Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 24: Mãnh 1 (*).
Mãnh 1: Mấy anh công cao to mạnh mẽ =))

Lúc này đôi mắt thâm thúy lạnh lùng kia của Bạc Văn Thời đang nhìn thẳng vào cậu.

Câu có muốn làm hay không đó dường như có tiếng vang cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thời Nhạc.

Một lúc lâu sau.

Tay Thời Nhạc vô thức nắm chặt lấy cánh tay của hắn, lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh, anh trực tiếp sao như vậy?”

Rõ ràng lúc trước hôn cũng không cho hôn.

Sờ tay nhỏ còn phải cố gắng tìm cơ hội mới có thể thực hiện được.

Bây giờ……

Bây giờ vượt qua nhiều bước đi như vậy, trực tiếp lên pháo đài khiến cho Thời Nhạc có chút choáng váng.

“Ừ.”

Bạc Văn Thời thấy phản ứng này của cậu thì tự cảm thấy mình đã dọa sợ cậu.

“Cứ trực tiếp như vậy.”

Vừa nói, hắn vừa đưa mặt lại gần, cố tình gia tăng cảm giác áp bách cho cậu.

“Muốn làm không?” Hắn lại hỏi.

Thời Nhạc nắm lấy cánh tay hắn càng nặng nề hơn. Cặp mắt tròn xoe như quả nho đen kia đang nhìn hắn chằm chằm ——

Ngay khi Bạc Văn Thời cho rằng cậu sẽ lúng túng thì đột nhiên cậu lại bật ra một từ dứt khoát: “Muốn!”

Thời Nhạc đã đọc một rương 18+ nên cũng không dễ bị dọa lui như vậy được.

Cậu nhìn gương mặt tuấn tú này của Bạc Văn Thời, vẻ mặt xuất hiện sự can đảm đột nhiên đỏ bừng tràn đầy hưng phấn.

Bạc Văn Thời: “?”

Đáy mắt Bạc Văn Thời trầm xuống.

Nhóc nhát gan này không đúng lắm.

Thời Nhạc nói muốn xong, cũng rất nghiêm túc, trực tiếp xoay người ngồi lên người hắn giống như một tên ác bá.

“Chúng ta bắt đầu đi!”

Cậu hít sâu một hơi, lặng lẽ nói ở trong lòng, ba ơi, hôm nay nhãi con của ba sẽ phải hoàn toàn trưởng thành.

Qua đêm này, cậu sẽ là một người đàn ông trưởng thành thực sự!

Thời Nhạc chuẩn bị làm một người đàn ông thực sự, dũng cảm vươn tay đi lột quần áo của Bạc Văn Thời.

Cậu đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao sớm muộn gì Bạc Văn Thời cũng phải bị cậu ngủ, vậy ngủ sớm một giấc, cũng không có gì to tát.

“Từ từ.”

Bạc Văn Thời chợt bắt lấy móng vuốt đang làm loạn của cậu, rất bình tĩnh đè cậu xuống, không cho cậu có cơ hội cử động thêm nữa.

Mọi thứ dường như nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn chỉ có thể nhanh chóng nghĩ ra phương pháp đối phó mới trong đầu.

Sau một lúc lâu.

Trong ánh mắt hưng phấn nóng lòng muốn thử của Thời Nhạc, Bạc Văn Thời lại ném ra một quả bom.

“Nếu muốn làm với tôi như vậy, tôi sợ là không thỏa mãn được cậu.”

Hắn cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi không được.”

Thời Nhạc ngẩn ra.

Cái gì?

Tôi đã ngồi lên người anh rồi mà anh lại nói với tôi là anh không được!

Thời Nhạc nhìn cơ bụng rắn chắc của hắn, còn có dáng người không thua kém người mẫu nam này, không chịu tin.

“Anh lừa tôi!”

Cậu sắc bén nói: “Anh chỉ muốn đổi ý, không muốn làm với tôi nữa.”

Bạc Văn Thời thấy dáng vẻ đột nhiên khôn khéo của cậu thì có chút ngoài ý muốn.

Quả dưa ngốc hiếm khi thông minh như vậy.

Nhưng thông minh cũng vô dụng.

Giọng nói của Bạc Văn Thời vững vàng, nghe qua hoàn toàn không giống nói dối, ánh mắt của hắn dừng lại trên xe lăn bên cạnh giường, đáy mắt cũng vừa vặn xẹt qua chút cô đơn.

