Tìm Lại Tình Yêu

Chương 36
Chưa được vài giây Tô Hựu đã dập tắt hy vọng của cậu ta.
“Vậy sao? Cảm ơn cậu.”
Trần Hạo kéo tay Tô Hựu ép cô vào tường: “Chị thì sao? Có cảm giác với tôi không?”
Lời lạnh nhạt của Tô Hựu vang lên: “Không có!”
Trần Hạo nổi loạn: “Chị nói dối, lúc diễn cảnh đó chị đã cố tình quyến rũ tôi.”
Tô Hựu cảm giác như mình đã trên đùa cậu ta đủ rồi, nếu cứ như thế này lỡ tên chó săn nào bắt được thì sự nghiệp coi như đi tong. Cô đẩy cậu ta ra.
“Đó không phải là vai tôi nên diễn sao?”
“Chị… không có cảm giác cũng được, chúng ta từ từ tìm hiểu.”
Tô Hựu nhìn gương mặt non nớt không hiểu chuyện đời, đưa hai ngón tay lên gõ vào giữa trán cậu ta một cái mạnh: “Tỉnh đi đừng mơ nữa, tôi đã có người đàn ông của mình, cậu không bao giờ sánh được với anh ấy.”
Trần Hạo không tin: “Chị lừa tôi, tôi không tin.”
Trần Hạo ngẩn người không biết mất hồn bao nhiêu lâu cho tới khi quản lý đi tới.
Phim trường lúc này hỗn loạn hơn bao giờ hết bởi sự xuất hiện của Đinh Hồi. Cô ta là ngôi sao hot trong một show truyền hình ăn khách gần đây. Vẻ bề ngoài xinh đẹp đáng yêu nên có rất nhiều fan hâm mộ. Đạo diễn cũng nể mặt cô ta vài phần. Thực ra gia thế của cô ta không đơn giản, có tin đồn rằng cô ta là con gái của Đinh Nhất Tuyên-ông lớn trong làng giải trí.
Nhân viên đoàn viên xúm xít lại quanh cô tay giúp cô ta hóa trang thay đồ. Thanh Mộc bên này nhìn cô ta bĩu môi: “Không phải chỉ là nhà có gia thế thôi sao, có nhất thiết phải như vậy không.”
Tô Hựu cười: “Được rồi chị, người ta là công chúa.”
“Em không phải cũng là công chúa của Tứ…”
Chưa nói hết câu Tô Hựu đã bịt miệng Thanh Mộc lại, Thanh Mộc cũng biết mình lỡ lời đành im lặng. Tô Hựu nói nhỏ vào tai Thanh Mộc: “Em không muốn chuyện này lộ ra bên ngoài.”
Thanh Mộc: “Xin lỗi, lần sau chị sẽ chú ý hơn.”
“Được rồi, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều, giúp em dặm lại phấn.”
“Được!”
Thực ra khi yêu nhau ai mà lại không muốn công khai chỉ là cô đã hứa với Tứ Lộ khi nào anh cho phép mới chính thức công khai chuyện này. Lần trước chia tay cũng vì chuyện này mà ra. Nhiều lúc cô cũng rất để ý việc này nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh người đàn ông đó không có danh phận thì đã sao? Tô Hựu cô chấp nhận chỉ có việc anh có người phụ nữ khác mới khiến cô từ bỏ.
Cô ngồi bên này cảm nhận được ánh mắt từ ai đó nhìn lại liền nhìn ngó xung quanh thì ra là quản lý của Trần Hạo. Sau khi Trần Hạo trở lại mọi người đều nhìn thấy vết đỏ trên trán cậu ta. Trần Hạo sao có thể nói ra việc mình tỏ tình với Tô Hựu bị từ chối đành lấy lí do không cẩn thận va vào cửa nhà vệ sinh.
Thanh Mộc vừa nhìn vết trên trán của Trần Hạo liền kéo tay Tô Hựu lại hỏi khẽ: “Cậu ta đáp tội với em à?”
Tô Hựu lắc đầu: “Không, cậu ta tỏ tình và bị em từ chối rồi.”
“What? Cái chuyện quái gì thế này?”
Tô Hựu nhìn dáng vẻ của Thanh Mộc không nhịn được cười. Thanh Mộc kéo Tô Hựu lại lần nữa hỏi: “Cậu ta không biết em có kim chủ chứ? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.”
Tiếng hô của đạo diễn từ xa vọng lại: “Cảnh 22 chuẩn bị, diễn.”
Cả Tô Hựu và Trần Hạo đều vào vị trí, đối mặt với Trần Hạo Tô Hựu tỏ ra rất thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra còn ngược lại Trần Hạo không giấu nổi sự lúng túng không lấy được cảm xúc để diễn vai Trình Tô, gương mặt cứng ngắc không có cảm xúc buộc đạo diễn kêu NG(*). Quản lý của anh vội chạy tới giúp Trần Hạo chỉnh lại cảm xúc. Trong khi chờ cho Trần Hạo lấy lại cảm xúc đạo diễn quay tiếp cảnh số 23.
Hậu trường cũng chuẩn bị xong, Đinh Hồi vào vị trí, tiếng đạo diễn hô: “Cảnh 23 bắt đầu!”
Trong phim này Đinh Hồi diễn vai Vân Ước-nữ chính ngây thơ trong sáng mà Trình Tô yêu thích từ nhỏ.
Vân Ước mặc chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khiết, váy bó sát ôm trọn lấy cơ thể đầy quyến rũ kia. So với Tô Hựu không thua kém là bao. Đôi mắt dáo dác thơ ngây trong bữa tiệc xa hoa này. Một vài người diễn vai quần chúng cũng bắt đầu tiến lại gần Vân Ước. Từng người từng người cười cợt, Đinh Hồi phải diễn tả được trạng thái sợ hãi nhưng vẫn kiên cường của nhân vật Vân Ước. Đáng tiếc lại không lột tả hết được mà chỉ diễn tàm tạm. Cô ta cũng đâu phải diễn viên hơn nữa thế lực đằng sau cô ta cũng đủ để làm các nhà sản xuất nhường nhịn. Đạo diễn tất nhiên cảm thấy không ổn nhưng vẫn cho qua, được như này dù sao cũng tốt lắm rồi.
Sau khi hoàn thành cảnh quay số 23, đạo diễn nhìn về phía Trần Hạo. Trần Hạo cũng đã lấy lại được cảm xúc, gật đầu ra hiệu cho đạo diễn. Tô Hựu cũng vào vị trí, tổ âm thanh với ánh sáng di chuyển vào hậu trường.
“Cảnh 22, diễn!”
Ly rượu trên bàn, ánh mắt quyến luyến của Hứa Dĩ nhìn Trình Tô. Trần Hạo một lần nữa bị ánh mắt này chiếm giữ tinh thần nhất thời nhìn cô rất thâm tình. Cảnh quay tiếp tục bị NG, đạo diễn rốt cục cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Cậu Trần, cậu thấy không khỏe sao?”
Trần Hạo bối rối nhất thời không biết nói ra sao đành im lặng day trán, bộ dạng không khỏe bày ra, rõ ràng lúc sáng còn diễn rất tốt. Tô Hựu cũng nhận ra sự lúng túng của cậu ta tiến lại nói vài câu với đạo diễn sau đó lại gần Trần Hạo. Trần Hạo thấy cô tiến đến nhất thời không kiềm chế được cảm xúc tim đập rất nhanh.
Mái tóc dài bóng mượt của Tô Hựu khẽ lay động tôn lên gương mặt xinh đẹp kia. Cô ra hiệu cho Trần Hạo, hai người đứng vào một góc để nói chuyện. Trần Hạo chưa kịp nói gì thì Tô Hựu đã bắt đầu.
“Không cần biết cậu nghĩ gì nhưng đây là công việc, dù cậu có tình cảm với tôi cũng phải kìm nén, tôi không thể chờ cậu ổn định lại tinh thần mà mất thời gian được, Tô Hựu tôi cũng có công việc cũng phải kiếm tiền để nuôi mình. Cậu thích tôi, tôi rất cảm ơn nhưng Trần Hạo cậu không thể ép tôi thích cậu được, không ai có thể điều chỉnh cảm xúc của người khác.”
“Tôi….”
“Tôi cái gì mà tôi, cậu phải chuyên nghiệp lên, tôi thích những người đàn ông thông minh.”
Nói xong Tô Hựu cũng trở lại hậu trường, Trần Hạo ngẩn người sau đó quản Lý của anh ta tới nói vài lời với đạo diễn, rất nhanh chóng cảnh số 22 lại tiếp tục được diễn.
“Cảnh 22, diễn!”
Tô Hựu cười nhạt trực tiếp vào vị trí, trong phút chốc ánh mắt trở nên thâm tình nhìn Trình Tô, Trần Hạo không dám nhìn vào mắt cô, trực tiếp quay đi.
Nhạc nổi lên, bóng dáng của Vân Ước cũng xuất hiện. Trình Tô nhìn thấy cô ấy trong đám đông khẽ chạy tới kéo tay cô ta lại không quan tâm Hứa Dĩ. Thời khắc anh chạy đi Hứa Dĩ đã cản lại, bàn tay chủ động kéo tay Trình Tô: “Đừng đi.”
Trình Tô đẩy tay cô ra, trước mặt mọi người rời đi tới bên Vân Ước. Hứa Dĩ cười nhạt, tự mình rót đầy ly rượu rồi tiếp tục uống. Thứ rượu cay nồng từ từ đi qua cổ họng bất giác làm cô sặc.
Chương kế tiếp