Tìm Lại Tình Yêu

Chương 43
Nghe những lời này của cô hốc mắt Giai Di lại bắt đầu trào ra nước mắt. Thẩm Giai Di cố gắng ngẩng mặt lên không để cho nước mắt rơi, cô không muốn khóc vào lúc này.
Cố Nam Khê ôm đứng dậy ôm lấy cô vào lòng: “Còn có chị ở đây, có người thân của em, đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa.”
Nói xong cô lại bưng bát cháo lên múc một thìa nhỏ thổi nguội bớt rồi đưa lên miệng Giai Di. Trái với lần đầu, lần này Giai Di đã nghe lười cô ăn vài miếng. Hàng Cẩn đứng bên ngoài thấy cảnh này thì rất ấm lòng. Chiếc băng cá nhân vẫn được anh giữ trong tay. Vừa nãy lúc đi lướt qua cô anh vẫn thấy vết xước trên cổ cô, liền về lấy một miếng băng cá nhân đem tới.
Sau khi ăn được vài muỗng cháo, Giai Di ra hiệu cho cô không bón nữa. Cố Nam Khê đặt bát cháo xuống đắp chăn giúp cô: "Nghỉ thêm lát nữa đi, chị sẽ trông mẹ cho em, lát em tỉnh thì chị sẽ ngủ.
Thẩm Giai Di lắc đầu, nắm lấy bàn tay cô: “Không cần đâu chị, em đã khỏe hơn rồi, em muốn gặp mẹ.”
“Được rồi, chị cũng không cản em nữa.”
Cố Nam Khê tránh sang một bên đỡ Giai Di dậy vừa hay lại thấy vết xước trên cổ cô. Thẩm Giai Di gương mặt hơi cúi xuống, nói bằng chất giọng khàn đặc: “Xin lỗi chị, lúc đó em hơi mất kiềm chế.”
Cô đỡ Giai Di dậy nhẹ nhàng vén lại tóc mai còn hơi rối giúp cô ấy rồi mỉm cười: “Không sao đâu, vết thương nhỏ nhặt này không quan trọng, nó còn cảm thấy vui mừng vì giúp được em giải tỏa áp lực ấy.”
Thẩm Giai Di nghe cô nói vậy thì cảm động lắm vội vàng ôm chặt lấy cô, một vài giọt nước mắt thấm vào vai cô biết nhưng im lặng.
“Cảm ơn chị, sau tất cả thì chị chính là người phụ nữ thứ hai đối xử tốt với em như vậy, anh Hàng Cẩn quả nhiên rất tốt số.”
“Tốt số gì chứ…chị với anh ta không phải như em nghĩ…là…”
“khụ! Khụ!”
“Hiểu lầm?”
“Đúng vậy, Giai Di nghĩ chúng ta có quan hệ… quan… hệ…”
“Là quan hệ gì?”
“Là quan hệ yêu đương!”
“Giai Di, em nghe rõ chưa? Đây chính là chị dâu tương lai của em.”
“Anh lại chọc quê tôi?”
Giai Di một bên cười tủm tỉm còn Cố Nam Khê biết mình lại bị anh lừa lần nữa liền đỏ mặt xấu hổ đá anh một cái, Hàng Cẩn sau khi lừa cô nói vậy liền cong môi. Anh nói với Giai Di: “Dì Thẩm nói muốn gặp em.”
“Được em đi ngay đây.”
Ngay khi Giai Di rời đi cô nhớ ra vì sao mình mới có mặt ở đây liền tìm một cái cớ: “Tôi cũng đi xem dì ấy đây.”
Cô vừa mới bước một bước đã bị anh kéo lại.
“Phịch!”
Hàng Cẩn trong lúc nhất thời đã nắm phải dây áo lót bên trong của cô, vừa nhận ra thì cũng là lúc dây áo bị dùng lực mà tuột. Áo lót lại chính là loại không dây mà phụ nữ thường thích dùng. Kết quả là áo lót rơi xuống đất, Cố Nam Khê mặt đỏ như hai quả cà chua tức giận hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Trong lúc tức giận liền quay lại tát cho anh một bạt tai rồi nhặt chiếc áo lót lên chạy mất, lúc đi còn không quên phỉ nhổ anh: “Vô sỉ, đồ ngựa đực.”
Anh còn chưa kịp giải thích gì, quan trọng là từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên anh bị một người đánh mà người đó lại chính là phụ nữ. Chiếc băng cá nhân còn chưa dán được. Hàng Cẩn thở dài giơ cái tay lên nhìn lắc đầu: “Dù có ham muốn thì mày cũng phải từ từ chứ, không thể tấn công nhanh như thế được.”