“Cậu đã quên rồi sao? Tôi vẫn còn ngồi xe lăn. Một người chân đã bị phế, còn làm kiểu gì được?”

Thời Nhạc thấy hắn cô đơn như vậy, trái tim lập tức bị đâm trúng.

Cậu rút tay ra khỏi lòng bàn tay Bạc Văn Thời, an ủi vỗ vỗ hắn, nhạt nhẽo dỗ hắn: “Anh đừng khổ sở mà, cho dù anh ngồi xe lăn thì anh cũng là người tốt nhất trong lòng tôi!”

Bạc Văn Thời không nói lời nào, vẻ mặt lặng im, nhìn qua càng thêm rơi vào đau thương.

Thời Nhạc thấy dáng vẻ này của hắn, làm sao còn để ý được cái khác.

Cậu bò xuống từ trên người Bạc Văn Thời, ngồi vào bên cạnh hắn, cúi đầu đối diện với hắn.

“Bạc Văn Thời.”

Cậu nhỏ giọng nói: “Tôi không chê anh.”

Bạc Văn Thời dừng một chút, vẫn không nghĩ ra nên trả lời câu nói này như thế nào, chẳng lẽ hắn phải nói cảm ơn sao.

Cảm ơn cậu không chê tôi?

Thời Nhạc đã chuẩn bị tâm lý xong, đột nhiên lại rơi vào khoảng không, khuôn mặt cậu nhăn lại, ánh mắt dừng lại ở nửa người dưới của Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời quyết đoán kéo chăn lên.

Thời Nhạc tiếc nuối thu hồi ánh mắt, cậu còn có chút không cam lòng, vì thế tiến đến bên tai Bạc Văn Thời, dùng âm thanh thấp hơn nói với hắn: “Bạc Văn Thời, tôi có thể vì anh mà biến thành mãnh 1!”

Bạc Văn Thời: “?”

Cậu lặp lại một lần nữa, 1 gì?

Thời Nhạc nói, còn rất tự tin khi bản thân muốn làm mãnh 1.

Cậu nằm xuống một lần nữa, ôm lấy cánh tay của Bạc Văn Thời, cam đoan với hắn: "Anh chờ tôi nhé, sau này ngày nào tôi cũng sẽ uống sữa, còn sẽ cố gắng rèn luyện, chắc chắn có thể trở thành mãnh 1, đến lúc đó tôi ——"

Lời nói còn chưa nói xong, Bạc Văn Thời đã bịt kín miệng cậu lại.

“Câm miệng.”

Bạc Văn Thời không muốn nghe cậu nói về mãnh 1 gì đó nữa, càng nghe càng thấy bực mình.

Với thân hình nhỏ bé này còn muốn trở thành mãnh 1, mơ gì thế.

“Tôi buồn ngủ.”

Bạc Văn Thời nhắm mắt lại, một dáng vẻ không muốn nói chuyện nữa: "Ngủ.”

Thời Nhạc dán mặt vào trong ngực hắn, lại lẩm bẩm hai tiếng, còn có ý đồ duỗi tay xuống dưới.

Dường như là muốn xem hắn rốt cuộc có được hay không.

Mí mắt Bạc Văn Thời cũng không hề nâng lên, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cậu: “Ngoan một chút, đừng làm phiền tôi.”

Hai người ở rất gần nhau.

Khi Bạc Văn Thời nói chuyện hô hấp đều lọt vào tai rõ ràng, Thời Nhạc ngửa mặt lên, dùng cái trán cọ cọ cằm của hắn, ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người đối phương, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Lúc rời giường, Thời Nhạc mơ mơ màng màng lăn mấy cái trên giường.

Chờ sau khi cậu chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng của Bạc Văn Thời.

“Bạc Văn Thời.”

Cậu ngáp một cái, mắt nửa mở nửa đóng gọi.

Bạc Văn Thời nghe thấy âm thanh, đẩy xe lăn tiến vào: “Tỉnh rồi?”

"Đứng lên rửa mặt, chúng ta trở về."

“À.”

Thời Nhạc chậm chạp gật đầu, giống như một con ốc sên di chuyển xuống giường từng chút một, lại như mộng du tiến vào trong phòng vệ sinh.

Sau khi rửa mặt.

Cuối cùng Thời Nhạc cũng lấy lại tinh thần.

