Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết

Chương 6: Trời mà hữu tình trời cũng già
Thạch Tinh Ngự rùng mình, hơi lạnh lan toả, thò ra những xúc tu nhọn hoắt chỉ tích tắc là bò đi khắp cả thế giới. Cảm nhận được điều bất ổn, y bàng hoàng mở bừng mắt và trông thấy nhiều đốm khói bụi nổ bung, tan tành trước mặt y, phô bày một sắc trong sáng như lưu li. Y chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào huy hoàng đến vậy, bất giác nín cả thở.

Cảnh huy hoàng này đẹp đến thê lương, đẹp đến ngột ngạt, đẹp đến nỗi đau nhói trái tim Thạch Tinh Ngự. Y gầm lên muốn vỡ cả họng:

- Không!

Ngay trước mắt y, Cửu Linh dần dần hoá thành thứ bụi mỏng lưu li mơ hồ đẹp đẽ. Sự biến hoá bắt đầu từ trán y, chỗ ngón tay đang ấn vào. Ngón tay ấy từ từ rạn vỡ.

Sự rạn vỡ lan dần đi, không thể nào cứu vãn được. Nàng giống một giấc mơ diễm lệ đang chậm rãi tỉnh dậy. Tỉnh dậy rồi, thì dù cảnh mộng đẹp đẽ tới đâu cũng sẽ tan biến.

Thạch Tinh Ngự điên cuồng gào thét: “Không!” và lao theo.

Ngũ Hành Định Nguyên trận lập tức vỡ vụn vì tiếng gào của y. Thạch Tinh Ngự phóng tới, ôm lấy thân hình vừa nãy còn ngưng tụ của Cửu Linh. Nhưng đúng khoảnh khắc y chạm vào nàng, thân hình ấy cũng hoá thành bụi lưu li. Cửu Linh đang cười, nhưng nụ cười của nàng là nụ cười giã biệt.

Buông thiếp ra, duyên phận của chúng ta đã hết rồi.

- Không!

Thạch Tinh Ngự gắng sức ôm lấy nàng, thân hình nàng lập tức rời rã thành vô vàn hạt bụi bảy màu, trôi nổi trong không trung. Bất kể vận dụng bao nhiêu sức lực, y cũng không nắm bắt được chút chân thực nào. Y cuồng dại giang hai tay để thu gom đám bụi đó. Uy nghiêm của Long hoàng tràn đi lồng lộng trên đỉnh Cấm Thiên, hoá thành muôn vàn dải khí rồng, tạo ra những chiêu số đáng sợ có thể đánh nát thành trì chỉ trong tích tắc, nhưng vẫn không cách nào thu gom được những hạt bụi nhỏ càng lúc càng loang rộng.

- Không!

Thạch Tinh Ngự loạng choạng chạy trên đỉnh núi, hệt như một con rồng đang bức bối vần vũ trong bầu trời tận thế thời thượng cổ, mái tóc xanh lam chính là bầu bạn duy nhất của y trong trời đất này. Nhưng cuối cùng, y đành trừng trừng giương mắt nhìn bụi lưu li càng lúc càng ít, càng lúc càng thưa. Hai mắt y vằn đỏ, ngập tràn tuyệt vọng.

Vừa tưởng có được, lại thành mất hết!

Niềm hân hoan ngập tràn đã xoay ngược thành thống khổ, gần như đánh quỵ Thạch Tinh Ngự. Y túm Tô Do Liên lôi xềnh xệch lại. Hình thái cực do Ngũ Hành Định Nguyên trận hoá ra không thể nào ngăn được cơn phẫn nộ của y. Bàn tay đã mọc đầy vảy bóp chặt lấy cổ Tô Do Liên, treo bổng nàng lên cột bảng.

Y gầm rú:

- Vì sao? Thế này là vì sao?

