnh Cấm Thiên. Lý Huyền đứng gọn trong vầng khí đen đó, thân hình to lớn thi thoảng nhảy lên, phóng những sát chiêu dữ dội về phía Thạch Tinh Ngự.

Bên ngoài vầng khí mây đen là những bông tuyết xanh lam bay tơi bời. Chúng không bị phai màu bởi đám khí, nên vẫn đều đều rơi, thâu tóm vạn vật trong sắc lam lặng lẽ.

Sức mạnh ăm ắp trong mình Lý Huyền đã vượt qua giới hạn kiểm soát của gã. Chín mươi chín con yêu ma sở hữu một thứ xung lực quá đỗi ghê gớm, đến cả mây dày trong Thiên Địa đại trận cũng bị xung lực ấy quạt cho tan loãng. Thân thể khổng lồ của Lý Huyền cũng bắt đầu bị ma hoá theo. Bộ giáp vảy đen bung ra khỏi mình gã, thần trí gã càng lúc càng mơ hồ, bụng dạ thi thoảng cồn lên, đánh giết càng lúc càng hung bạo, đôi lúc bí bức còn gầm lên rung chuyển đất trời. Trong tiếng gầm nung nấu một thứ sức mạnh tàn phá.

Tiếng thở dài của Dược sư vang lên trong tâm trí gã:

- Người trẻ tuổi! Thật áy náy với ngươi!

Lý Huyền cảm thấy bực mình, nói những lời vô nghĩa như thế để làm gì cơ chứ? Nhưng liền đó gã phát hiện ra có điều không ổn. Thân hình to lớn của gã dừng khựng giữa không trung, bàn tay trái vung lên trỏ trời, miệng gã nổ ra một âm thanh khủng khiếp:

- Nguyệt!

Bầu trời xanh lam đột ngột bục ra một lỗ, một vầng trăng tròn trong trẻo xuất hiện, nằm lẻ loi trên nền trời. Cuồng phong rít lên, khuấy động toàn bộ khí đen và tuyết lam, nổ bùng bùng thành muôn vòi rồng cuốn xoáy cả trời lẫn đất. Một luồng sáng bạc từ vầng trăng đổ xuống, bắn vào lòng bàn tay Lý Huyền, ngưng tụ thành một cánh cung khổng lồ. Trái tim Lý Huyền chợt ngâm ngẩm bi thương. Gã bứt rứt gào lên:

- Lão quỷ! Dừng lại! Mau dừng lại!

Dược sư đanh mặt, phót lờ sự phản kháng của Lý Huyền. Hắn liên tục phun ra các vòi máu. Thiên Địa đại trận xoay tít như la bàn trong tay hắn. Khí thiên địa bị đại trận tham lam hấp hút, nhưng không kết thành mây nữa, mà ngưng thành hai luồng khí âm dương một trắng một đen ở chính giữa trận, tạo ra một con cá thái cực khổng lồ.

Lý Huyền và Dược sư, một to một nhỏ, lần lượt đứng ở hai mắt cá.

- Nhật!

Dược sư nặng nhọc thốt ra từ thứ hai.

Bầu trời xanh lam lại bục vỡ, sấm sét dữ dội liên tục quất xuống, vòi rồng tăng thêm cường độ hoành hành. Cả bắc cực như đang rơi vào ngày tận thế. Ở chỗ bục vỡ, một vầng mặt trời nóng bỏng trồi ra, đỏ như thể sắp rỏ máu. Vòi rồng xung phá dữ dội và sấm sét càng thêm điên cuồng. Phạm vi một trăm dặm quanh ngọn Cấm Thiên ngập tràn những luồng sấm chớp to tướng và những xoáy vòi rồng ùn ùn quét qua, chẳng may có hai vòi nào va phải nhau nhau thì đất đai lại được thể rung chuyển ghê hồn, khiến cả thế giới cùng run rẩy.

Những lúc như thế, chắc hẳn thần thánh cũng phải cảm thấy bản thân mình bất lực.
Chương kế tiếp