Tiểu Minh Châu

Chương 3: Vào ở Tống phủ

Lúc trước, Tống lão thái gia cũng có mấy phòng thiếp thất, nhưng Tống lão thái thái sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, trước đây ép Tống lão thái gia không dám để thiếp thất sinh con. Hiện giờ Tống lão thái gia vừa mất, Tống lão thái thái trực tiếp tống cổ mấy phòng thiếp thất kia tới thôn trang dưỡng lão, cho nên người trong phủ rất ít, nhưng cũng vì vậy, Tống phủ không có những chuyện lung tung lộn xộn như những phủ đệ khác, cũng khiến nửa năm Tô Khanh ở đây bớt lo không ít.

Đi theo Liễu ma ma tới phòng thu chi, để Vương quản gia chi chút tiền, Tô Khanh đã gọi Phúc Lộc cùng đi chợ phía tây mua đồ. Đừng nhìn Phúc Độc tuổi không lớn, tuổi mụ mới chỉ có 13 tuổi, nhưng số năm ở trong phủ không ít, không chỉ biết nói ngọt mà còn lanh lợi, biết rất rõ các ngóc ngách trong Tống phủ này, hơn nữa cậu ta còn là cháu trai ruột của  Liễu ma ma, chỉ cần có chuyện phải chạy qua chạy lại đều sẽ giao cho cậu ta làm, tới tới lui lui, Tô Khanh cũng dần quen Phúc Lộc.

Ra khỏi phủ, đến hiệu buôn, Tô Khanh cảm thấy cảnh tượng người đến người đi rộn ràng náo nhiệt giống như tập tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ. Từ trước tới nay, phủ Tô Châu luôn là nơi mưa thuận gió hoà, với triều đại cũng là nơi rừng liễu phồn hoa số một số hai, cũng khó trách người đương thời thường nói “Tài phú vùng Đông Nam, Cô Tô nặng nhất; thủy lợi Đông Nam, Cô Tô quan trọng nhất; nhân sĩ Đông Nam, Cô Tô nhiều nhất”. Tuy Tô Khanh đau lòng vì cảnh sắc phồn thịnh này đã không còn những tòa nhà cao tầng quen thuộc, nhưng cũng khó tránh khỏi bị cảnh tượng phồn hoa cổ kính như tranh vẽ này mê hoặc, thường nhìn chằm chằm khung cảnh như tranh vẽ này, cảm thấy có chút hoảng hốt.

“Hà Tương tỷ? Hà Tương tỷ?”

Tay nhỏ đen sì của Phúc Lộc quơ trước mắt nàng, Tô Khanh lấy lại bình tĩnh, quay đầu liếc cậu ta: “Lại nghịch ngợm rồi.”

Phúc Độc cười hì hì: “Hà Tương tỷ, đã ra ngoài nhiều lần như vậy rồi, tỷ còn chưa nhìn đủ phủ Tô Châu này sao? Nếu để Mai Hoa tỷ nhìn thấy, cẩn thận tỷ ấy lại nói tỷ không phóng khoáng, không có kiến thức đấy.”

Mai Hương là nha đầu nhất đẳng bên cạnh lão thái thái, mắt hạnh má đào, có vài phần sắc đẹp, đương nhiên cũng có chút kiêu ngạo. Bởi vì vài ngày nữa, đại thiếu gia sẽ về, lão thái thái chọn mấy nha đầu xinh đẹp trong phủ đưa đến hầu hạ trong phòng đại thiếu gia, Mai Hoa rất quan tâm chuyện này, cho nên thấy nha đầu nào trong phủ có dáng vẻ không tệ sẽ có địch ý tràn đầy, ngay cả người tự nhận là không đủ trình độ, không có sắc đẹp như Tô Khanh cũng bị nàng ta châm chọc mỉa mai vài lần, khiến Tô Khanh thật sự không hiểu nên phẫn nộ, tức giận hay nên dương dương tự đắc.

Tô Khanh bật cười lắc đầu, duỗi tay lấy 5 văn tiền từ cổ tay áo ra, nhét vào trong tay Phúc Độc: “Cửa hàng hạt dẻ rang đầu đường kia lần trước ăn cũng được, ngươi đi mua một cân, ta ở đây chờ ngươi.”

Phúc Độc vội đưa tiền lại: “Đừng mà Hà Tương tỷ, lần trước tỷ đã mời ta ăn, lần này sao có thể để tỷ bỏ tiền tiếp? Lần này ta mời tỷ ăn.”

“Đưa tiền thì ngươi cầm đi, ngươi kêu ta một tiếng tỷ, chẳng lẽ chỉ là hư danh? Hơn nữa tiểu tử nhà ngươi linh hoạt, sau này trong phủ có chuyện gì, ngươi có thể kịp thời nhắc nhở ta một chút, đừng nói chút hạt dẻ rang này, ngay cả gà chiên giòn kia tỷ cũng có thể mời ngươi ăn.”

Vừa nghe gà chiên giòn, Phúc Lộc cảm thấy nước miếng của mình cũng sắp chảy ra. Nuốt nước miếng, Phúc Lộc híp mắt: “gà chiên giòn sao?”

Tô Khanh cười: “Bảo đảm không lừa ngươi.”

Miệng Phúc Lộc sắp ngoác tới sau đầu: “Tỷ tỷ chờ đi, về sau cần hỏi thăm tin tức gì cứ nói Phúc Lộc ta!” Nói xong, cậu ta chạy nhanh đến đầu đường.

Tô Khanh không nhịn được mà bật cười, đúng là đứa trẻ mà.