Tìm Lại Tình Yêu

Chương 13: Đơn thuần
Không khí giữa Thẩm Giai Di và Hàng Cẩn vẫn luôn trầm mặc. Đối với Hàng Cẩn mà nói thì Thẩm Giai Di cũng chính là đứa em gái mà anh yêu quý nhất, đơn giản là chỉ vì anh đã từng chứng kiến cách cô lớn lên, cho dù có thể cô là một cô gái ương bướng, cục cằn và hơi cứng đầu nhưng cô tuyệt nhiên là người con gái có tâm hồn trong sáng và thiện lương. Trong mắt người khác có lẽ cô sẽ là một đứa lì lợm và khó chịu nhưng chỉ có anh mới thể hiểu được thực ra cô là một người con gái cá tính, cũng không phải là một đứa con gái cứng đầu, bản chất là kiên cường từ bên trong. Cô yêu mọi người theo cách riêng của mình, cho dù tình yêu ấy của cô không phải là ai cũng hiểu được.
Thẩm Giai Di yên lặng hỏi Hàng Cẩn :
“Anh không định hỏi em điều gì sao?”
Thẩm Giai Di cười nhạt, Hàng Cẩn vẫn luôn là hiểu cô như thế, cũng biết cái gì mà cô muốn nói, lại cũng biết cái gì mà cô trốn tránh, thật không uổng là anh em tốt nhiều năm.
“vậy nếu anh không có gì để hỏi thì để em hỏi. Ngược lại là anh nghe nói anh đã tìm lại được mối tình đầu rồi hả. Sao rồi cuộc sống không tệ chứ.”
Thẩm GIai Di chỉ buột miệng hỏi, thế nhưng cơ hồ như lại cảm thấy mình như vừa vô tình chạm vào nỗi đau của Hàng Cẩn . Hắn dường như có vẻ rất bình thường, nhưng đôi vai lại khẽ trùng xuống,đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng, đáy mắt vọt qua một tia mất mát.hắn bình tĩnh trả lời
“hỏng bét cả rồi. Anh quả nhiên là một gã tồi, đã làm tổn thương cô ấy. Bây giờ chỉ sợ cô ấy sẽ không còn chịu tha thứ cho anh nữa.”
Kể từ lần chia tay cuối cùng trước khi tới Pháp cùng nhiều năm làm bạn chí cốt, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy điệu bộ này của anh. Trong hồi ức của cô, Hàng Cẩn vốn là một người đàn ông kiêu ngạo, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Mọi cử chỉ, hành động của anh cho dù chỉ là một cái nhấc tay cũng đều toát ra vẻ ưu tú, khiến cho những người xung quanh anh nếu không là tán thưởng ngưỡng mộ thì lại là ghen ghét đố kị. Từ thời trung học Hàng Cẩn đã rất nổi tiếng, được nhiều cô gái trong trường ái mộ.Vào những ngày lễ tình nhân, thư tình và chocolate mà hắn nhận được thật không cách nào đếm xuể. Thế nhưng cô lại chưa từng thấy hắn thân thiết với bất kì cô gái nào có ý đồ gần gũi mình.Thái độ của hắn đối với những người theo đuổi mình là tuyệt nhiên không nóng không lạnh, nhưng lại dễ dàng có thể nhận ra sự lạnh nhạt của hắn.
Thật không ngờ rằng sau khi cô rời đi vài năm, mọi chuyện thay đổi quá nhiều. Ngay đến cả một người vô tình như Hàng Cẩn cũng trở thành người khác. Mọi thứ đều thay đổi khiến cô không lường trước được. Có khi cô cũng đã thay đổi mà bản thân chưa hề nhận ra. Cuộc sống mà, có những điều mà chúng ta chưa thể đoán hết được.
Cũng giống như tình cảnh lúc này của cô vậy, vốn dĩ không hề có ý định sẽ đứng đây mà lo sợ những sự việc sắp xảy ra. Nhưng cô đã ở đây, sợ hãi và đau khổ.
-----------------------
Cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Giai Di vội chạy lại, kéo tay ông liên tục hỏi: “Mẹ tôi sao rồi?”
Bác sĩ kia bỏ khẩu trang xuống, vẻ mặt buồn thấu, lắc đầu: “Chúng tôi đã cố hết sức, đáng tiếc đã quá muộn, bệnh tình đã ở giai đoạn cuối, thời gian còn lại không nhiều người nhà nên chuẩn bị tâm lý.”
Tiếng sấm nổ mạnh bên tai Thẩm Giai Di, cô bịt tai, lắc đầu không tin vào những gì vừa rồi mình nghe được, cô lắc đầu, miệng vẫn lẩm bẩm: “Ông lừa tôi, tất cả chỉ là nói dối, đó không phải sự thật, mẹ sẽ không để tôi lại một mình, tôi không tin,…tuyệt đối không tin.”
