Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 162: Cùng nhau.
Thời Nhạc trợn mắt há mồm nhìn mẹ Đóa Đóa đang chỉ trích mình, cậu cảm thấy mình thật oan uổng.

Mọi người nhìn cái nồi kia mà xem, cái nồi vừa tròn vừa đen ập lên đầu tôi.

(*) Nồi: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ tội, lỗi. Nồi của tôi: lỗi của tôi. Cõng nồi: nhận tội (phần lớn là mang tội thay người khác). Ném nồi: đổ lỗi cho người khác. Câu trên ý chỉ tự nhiên Thời Nhạc bị đổ tội lên đầu, mà đây còn là tội nặng nữa chứ.

Đối diện với mẹ Đóa Đóa đang bừng bừng tức giận như thế, Thời Nhạc không hé răng chỉ có điều bàn tay đang kéo ống tay áo Bạc Văn Thời càng kéo chặt thêm một chút.

Bạc Văn Thời nhíu mày, không vui nhìn Lan Triển: “Ông Lan chắc hẳn cũng đã biết trước đây Nhạc Nhạc và Đóa Đóa chưa từng quen biết.”

“Cậu ta muốn tống tiền!” Mẹ Đóa Đóa tựa như phát bệnh thần kinh nắm lấy tấm lót sô pha, nhìn chằm chằm Thời Nhạc bằng ánh mắt đề phòng: “Tôi biết thừa cái thể loại kịch bản này rồi, cậu muốn nói bệnh tình của Đóa Đóa nghiêm trọng hơn, sau đó lại đòi tiền chúng tôi…”

“Bà Lan.”

Bạc Văn Thời lạnh lùng ngắt lời mẹ Đóa Đóa, sự lạnh lùng trong mắt khiến cơn điên sục sôi của mẹ Đóa Đóa cũng ngừng lại trong chớp mắt.

“Bà cảm thấy Bạc Văn Thời tôi sẽ thiếu tiền sao?”

Mẹ Đóa Đóa run run môi, dưới ánh mắt lạnh băng của Bạc Văn Thời thật sự không nói ra được hai chữ ‘thiếu tiền’.

Ngay cả một người quý phu nhân toàn thời gian hai tai không nghe ngóng chuyện kinh doanh như bà ta, nhưng không phải bà ta chưa từng nghe Lan Triển nói về giá trị con người của Bạc Văn Thời.

Nói về tài lực, nhà họ Lan căn bản không thể so sánh với Bạc Văn Thời.

Mẹ Đóa Đóa vốn còn hung hổ dọa người nhìn Thời Nhạc, rồi lại thấy Bạc Văn Thời che chở cậu như thế nào, hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt bà.

Thời Nhạc: “?”

Thời Nhạc hoảng hốt, cậu cậu cậu không có làm gì hết mà!

Vừa rồi mẹ Đóa Đóa hung dữ với cậu, cậu cũng chưa hề phản bác lại câu nào, tuy vừa rồi Bạc Văn Thời có mở miệng nhưng cũng đâu có hung dữ bao nhiêu đâu.

Sao lại…

Cuối cùng khóc dữ dội nhất cũng là cái người hung nhất kia nha.

“Đứa bé đó chính là Đóa Đóa của tôi, nếu nó là giả, cậu có phải sẽ mang nó đi luôn hay không?”

Mẹ Đóa Đóa chảy nước mắt, khóc như đứt từng khúc ruột, “Tôi không cho phép ai cướp Đóa Đóa đi.”

Thời Nhạc bị trí tưởng tượng phong phú của mẹ Đóa Đóa dọa cho sợ hãi.

Cậu đứng lên, cầm khăn giấy đến trước mặt mẹ Đóa Đóa, lau nước mắt cho bà, “Bà, bà đừng khóc nữa. Còn khóc nữa thì sẽ xấu lắm, tôi không cướp Đóa Đóa của bà, tôi chỉ muốn tìm Đóa Đóa về thôi mà.”

Mẹ Đóa Đóa vẫn không nhúc nhích, ngẩng mặt cứ thế để Thời Nhạc cẩn thận lau nước mắt cho bà.

Thật ra Thời Nhạc rất hiểu vì sao mẹ Đóa Đóa lại mất bình tĩnh như vậy, nếu đặt vào vị trí đó và suy nghĩ một chút, nếu cậu chỉ có một đứa con gái là Đóa Đóa, sau khi tưởng tượng có người muốn hãm hại Đóa Đóa, có lẽ cậu cũng sẽ hủy luôn đầu của đối phương.