Tô Do Liên lẳng lặng nhìn y, không chống đỡ, không sợ hãi, không xót thương. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn y, bình tĩnh chấp nhận số mệnh.

- Ta lừa ông đấy! Ngũ Hành Định Nguyên trận không thể làm ngưng tụ hồn phách của Cửu Linh.

Sấm sét nổ đùng đùng, những chiếc vảy to tướng liên tục xé thịt trồi lên trên da Thạch Tinh Ngự, đâm toạc cả tấm áo xanh thẫm của y. Huyết lệ đầm đìa, y lắc đầu lia lịa:

- Không thể nào! Rõ ràng là Ngũ Hành Định Nguyên trận có thể ngưng tụ linh khí của bất cứ ai. Trận pháp chạy bằng ám chỉ Tứ Bảo có thể mở cửa cõi âm, câu hồn phách của người chết về, không thể sai được!

Tô Do Liên yên lặng nhìn y. Đây là một bí mật, một bí mật đủ sức giết chết Long hoàng. Nàng đem bí mật này và trận đồ Ngũ Hành Định Nguyên đến đỉnh Cấm Thiên để giết chết Thạch Tinh Ngự, để tác thành cho tình yêu của chính mình.

- Bởi vì, Cửu Linh đã không còn hồn phách nữa rồi. Trước lúc chết, nàng ấy đã đánh nát hồn phách của mình. Nàng ấy muốn ông hoàn toàn quên nàng ấy.

Đó là lời Cửu Linh trăn trối với Tô Do Liên lúc trút thở trong lòng nàng, giữa trận chiến với Tâm ma. Đó cũng là bí mật đủ để giết chết Long hoàng. Bí mật này chỉ mình Tô Do Liên biết. Chỉ mình Tô Do Liên.

Hệt như bị sét đánh, uy vũ ghê gớm của Long hoàng bỗng xẹp hết cả đi.

Muốn ta hoàn toàn quên nàng? Y ngửa mặt cười sằng sặc. Nàng muốn y quên hẳn nàng. Nhưng quên rồi thì y còn cần cuộc sống này làm gì? Quên rồi, y còn có thể chứng minh điều gì?

Linh nhi, Linh nhi, nàng muốn ta sống kiếp ma quỷ suốt đời hay sao? Ta vứt bỏ hết nguyên tội của ma quỷ, tái xuất với ánh sáng thần thánh khiến cả trời đất khiếp sợ, vậy mà nàng bảo ta phải quên nàng ư? Ta không làm nổi.

Nước mắt lại lã chã tuôn rơi. Nước mắt hoà với máu. Hai mắt Long hoàng ngập trong sắc đỏ lòm, trong nước mắt hoá ra từ máu. Khuôn mặt lạnh băng như ngọc bắt đầu nứt ra từng đường từng đường vân một.

Vân vảy rồng.

Huyết lệ im lìm chảy theo những đường vân rồng, im lìm rớt xuống.

Tô Do Liên lộ vẻ thương xót:

- Xin lỗi!

- Câm đi! - Long hoàng gầm lên. Y đẩy khí xuống hai bàn tay, hùng hổ đánh bạt ra bốn phía, cả ngọn núi rền lên ai oán - Ngay từ đầu ngươi đã lừa ta. Đồ sâu bọ đê hèn, ngươi lại dám chà đạp tôn nghiêm của Long hoàng!

Tô Do Liên chợt rú lên, trước mặt nàng nổ bùng hào quang. Thạch Tinh Ngự biến mất, ngọn Cấm Thiên cũng biến mất. Bầu trời bao la đầy sao lại xuất hiện. Tinh tú, mây mù đều toả một sắc lam rờn rợn, trông rạng rỡ mà quái gở.

Tô Do Liên nổi giữa nền trời mây và sao ấy, ánh sáng đặc quánh bó chặt lấy nàng, gặm nhấm trang phục nàng. Tà áo bắt đầu bay tan tác như những cánh bướm, nàng như hoá thành một mảng tuyết. Một mảng tuyết trơ trọi.