Cậu cầm điện thoại lên, muốn xem Thời Hạ có gọi điện thoại cho cậu hay không.

Màn hình sáng lên, có một tin nhắn đang treo lơ lửng trong cửa sổ.

“Gần đây chúng ta không ở nhà, nhãi con, con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, thỉnh thoảng đừng quên nghĩ đến cha nhiều hơn.”

Thời Nhạc: “?”

Thời Nhạc nhìn dãy số xa lạ này, không nhận ra là ai gửi nên liền bị kích thích trả lời ngay lập tức: “Tôi mới là cha cậu!”

Bây giờ tin nhắn quấy rầy càng ngày càng càn rỡ.

Dám bảo cậu nhận cha ——

“Ủa, không đúng.”

Thời Nhạc dụi dụi mắt, nhìn lại nội dung tin nhắn này.

Hình như đây không phải là tin nhắn quấy rầy, dãy số xa lạ này, còn có phong cách mà tin nhắn này thể hiện, dường như rất giống với người cha nào đó của cậu.

Hừ, là cha cũ.

Thời Nhạc trách móc thầm nghĩ, bây giờ cậu không có cha.

Thời Nhạc quyết đoán cho dãy số này vào danh sách đen rồi đi vài bước đến trước mặt Bạc Văn Thời.

“Chúng ta trở về đi.”

Địa phủ còn có rất nhiều công việc phải làm, bây giờ không tìm được cha về, cậu phải nhanh chóng đi làm đúng giờ.

Sắp đến giữa trưa, Thời Nhạc trở về biệt thự với Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời đang nói chuyện với cảnh sát.

Thời Nhạc ngồi bên cạnh hắn, nghe nửa ngày cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.

Hình như là phát thông cáo, còn có lệnh điều tra gì đó.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện.

Bạc Văn Thời mở máy tính ra, thấy dư luận trên mạng nhằm vào Bạc thị mấy ngày nay đã lên men tàm tạm.

Hắn làm sáng tỏ sau khi cảnh sát đưa ra thông cáo, xác định vụ tai nạn xe cộ này là ngoài ý muốn, lại bảo luật sư viết tuyên bố, cảnh cáo nghiêm khắc những người có ý định ăn vạ kia.

Tuyên bố có cảnh báo, cũng có trấn an.

Tiền bảo hiểm của những nhân viên bị tai nạn, công ty vẫn sẽ đền bù toàn bộ như cũ.

Nhưng muốn công phu sư tử ngoạm, vậy thì sẽ bị nghi ngờ là tống tiền.

Bộ phận quan hệ công chúng của Bạc thị thuần thục tiến hành ngược gió tẩy trắng, mà Bạc Văn Thời thì tố cáo chuyện trong tay Bạc Hồng có lẽ có mạng người với cảnh sát, hơn nữa còn chụp ảnh vết máu trong phòng của hắn ta gửi cho cảnh sát.

Cảnh sát mang theo lệnh khám xét, đi lục soát nhà cũ nhà họ Bạc.

Bên trong nhà cũ đương nhiên không sạch sẽ.

Bạc Nhuy ở nơi này, muốn nuôi cô ta, sao có thể không thấy máu.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Điều tra nhà cũ xong, Bạc Hồng và Bạc Đôn Vĩnh đã mất tích đều bị cảnh sát phát lệnh truy nã.

Thật ra Bạc Đôn Vĩnh cũng không bị tra ra lão có có liên quan gì đến Bạc Hồng.

Nhưng lão lại biến mất theo Bạc Hồng.

Chạng vạng tối.

Thời Nhạc mặc trang phục Vô Thường vừa mới phơi khô xong, nắm chặt sợi xích sắt, trên đầu còn đội mũ.

Cậu không quá vui vẻ lải nhải nói với Bạc Văn Thời: “Hôm nay tôi phải tăng ca.”

Bởi vì tối qua trốn việc.

Lúc này Bạc Văn Thời lại nhận lấy lá bùa mà cậu đưa cho, gật đầu: “Đi đi.”

Đúng lúc, hắn cũng đang bận.

Thời Nhạc cau mày, tinh thần sa sút nói: “Tôi không muốn đi làm lắm.”

Bạc Văn Thời liếc nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Không ai muốn đi làm cả.”

Nhưng nếu không đi làm, không làm việc, vậy những thứ mình muốn như là tiền tài, lợi ích, cho dù có được thì cũng rất khó nắm chắc được chúng.

