Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 79: Hack
Bầu không khí vốn còn có chút ái muội bị Thời Nhạc gặm loạn một lúc đã mạnh mẽ làm rối loạn tất cả.

Bạc Văn Thời không thể nhịn được nữa, cưỡng chế đẩy cậu nhóc giống như chó con này sang bên cạnh.

“Được rồi.”

Hắn chặn cậu lại, thấp giọng nói: “Hôm nay hôn xong rồi, đi ngủ.”

Thời Nhạc không vui: “Tôi đã hôn xong đâu.”

Đến bây giờ môi Bạc Văn Thời vẫn còn đau, nếu cứ để bị cắn nữa, rất có thể hắn phải đi bôi thuốc.

Cho nên không thể nào hôn tiếp nữa.

“Nghe lời.”

Hắn ấn khuôn mặt nhỏ của Thời Nhạc vào trong ngực mình, giọng điệu không cho phép cậu từ chối.

Thời Nhạc không hôn được người ta nên quậy loạn trong ngực hắn. Nhưng sức lực của Bạc Văn Thời lớn hơn cậu rất nhiều, cậu không quậy nổi được!

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Thời Nhạc mang theo nỗi oán niệm nồng đậm, sờ cơ bụng đi vào giấc ngủ.

Bạc Văn Thời nghe tiếng hô hấp của cậu ngày càng vững vàng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bóng đêm dần sâu.

Bạc Văn Thời ôm cậu nhóc nóng hổi mềm mại trong ngực, cảm giác quen thuộc mà La Lễ mang đến cho hắn cũng bị hắn quên đi hết.

Ngủ đến hơn 5 giờ.

Bạc Văn Thời tỉnh lại từ trong giấc mơ màu đỏ khó có thể diễn tả bằng lời.

Hắn mở mắt ra, điều chỉnh lại hô hấp.

Nhưng điều chỉnh được hô hấp rồi, phản ứng của thân thể vẫn chưa điều chỉnh được.

“Nhạc Nhạc.”

Hắn dịch sang bên cạnh, duy trì một khoảng cách với Thời Nhạc.

Còn may, sau khi ngủ say thì tư thế nào Thời Nhạc cũng làm ra được, đẩy cậu ra cậu cũng không thèm để ý, trở mình tiếp tục ngủ rất ngon lành.

Bạc Văn Thời nhìn thời gian, tiếp tục gọi cậu: “Tỉnh nào, trở về phòng ngủ của cậu đi.”

Dựa vào suy đoán của hắn đối với La Lễ, người cha này chắc chắn sẽ tới kiểm tra phòng vào buổi sáng.

Thời Nhạc đang ngủ căn bản không nghe vào tai được câu nào.

Bạc Văn Thời gọi liền mấy tiếng cũng không đánh thức được người nào đó.

Không còn cách nào.

Hắn chỉ có thể đứng dậy, nhanh chóng ôm người đi sang cách vách.

Chiếc giường bên cách vách suốt đêm không có người ngủ, khăn trải giường lành lạnh, sau khi Thời Nhạc được thả xuống theo bản năng không muốn buông đôi tay đang ôm Bạc Văn Thời ra.

“Ngoan, bỏ tay ra, tôi ngủ với cậu.” Bạc Văn Thời nói lời dỗ ngọt bên tai cậu.

Thời Nhạc đang ngủ mê hình như có chút phản ứng với câu nói này, thả tay ra thật.

Đáng tiếc...

Cậu thả tay ra, Bạc Văn Thời căn bản không ngủ cùng cậu nữa.

Đắp kín chăn cho cậu nhóc này xong, Bạc Văn Thời xoay người rời khỏi phòng.

Hai giờ sau, quả nhiên cửa cách vách vang lên tiếng bước chân.

“Bé ngoan.”

Là giọng của La Lễ: “Đã dậy chưa?”

Hắn hỏi xong, Thời Nhạc trong phòng không hề trả lời lại, đoán chừng còn đang ôm chăn ngủ.

Cửa phòng không khóa, nhưng dù sao La Lễ vẫn đề phòng người nào đó, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào trong.

Trên giường.

Tư thế ngủ của nhóc con nhà hắn rất hào phóng, giống y như lúc trước Thời Hạ chụp cho hắn xem.

La Lễ nhìn trái nhìn phải, trên giường chỉ có nhóc con nhà hắn, dưới giường cũng không có người không nên xuất hiện.