Lại nói đến chuyện cái áo lót thực ra là do cô người hầu cố tình giở trò chút xíu, người trong nhà ai mà chẳng biết cô là thiếu phu nhân, cô ấy tưởng rằng đêm nay thiếu gia sẽ… nên cố tình sắp đặt bộ độ dễ cởi nhất, tốt nhất là có thể dùng tay gẩy một phát là có thể tuột hết nhưng không ngờ lại gây ra chút hiểu lầm. Tưởng rằng có thể giúp thiếu gia bớt một chút gánh nặng ai dè … nhưng cũng không thể trách được… haizzz
“Rầm!”
Tiếng kéo cửa đầy tức giận của Cố Nam Khê, cô tựa lưng vào tường, ném cái lót lên trên giường, chuyện hôm nay thật là xấu hổ quá mà, cô còn mặt mũi nào mà gặp anh ta nữa. Cả người cô tự dưng lại có chút nóng như lửa thiêu vậy, là do mẫn cảm quá sao. Càng nghĩ tới cô càng bực tức hơn, giọng hét lớn: “Hàng Cẩn, đồ chết bầm, đồ ngựa đực bất lực…”
Người hầu dưới nhà nghe tiếng hét của cô mà giật mình, lâu lắm rồi không thấy cô tức giận như vậy.
-------------------------------------------
23 giờ, tại một cửa hàng đồ cưới.
Cửa rèm được kéo ra Tô Hựu khoác trên mình chiếc váy cưới tinh khôi bồng bềnh nhất. Tóc cô được uốn lại xõa xuống, trên đầu đội một chiếc vương miện đính đầy đá quý. Bờ vai thon thả hiện rõ xương quai xanh, cổ còn có những đường nét quyến rũ, không phủ nhận bất kỳ người đàn ông nào khi thấy dáng vẻ này của cô đều muốn cưới cô về. Tô Hựu trông như một nàng công chúa xinh đẹp vậy.
Cả hậu trường đều nín nhịn trong không khí kinh ngạc. Chị Thanh Mộc đứng một bên cũng kinh ngạc không thôi, trong đầu vốn dĩ đã mường tượng ra cảnh cô sẽ xinh đẹp thế nào nhưng không ngờ lại có thể kinh diễm như vậy. Ngũ quan Tô Hựu vốn dĩ là được trời ưu ái rất nhiều, mặt mộc của cô thôi cũng khiến đám người khác giới ngoái nhìn liên tục.
Tô Hựu cười, nụ cười như hớp hồn của nhiếp ảnh vậy. Hắn ta cứ điêu đứng ngắm nhìn cô mãi không thôi. Thanh Mộc thấy cũng không còn sớm nữa, vốn dĩ tưởng rằng hợp đồng quảng cáo tốt lắm nhưng không ngờ cũng chỉ xoàng xoàng lại còn phải chờ chụp hết đám người mẫu kia trước rồi mới tới Tô Hựu. Thanh Mộc cũng không muốn nhận lắm nhưng Tô Hựu lại khuyên ngăn rồi bây giờ bao nhiêu phần xinh đẹp của Tô Hựu bị đám người này hưởng thụ hết.
Thanh Mộc vỗ tay: “Được rồi mọi người, kinh ngạc thế cũng là đủ rồi, Tô Hựu của chúng tôi cũng rất bận, nhanh chóng chụp rồi kết thúc nhanh đi bây giờ cũng hơn 11 giờ rồi.”
Tất cả mọi người đều bị Thanh Mộc giục giã, vị nhiếp ảnh gia kia bắt đầu giơ máy ảnh nên, Tô Hựu bắt đầu tạo dáng. Vì là lần đầu chụp ảnh quảng cáo nên cô chưa có kinh nghiệm lắm Nhiếp ảnh gia tiến về phía cô giúp cô tạo dáng, tay hắn vừa giơ lên không trung định đụng vào bờ vai trần của cô liền bị Thanh Mộc ngăn lại.
Gương mặt có chút không vui, lườm Thanh Mộc ra hiệu cho chị ấy tránh ra, rất tiếc Thanh Mộc xưa nay rất không nghe lời.
“Nhiếp ảnh gia cứ việc tạo dáng mẫu, Hựu Hựu nhà tôi nhất định sẽ thực hiện tốt.”
Tên Lôi Trì đó hậm hực lui về phía sau ra hiệu cho đám nhân viên tiến lên. Một vài nhân viên nữ lại gần hướng dẫn cô cách tạo dáng, còn nói vài lời dặn dò cô không nên đắc tội với Lôi Trì. Tô Hựu tất nhiên tiếp thu còn Thanh Mộc thì hoàn toàn không có ý đó.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu!”
Nhân viên đều lui hết ra ngoài, bộ phận chỉnh âm thanh ánh sáng tiến lại gần. Tô Hựu phô diễn thần thái cùng vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của mình.
“Tách! Tách! Tách!”
“Nghiêng mặt!”
“Được rồi, cười, tiếp chính diện….”
“Ok, đã xong!”
Thanh Mộc đem áo lại gần giúp cô khoác vào, lấy khăn giấy giúp cô lau chút mồ hôi trên trán, nhân viên cũng chạy tới kéo cô vào phòng thay đồ.
Chương kế tiếp