“Đừng khóc, bà đừng khóc nữa mà.”

Sau khi Thời Nhạc dùng hết mấy tờ khăn giấy, cuối cùng cũng lau hết nước mắt của mẹ Đóa Đóa.

Cậu nhẹ thở ra như trút được gánh nặng, còn âm thầm thề trong lòng, nếu sau này còn có lời gì kích thích, nhất định sẽ không nói thẳng như vậy với mẹ Đóa Đóa.

Nếu không, bà ấy lại hung dữ mắng cậu, hung dữ xong lại khóc, Thời Nhạc cảm thấy não mình sẽ đau tới mức phát nổ mất.

“Dì.” Thời Nhạc chọn một xưng hô gần gũi để gọi bà, “Về chuyện của Đóa Đóa, nếu dì đã nói cho con, vậy giờ dì có thể đi nghỉ ngơi một chút được rồi.”

“Bằng không khi Đóa Đóa tỉnh lại nhìn thấy dì tiều tụy thế này, nhất định sẽ đau lòng.”

Sau khi mẹ Đóa Đóa khóc xong rồi, thấy tâm trạng được giải tỏa không ít, cả người cũng bình tĩnh lại.

Bà lau khóe mắt, nắm lấy tay Thời Nhạc, chủ động nhận sai, “Lúc nãy tôi không nên nói cậu như thế, là do tôi không khống chế được.”

Bà nói xong thì chủ động cung cấp thông tin cho Thời Nhạc, “Lúc đầu khi Đóa Đóa có sự khác thường chính là tôi là người phát hiện ra trước. Con bé cứ lẩm bầm lầu bầu một mình, hỏi nó nói chuyện với ai, nó nói là nói chuyện với chị.”

“Nhà chúng tôi ngoại trừ nó ra thì không có đứa trẻ nào khác, cũng không có chị gái nào cả.”

“Ban đêm con bé không ngủ được, mở to mắt ngồi trên giường. Tôi hỏi nó sao không ngủ, nó nói búp bê đều không ngủ.”

Mẹ Đóa Đóa chọn những chuyện mà mình nhớ được, từng việc từng việc mà nói với Thời Nhạc.

Nói xong câu cuối cùng rồi thì không còn nói gì nữa, Thời Nhạc nắm lấy tay bà, nhân cơ hội đó bắt mạch cho bà.

Mạch đập quá không đều, nhìn qua là do những ngày gần đây đã phải chống chọi đến mức cạn kiệt tinh thần và sức lực.

“Dì.”

Thời Nhạc đi pha cho bà ly thuốc, “Chuyện của Đóa Đóa cứ để con lo cho, dì uống cái này đi, có thể an thần.”

Mẹ Đóa Đóa cũng không thèm hỏi trong ly là thuốc gì cứ thế uống cạn.

Sau khi uống chưa được vài phút, bà xoa xoa trán, giọng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng.

“Lan Triển, sao em thấy hơi mệt?”

Lan Triển biết đây chắc chắn là công lao của Thời Nhạc, ông ta gật đầu với cậu, nâng mẹ Đóa Đóa dậy, đưa bà trở về phòng ngủ để bà tiếp tục nghỉ ngơi.

Vừa rồi sau khi nhận được mệnh lệnh của Lan Triển thì người hầu trong nhà đã huy động toàn bộ đi tìm búp bê, nhưng nhà họ Lan quá lớn, muốn tìm một con búp bê không dễ dàng gì.

Thời Nhạc rất kiên nhẫn, vẫn ngồi trên sô pha chờ bọn họ đi tìm.

Lan Triển thấy tốn thời gian của bọn họ như thế thì hơi ngại ngùng. Đặc biệt là để một người bận rộn như Bạc Văn Thời ở đây chờ, ông càng cảm thấy không được tốt lắm.

Lan Triển cho người đi lấy laptop, “Đây là máy tính mới còn chưa bóc tem, cậu có thể dùng để xử lý một vài công việc đơn giản.”

Ví dụ như những việc bình thường không chứa bí mật thương nghiệp chẳng hạn.

Bạc Văn Thời liếc nhìn máy tính, nhàn nhạt nói “Trên xe của tôi có, giờ chưa cần lắm.”

Thấy hắn tình nguyện ngồi không chờ, Lan Triển cũng không nói thêm gì nữa.