Rất tốt.

La Lễ vừa lòng đắp chăn lại đàng hoàng cho nhóc con thích đá chăn này, rời khỏi phòng cậu trong tâm trạng vui sướng.

Bạc Văn Thời vẫn đang chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Qua một lúc lâu sau hắn mới rửa mặt rồi đi ra ngoài làm cơm sáng.

La Lễ dậy sớm, thấy Bạc Văn Thời đang trong phòng bếp thì đứng dựa ở cửa nói.

“Ngày nào cậu cũng nấu cơm à?”

Bạc Văn Thời “Ừ” một tiếng, không đợi La Lễ tiếp tục hỏi, hắn đã lạnh nhạt nói: “Mấy năm trước khi tôi ở một mình đã tập thành thói quen tự nấu ăn.”

La Lễ: “…”

La Lễ nuốt xuống câu đang chuẩn bị nói.

Nếu không phải cố tình làm cho nhóc con nhà hắn, vậy chứng tỏ là còn không có tâm tư kia.

“Duy trì thói quen này khá tốt.”

La Lễ tán thưởng nói: “Nhạc Nhạc ở chỗ này đành nhờ cậu chăm sóc.”

Giọng điệu Bạc Văn Thời tùy ý nói: “Tôi cũng không chăm sóc cậu ấy quá nhiều.”

Đối với Bạc Văn Thời mà nói, hắn cũng không chăm sóc Thời Nhạc chu đáo lắm.

Nhưng nếu đổi thành một người ngoài cuộc hiểu rõ hắn, nhìn thấy hành động của hắn đối với Thời Nhạc, đoán chừng sẽ cảm thấy đôi mắt chó của mình mù mất thôi.

Cơm sáng vừa mới làm xong.

Thời Nhạc đã ngửi thấy mùi, ngồi dậy từ trên giường.

“Bạc Văn Thời!”

Cậu hô lên theo phản xạ có điều kiện.

Hô xong, Bạc Văn Thời không đến, nhưng cha cậu lại đến.

“Sao mà vừa dậy đã gọi tên người khác rồi?” La Lễ nhíu mày hỏi.

Thời Nhạc bị cha cậu làm cho khiếp sợ: “Sao ba cũng vào đây vậy?”

Cha cậu cũng có thể tùy thời vào phòng của Bạc Văn Thời sao?

La Lễ bị cậu hỏi vậy, mày càng nhíu chặt lại: “Sao ta lại không thể vào được?”

Thời Nhạc: “…”

Thời Nhạc ổn định lại tâm thái, ánh mắt quét một vòng quanh phòng.

Từ từ.

Hình như đây là phòng cậu.

Nhưng tối hôm qua không phải cậu ngủ chung với Bạc Văn Thời sao!

Thời Nhạc ôm một bụng nghi hoặc, nhưng dưới ánh mắt xem kỹ của cha mình thì cậu không nói thêm gì nữa.

“Cha, con đi rửa mặt đây, cha chọn giúp con quần áo mặc hôm nay nhá!”

Thời Nhạc bò xuống giường, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

La Lễ nhìn chằm chằm cậu vài giây, đến lúc này đôi mày đang nhíu chặt mới thả lỏng.

Hắn đi đến tủ quần áo chọn quần áo mà Thời Hạ mua, chúng đều là đồ mới, sau khi mua về Thời Hạ đã giặt qua một lần, hiện tại có thể mặc trực tiếp được luôn.

Một lát sau.

Thời Nhạc rửa mặt xong, đi ra nhìn bộ quần áo mà cha chọn cho cậu, còn rất ngầu nha.

Hai cha con cùng rời khỏi phòng đi ăn cơm, trên bàn cơm, Bạc Văn Thời cố ý hỏi: “Có cần tôi đặt vé không?”

“Không cần.”

La Lễ trả lời: “Tôi không ngồi xe.”

“Thế thì đi bằng gì?” Bạc Văn Thời thuận miệng hỏi.

La Lễ tiếp tục trả lời: “Ngồi bạch hạc.”

Bạch hạc…

Bạc Văn Thời bỗng dưng liên tưởng đến một từ, hắn hẵng giọng, qua loa nói: “Phương thức ra ngoài này thật sáng tạo.”

Bạch hạc mà La Lễ muốn ngồi là Bạch Lang vừa lúc đang ở gần đây.