Tô Do Liên thậm chí không kịp cảm thấy sợ hãi hay lạnh giá, linh hồn đã bị bốc cháy, nỗi đau đớn như toả ra từ tận xương tuỷ, chỉ tích tắc đã lan đi toàn thân. Ánh sáng nọ như mũi kim đâm vào thân thể nàng, nhai nuốt ý thức nàng. Tô Do Liên gắng sức giẫy giụa, nhưng vô ích. Dải sao và mâu này chứa đựng một sức mạnh ghê gớm khiến nàng không thể kháng cự, chỉ còn cách ngoan ngoãn hứng chịu tất cả. Nàng run lên bần bật vì biết rằng nỗi đau đớn lớn hơn sắp giáng xuống mình, nàng sẽ phải giơ đầu ra mà gánh cơn hung bạo điên loạn của Long hoàng. Bởi vì nàng chính là tác giả của âm mưu này. Nàng cố công vùng vẫy, đúng lúc đó thì nhận ra ánh sáng trói buộc nàng bắt đầu biến đổi.

Từ trong vùng sáng hiện ra một con rồng xanh lam oai vệ. Nó cuốn chặt lấy nàng như kén cuốn tằm. Tiếng rên rỉ của Tô Do Liên khiến con rồng gầm gừ, oai nghiêm của nó đủ khiến núi ngả sông nghiêng, lớp lớp tiếng nổ rầm rĩ vây quanh Tô Do Liên. Nàng không thể nào chống đỡ được, chỉ biết sợ hãi giương mắt nhìn cái đầu rồng nanh ác từ từ ghé sát lại mặt mình.

Con rồng càng áp lại gần, nỗi kinh hoàng của Tô Do Liên càng tăng, bao vây tấm thân đang run lên vì sợ hãi của nàng. Chưa bao giờ nàng sợ hãi đến thế này. Cơn thịnh nộ của Long hoàng cũng chưa bao giờ dữ dội đến thế. Y hoá thành con rồng cuồng dại, lồng lộn xé mây xé gió, đánh nát những vì sao. Lửa trời trộn với thiên thạch lao vù vù qua bên họ, làm bùng cháy cơn sợ hãi của tuyết yêu.

- Luân hồi của ngươi chính là tội nghiệt! - Tiếng gầm rống của con rồng đâm suốt người Tô Do Liên, móng vuốt cứng như thép nguội bấu chặt vào nàng, khiến nàng không thể nào chạy thoát khỏi sự trừng phạt - Ta sẽ móc hết luân hồi ra khỏi hồn phách ngươi, để ngươi cũng hồn phi phách tán.

Cùng với một tiếng gầm rú điên cuồng, con rồng quất mạnh vào người tuyết yêu. Tô Do Liên rú lên thảm thiết, cơn đau ghê gớm bùng nổ, toả mãi đi trong người nàng. Đó là nỗi đau đớn mà nàng không thể chịu đựng nổi, tưởng đâu chính nhát búa đầu tiên của thuở khai thiên lập địa vừa nện xuống tấm thân yếu ớt của nàng.

Co giật, quằn quại, thở dốc đều không thể làm thuyên giảm nỗi đau này. Tô Do Liên vận hết sức bình sinh mà chỉ có thể phát ra những tiếng rên rẩm khe khẽ. Tiếng rên càng khiến con rồng nổi trận lôi đình, đuôi nó cuốn xoắn lại, thình lình siết chặt. Đôi chân thon của Tô Do Liên tức thì bị nghiền dính lại, bất động như đuôi cá.

Con rồng vùng lên, co bóp liên tục, những chiếc vảy thô nhám của nó liên tục chà qua mình Tô Do Liên, kèm theo âm thanh rạn vỡ. Làn da tinh anh như băng tuyết của nàng tức thì xuất hiện những vệt lằn đỏ. Vảy rồng nóng như lửa, xẻo từng nhát một vào người Tô Do Liên, tựa hồ muốn róc cả linh hồn của nàng ra.

