Tiểu Phú Bà Nhà Bạch Tổng

Chương 9: Cảm giác lạ
Từ khi kết hôn cho đến hiện tại thì những ngày mà Thượng Quan Tịch Mộng ở nhà không nhiều, đến cả Quý Tín Hào cũng đi công tác cùng cô, hai người họ cứ như hình với bóng mà dính lấy nhau, mặc kệ người chồng này đang hiện diện ở đây hay người em trai Thượng Quan Tịch Huyên vẫn còn nhỏ, nhưng dường như cô không để ý lắm… Để không nói thẳng ra là cô đang yên tâm giao em trai nhỏ một người ngốc như anh bảo vệ.

Ngoài ra thì những việc làm mà cô làm đối với anh thì chẳng khác gì là đối xử với một người em trai, mỗi khi đi công tác về thì Thượng Quan Tịch Mộng luôn mua hai phần bánh kẹo, nhầm dỗ ngọt cho em trai và chồng hờ, nhưng hôm nay thì khi nhìn thấy cô cùng Quý Tín Hào nói cười vui vẻ đi vào thì liền có chút không thoải mái.

Quý Tín Hào nắm lấy tay của cô, nói:

- Em đó, làm việc bất kể ngày đêm, trước kia thì còn đỡ bây giờ thì hoàn toàn biến thành một con ma ham mê công việc rồi.

Thượng Quan Tịch Mộng chợt bật cười, nụ cười dịu dàng này của cô đã bất giác lọt vào mắt của Bạch Quán Tông, trừ khi anh ở cạnh Tịch Huyên thì sẽ có thể nhìn thấy nụ cười này, còn bình thường thì gương mặt xinh đẹp của cô cực kỳ đăm chiêu, để không nói là cực kỳ khó chịu. Nhưng bây giờ, chỉ cần ở bên cạnh Quý Tín Hào thì chẳng cần làm gì cũng đủ để cô cười vui vẻ rồi, quả nhiên là từ đầu cô đã yêu thích Quý Tín Hào, kết hôn với anh thì cũng chỉ là muốn kéo anh ra khỏi vũng bùn nhà họ Bạch.

Bất chợt Bạch Quán Tông lại bật cười, tiếng cười của anh đã thu hút sự chú ý của cô và Quý Tín Hào, cô liền nhìn anh, hỏi:

- Có chuyện gì vui sao Tông Nhi?

Lúc này, Bạch Quán Tông mới giật mình cười một tiếng, sau đó thì liền nhanh chóng nhập vai đáp:

- Mẹ nói ngày mai mẹ sẽ đến thăm Tông Nhi, vợ ơi, ngày mai vợ có ở nhà với Tông Nhi không?

- Thật xin lỗi Tông Nhi, ngày mai chị có việc rồi.

Nhưng Bạch Quán Tông cũng chỉ mỉm cười một cái, sau đó cũng không nói gì nữa mà ngồi vào bàn để tiếp tục nghịch điện thoại. Quý Tín Hào nhìn thấy như thế liền ôm lấy eo của cô, hành động này của anh ấy khiến cho cô giật mình, sau đó liền đẩy anh ra, rồi nhìn ngó xung quanh, mắng anh vô sỉ. Dù sao thì hiện tại cô cũng là phụ nữ đã có chồng, đột nhiên anh lại ôm cô như vậy nếu người khác nhìn vào thì còn đâu là thể thống, còn đâu là thanh danh của Thượng Quan gia chứ.

Không chỉ có cô giật mình, mà Bạch Quán Tông cũng bị hành động kia làm cho đứng hình mất vài giây, nhưng sau đó Thượng Quan Tịch Mộng liền bước đến, hôn nhẹ lên má của Quý Tín Hào, nói:

- Em yêu anh.

Nhận được thánh sủng bất ngờ từ cô, khiến cho Quý Tín Hào cũng chưa kịp phản ứng lại, nhưng sau đó liền nhìn sang Bạch Quán Tông, trêu ghẹo:

- Ở trước mặt chồng mới cưới, em lại nói em yêu anh. Tiểu Mộng Nhi, em là đồ tra nữ!

Nhưng Thượng Quan Tịch Mộng lại vô cùng trẻ con mà chống tay lên hông, còn hống hách nhìn anh, đáp:

- Nếu không phải anh đưa em đến bữa tiệc đó, thì em cũng đâu trở thành Bạch tam thiếu phu nhân? Bây giờ anh còn trách em?

- Không trách em, không trách em. Trách anh… Tất cả đều trách anh được không?

Sau một hồi nói chuyện với nhau thì Quý Tín Hào và Thượng Quan Tịch Mộng cũng về thư phòng để làm việc. Khi hai người họ khóa cửa xong thì chiếc điện thoại trên tay của Bạch Quán Tông cũng sắp biến dạng, Hoàng Sước thấy thế liền chạy đến giành lấy điện thoại trên tay của anh, nói:

- Thiếu gia… Cậu sao vậy?

- Tôi là đang bị cắm sừng công khai sao?

Hoàng Sước nghe thấy giọng điệu của anh thì cũng nhìn ngó xung quanh một chút, dù sao đây cũng là Thượng Quan gia, tai vách mạch dừng chẳng thể lơ là.

Mặc dù tâm tình hiện tại của Bạch Quán Tông không tốt, nhưng anh cũng chẳng biết tại sao mình lại không tốt nữa, rõ ràng anh cũng biết rõ mối quan hệ giữa anh và cô chỉ là cộng sinh với nhau, càng không thể có chuyện tình cảm, thì tại sao hiện tại anh lại thấy không vui khi nhìn thấy cô cùng người mình yêu ân ái. Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, nhưng mà…

Còn ở thư phòng, Thượng Quan Tịch Mộng đang ngồi ở ghế làm việc, bên cạnh cô là Quý Tín Hào, họ đang nhìn vào camera, nhưng mà chỉ có Quý Tín Hào ngạc nhiên, còn cô thì vô cùng bình thản, anh lắp bắp.

- Chuyện này… Chuyện này là sao vây? Cậu ta…

- Như anh thấy đó, rõ ràng là cậu ta giả ngốc. Nhưng mà em lại không biết tại sao cậu ta phải làm như vậy.

- Em cho điều tra cậu ta? Tuyệt Vệ quân?

- Không. Tuyệt Vệ quân khả năng lớn là do Bạch Quán Tông làm chủ, em chỉ theo dõi qua camera và suy đoán ban đầu mà thôi.

Nhớ lại trước ngày diễn ra hôn lễ của cô và Bạch Quán Tông thì Mạnh Tử Nhi và Phùng Kiều Chi đã có đến tìm cô, Phùng Kiều Chi còn mỉa mai cô nói cô là kẻ ham hư danh nên mới đồng ý gả cho một tên ngốc không có tiền đồ như Bạch Quán Tông.

Còn Mạnh Tử Nhi muốn tìm cô là để cô trả lại Bạch Quán Tông cho cô ta, một bên là hồng nhan tri kỷ, một bên là con kỳ đà cản mũi, chỉ cần nghĩ đến thôi là cô cảm thấy có gì lạ lắm rồi. Thử hỏi Mạnh gia là gia đình thế nào, dù không lớn nhưng cũng có chút quyền thế, nói về rút lui an toàn thì Mạnh gia là con chuột chũi số hai thì chẳng ai là thứ nhất. Nhưng tại sao Mạnh Tử Nhi vẫn nằng nặc muốn gả cho Bạch Quán Tông, vì yêu sao? Cô không nghĩ như vậy.

- Tiểu Mộng Nhi, em có muốn làm chút gì đó không?

- Ý anh là gì?

Quý Tín Hào gian xảo liền nhướng một bên lông mày, vẻ mặt vô sỉ này của anh cũng khiến cho cô có cảm giác lo sợ, con sói này liệu có điên mà làm càn không chứ?

Anh cũng nhìn ra vẻ mặt khẩn trương của cô, liền bật cười, dịu dàng xoa đầu cô một cái, nói:

- Đừng nghĩ nhiều, anh cũng không phải dạng người thứ ba chen chân vào gia đình của người khác. Anh sẽ đợi em, đợi em ly hôn xong thì anh sẽ đường hoàng đưa tam thư lục lễ rước em về Quý gia, làm Quý thiếu phu nhân.
Chương kế tiếp