Tính ra thì trước kia Bạch Lang đã từng được Thời Hạ nhặt về nuôi một lần.

Cho nên trước giờ y vẫn rất dịu ngoan đối với mình và Thời Hạ.

Nói là buổi chiều đi, nhưng La Lễ thấy nhóc con nhà mình sống ở chỗ này khá tốt, cho nên cũng không lại ở lâu, lúc giữa trưa đã kêu Bạch Lang tới, để y đưa mình về Bất Tri Sơn.

Thời Nhạc thấy La Lễ phải đi, hiếm khicó chút không nỡ.

“Cha.”

Thời Nhạc ôm chặt lấy hắn, cọ trong ngực hắn: “Cha nói với ba con một tiếng, qua một thời gian nữa con rảnh rỗi sẽ đi thăm ông ấy.”

“Được.”

La Lễ xoa nhẹ đầu của nhóc con nhà mình: “Ngoan ngoãn ở chỗ này, nếu có ai ức hiếp con thì nói với cha, cha đánh người hộ con.”

Thời Nhạc nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ câu nói này.

Chờ đến khi La Lễ rời đi, Bạc Văn Thời còn đang ở trong phòng khách nhìn thấy một bức thư.

Bên trong bức thư nhét một xấp tiền rất dày.

Ngoại trừ tiền ra thì còn có một tờ giấy.

“Đây là phí ăn ở của Nhạc Nhạc. Trước đây thằng bé khá ngang bướng, bây giờ đã sửa lại rất nhiều. Nhưng nếu nó vẫn gây phiền phức cho cậu thì có thể trực tiếp nói với tôi, không cần động đến nó, thằng nhóc này yếu ớt lắm, không chịu nổi việc bị bắt nạt đâu.”

Trên tờ giấy còn ghi phương thức liên hệ của La Lễ.

Bạc Văn Thời nhận lấy tiền, nghĩ đến người đàn ông bừa bãi kia, đáy mắt thâm trầm.

Không nói những thứ khác.

Chỉ riêng tình cảm mà hai người cha của Thời Nhạc dành cho cậu thì thật đúng là không có gì để bắt bẻ.

Ngoại trừ phí ăn ở trong phòng khách thì trong túi Thời Nhạc cũng bị nhét tiền.

Có điều tiền trong túi cậu không nhiều như trong phòng khách.

Tầm mười tờ tiền màu hồng, thậm chí còn kèm thêm chút tiền lẻ đều được cuộn lại cẩn thật đặt trong túi cậu.

Lúc nhìn thấy đống tiền này, Thời Nhạc đang làm việc ở Địa phủ với Lục An.

Cậu không hề nghĩ ngợi, lập tức gửi tin nhắn cho La Lễ:

“Cha, người để lại tiền cho con đấy à?”

“Đúng vậy.”

La Lễ trả lời khá nhanh: “Ta thấy chỗ mấy đứa mua thứ gì cũng đắt đỏ.”

Vị trí thành phố nơi Thời Nhạc ở là thành phố phát đạt bậc nhất, không khó để tưởng tượng ra trình độ giá thành cao đến mức nào.

Thời Nhạc nhìn đống tiền có lẻ có chẵn này, không nhịn được nghi ngờ nói: “Cha, có phải người cho con tất cả quỹ đen của mình không đấy?”

La Lễ: “…”

La Lễ trước giờ đều chưa từng khống chế quyền tài chính trong nhà, không muốn trả lời vấn đề này lắm.

Thời Nhạc thấy hắn không trả lời lại tin nhắn, đôi mắt cong cong, xem ra mình đoán đúng rồi.

Có nhạc đệm nhỏ này, quãng thời gian làm việc sau đó của Thời Nhạc đều rất vui vẻ.

“Nhạc Nhạc.”

Lục An đưa phương án của mình cho cậu xem: “Về mảng phát sóng trực tiếp giải trí của chúng ta, tôi nghĩ cần thành lập một công ty chuyên môn.”

“Đây là tất cả những sắp xếp của công ty.”

Phương án mà Lục An lấy ra cực kì kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí còn có cả quyết toán lợi nhuận.

Thời Nhạc nhìn mà ngạc nhiên: “Cái này rất được nha! An An, sao cậu lại có thể giỏi như vậy chứ.”

Lục An ngượng ngùng cười: “Không phải tôi giỏi đâu. Là Tư Diệp làm giúp tôi.”

Hơn nữa còn phải mất cả đêm mới làm xong.