Sự giày vò này còn đáng sợ hơn muôn vàn cực hình trong địa ngục Nê Lê hôm nào. Tô Do Liên cắn mạnh lấy môi để không buột miệng kêu than, mùi máu tanh lợm toả nồng trong không khí.

Đuôi rồng đột ngột vận sức, kéo căng tấm thân nhợt nhạt của cô gái, khiến người nàng cong mạnh ra sau như cầu vồng. Cuồng phong xung quanh bỗng lặng tắt. Dường như đất trời ngưng lại mọi sụp đổ, tro tàn cũng ngừng bay, trong biển sao cuồn cuộn sóng bỗng tách ra một đường mảnh chia tách đất trời. Muôn vàn ánh sáng cùng đổ xuống, lặng lẽ ngắm cây cầu vồng đẹp đẽ tang thương cuối cùng trong vũ trụ.

Chỉ có bụi trần là còn chuyển động, hết bay lên, lại lặng lẽ rơi xuống.

Hàng vạn đốm sáng lam nhấp nháy đổ lả tả xuống tấm thân bất động của Tô Do Liên, và mau chóng bị những chiếc vảy rồng nóng rãy thiêu rụi. Con rồng khổng lồ cúi xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Mắt Tô Do Liên đã lạc thần vì sợ hãi và đau đớn, mất hoàn toàn vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường nhật. Cảnh tượng ấy khiến con rồng khoan khoái một cách tàn nhẫn. Phải, kẻ nào dám mạo phạm sự tôn nghiêm của rồng đều sẽ bị trừng phạt. Nó chìa một bàn chân đẩy vuốt nhọn hoắt ra, đẩy mạnh cằm tuyết yêu lên, dằn từng chữ:

- Nàng ở đâu?

Tuyết yêu yếu ớt lắc đầu, hụt hơi đáp:

- Tan… biến rồi…

Nàng chưa nói dứt, đã bị tiếng thét đau đớn của chính mình cắt ngang. Tiếng rồng gầm trầm trầm hệt như sấm nổ đánh mạnh vào tấm thân mỏng manh của tuyết yêu, quạt ra từng bọt sóng tuyết đẹp đẽ, nhưng là để giày vò, vặn xoắn thân thể tu luyện ngàn năm của nàng.

Sự tra tấn tàn khốc nhất cũng không thể làm nguôi ngoai cơn thịnh nộ của con rồng. Nó cảm thấy cơn nộ hoả của mình càng lúc càng bừng bừng, đốt cháy được tuyết yêu nhưng cũng thiêu huỷ chính bản thân. Nó bực tức siết chặt đuôi, quấn nghiến lấy tuyết yêu, đưa một bàn chân to tướng bóp lấy cổ Tô Do Liên, khiến những chiếc móng dài hơn một tấc cắm cả vào da thịt nàng:

- Nàng - ở - đâu?

Tuyết yêu gắng mở mắt, hơi thở mỏng như tơ, nhưng câu trả lời vẫn thẳng thừng tàn nhẫn, mỗi lời mỗi chữ đều như gắn dao, rạch ra những vết thương dầm dề máu chảy.

- Nàng ấy tan biến rồi… Vĩnh viễn.

Tiếng rú xé nát thinh không. Con rồng quẫy mình, huých mạnh vào người Tô Do Liên. Tuyết yêu không còn cả sức để kêu, đành gò lưng gánh chịu tất cả mọi hình phạt tra tấn, y như bông hoa tàn tạ trong gió dập mưa vùi. Nàng bải hoải dựa vào tấm thân to lớn của con rồng, mái tóc ướt đẫm dán vào hai má trắng bợt, rối tung và bất lực.

