Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 18: Nói chuyện buổi sáng
Buổi sáng, sau khi tỉnh lại thì Thượng Quan Tịch Mộng đã rời khỏi liều, quả nhiên không khí buổi sáng ở trên núi rất trong lành, cô liền thoải mái vươn vai một cái, thoải mái hít thở không khí này. Từ khi cô trở thành chủ tịch Tập đoàn Thượng Quan thì đến cả một ngày thoải mái cũng hiếm hoi.

Nhưng cô còn chưa cảm nhận được bao lâu thì Bạch Quán Tông đã dậy rồi, lúc anh mở mắt thì đã không thấy cô, anh toàn tưởng buổi tối anh ngủ không ngoan nên vừa mới sáng ra cô đã chạy mất. Vừa ra khỏi liều thì anh đã nhìn thấy Thượng Quan Tịch Mộng đang đứng nhìn khung cảnh rừng núi hùng vĩ, sau trận mưa tối qua thì không khí vô cùng mát mẻ và dễ chịu, lúc này anh liền bước đến bên cạnh của cô, nhẹ nhàng khoác áo cho cô, nói:

- Buổi sáng sương vẫn chưa tan hết, sao chị lại ra đây?

- Đã lâu rồi không có cảm giác thư thả như hiện tại.

Bạch Quán Tông định sẽ nhân cơ hội này nhận luôn mình là chủ của Tuyệt Vệ quân, để sau này cô có thể tự do sai khiến người của anh, chứng minh được tình yêu của anh dành cho cô không phải là nhất thời. Nhưng còn chưa kịp để anh lên tiếng thì cô đã nói:

- Tháng sau chúng ta ly hôn.

Anh kinh ngạc nhìn cô, nhưng sau đó cũng im lặng không nói, vốn dĩ anh đã biết đối với cuộc hôn nhân này cô chẳng có chút tình cảm nào, không chỉ vậy mà chỉ cần có cơ hội thì chắc chắn cô sẽ rời đi, hiện tại Bạch thị đã ổn định, Thượng Quan gia cũng không có gì khó khăn hay cần thay đổi, cho nên cũng không cần cuộc hôn nhân vô nghĩa này nữa rồi.

Nhưng anh không muốn rời xa Thượng Quan Tịch Mộng, họ chỉ mới bắt đầu ở bên nhau… Tại sao hiện tại cô lại muốn nhanh chóng chấm dứt mối quan hệ này chứ? Liệu có phải là cô vẫn còn đau lòng chuyện của Quý Tín Hào hay không? Chẳng lẽ những chuyện anh làm đều là sai sao?

- Bạch Quán Tông, cậu nên tìm cơ hội để nói rõ với gia đình mình đi, họ vẫn rất hi vọng ở cậu.

- Chị nghĩ em nên nói thật sao? Liệu đến lúc đó cha còn trọng dụng chị hai và chị ba hay không?

Nói thẳng thì chuyện của Bạch gia cô chẳng hề liên quan một chút nào, nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt Bạch Hoành Kỳ thì cô đã nhìn thấy được ánh mắt của cô ấy không phải là muốn vào Bạch thị, đối với Bạch thị hay Bạch gia thì cô ấy chỉ có cảm giác là trách nhiệm chứ không phải thật lòng muốn gánh vác, còn Bạch Hoành Sương là người thân thiện, hòa đồng nhưng lại không có chính kiến và lập trường của mình, vì thế nên cô ấy chắc chắn vẫn chưa định hình được sở thích của mình đang nằm ở đâu, nhưng mà Bạch Quán Tông càng không thích tiếp quản sản nghiệp của cha mình, vì thế nên những năm nay anh mới giả vờ ngốc như vậy.

- Cậu không thích kế nghiệp gia đình, vậy cậu thấy Hoành Kỳ và Hoành Sương thích sao? Hai người họ là vì cậu bị bệnh nên mới miễn cưỡng như vậy.

Bạch Quán Tông im lặng, thật ra từ lâu rồi anh cũng biết chị hai Hoành Kỳ thích ca hát, hơn nữa chị ấy hát còn rất hay, nếu không phải vì tiếp quản tập đoàn Bạch Thị thì có thể chị ấy bây giờ đã từ bỏ danh phận thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch để chạy theo đam mê của mình. Nhưng mà…

- Chị cũng không thích kế nghiệp, nhưng chị cũng phải kế nghiệp đó thôi.

- Đơn giản là vì Huyên Nhi còn nhỏ, gia đình chú hai thì không theo nghiệp của Thượng Quan. Còn chú thím ba thì dã tâm quá lớn, cả nhà trên dưới chỉ có Diệp An là còn cứu được, nhưng cô ấy vẫn chưa sẵn sàng để tiếp quản Thượng Quan, sức lực của nó không đủ. Lộc Linh vừa mới ra trường. với lại con bé quá bốc đồng và nóng tính, không phải người có thể nối nghiệp.

Bạch Quán Tông có chút kinh ngạc, bình thường cô ù lì như vậy nhưng hóa ra lại có một mặt quan sát người khác rất tốt. Bảo sao Thượng Quan gia trước giờ đều chi dùng người của mình nhưng đến Thượng Quan Tịch Mộng thì cô lại chọn tin tưởng một người ngoài như Tăng Mẫn, còn hơn là tin tưởng gia đình chú thím ba của mình, còn tưởng là cô có dã tâm độc chiếm Thượng Quan, hóa ra là vì dã tâm của Thượng Quan Bân và Trương Đào quá lớn.

- Chị quan sát cũng kĩ quá nhỉ.

- Không phải tôi quan sát kĩ, mà là tâm tư của họ quá lộ liễu, đến cả con mắt thèm thuồng tài sản của chú ba và thím ba cũng rõ mồn một. Còn người em họ Thượng Quan Diệp Lam thì tôi không ngạc nhiên, từ nhỏ những thứ mà tôi có, cô ta đều cố tranh giành cho bằng được.

Anh nhìn cô, một người con gái vốn dĩ hiền lành đơn thuần năm nào, bây giờ lại biến thành một nữ ma đầu không màn đến người khác, cô chỉ chăm chăm vào lợi ích của bản thân và Thượng Quan gia mà thôi.

Bạch Quán Tông cũng không biết nên nói gì với cô nữa, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:

- Thượng Quan Tịch Mộng, chị có thể tin tưởng ở em không?

- Tin tưởng cái gì?

- Tin tưởng em có thể bảo vệ chị, có thể chia sẻ công việc với chị… Cũng có thể giúp chị dọn đường, chị có thể đừng ly hôn có được không?

Thượng Quan Tịch Mộng cười nhạt, sau đó liền rút tay của mình ra. Đối với anh ngay từ đầu cô đã xác định là chỉ dừng lại ở nước cộng sinh, cả hai nhà chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau, cô càng không muốn đi vào vết xe đổ mà Quý Tín Hào đã là tấm gương trước mắt.

Sau đó cô quay lưng chuẩn bị rời đi, trước khi đi cô còn nói:

- Trước sau gì cũng phải ly hôn thôi. Là tốt cho cậu… Và cả Bạch gia.
Chương kế tiếp