Tiểu Minh Châu

Chương 1: Vào ở Tống phủ

“Hà Tương, Hà Tương!” Liễu ma ma tức muốn hộc máu, gọi mãi mới có thể kéo Tô Khanh đang thả hồn trên mây quay về thực tại.

Nhanh chóng đứng lên khỏi gò đất, Tô Khanh vội lên tiếng, có trời mới biết nàng phải có miễn dịch lớn cỡ nào mới có thể thích ứng với cái tên bình dân như Hà Tương này.

Liễu ma ma nhíu mày nhìn nàng với vẻ không vui, ánh mắt quét qua nhìn kỹ nàng một lượt, không biết đang nghĩ đến cái gì mà ánh mắt trở nên sắc bén, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn: “Hà Tương, con luôn là người làm tốt bổn phận của bản thân nhất, ở trong thiện phòng, người mà người ta coi trọng nhất cũng là con. Con cứ làm tốt bổn phận, qua thêm vài năm nữa, con cũng có thể leo lên được vị trí bếp trưởng của thiện phòng này, nhưng nếu con cũng học theo những tiểu nhân đó, si tâm vọng tưởng, vậy nhân lúc còn sớm, con mau bỏ suy nghĩ leo trèo cây cao đi, sau này cũng đừng vào thiện phòng nữa, đỡ khiến ta nhìn thấy mà phiền lòng.”

Tô Khanh biết lời này của Liễu ma ma là để nhắc nhở nàng nên vội giải thích: “Liễu ma ma, người nói lời này đâm thẳng vào lòng con luôn rồi, người là ân nhân kéo con từ quỷ môn quan về, trong lòng con nghĩ như nào, người khác không biết, chẳng lẽ người còn có thể không biết sao? Cành cao này ai muốn leo lên thì leo đi, liên quan gì đến con chứ? Con ấy mà, chỉ muốn ở nơi này, học nấu ăn cho tốt, sau này nối bước người thôi.” Tô Khanh thầm than trong lòng, lời này cũng không phải lời thật lòng của nàng, thân là con gái thời hiện đại, từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ quan niệm tự do bình đẳng, sao nàng có thể an tâm ở địa bàn của người khác, làm nô tài mặc người ta đánh chửi, sống chết trong tay người khác? Chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định phải tự chuộc thân, rời khỏi nơi này, cho dù không tìm được cơ hội xuyên về hiện đại, nàng cũng muốn có thể sống cuộc đời của chính mình ở thời đại xa lạ này, mà không phải để người khác nắm giữ hỉ nộ ái ố của mình. 

Liễu ma ma nghe vậy, sắc mặt mới khá hơn: “Ta biết mà, đứa nhỏ như con vẫn luôn hiểu rõ. Cho dù đại thiếu gia tốt, cũng không phải người mà hạ nhân như chúng ta có thể mơ ước, hiện giờ đại thiếu gia còn được Hoàng Thượng khen ngợi, thăng quan làm tổng đốc Lưỡng Giang, nghe nói đây chính là quan chính nhị phẩm! Con không biết ở Tô Châu này có bao nhiêu tiểu thư nhà khác nhìn chằm chằm vào phủ đệ chúng ta, muốn chen vào để trở thành người bên cạnh đại thiếu gia nhà ta đâu, đến lúc đó nhất định sẽ quấy loạn vũng nước đục này lên, Con đừng có suy nghĩ muốn chen một chân vào, nếu khiến ai ngứa mắt, cục diện này sẽ trở nên như nào cũng khó nói, đến lúc đó cũng chẳng ai kéo nổi con đâu.”

“Liễu ma ma yên tâm, việc này con sẽ tránh, không chen vào vũng nước đục kia.” Lấy thân phận hiện tại của nàng, chỉ sợ ngay cả vị trí thiếp cũng không có tư cách ngồi vào, nhiều nhất chỉ có thể làm nha đầu thông phòng, Tô Khanh nghĩ, trừ khi đầu nàng bị úng nước, mới có thể muốn đến bên người đại thiếu gia. Đừng nói là nha đầu thông phòng hay thiếp, cho dù là phu nhân chính thất, cũng chưa chắc Tô Khanh đã liếc mắt một cái, không nói đến quan niệm tam thê tứ thiếp cố hữu cặn bã của nam nhân cổ đại, chỉ cần nghĩ đến người yêu đã quen nàng 10 năm ở thời không khác, khiến nàng ngày đêm tương tư không quên được, sao nàng có thể lao vào vòng tay ôm ấp của người khác?

Lúc này Liễu ma ma mới yên tâm, nhìn khuôn mặt thanh tú của Tô Khanh, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ ảm đạm, thê thảm khi cứu nàng lên từ giữa sông, không nhịn được yêu thương xoa thái dương nàng: “Đứa bé ngoan, đã nửa năm rồi, con vẫn không nhớ nổi cái gì sao?”

Chương kế tiếp