Gần như chết rồi.

Ý thức nặng nề của nàng ngập tràn nỗi đau. Nàng cảm nhận được con rồng đang từ từ đi vào cơ thể nàng, chà nát sự tôn nghiêm, cắt xé linh hồn nàng. Linh hồn nàng là một vùng đất trắng toát, xưa nay không để ai giẫm chân vào bao giờ. Đó là sắc trắng tinh khiết khác với vạn vật trên đời, không chấp nhận bất cứ vết nhơ nào. Đó là thứ duy nhất nàng còn giữ lại sau bao nhiêu khổ sở suốt một ngàn năm. Nhưng bây giờ, sức mạnh của con rồng đang từ từ xâm lấn, mặc sức quét đi tất cả những thứ có trong đó.

Vừa đau khổ vừa nhục nhã kinh khủng, tuyết yêu đầm đìa nước mắt, gần như ngất lịm đi. Nàng thảm thiết nói:

- Giết ta cũng không thay đổi được gì cả… Nàng ấy đã tan biến, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.

Con rồng ngừng cử động. Nó ghé cái đầu to tướng xuống, áp sát vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Tô Do Liên. Tiếng gầm gừ nặng nề và khàn đặc bật ra từng hồi như sấm bên tai nàng:

- Ngươi có chết hàng ngàn lần cũng không đủ bù đắp tội lỗi. Ta sẽ bắt ngươi làm nô lệ mãi mãi. Ta đã cấy Chấp Long đại pháp vào người ngươi, để ngươi chịu đựng nỗi đau địa ngục ngàn đời.

Con rồng quẫy mình thật mạnh. Tuyết yêu lại bật rên đau đớn, toàn thân co giật kịch liệt. Con rồng đã chui hẳn vào người nàng, khiến máu nàng nhỏ tí tách. Tuyết yêu lăn lộn muốn vùng ra khỏi nó. Nhưng vuốt rồng to tướng ấn chặt vào nàng, khiến nàng không cách nào phản kháng được. Mắt rồng vằn đỏ nhìn nàng trừng trừng, lạnh lùng thưởng thức cảm giác rùng rợn, nỗi sợ hãi và nỗi nhục nhã của nàng. Ngươi dám lừa Long hoàng vĩ đại à! Vậy thì ta phải cho ngươi nếm mùi vị kinh khủng của địa ngục.

Con rồng chậm rãi sục tìm vào ký ức tuyết yêu, khiến nàng lại co giật thêm một hồi. Nàng oằn oại, quẫy đạp, con rồng mỗi lúc siết một chặt, cố định từng cử động của nàng. Sự uy nghi thần thánh của Long hoàng như dòng nước triều nhấn chìm Tô Do Liên, dần dần ý thức của nàng cũng rời rã. Cảm giác đau đớn tan chảy, hoá thành nước triều ấm áp nuốt chửng lấy nàng. Tô Do Liên biết, điều này chứng tỏ, dưới tác động của sự xâm lấn của Long hoàng, ý thức của nàng bắt đầu hư hoại. Nhưng nàng không muốn cử động, không muốn chống cự.

Trước những quẫy động càng lúc càng dữ dội của con rồng, nàng biết mình không đủ sức đối kháng, rồi sẽ tan thành nước trước uy thế lồng lộng có thể huỷ diệt vạn vật này. Nước chính là bản tướng của tuyết yêu, làm sao nàng chống cự được chứ!

Nhẹ nhàng, nàng bật khóc. Khóc là một sự chống đỡ thật yếu ớt.

Vậy mà, con rồng vụt ngừng cử động. Nó vẫn ở trong thân thể Tô Do Liên, tiếp tục nhai nuốt ý thức nàng, nhưng động tác của nó thì dừng lại. Tiếng thút thít của Tô Do Liên như lưỡi dao nhẹ nhàng lóc lấy trái tim nó, khiến nó nhói đau.

Con rồng không nhịn được, ngẩng đầu lên gầm một tràng vang vọng.

Bấy giờ, một tiếng nói điềm tĩnh vẳng tới:

- Món quà thứ nhất đấy, Long hoàng có thích không?

Tinh tú trên trời cùng biến mất.

Sao tan, họ vẫn đang ở trong thánh điện, cảnh quan không mảy may thay đổi. Thạch Tinh Ngự đứng dưới bầu trời rạn vỡ, tà áo buông rủ, không nhiễm bụi trần. Y vẫn là vị đế vương nắm giữ trời đất này, cao quý, trang nghiêm, trầm tĩnh, chỉ mình Tô Do Liên biết, tất cả những cảnh vừa rồi không phải là ảo ảnh, mà đều là sự thực tàn khốc nhất. Trước trụ băng khổng lồ, Tô Do Liên run lẩy bẩy, khô héo, tàn tạ đi trong bàn tay bóp chặt của Thạch Tinh Ngự.

Thạch Tinh Ngự ngẩng phắt đầu lên.

Trên bầu trời xanh thẳm muôn đời, đột nhiên xuất hiện một vầng trăng tròn.

Vầng trăng vàng kim.

Trong trăng có một cây quế lung lay, cành lá đung đưa theo gió, hương thơm dìu dịu bao phủ cả cung điện hoàng kim. Thái tử và Dược Sư lão quỷ đang đứng trước cung điện, sắc mặt thái tử lạnh băng, không vui mừng cũng không tức giận, nhưng vẻ đắc ý thì bất kể thế nào cũng không giấu giếm được. Lão quỷ đứng sau hắn, khuôn mặt mệt mỏi thấy rõ.

Chiếc quạt vẫy nhẹ, trỏ vào khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng của Thạch Tinh Ngự, thái tử thong thả hỏi:

- Thích không nào?

Long hoàng ngước đôi mắt vằn máu, dữ dội nhìn thái tử:

- Ngươi dám chống ta?

Khí chất của vị vương giả nổ bùng ra cùng với uy nghiêm cao vời, cuốn thành một dòng khí cuồn cuộn xộc lên tận trời, hệt như chim bằng hô mưa gọi gió, làm rung chuyển hết đông tây nam bắc. Thanh Lương nguyệt cung cũng phải rung lên, tựa hồ không thể nào kháng cự được uy nghiêm vòi vọi như trời ấy.

Thái tử không mảy may kinh hoàng, ngược lại còn dùng ánh mắt thưởng thức để quan sát Long hoàng ra oai, giống như đang thưởng thức một thành quả của mình vậy. Đúng, cùng với mười món quà mà hắn đã sắp sẵn, con người độc nhất vô nhị trong trời đất này sắp biến thành thành quả của hắn.

Mười món quà, mười trùng vây.

- Ai bảo ngươi là Long hoàng? Trên thế giới này chỉ có một hoàng thôi, chính là ta, đế vương trong đế vương. Giết ngươi rồi, công tích của ta không ai sánh bằng, mấy tên huynh đệ ngốc nghếch làm sao thắng được ta trong cuộc tranh đoạt ngai vàng chứ? - Chiếc quạt đập nhẹ vào má, khuôn mặt nham hiểm của thái tử sáng bùng lên - Nói đi, Long hoàng, ngươi có thích món quà thứ nhất của ta không? Bị một ả đàn bà thân tín lừa phỉnh, cảm giác thế nào?

- Câm!

Uy vũ của rồng tràn ra, đất trời mây sấm cùng đổi sắc. Uy nghiêm của y cùng tồn tại với trời đất này, trời có thể nổi giận theo uy nghiêm ấy, đất có thể kinh hãi vì uy nghiêm ấy.