Bạc Văn Thời đã quen nắm mọi thứ trong tay, cho nên từ trước đến nay hắn chưa bao giờ lơ là kế hoạch kinh doanh của mình.

Phạm Vô Cứu chờ Thời Nhạc ở bên ngoài biệt thự.

Đợi một lúc lâu, thấy cậu lề mà lề mề không muốn đi, Phạm Vô Cứu trực tiếp nhắc nhở: “Đại nhân, nếu như ngài còn không đi vậy thì đêm nay cũng chỉ có thể để ngài đi câu hồn một mình.”

Vừa nói xong những lời này thì Thời Nhạc đã nắm chặt xích sắt vắt chân lên cổ chạy về phía y.

Nhìn ra được.

Cậu rất sợ đi câu hồn một mình.

“Đại nhân, hôm nay ngài phải câu hai hồn."

Phạm Vô Cứu lật xem sổ Sinh Tử, nói cho cậu biết: “Ở tầng một của tiểu khu Hồng Tinh phố Văn Hóa, có một ông cụ sống thọ và chết tại nhà, chúng ta phải dẫn ông ấy về Địa phủ.”

Thời Nhạc: “Ừ!”

Thường thì kiểu cụ ông sống đến độ tuổi này lúc ra đi đều rất thanh thản.

Thời Nhạc không sợ loại quỷ này.

Rất nhanh hai người đã bay đến mục tiêu, nhưng còn chưa đi đến phòng của ông cụ kia thì Thời Nhạc đã tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ quen thuộc.

Thân hình rất giống Bạc Nhuy.

Từng xem ảnh chụp, lại nghe Tô Chu miêu tả với mình rất nhiều lần, Thời Nhạc cảm thấy cậu không nhìn lầm.

“Phạm đại ca, anh cứ đi câu hồn đúng hạn đi, đừng đợi đến lúc hồn phách của ông cụ tự mình bay ra, nếu đi lạc sẽ không tốt."

Cậu dặn dò xong, nói: “Hình như tôi nhìn thấy Bạc Nhuy, chúng ta chia nhau ra hành động.”

Phạm Vô Cứu do dự một chút.

Y nhìn Thời Nhạc, nghĩ đến dáng vẻ thu nhập thi quỷ lưu loát của cậu lần trước, lại buông lòng xuống.

“Được, đại nhân ngài chú ý an toàn.”

Thời Nhạc gật đầu, vội vàng chạy đi đuổi theo Bạc Nhuy.

Thật không dễ dàng mà!

Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tên biến thái nhỏ này.

Thời Nhạc nắm chặt xích sắt, vừa đuổi theo, vừa nghĩ đến khi bắt cô ta về thì nên phán tội như thế nào.

Thôi Phán Quan còn chưa điều tra ra được kiếp trước của cô ta.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Thời Nhạc biết rất rõ, tuyệt đối không thể để tên biến thái nhỏ này ở trên đời nữa.

Dựa vào những chuyện mà cô ta đã làm, cô ta sẽ không thể thoát được hình phạt mười tám tầng địa ngục.

Chịu hình phạt xong, cuối cùng Bạc Nhuy còn phải đối mặt với hồn phi phách tán.

Không lâu sau.

Thời Nhạc đuổi đến một khu rừng hoang vắng gần ngoài thành.

Cái bóng trắng nho nhỏ kia rốt cuộc cũng dừng lại ở chỗ này.

“Bạc Nhuy!”

Thời Nhạc hung dữ nói với cô: “Mau theo tôi trở về Địa phủ!”

Đưa Bạc Nhuy đi chịu phạt xong cậu sẽ có thể hoàn thành ước định với Bạc Văn Thời.

Tụi cậu đã nói, nếu bắt được Bạc Nhuy, Thời Nhạc sẽ có thể đổi một nụ hôn của Bạc Văn Thời.

Một nụ hôn quang minh chính đại.

Thời Nhạc sớm đã hạ quyết tâm, lúc đến lượt cậu hôn, cậu chắc chắn phải hôn khuôn mặt tuấn tú của Bạc Văn Thời đến tróc da!

Tốt nhất còn phải hôn đến khi Bạc Văn Thời bật khóc, để cho hắn nhìn xem mình cũng rất có tư cách làm mãnh 1.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Tôi là mãnh 1.

App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp