Tìm Lại Tình Yêu

Chương 24
Trong ánh sáng vàng của buổi tiệc tùng Cố Nhân Tích vén váy dạ hội bước đi một cách sang trọng. Hôm nay nhà họ Cố tổ chức một bữa tiệc liên hoan cuối năm tất cả giới thương gia đều được mời tới.
Nó không đơn giản chỉ là một buổi tiệc, Cố Nam Khê biết rằng đây chính là nơi giao thương, mua bán quyền lực. Cụ thể trong buổi tối ngày hôm nay chắc chắn Cố Nhân Tích sẽ được lôi ra như một món đồ để nhà họ Cố kết giao. Cô thì vẫn chưa biết, cũng có thể cô còn không bằng một món đồ vật.
Khoác trên mình chiếc váy màu xanh dương nhạt trên cổ áo có đính những hạt ngọc trai nhỏ sáng lấp lánh. Nhìn thân ảnh mình trong gương cô cũng tự cười giễu một cái. Trang điểm đẹp làm gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ mà thôi.
Một chiếc Porsche dừng trước cổng nhà họ Cố, lái xe mở cửa chạy xuống kéo cửa giúp người đàn ông đang ngồi bên trong. Giày âu được lau bóng đến độ có thể soi gương đặt xuống dưới đất, cơ thể anh ta từ từ bước ra. Cố Bách Hằng đứng ngoài cửa nhận ra người đàn ông đó liền chạy tới, vẻ mặt vui mừng: “Hàng thiếu vinh dự cho Cố gia quá!”
Hàng Cẩn là người đàn ông không quá lạnh lùng nhưng anh ta lại rất kiêu ngạo. Đối với sự nịnh hót từ Cố Bách Hằng anh ta chỉ nhếch mép cười ngoài ra không có bất cứ hành động nào khác. Họ Cố kia đưa tay ra nhưng anh lại không thèm để ý tới nó, điều đó làm Cố Bách Hằng nghi hận trong lòng vội vàng thu tay lại. Vẻ mặt vẫn như con chó nhìn thấy chủ quấn lấy ríu rít.
“Hàng thiếu, mời!”
Hàng Cẩn gật đầu, bước vào trong buổi tiệc. Cố Bách Hằng nghiến răng thầm nhủ: “Đợi đấy thằng oắt con, nếu không phải thế lực sau mày thì Cố Bách Hằng ta phải sợ một thằng nhóc như màu ư?”
Ông ta liếc nhìn trong đám đông không thấy Cố Nhân Tích đâu trong lòng có chút sốt ruột. Cơ hội lần này không thể bỏ lỡ. Bằng mọi giá ông ta phải đưa con gái của mình vào Hàng gia.
Đôi mắt đầy ham muốn kia vô tình bị Cố Nam Khê nhìn thấy, cô cười giễu cợt, bộ dạng cuốn người kia của ông ta cũng không tệ. Đáy mắt lạnh lùng nhấc vạt váy đi vào bên trong. Hình ảnh này của cô lại bị Hàng Cẩn chú ý. Một thân ảnh quen thuộc nhưng đầy xa lạ.
Khách khứa đến đông đủ, Cố Bách Hằng dắt tay Cố Nhân Tích tiến lên trước khán đài vẻ mặt cười nham hiểm. Ông ta ghé sát vào mic, phát biểu: “Đây là con gái lớn của Cố Bách Hằng tôi, Cố Nhân Tích.”
Âm thanh của ông ta vang lên, gương mặt của Hàng Cẩn đột nhiên có chút kích động. Vốn dĩ mới đầu anh đại diện nhà họ Hàng đến đây tham dự chỉ là cho có bởi nếu không tham dự mẹ anh sẽ dẫn anh đi coi mắt kết duyên. Hết sự lựa chọn anh đành tới cái nơi chán ngắt này.
Ngồi trong bóng tối khuất đèn, hai chữ “Nhân Tích” kia làm anh bất ngờ. Không tin được ở đây anh lại có thể gặp được người mà anh đã tìm kiếm bao lâu nay. Anh theo đoàn người tiến gần về phía khán đài, gương mặt kia không hề giống với ngày trước mà hoàn toàn khác lạ. Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ trưởng thành cũng có sự thay đổi.
Nhưng cảm giác của anh đối với cô ta không có mấy phần hảo cảm. Chỉ khi cô ta đưa tay lên vén tóc, sợi dây màu đỏ kia làm anh chói mắt. Nó y hệt với chiếc vòng anh đang đeo trên tay. Cơ thể anh cứng ngắc, cuối cùng thì cũng gặp lại. Miệng anh nhếch lên một chút nhìn Cố Nhân Tích thật kĩ.
Ánh mắt và nụ cười kia bị Cố Bách Hằng bắt gặp, trong lòng ông ta thầm mừng rỡ.
----------------------
Cách đó không xa, Cố Nam Khê đang cầm trên tay ly rượu vang đổ vào miệng. Từng giọt rượu cay nồng thấm vào đầu lưỡi. Vị rượu đúng như cuộc đời cô lúc này,cay nồng, đắng chát.
Cố Nam Khê đặt ly rượu xuống bàn, hít một hơi dài đứng dậy. Đầu óc cô quay cuồng vì rượu, gương mặt đỏ ửng. Cô loạng choạng va vào Hàng Cẩn. Đôi mày của anh khẽ cau lại, đẩy cô đang say rượu ra. Cô ngã phịch xuống đất, đôi mắt quay cuồng nhìn không rõ gương mặt kia.
Thấy cô ngã xuống anh cũng chẳng hề quan tâm, chỉnh lại áo rồi rời đi. Cố Nam Khê từ từ đứng dậy, đầu choáng váng cố gắng lết về tới phòng. Cơ thể cô càng lúc càng nóng rực, khó chịu. Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy.
Cô nhớ lại nụ cười nham hiểm của Cố Nhân Tích lúc sáng, cô ta chắc chắn đã bỏ thuốc cô. Cố Nam Khê vừa về tới phòng liền đóng chặt cửa lại.
Bóng lưng một người đàn ông kia từ phía sau bịt miệng cô. Cố Nam Khê bất giác rùng mình, mở khóa cửa khủy tay đập mạnh vào bụng người đàn ông đó. Người đàn ông kia có chút thân thủ liền tránh được. Cô cố hết sức đẩy cửa chạy ra nhưng bị người đàn ông đó kéo lại. Hai người ngã trên giường. Cố Nam Khê đá mạnh một phát vào hạ bộ người đàn ông kia, ngay lập tức anh ta đau đớn bỏ cô ra. Nghe thấy tiếng động bên ngoài người đàn ông đó liền nhào tới đè cô xuống tay bịt chặt miệng cô, tay giữ chặt tay cô. Trong bóng tối cô nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông, một vài phần giễu cợt.
Ngoài cửa có tiếng động, một vài người đứng trước cửa ngó trước ngó sau. Một người nói: “Đây là phòng của nhị tiểu thư nhà họ Cố, vừa nãy tôi thấy cô ấy say rượu bước vào.”
Tay của người đàn ông kia nhéo một phát vào eo cô. Bất ngờ bị đau theo phản xạ cô liền kêu lên: “Á!”
Mấy người đàn ông kia đỏ mặt nhìn nhau vội vàng rời đi.
Chờ mấy bóng dáng kia rời đi, người đàn ông kia mới chịu bỏ tay. Trông bộ dạng thở gấp, hơi thở nóng dồn dập với kinh nghiệm nhiều lần bị bỏ thuốc anh ta đoán được cô đã bị bỏ thuốc.
Cô cố gắng nắm chặt tay để kìm hãm dục vọng trong lòng. Cả người cô mềm nhũn không còn lấy một hơi sức. Người đàn ông kia cất giọng: “Cô vừa cứu tôi một lần, tôi cứu lại cô coi như chúng ta hòa nhau.”
Nói rồi anh lấy ra trong túi một viên thuốc nhét vào miệng cô: “Cô may mắn lắm mới gặp được tôi nhé.”
Người đàn ông đó kéo cô lên mang vào nhà tắm xả nước lạnh rồi dìm cô xuống bồn tắm. Hơi lạnh làm đầu ốc Cố Nam Khê tỉnh táo. Gương mặt đẹp như tranh vẽ của người đàn ông trước mắt khiến cô ngạc nhiên. Thuốc ngấm vào người cộng thêm nước lạnh dường như cô không còn cảm thấy nóng nữa, dục vọng cũng bị đè xuống.
Thấy Cố Nam Khê tỉnh táo trở lại anh ta cười tươi: “Chúng ta hòa nhau, hẹn lần sau gặp lại.”
Chưa kịp để cô phản ứng anh ta mở cửa chạy mất hút. Người đàn ông kia lai lịch chưa rõ thế nào nhưng thật may vì không phải là người của Cố Nhân Tích phái tới. Nếu thực sự vừa rồi là người của cô ta thì hôm nay cô không còn đường lui nữa rồi.
Có điều nói đi phải nói lại người đàn ông sao lại có thuốc giải của loại thuốc đáng xấu hổ kia? Nhiều nghi ngờ cô vẫn phải nên tự tìm hiểu.
--------------------
Ngoài sân bữa tiệc vẫn đang tiếp tục. Hàng Cẩn đem ly rượu tới chỗ Cố Nhân Tích mời cô ta.
“Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải.”
Cố Nhân Tích nhìn anh cười một cách quyến rũ, mùi nước hoa trên cơ thể cô ta nồng đậm khiến anh không thích.
“Vậy sao? Có lẽ là vậy.”
Vốn dĩ tưởng rằng cô vẫn nhớ chuyện hồi nhỏ nhưng hình như không phải. Cô quên tất thảy mọi thứ. Anh cố gợi ý một chút: “Sợi dây màu đỏ trên tay cô trông thật đặc biệt, cô có thể cho tôi biết mua nó ở đâu không?”
Cố Nhân Tích nhìn nó không nói gì.
Chương kế tiếp