Thời Nhạc nghẹn lại.

Cơm chó đến bất ngờ không kịp đề phòng này, cậu có hơi không muốn ăn lắm.

Có cái hack từ xa mang tên Tư Diệp ở đây, Lục An triển khai công việc cực kì thuận lợi.

Thời Nhạc giao cho cậu ấy một bộ phần quyền lợi rất lớn, để khi Lục An bắt đầu làm việc cũng sẽ không bó tay bó chân.

Lúc tan tầm.

Thời Nhạc nằm liệt trên ghế, nhìn Tư Diệp đúng giờ gửi tin nhắn giục Lục An tan tầm.

Cậu thở dài một tiếng.

“Ai.”

Thật là chua xót!

Than thở xong, Thời Nhạc lấy điện thoại ra, bắt đầu viết một đoạn văn ngắn đăng lên vòng bạn bè.

“Hôm nay ăn phải thức ăn cho chó, đến khi nào tôi mới có thể rắc cơm chó cho người khác ăn đây.”

Đăng lên vòng bạn bè xong, cậu lại lên Weibo lướt dạo.

Đã mấy ngày rồi cậu không đăng trạng thái Weibo, đến bây giờ mới coi như có hứng biên soạn trạng thái.

“Bạc Văn Thời nói tôi có thể tha hồ hôn anh ấy!”

Niềm vui sướng này nhất định phải phô bày ra ngoài mới được.

Đăng Weibo xong vẫn không ai tin cậu như cũ, chỉ có Khương Ba Huyên cổ vũ, bình luận ấn like còn thuận tiện nhắn một tràng những lời nịnh hót.

Hai người tương tác vài câu với nhau ở khu bình luận rồi chuyển sang nhắn tin riêng.

“Nhạc Nhạc, cậu có rảnh không? Tôi có thể mời cậu đến chỗ tôi xem phong thủy không?”

Thời Nhạc nhìn thấy tin nhắn của cô, lập tức trả lời: “Gần đây có hơi bận, nhưng nếu muốn xem phong thủy thì vẫn có thể.”

Khương Ba Huyên đã từng mua đồ cổ ở cửa hàng của cậu, Thời Nhạc nói tặng kèm nghiệp vụ xem phong thuỷ thì chắc chắn sẽ cho.

Khương Ba Huyên thấy cậu đồng ý, lập tức gửi địa chỉ cho cậu.

Gửi địa chỉ xong, Khương Ba Huyên còn oán giận nói với cậu: “Không biết xảy ra chuyện gì, gần đây tôi cứ mơ thấy có một đứa bé đứng ở đầu giường tôi, gọi tôi là mẹ.”

“Nhưng mà ngay cả bạn trai tôi còn chưa có đây.”

Thời Nhạc sửng sốt một chút: “Giấc mơ kia của cô đã liên tục bao lâu rồi?”

“Có một khoảng thời gian, thật ra tôi cũng không biết là nằm mơ hay đã từng xảy ra ngoài đời thật nữa.”

“Cả người đứa bé kia đều bị cháy khét, bộ dáng rất đáng sợ.”

“Mỗi khi đến nửa đêm, nó sẽ ghé vào đầu giường của tôi, duỗi tay kéo tôi, một bên gọi mẹ, một bên thì muốn chui vào trong bụng tôi.”

Thời Nhạc nghe những gì cô miêu tả, cứ cảm thấy cảnh tượng có hơi rợn người.

Hơn nửa đêm, một con tiểu quỷ cháy đen không biết có phải người hay không bò lên giường gọi mẹ...

Ai mà chịu được cái này chứ!

Thời Nhạc ngẩng đầu nhìn Lục An, muốn bảo Lục An đi cùng mình.

Nhưng Lục An rất bận.

Thời Nhạc không muốn làm trễ nải đối phương xây dựng sự nghiệp, cuối cùng, cậu dùng một bữa nướng BBQ để hẹn Tô Chu.

Nếu chỗ Khương Ba Huyên thực sự có mấy thứ dơ bẩn, cái loại mà cực kì xấu ấy, thì có thể thả Tô Chu ra trực tiếp cứng đối cứng!

Ra khỏi Địa phủ, khi đến sảnh trước của cửa hàng, Tô Hồ vẫn còn chưa đi.

Có vẻ như cô đang chờ Thời Nhạc.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chà chà, cha cũng thật nghèo nha!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp