Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 53: Sinh nhật - Cùng em (H+) (3)
Nói được một nửa thì Thượng Quan Tịch Mộng cũng mệt mà nằm lên người anh, ngoan ngoãn ngủ. Bạch Quán Tông đưa tay, vốn chỉ định ôm cô một chút thôi, nhưng không ngờ sau đó Thượng Quan Tịch Mộng lại ngồi dậy, trực tiếp hôn lên môi anh.

Bạch Quán Tông biết đây là do rượu làm loạn, nhưng với sự kích thích này của cô thì anh không thể kháng cự được, bất tri bất giác anh cũng bắt đầu bị cuốn theo nụ hôn của cô. Mãi cho đến khi thể chủ động nằm ở trong tay thì anh mới thỏa mãn mà buông ra, nhưng Thượng Quan Tịch Mộng sau khi say liền biến thành một con mèo nhỏ cần được dỗ dành.

Khi bị anh hôn đến mức không còn dưỡng khí thì cô còn bĩu môi làm nũng, càng nhìn biểu hiện của cô càng khiến cho anh không thể nhịn được ham muốn của bản thân. Sau đó Thượng Quan Tịch Mộng lại bị anh lật ngược lại, hoàn toàn đè cô ở dưới thân, đôi mắt mờ mờ ảo ảo của Thượng Quan Tịch Mộng cũng chậm chạp mở ra, nhìn anh một cái, đưa tay bóp mặt của anh, rồi cười ngốc, nói:

- Anh xấu quá đi...

Bạch Quán Tông có chút bất lực, sau đó thì lại tiếp tục cúi xuống hôn cô, nhưng nụ hôn chưa kéo dài được bao lâu thì Thượng Quan Tịch Mộng đã đẩy anh ra, nói:

- Nóng... Nóng... Đừng có đè tôi nữa, nóng chết đi được.

Được nước làm tới, Bạch Quán Tông liền từ từ thổi hơi nóng vào tai của cô, nói:

- Vậy em có muốn mát mẻ hơn không?

Thượng Quan Tịch Mộng ngây thơ gật đầu, anh đang cảm thấy sau khi say cô thật giống với thỏ trắng ngây thơ, còn anh hiện tại là lang sói đang rình mồi. Thuận theo ý của cô, Bạch Quán Tông liền bắt đầu cởi chiếc váy trên người của cô, rồi ném sang một bên, nhưng ngay sau đó thì một chút tĩnh tâm của anh lại đánh vào đầu anh một cái đầy đau điếng, nó nhắc nhở anh hai người đã ly hôn rồi.

Nhưng ở bên còn lại, một Bạch Quán Tông với gương mặt không thể biến thái hơn liền phi heo đến đá cái tên tĩnh tâm kia, mắng:

- Đã nghiện còn ngại muôn đời nát, xông lên nào!

Bạch Quán Tông cũng đã nghĩ sẵn trong đầu kịch bản để ngày mai đối mặt với cô rồi. Sau đó thì anh vẫn không thể cưỡng lại mà bắt đầu đi theo bản năng của một người đàn ông trưởng thành và hoàn toàn bình thường.

Anh bắt đầu trườn dài từ trán đến bụng, cả cơ thể của Thượng Quan Tịch Mộng đều bị anh hôn qua, nên cũng không khỏi khó chịu mà uốn éo, một lâu sau anh mới bắt đầu tấn công.

Thượng Quan Tịch Mộng cảm thấy bên trên mình có một sức nặng, đi kèm đó là một hơi ấm mà bản thân thích thú. Nhưng còn chưa kịp để cô cảm nhận hơi ấm kia thì một trận đau đớn truyền đến từ phía hạ bộ khiến cho Thượng Quan Tịch Mộng không thể không kêu lên một tiếng.

Nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, Bạch Quán Tông xót xa liền hôn lên mắt của cô, nói:

- Không sao, chút nữa sẽ xong thôi.

Từng câu nói dỗ ngọt được truyền vào tai khiến cho trái tim của Thượng Quan Tịch Mộng cũng bắt đầu ấm áp.

Được một lúc thì Bạch Quán Tông cũng không thể nhịn được nữa mà bắt đầu luân động, mỗi lần di chuyển của anh đều khiến cho Thượng Quan Tịch Mộng không khỏi rên rỉ, trên miệng chỉ còn lại tiếng ư, a... Đầy dụ hoặc. Lúc này thì Bạch Quán Tông cũng không quên xoa nắn đôi gò hồng đào đang nhấp nhô theo nhịp kia, bất chợt toàn thân của Thượng Quan Tịch Mộng cứ như là có một luồng điện xẹt qua, cả người đều cứng đờ.

Bạch Quán Tông cũng cảm nhận được một sự ấm áp đang bao quanh lấy hạ bộ của mình, nhìn lại người phụ nữ dưới thân thì cô đang thở dốc, anh không ngờ nơi nhạy cảm của Thượng Quan Tịch Mộng lại là ở nơi này, tựa như đã tìm được một đồ chơi mới, Bạch Quán Tông liên tục khiến cô mở miệng cầu xin.

- Thượng Quan Tịch Mộng... Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em!

Nhưng đáp lại anh chỉ toàn là tiếng rên rỉ của cô, Thượng Quan Tịch Mộng thật sự mất trí rồi, bây giờ cô cũng không biết bản thân đang làm gì hay nên làm gì nữa, nhưng Bạch Quán Tông cứ nói yêu cô, sau một lúc thì anh cũng đã không nhịn được mà phóng thích tất cả mầm mống vào bên trong cô.

Thượng Quan Tịch Mộng thở dốc, cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi thì anh lại ôm cơ thể của cô lên, sau đó lại một lần nữa tiến sâu vào bên trong cơ thể xinh đẹp kia, tư thế này khiến cho hạ bộ của họ càng dính chặt vào nhau, cái kia của anh cũng đi vào sâu hơn, Thượng Quan Tịch Mộng thật sự sắp bị anh làm đến phát điên rồi.

Nhưng Bạch Quán Tông cũng không bỏ qua, anh trực tiếp hôn lấy cánh môi của cô, nụ hôn triền miên ướt át làm cho đầu óc của cô bắt đầu mụ mị.

- Thượng Quan Tịch Mộng, em có yêu Bạch Quán Tông hay không?

- Ưm... A... Có... Có yêu... A...

- Em yêu ai?

- Yêu... Yêu... A... Ưm... Yêu anh... Yêu Bạch Quán Tông... Yêu Bạch Quán Tông...

Bạch Quán Tông nhận được câu trả lời bản thân mong muốn, liền hài lòng mà ôm lấy cô, nhưng lúc này đầu óc của Thượng Quan Tịch Mộng trống rỗng, cô cũng không biết bản thân đang nói gì nữa, nhưng thứ kia cứ hung hăng xiên xỏ trong cơ thể khiến cho cô thấy thoải mái, đúng là rất thoải mái, Thượng Quan Tịch Mộng liền ôm lấy lưng của anh, không ngừng rên rỉ.

Trải qua một hồi triền miên thì Bạch Quán Tông cũng đã buông tha cho cái bụng nhỏ của cô, nhưng anh lại có một chút lưu luyến, không biết ngày mai khi cô tỉnh dậy thì phản ứng đầu tiên sẽ thế nào.

Nhìn người con gái mình yêu đang nằm ngủ ngoan trong lòng, Bạch Quán Tông bất giác cảm thấy thật hạnh phúc, dịu dàng hôn lên trán của cô, nói:

- Chúc ngủ ngon, Tiểu Mộng Mộng.

Sau đó thì anh cũng nằm xuống bên cạnh, choàng tay ôm lấy cơ thể của cô, từ từ chìm vào giấc ngủ. Khoảnh khắc hạnh phúc này cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu... Hay nó chỉ là mơ? Chẳng lẽ sau khi anh tỉnh lại, cô sẽ biến mất sao...
Chương kế tiếp