Thủ Đoạn Làm Phiền Để Cập Nhật Của Hàng Xóm Điên Khùng
CHƯƠNG 18: LĂNG NHĂNG HAY CHUNG TÌNH?
Lời tựa:
Điều khiến em rung động chính là sự dịu dàng của anh và sự tinh tế của anh trong từng chi tiết nhỏ nhặt. Em là một người thiên về cảm xúc nên mọi hành động của anh đều đã khắc sâu vào trong tim em. Dù sau này có như thế nào đi nữa thì anh vẫn là người vô cùng quan trọng trong thanh xuân của em. Anh đã làm xáo trộn cuộc sống của em. Cho dù anh không dịu dàng với những năm tháng của em thì cũng không sao cả. Em vẫn luôn tin tưởng rằng anh sẽ dẫn dắt em đến một tương lai tốt đẹp.
— Tô Nhan Chi Cận Du Bạch khẽ nhíu mày. Ôn Tinh
Đàm nhìn hai người họ từ trên xuống, chú chó nhỏ vô tội ở trên người như muốn
khóc đến nơi. Thật đáng thương mà. Cận Du Bạch nhếch khóe miệng, vỗ tay
nói: “Cô Tô thật là biết chọn tên. Đây thật sự là một cái tên rất hay.” Tô Nhan Chi nhìn thấy Cận Du Bạch,
nhếch miệng cười: “Quá khen, tên chú chó này của anh cũng không tồi.” Ôn Tinh Đàm bị kẹp giữa hai người
họ, bỗng nhiên có linh cảm rằng cuộc chiến giữa hai người họ sắp ảnh hưởng đến
mình. “Công ty của tôi còn có việc, tôi đi
trước đây.” Ôn Tinh Đàm liếc nhìn bọn họ một cái, nghiêm túc nói. “Vậy anh em của giám đốc Ôn chính là
Du Bạch sao?” Tô Nhan Chi cười hỏi. Cận Du Bạch và Ôn Tinh Đàm sửng sốt
nhìn nhau. “Đúng rồi, giám đốc Ôn thật sự là
người rất tốt. Tôi có thể được xem như là anh em tốt của cậu đúng không?” Cận
Du Bạch đi qua vỗ vai Ôn Tinh Đàm. “A, đúng vậy.” Ôn Tinh Đàm gật đầu
cười. “Giám đốc Ôn còn buộc phải đi mua
thú cưng chung luôn sao?” Tô Nhan Chi cười càng tự phụ hơn. “Cô Tô hiểu lầm rồi. Bây giờ đang là
thời gian làm việc, thú cưng này vốn là do đoàn phim cần nên Du Bạch theo tôi
đến cửa hàng thú cưng để giúp đỡ thôi.” Ôn Tinh Đàm lập tức nói. “Ừm.” Cận Du Bạch gật đầu: “Gần đây
tôi rất thích thú cưng, vừa đúng lúc muốn mua một con nên tôi đã bàn bạc trước
với giám đốc Ôn là chờ nó quay xong thì tôi sẽ mang nó về nhà nuôi.” “Đúng là thế này.” Ôn Tinh Đàm gật
đầu phụ họa. Tô Nhan Chi cũng không nói thêm gì
nữa. “Giám đốc Ôn, không phải cậu còn có
việc đi trước sao? Vậy cậu mau đi sớm đi.” Cận Du Bạch bắt đầu ra lệnh đuổi
khách. “A, đúng vậy. Tôi còn có việc. Tôi
đi trước đây.” Ôn Tinh Đàm xoa tay nói. “Vậy giám đốc Ôn cứ đi trước đi, tôi
sẽ chăm sóc cho nhóc con này trong mấy ngày này.” Cận Du Bạch cong môi nói. Tô Nhan Chi cau mày: “Vừa nghe đến
chữ ‘nhóc con’, cô liền cảm thấy anh ta như đang nói đến cô vậy.” “Được.” Ôn Tinh Đàm nói xong thì vội
vàng rời khỏi nơi này. Cậu thực sự sợ ngọn lửa giữa Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi
sẽ lan đến trên người cậu. Cô cúi đầu lẩm bẩm —— Bụng Cận Du Bạch đột nhiên kêu lên.
Cận Du Bạch liếc nhìn Tô Nhan Chi một cách rồi nhanh chóng ôm bụng mình lại. “Không phải là anh đang đói bụng
chứ?” Tô Nhan Chi hỏi một câu. “Tôi ……. Tôi mới vừa ăn.” Cận Du
Bạch ấp úng nói. “Ông chủ Khâu nói anh không ăn đồ ăn
tôi mang đến. Anh ra ngoài ăn à?” Tô Nhan Chi hỏi. “Ừ.” Cận Du Bạch gật đầu: “Giám đốc
Ôn đãi khách nên tôi và cậu ấy ra ngoài ăn.” “Được rồi, vậy tôi đi giao phần còn
lại đây.” “Tôi đi với cô.” Cận Du Bạch nhanh
chóng nói. “Được.” Tô Nhan Chi gật đầu, cô đã
sớm biết được suy nghĩ trong lòng của Cận Du Bạch. “Anh không cần đi làm sao?” Tô Nhan
Chi hỏi. “Hôm nay tôi xin ông chủ nghỉ phép.”
Cận Du Bạch nói. “Được rồi.” Tô Nhan Chi gật đầu. Hai người tới tiệm cà phê Kỳ Ngộ ở
dưới lầu. Tô Nhan Chi vào bên trong để lấy đồ ăn cần giao còn Cận Du Bạch đứng
bên ngoài chờ cô. Ông chủ Khâu thấy giám đốc tiểu Cận
tới đây thì nhanh chóng ra ngoài chào hỏi Cận Du Bạch. Cận Du Bạch liếc nhìn Tô Nhan Chi,
sau đó nói với ông chủ: “Nếu cô ấy hỏi thì hãy nói hôm nay tôi xin nghỉ phép.” Ông chủ Khâu nhìn Tô Nhan Chi, không
khỏi mỉm cười rồi gật đầu. Cận Du Bạch theo Tô Nhan Chi về nhà.
Tô Nhan Chi bảo anh ngồi trong nhà đợi một lát. Cận Du Bạch không từ chối và
ngồi chờ Tô Nhan Chi nấu ăn. “Hay là chúng ta ăn đồ ăn đã mang
đến được không? Không thì lãng phí lắm.” Tô Nhan Chi liếc nhìn Cận Du Bạch và
nói. Cận Du Bạch đã muốn ăn từ sớm, bụng
đã đói cồn cào rồi. Anh liếc nhìn Tô Nhan Chi, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi thấy
vậy cũng được.” Tô Nhan Chi cười nói: “Vậy tôi đi
hâm đồ ăn lại chút.” Nói xong, Tô Nhan Chi cầm theo đồ ăn
đi vào trong bếp. Cận Du Bạch nhìn Tô Nhan Chi, anh đã
đói muốn chết rồi. [Ôn Tinh Đàm: Buổi chiều có đến công
ty không?] Ôn Tinh Đàm gửi một tin nhắn Wechat. [Cận Du Bạch: Cậu đến đoàn phim đi.
Trong công ty cũng không có việc gì nên tôi sẽ không đến đâu.] [Ôn Tinh Đàm: Được thôi, anh là ông
chủ nên anh có quyền quyết định.] Cận Du Bạch nhướng mày cười, sau đó
tắt điện thoại. Tô Nhan Chi hâm nóng đồ ăn một chút
sau đó bê ra bàn. Cận Du Bạch nhìn thoáng qua, hỏi:
“Hôm nay là canh gì vậy?” Tô Nhan Chi cau mày. Đúng là một
người kì lạ, ngày nào cũng để ý đến việc ăn canh gì. “Canh sườn heo củ sen.” Mặc dù Tô
Nhan Chi cảm thấy kì lạ nhưng vẫn trả lời anh. “Sao tự dưng hôm nay lại làm đồ ăn
lại bổ dưỡng như vậy?” Cận Du Bạch nở nụ cười nói. “Thế nào? Cảm thấy canh hôm nay rất
ngon phải không?” Tô Nhan Chi nói đùa. Cận Du Bạch mím môi nói: “Mau ăn đi,
để một lát nữa thì nguội mất.” Nói xong anh cầm đũa bắt đầu ăn, ăn
rất ngon miệng. Anh đường đường là cậu chủ nhỏ nhà
họ Cận mà bây giờ lại thích ăn mấy loại đồ ăn ngoài này, lại còn là đồ đã hâm
lại. Nhất định là có lí do gì đó, có lẽ là do có người ăn cùng chăng. “A.” Cận Du Bạch gật đầu khen: “Đồ
ăn không tồi.” Tô Nhan Chi mỉm cười và không nói
gì. Cận Du Bạch ăn hết đống đồ ăn đó, ăn
xong thì bỏ đi. Tô Nhan Chi bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ
thầm, không biết khi nào vết thương của anh ta mới lành lại? Nếu như cô chăm sóc anh ta một tháng
hoặc lâu hơn nữa thì sớm hay muộn gì cũng cô phát điên mất thôi. Đối với Tô Nhan Chi, gọi đồ ăn ngoài
thế này có một ưu điểm, đó là không cần phải rửa chén. Tô Nhan Chi dọn dẹp bàn ăn một chút,
sau đó lười biếng nằm trên sô pha. Hôm nay cảm hứng vẫn chưa bộc phát nên cô
không biết phải viết gì trong cuốn tiểu thuyết của mình. Tô Nhan Chi mở điện thoại và lướt
Wechat, chợt nhớ ra rằng cô đã thêm Wechat của Cận Du Bạch. Người ta nói nhìn vòng bạn bè của
một người cũng có thể biết được đại khái về người đó. Tô Nhan Chi vô cùng tò mò nhấp vào
vòng bạn bè của Cận Du Bạch, kết quả làm cô vô cùng bất ngờ. Trong vòng bạn bè của Cận Du Bạch,
hầu như đều có một hình thức giống nhau. Có rất nhiều ảnh chụp, đều là ảnh anh
chụp cùng các cô gái ở KTV hoặc là quán bar, mỗi tấm là một người khác nhau. Tô Nhan Chi lướt mạnh xuống nhưng
vẫn không xuống bài viết cuối cùng. Cô lắc đầu, thật không ngờ, hóa ra anh ta
lại là người như vậy. Nội dung bài viết cũng rất đơn giản,
Tô Nhan Chi nhìn một chút, hình như là tên của cô gái, phía sau còn có thêm một
hình trái tim, có vẻ hơi ngại ngùng. Tô Nhan Chi nhếch miệng, thì ra là
một ngư dân, không ngờ là bắt được
nhiều cá như vậy. [Note:
ý nữ chính là anh bắt cá nhiều tay á =))] Tô Nhan Chi nhìn kỹ hơn chút thì
phát hiện mỗi cái tên đều có điểm giống nhau, làm cô sửng sốt. Lưu Chi Chi Kỳ Vân Chi Dương Chi
. . . . . . Bởi vì chữ “Chi” này mà Tô Nhan Chi
không khỏi bĩu môi, cảm khái nói: “Thật sự không biết nên nói là anh ta lăng
nhăng hay chung tình nữa, không biết cô Chi Chi này là người như thế nào mà lại
làm anh ta mê muội đến nỗi thần hồn điên đảo.” Tô Nhan Chi nhấp vào một bức ảnh và
cẩn thận quan sát nó. Cô gái cười vô cùng rạng rỡ còn Cận Du Bạch thì chỉ cười
nhếch miệng, trông rất giả trân. Tô Nhan Chi xem thử những bức ảnh
khác thì thấy vẻ mặt Cận Du Bạch đều giống hệt nhau. Thật không biết anh ta làm
sao nữa. “Aiya, cô Chi Chi ơi, hãy sớm xuất
hiện rồi nhanh thu phục anh ta đi, đừng để anh ta đi gây họa cho các cô gái
khác nữa.” Tô Nhan Chi lẩm bẩm. Vòng bạn bè đã quay lại bài trên
cùng, Cận Du Bạch hầu như mỗi ngày đều sẽ đăng một bài như vậy, cùng một địa
điểm nhưng mỗi lúc là một cô gái khác nhau. Bài viết mới nhất là ba ngày trước,
Tô Nhan Chi cười thầm, lần này cô làm anh ta bị thương không ngờ lại cứu được
mấy cô gái. Anh sống vô cùng phóng khoáng không
chịu ràng buộc, mỗi ngày đều có một Chi Chi bên cạnh, như thế cũng không tệ,
trước kia đều là ở quán bar hay KTV, bây giờ lại có một Tô Nhan Chi.
‘Phi phi phi ——' Nói cái gì vậy chứ? Tô Nhan Chi vỗ nhẹ miệng mình, cô
không muốn có quan hệ gì với anh ta đâu. Tất nhiên là không tránh khỏi việc làm
hàng xóm của nhau. Tô Nhan Chi trong lòng bỗng nhiên có
một ý tưởng kỳ lạ, cô muốn giúp đỡ cô ‘Chi Chi’ đó cứu vớt những cô gái khác. Đừng hiểu lầm, Tô Nhan Chi cứu bằng
cách này chứ không phải cách kia. Nói rồi cô bắt đầu hành động. Tô Nhan Chi dựa vào tường để lắng
nghe động tĩnh ở phía đối diện. Mặc dù phòng này cách âm thực sự kém nhưng Tô
Nhan Chi cũng không nghe được gì cả. Cô nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ chạy
lên đến hành lang, suy nghĩ một chút liền đeo dây xích vào cho Tiểu Bạch. Bây
giờ thì tốt rồi, có cớ để làm. Tô Nhan Chi dắt Tiểu Bạch đi tới đi
lui trên hành lang, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cận Du
Bạch, Tô Nhan Chi lập tức áp sát lên cửa để nghe. Là Phó Cảnh Tu gọi. “Giám đốc tiểu Cận, lâu lắm rồi cậu
không đến đây đó.” “Chiều hôm nay sẽ đến.” Cận Du Bạch
nhanh chóng trả lời. “Nhất định phải tới đó, không được
đổi ý đâu, các anh em đã tìm cho cậu một cô gái rất xinh đẹp đó nha.” Cận Du Bạch cười nói: “Vậy nhất định
phải tới rồi.” “Được, vậy hẹn chỗ cũ, không gặp
không về.” Phó Cảnh Tu nói xong thì cúp điện thoại. Nghe thấy trong phòng không còn động
tĩnh gì, Tô Nhan Chi lập tức trở lại hành lang đứng. Cận Du Bạch vừa ra khỏi
nhà liền nhìn thấy Tô Nhan Chi đang căng thẳng đứng đó. “Cô Tô đây là ……” Cận Du Bạch cười
khẽ một tiếng rồi hỏi. “Tôi …….” Tô Nhan Chi nhìn Tiểu
Bạch, nói: “Tôi tới dắt chó đi dạo.” Cận Du Bạch cau mày, làm gì mà lén
lén lút lút như vậy chứ. “Hắc hắc hắc.” Cận Du Bạch cười:
“Tâm trạng cô Tô tốt thật.” Tô Nhan Chi xua tay: “Không, không.
Chẳng qua là tôi không có việc gì để làm thôi.” “Chiều nay cô Tô không có việc gì
sao?” Cận Du Bạch hỏi. Tô Nhan Chi mím môi, thật sự không
đoán được suy nghĩ của người này, anh ta có việc gì cũng đừng làm mình chậm trễ
việc lớn chứ. “Tôi không có việc gì, anh có việc
gì không?” Tô Nhan Chi hỏi, tìm cách để biết được thông tin từ lời nói của Cận
Du Bạch. “Chiều hôm nay tôi có chút việc.
Không phải Tiểu Bạch với Chỉ Chỉ thường xuyên gặp nhau sao? Hơn nữa chiều nay
Chỉ Chỉ ăn hơi nhiều. Có thể làm phiền cô Tô chơi với nó chút được không?” Cận Du Bạch cười, anh đã thấy vẻ mặt
kinh ngạc của cô. “À cái đó….. tất nhiên là có thể.”
Tô Nhan Chi cố gắng rặn ra một nụ cười, đúng là tự mình đào hố chôn mình. “Vậy làm phiền cô Tô rồi.” Cận Du
Bạch nói, đi vào phòng dẫn Chỉ Chỉ ra đưa cho Tô Nhan Chi. Cận Du Bạch bước đi tự nhiên. Tay
trái Tô Nhan Chi dắt một chú chó, tay phải một chú chó. Tô Nhan Chi nhìn Tiểu
Bạch rồi lại nhìn Chỉ Chỉ, thở dài một hơi.