Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 2: Từ chối hôn ước (1)
Thời hạn mà Bạch Tông Tuyền nhờ vả Tuyệt Vệ Quân là bốn ngày, khi nhận được địa chỉ mà bên kia cung cấp thì ông ấy ngay lập tức nhận lấy rồi cho người truyền tin đến Thượng Quan gia.

Hôm nay là ngày Thượng Quan Tịch Mộng chuẩn bị đi công tác, nhưng khi nghe trợ thủ của mình là Tăng Mẫn nói về chuyện hôn ước thì cô vô cùng kinh ngạc, vì từ trước đến giờ cô chưa bao nghe cha mẹ nhắc đến chuyện hôn ước này, nhưng nghe nói là Bạch gia thì cô chỉ nhếch mép cười nhạt, tựa lưng vào ghế, gương mặt có vài phần khinh bỉ, nói:

- Xem ra Bạch lão gia đang muốn sự giúp đỡ từ Thượng Quan. Tôi cũng nghe nói hiện tại Bạch thị không ổn lắm.

- Chủ tịch đúng là nhìn xa trông rộng, trước kia khi Thượng Quan gia gặp chuyện thì chẳng thấy tăm hơi nhà họ Bạch đâu, bây giờ sau khi cá chép vượt vũ môn hóa rồng, còn Bạch thị lại đang dần sa cơ thất thế thì lại tình thâm mà đến tìm. Bạch đổng đúng là người có kinh nghiệm.

Thượng Quan Tịch Mộng cười nhạt, nhưng mà trước kia cô cũng từng nghe nói mối quan hệ anh em thân thiết giữa hai nhà, cô cũng muốn xem xem Bạch lão gia sẽ nói gì với cô.

- Tăng Mẫn, ngày mai cô cho truyền tin hồi đáp lại Bạch lão gia, nói là…

- Nói là Chủ tịch trăm công nghìn việc, đi đường xa cũng không tiện để gặp tiền bối, hi vọng tiền bối có thể di giá đến Kế Thành?

Thượng Quan Tịch Mộng gật đầu, đúng là người đi bên cô lâu năm nhất, nghĩ đi nghĩ lại thì Tăng Mẫn cũng đã ở bên cạnh cô hơn mười năm, cho dù tính cách của cô qua nhiều năm, nhiều thăng trầm nên cũng đã có chút thay đổi, không nhiều nhưng cũng đủ để biến một cô gái đơn thuần, trong sáng biến thành một nữ ma đầu như hiện tại.

Tăng Mẫn là cô nhi được Thượng Quan gia nhận nuôi từ nhỏ để đi theo bên cạnh của cô, chăm sóc cô, nhưng vốn dĩ Thượng Quan Tịch Mộng không cần thiết lắm nên đã cho cô ấy học cùng, sau khi cha mẹ của cô mất thì Tăng Mẫn cũng dốc lòng vì cô, vì tập đoàn Thượng Quan cho đến hiện tại.

- Tăng Mẫn, năm nay cô đã hai mươi sáu rồi nhỉ?

- Vâng.

- Có ý định kết hôn hay chưa?

Tăng Mẫn lắc đầu, đây không phải là nể mặt mà chỉ đơn giản là vì cô ấy muốn đi theo Thượng Quan Tịch Mộng đến khi nào cô an ổn được gia đình và cả sự nghiệp, dù sao năm nay cô cũng đã hai mươi tám, sắp tới còn phải đối mặt với cái hôn ước vớ vẩn từ trên trời rơi xuống này, đúng là chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới thôi.

- Chủ tịch còn chưa thành gia lập thất, làm sao Tăng Mẫn có thể yên lòng mà lấy chồng chứ.

Nghe đến đây thì sắc mặt của Thượng Quan Tịch Mộng vô cùng không vui, sau đó liền nói:

- Hay nói đơn giản là vì cô vẫn chưa có người yêu đi?

Tăng Mẫn im bặt, được rồi, là cô ấy chưa có người yêu được chưa, cái gì cũng chưa có được chưa hả?

[…]

Còn ở bên Bạch gia thì sau khi nhận được tin tức từ Thượng Quan gia truyền đến thì cũng kinh ngạc nhìn nhau, sau đó thì họ cũng có nói chuyện với Hoành Kỳ và Hoành Sương cũng nhìn sang em trai, sau đó lắc đầu, nói:

- Cha, mẹ… Dù sao thì Thượng Quan tiểu thư cũng lớn hơn Tông Nhi sáu tuổi, suy nghĩ của cô ấy khác với chúng ta… Chuyện liên hôn con nghĩ rất xa vời.

- Hoành Kỳ, con là chị gái của Tông Nhi, cũng là tổng giám đốc của Bạch thị, trong công việc thì con là chủ nhưng trong nhà con là phận chị gái, con xem em trai của con kìa, cứ ngơ ngơ ngác ngác ngây ngô như một đứa con nít sáu tuổi, nếu không để nó lấy Thượng Quan Tịch Mộng củng cố Bạch thị thì sau này ai lại muốn gả cho một đứa khờ như nó.

Nghe Mã Dao Diêu nói đến đây thì Bạch Hoành Kỳ cũng lắc đầu ngao ngán, nhưng cho dù Bạch gia ở Kế Thành danh tiếng cũng tốt nhưng để một người tài hoa xuất chúng như Thượng Quan tiểu thư thì làm sao có thể chấp nhận gả cho một kẻ khờ như em trai của cô ấy chứ.

Nhưng sau đó thì Bạch Tông Tuyền đã gọi Bạch Quán Tông đến, hỏi:

- Tông Nhi, con có muốn lấy vợ không?

Bạch Quán Tông nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cha mình, cười khờ khạo, nói:

- Lấy vợ về có chơi… Có chơi với Tông Nhi hay không?

- Có chứ, Tông Nhi lấy vợ về thì sẽ có thêm người chơi cùng Tông Nhi.

Nghe đến đây thì Bạch Quán Tông liền vui vui vẻ vẻ vỗ tay rồi gật đầu đồng ý, tiếng cười ngây ngô của anh cũng vô cùng đơn thuần, nhìn con trai như vậy thì Mã Dao Diêu cũng thở dài bất lực, nhưng sau khi nói chuyện một hồi thì cũng chỉ bàn chuyện của Thượng Quan Tịch Mộng và Bạch Quán Tông, hi vọng đứa trai này có ích cho chuyện liên hôn này.

[…]

Còn sau khi cho Tăng Mẫn truyền tin cho cô xong thì cũng nhìn cô bằng cặp mắt kỳ lạ, giống như là cảm nhận được ánh mắt của Tăng Mẫn nhìn mình thì có chút khó chịu, sau đó thì cô cũng nhìn cô ấy, nói:

- Mặt tôi có dính cái gì à?

- Không có, không có… Thật ra thì tôi có nghe nói về Bạch tam thiếu gia, mặc dù hơi ngốc một chút nhưng vẻ ngoài rất anh tuấn, giọng nói cũng nghe rất hay, đặc biệt là cậu ấy có tài hội họa, vẽ rất đẹp.

- Thích vậy sao? Vậy tôi đem hôn ước này cho cô gả thay tôi nhé?
Chương kế tiếp