Vừa lắc đầu cô vừa hoảng hốt chạy khỏi đó, Hàng Cẩn đằng sau đuổi theo cô. Chạy được một lúc cuối cùng mới dừng lại. Thẩm Giai Di ngã quỵ trên nền nhà, tay ma xát mới mặt sàn mà rỉ máu. Vết thương chỉ là ngoài da nhưng lại rất đau. Cô bật khóc như đứa trẻ bị giành mất kẹo.
Hàng Cẩn đứng lại đến bên cô, ôm cô vào lòng, tay vỗ nhẹ vào lưng: “Cứ khóc đi, sau khi khóc xong rồi thì phải thật bình tĩnh đối mặt.”
Tiếng nấc nức nở xen lẫn với chất giọng khản lại ở cổ vì khóc càng làm cô trở nên đáng thương: “Làm sao bây giờ? Em phải làm gì đây? Em sợ lắm, sợ phải ở lại một mình trên thế gian lạnh lẽo này…hức…hức.”
Chưa bao giờ Hàng Cẩn lại thấy một Thẩm Giai Di yếu đuối như vậy. Tiếng khóc như tiếng xé lòng thê lương và đau đớn. Thẩm Giai Di trước nay lạnh lùng, ít nói bây giờ lại trở nên tuyệt vọng.
Hàng Cẩn an ủi cô: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi, sau này anh sẽ là người giám hộ cho em.”
Thẩm Giai Di lắc đầu: “Em không muốn, em muốn mẹ của em cơ.”
Hàng Cẩn giữ vào vai cô, đôi mắt u uất nỗi buồn nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi đang mất phương hướng kia khẽ nói: “Nghe anh nói đây, thời gian của mẹ em không còn nhiều, đáng lẽ ra em phải ở bên cạnh mẹ nhiều hơn có vậy mới không hối tiếc.”
Thẩm Giai Di đẩy Hàng Cẩn ra: “Em không tin, em tuyệt đối không tin đâu, mẹ em đang yên ổn sao lại mắc căn bệnh quái ác đó.”
Hàng Cẩn giữ tay cô lại từ từ giải thích: “Những năm qua em không có ở đây, bà ấy đã sớm thành một con sâu rượu, nỗi đau gặm nhấm con người bà ấy, không biết từ lúc nào bà ấy đã buông thõng con người mình mất rồi.”
“Tất cả là tại ông ta, nếu không có ông ấy sao có thể như vậy, sao có thể ngày ngày chìm đắm trong rượu được. Cả quãng đời này em sẽ không bao giờ có thể tha thứ, tuyệt đối không.”
“Được rồi, giờ thì lau nước mắt đi, đừng để những ngày cuối khiến mẹ em phải lo lắng.”
Thẩm Giai Di lau nước mắt, xốc lại tinh thần, cố tỏ ra mình ổn nhưng làm sao có thể che giấu được. Tất cả đều gượng ép một cách giả tạo.
-------------------------
Hàng Tịch phía sau nghe được những lời từ miệng cô thốt ra, ông ta cũng đau đớn. Dù sao thì giữa cô và ông đều là quan hệ huyết thống, máu mủ ruột thịt. Tiếng cô gào khóc ông cũng đau lắm nhưng vẫn không thể làm được gì lặng lẽ rời khỏi đó.
Ông trời có lẽ là không chiều lòng người, Hàng Tịch vừa đi một đoạn liền gặp ngay Thẩm Giai Di phía trước. Ánh mắt căm hận của cô nhìn ông khiến ông không vui.
Giọng khản đặc cất lên: “Ông đến đây làm gì? Thương hại sao? Đã ai nói với ông là ông thật kinh tởm chưa? Tôi ghét ông, hận ông. Trên đời này thứ tôi hối hận nhất là làm con gái một kẻ không xứng làm cha như ông.”
Cô lao vào đập liên tục vào ngực ông ấy, mỗi lần tay đập xuống là một lần tim cô bị khứa vào. Hàng Cẩn từ xa nhìn thấy chạy lại ngăn cản cô. Anh giữ cô lại, bình tĩnh khuyên bảo: “Vừa rồi em còn hứa như nào? Ông ấy dù gì cũng là cha em?”
Thẩm Giai Di cười khổ: “Cha ư? Ông ta có đáng không? Đã bao giờ ông ta hỏi em một câu là em cần gì? Có ổn không? Ông ta nói đúng ra chỉ là một gã tra nam tồi tệ. Ngoài việc có lỗi với người khác không chịu trách nhiệm thì còn được gì?”
“Con….”
Tiếng Thẩm Giai Di hét lên: “Đừng gọi tôi là con, tôi không có người cha nào như ông.”
Hàng Cẩn cuối cùng cũng không chịu được trực tiếp lôi cô đi, lúc đi cũng không quên chào Hàng Tịch một câu. Hành Tịch gật đầu không nói gì nữa.
Chương kế tiếp