Tuyết yêu đã khiến Thạch Tinh Ngự giận dữ lắm rồi, sự xuất hiện của thái tử càng khiến cơn giận của y không thể nào diễn tả nổi, y những muốn thiêu cháy cả thiên hạ này.

- Trên trời dưới đất, chỉ có ta là bất diệt. Ai giết nổi ta?

Nụ cười của thái tử bỗng kém tươi, vẻ ôn hoà và nho nhã của hắn cũng nhạt đi trong tích tắc, khuôn mặt trở nên hung ác, hệt như một con rắn độc đang gầm rít bò ra khỏi chiếc mặt nạ vàng của mình, nhìn chằm chằm vào kẻ địch. Đôi mắt của hắn nheo lại chỉ còn là hai đường mảnh trắng dã, trông cực kỳ quỷ quái. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Có đấy, ta có thể giết ngươi.

Cây quế lay nhẹ, cành lá đu đưa, một bóng người bị trói trên cành quế được đưa đến trước mặt Long hoàng.

Đó là Lý Huyền. Trong mình gã có vô số cành nhánh tua tủa đâm ra, đan kết với cành lá của cây quế nọ, cùng bó chặt lấy gã, khiến gã không nhúc nhích gì được, sắc mặt gã vẫn bình thản, như thể cả trái tim đã rỗng không rồi vậy.

Tô Do Liên thắt ruột.

Thái tử ung dung liếc Lý Huyền, rồi lại nhìn Long hoàng, thư thái hỏi:

- Ngươi quên hắn rồi sao!

Long hoàng ngạo mạn không đáp. Một Lý Huyền ranh con thì làm được gì chứ?

- Phải, quả thật hắn không làm được gì, nhưng hắn lại là món quà thứ hai của ta đấy. Ngươi còn nhớ không? Ta đưa hắn đến Đại Ma quốc làm quà tặng ngươi. Hắn chính là món quà thứ hai của ta, bởi vì trong người hắn có Thanh Lương dược - Thái tử vạch ngực áo Lý Huyền, ngón tay lạnh giá rạch từ cổ gã xuống tới ngực trái, nơi có trái tim đang đập thình thịch - Ngươi biết không, Long hoàng? Ngay cả trong Thanh Lương nguyệt cung cũng chỉ có ba quả quế. Tương truyền mỗi quả đều được nuôi trồng suốt ngàn năm. Có tác dụng vô cùng to lớn, nhưng ta lại dùng vào hắn, chỉ để kiềm hãm Thanh Lương dược trong mình hắn, một khi mất Thanh Lương dược, ta sẽ không thể điều khiển Thanh Lương nguyệt cung, cũng không thể sai khiến Cửu Thiên Thanh Lương khí và Cửu Thiên Cương phong được nữa. May sao, hắn chính là món quà thứ hai của ta. Bởi vì… Long hoàng cần Thanh Lương dược, thì nhất định phải giữ hắn bên cạnh. Chỉ cần có mặt hắn, là có thể tập hợp đủ Quang Chỉ Thái Sơ Tứ Bảo.

Long hoàng biến sắc.

Quang Chỉ Thái Sơ Tứ Bảo! Hoàn toàn trái ngược với ám chỉ Tứ Bảo.

Tử Cực Tiêu Dao kiếm ở trên người y, Cửu Linh Ngự Ma kính và Lưỡng Tạng Thiên Phật châu ở trên mình Tô Do Liên, Huyền Bệ thiên thư trên mình Lý Huyền.

Quang Chỉ Tứ Bảo, vì một sự tình cờ, đã cùng nhau tụ tập lại một chỗ. Ngũ Hành Định Nguyên trận vốn có hai tác dụng. Ám trận có thể sục tìm linh hồn lang thang. Quang trận có thể phong toả linh hồn sống.

Từ khoảnh khắc các bảo bối hội tụ, trận pháp bắt đầu nghịch chuyển. Từ tối biến thành sáng, từ sinh biến thành diệt.
Chương kế tiếp