Thật ra thì Bạc Văn Thời cũng không hẳn là ngồi chờ không, hắn đang rũ mắt nghịch tay của Thời Nhạc.

Một đôi tay của Thời Nhạc bị hắn nắn bóp đủ kiểu, cậu đã sớm muốn nổi giận. Nhưng giờ ở đây có nhiều người, không thể nổi giận được!

Trước mặt người ngoài, cậu phải để lại mặt mũi cho ông xã.

Ngay khi Bạc Văn Thời nắn tay Thời Nhạc chơi đến mức cậu sắp nhịn hết nổi nữa thì quản gia thở hổn hển chạy đến.

“Lão gia, tìm được búp bê của tiểu thư rồi.”

Ánh mắt Lan Triển sáng lên, đứng bật dậy, “Ở đâu?!”

Vẻ mặt của quản gia hơi khó xử, ông ta dẫn Lan Triển và Thời Nhạc bọn họ đi xem nơi tìm được búp bê.

Không, nói đúng ra là một trong những bộ phận cơ thể của búp bê.

Thời Nhạc nhận lấy cánh tay búp bê mà quản gia đưa qua, khuôn mặt tròn tròn của cậu cũng nhíu cả lại.

“Ai mà thiếu đạo đức như vậy không biết nữa.” Thời Nhạc nhìn cánh tay trong tay, bất mãn nói.

Ngoài cánh tay, không lâu sau lục tục lại có người hầu mang các bộ phận của búp bê tới.

Hai cái đùi, hai cánh tay, eo…

“Không có đầu, ngực cũng thiếu một góc.”

Thời Nhạc mang tất cả các bộ phận ghép lại, lúc này búp bê còn thiếu một góc ngực và còn chưa có đầu.

“Lão gia, chúng tôi đã tìm hết mọi nơi rồi, chỉ có thể tìm được bấy nhiêu đó.”

Lan Triển cau mày, “Tìm nữa đi, hôm nay phải…”

“Thôi, tìm được bấy nhiêu cũng đủ rồi. Có thể dùng những thứ này để tìm ra vị trí của đầu và ngực.”

Lan Triển: “?”

Lan Triển kinh ngạc, ông cảm thấy hình như mình vừa nghe được cái gì đó ngoài sức tưởng tượng thì phải.

“Lan tiên sinh, nhà ông có phòng cho khách không? Đêm nay tôi và Bạc Văn Thời phải ở lại đây.”

“Có có có.”

Diện tích nhà họ Lan rộng lớn, sao có thế ngay cả căn phòng cho khách cũng không có được. Lan Triển thấy bọn họ muốn ở lại, trong lòng cũng an tâm một chút.

Trước khi ở lại trong này, Bạc Văn Thời đưa Thời Nhạc trở về nhà một chuyến. Hai người ở nhà rửa mặt, sau đó thay quần áo xong rồi mới quay lại.

Trên đường.

Cả người Thời Nhạc lười biếng dựa vào trong lòng hắn, còn cảm khái một câu: “Nuôi con đúng là vất vả thật đó nha.”

Thấy ba mẹ Đóa Đóa nhọc lòng vì Đóa Đóa mà trở thành dáng vẻ kia, Thời Nhạc chợt nhớ đến ba và cha của mình.

Là một loại cảm giác rất nhớ rất nhớ ý.

Cậu tính xem phải một chốc lát nữa mới có thể tới nhà họ Lan, nghĩ đi nghĩ lại vẫn ngồi thẳng người dậy từ trong lòng Bạc Văn Thời.

Vài phút sau.

Thời Nhạc giơ di động, nhìn trong nhóm một nhà ba người tương thân tương ái, Thời Hạ xuất hiện trong nhóm video, cậu phóng đại vòng khung hình của Thời Hạ lên.

“Ba ơi.”

Thời Nhạc nhìn khuôn mặt quen thuộc của Thời Hạ, hít hít mũi, tự nhiên thấy tủi thân, “Con nhớ ba lắm.”

Sao Thời Hạ lại không nhớ nhóc con bảo bối của mình chứ, nhóc con của y sống mười tám năm dưới mí mắt, giờ xuống núi cũng đã rất lâu rồi chưa trở về.

Có rất nhiều lần thiếu chút nữa y không nhịn được muốn tự mình xuống núi. Nhưng mỗi lần đều là bị La Lễ dụ dỗ ngăn cản mà thôi.

“Nhạc Nhạc, để mặt vào sát một chút, ba xem thử có gầy đi không nào.”

Thời Nhạc ngoan ngoãn thò mặt về phía trước một chút, để khuôn mặt tròn trĩnh của mình lấp đầy màn hình.

Thời Hạ tỉ mỉ nhìn hồi lâu, xem xong rồi, dưới ánh mắt chờ mong của Thời Nhạc cũng thật sự không cách nào che đậy lương tâm để nói nhóc béo nhà mình gầy.

“Khụ.”

Thời Hạ đưa tay để lên môi, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Ba thấy da con trắng hơn trước, chắc là ngồi văn phòng nhiều hả.”

Đôi mắt Thời Nhạc sáng lấp lánh: “Ba ơi, con gầy không?”

Thời Hạ: “……….”

Thời Hạ uyển chuyển nói, “Không nhìn rõ, chắc là màn hình này không được tốt lắm.”

Thời Nhạc: “?”

Thời Nhạc cứ cảm thấy những lời này là lạ ở chỗ nào ấy.

Bạc Văn Thời ở bên cạnh nghe hai người họ trò chuyện, đáy mắt cũng hiện lên ý cười.

Nhóc ngốc của hắn đúng là ngốc đến đáng yêu.

Thời Hạ sợ cậu vẫn còn tiếp tục truy hỏi tới cùng nên cố ý hỏi vài chuyện khác.

“Đúng rồi.”

Thời Nhạc nhìn chỉ có ba ở giao diện video, nghi hoặc hỏi: “Cha con đâu?”

Gia đình họ trò chuyện video trong nhóm, cái người cha rêu rao như con khổng tước kia không thể nào vắng mặt nha.

“Cha con đang bận.”

Thời Hạ nói, “Sao vậy, nhớ cha hả?”

Thời Nhạc nhìn thấy không có cha ở đây, hơi gật gật chút xíu, thừa nhận “Nhớ.”

Nói đến cũng kỳ lạ.

Cậu và cha cậu trước 18 tuổi chưa từng gặp mặt, mãi đến tận năm 18 tuổi mới gặp. Nhưng càng tiếp xúc với cha, cậu càng cảm thấy thân thuộc, thật giống như, tựa như cậu đã làm nhóc con của cha từ rất lâu rất lâu rồi vậy.

Bên kia video, Thời Hạ cố ý ghi lại đoạn video này của Thời Nhạc, chuẩn bị chút nữa cho La Lễ xem.

Nếu La Lễ nhìn thấy, không cần phải nói, hắn có thể vui vẻ đến mấy ngày.

Hai cha con nói chuyện hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy sắp đến nhà họ Lan, Thời Nhạc ‘chụt’ với không khí hôn Thời Hạ một cái rồi mới cúp điện thoại.

Bên này cậu vừa mới cúp máy chưa được mấy phút, trong nhóm Wechat, La Lễ lại online.

La Lễ: “Mọi người vừa nãy gọi video hả?”

La Lễ: “@Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa, nhóc con, tìm cha hả?”

La Lễ: “@Thời Hạ, bé cưng, sao chẳng ai để ý đến anh vậy?”

La Lễ: “Mọi người đâu hết rồi?”

La Lễ đến muộn một bước ở trong nhóm @ cả buổi mà không có ai phản ứng lại.

Thời Hạ vừa lúc ra ngoài lấy chút đồ, còn Thời Nhạc đã đút điện thoại vào túi, tay trong tay cùng Bạc Văn Thời đi vào nhà họ Lan.

Ông cha già góa bụa La Lễ: “………”

Được thôi, tôi biết mà, tôi chính là kẻ hèn mọn nhất trong cái nhà này.

“Bạc Văn Thời, đêm nay anh cứ ở trong phòng khách mà ngủ ngon đi nha.”

Thời Nhạc nhỏ giọng dặn dò Bạc Văn Thời, “Nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng không được ra.”

Cậu phải tìm ra đầu búp bê, cùng với góc ngực bị thiếu kia, hai thứ này nghe đã biết là không dễ tìm.

Lúc Bạc Văn Thời đến đã mang theo máy tính tới.

Hắn thản nhiên nói, “Không muốn ngủ, đêm nay anh sẽ xử lý một số công việc, em cứ làm chuyện của em là được.”

Thời Nhạc không tán thành, “Thức đêm không tốt, anh phải ngủ ngon, thế thì mới đẹp mãi được.”

Bạc Văn Thời liếc cậu, “Em không ngủ với anh, anh không ngủ được.”
Chương kế tiếp