Tìm Lại Tình Yêu

Chương 62
Cô ta lắc đầu rồi bắt đầu lấy bình truyền nước sau đó tiêm một chút thuốc vào trong đó. Nhân tiện vào phòng tắm lấy một cái khăn ướt lau người giúp cô. Đến khi xong xuôi mới đẩy cửa ra ngoài. Bên ngoài Hàng Cẩn vẫn đứng chờ, bộ dáng có vẻ mệt mỏi rồi.
Giọng anh vang lên: “Cô ấy sao rồi?”
“Ổn rồi, lát nữa tỉnh dậy sẽ không sao nữa.”
“Ừm, vậy phiền cô rồi.”
“Không có gì, tôi làm công lấy lương thôi, tôi về đây.”
Hàng Cẩn không đáp lại, đẩy cửa chạy vào phòng. Trên giường cô đã ngủ ngoan ngoãn có điều cái áo anh mặc cho cô trước đó đã bị cởi bỏ. Vốn dĩ muốn che giúp cô mà cô ta lại cởi ra như vậy. Hàng Cẩn vào nhà tắm lấy một bộ mới ra mặc lên người giúp cô. Xong xuôi anh còn nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô. Ngắm nhìn bộ dáng ngủ ngon của cô tâm trạng anh cũng bớt u ám phần nào. Nhớ lại lúc cô mất tích dọa anh tức chết cũng may chỉ là chút sơ xuất nhỏ thôi.
Anh nhìn những vết thương trên mặt cô mà đau đớn, lẽ ra anh nên cảnh giác hơn với Cố Nhân Tích nhưng không sao, sau này sẽ không còn Cố Nhân Tích nào dám đối xử với cô như vậy nữa. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đứng dậy rời đi.
“Cô ta sao rồi?”-Giọng anh lạnh lẽo vang lên, chút ôn hòa vừa rồi liền biến mất.
“Thi thể đã xử lý xong còn chuyện bên Lý Bá tôi sẽ nhanh chóng giải quyết nốt.”
“Được rồi, nói với Lý Bá là hắn quản lý người không tốt tôi không cần hắn nữa rồi.”
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời.”
“Được rồi, cậu thu xếp xong thì nghỉ ngơi chút đi, tôi tắt máy đây.”
Hàng Cẩn nhìn chiếc điện thoại trên bàn không biết đã là cái thứ mấy rồi. Anh đứng dậy đi tắm một lát hôm nay người có chút không sạch sẽ.
Vừa mới bước vào nhà tắm thì điện thoại đổ chuông, anh nhấc máy lên nghe: “Alo, có chuyện gì xảy ra à?”
Đầu dây bên kia Trác Nhất Thần lên tiếng: “Nghe nói cậu vừa mới xử lý bên Lý Bá, có chuyện gì sao?”
Hàng Cẩn ngồi dưới ghế thở dài: “Chút chuyện thôi em thu xếp được, ngược lại là anh bên đó sao rồi?”
Trác Nhất Thần cao giọng: “Còn sao nữa, đến luật sư của người ta cậu cũng đụng tay giờ tạm giam rồi còn đang ngồi trong phòng thẩm vấn.”
Hàng Cẩn nhếch miệng: “Vậy thì tốt, anh giữ hắn càng lâu thì càng tốt, thôi em đi tắm đây anh làm việc đi.”
“Cậu này, mới mấy giờ mà bày đặt tắm rửa, tôi đi làm việc của tôi đây hôm nào nhớ khao anh mày một chầu.”
Hàng Cẩn cười khẽ: “Một chầu thì đơn giản chỉ sợ lúc ấy cục trưởng Trác lại không tới.”
“Sẽ tới, nhất định sẽ tới…ha…haaa.”
“Tút!”
Anh đặt điện thoại lên bàn rồi vào phòng tắm rửa nhân tiện thay đồ.
Trên bàn điện thoại của cô cũng reo liên tục nhưng Hàng Cẩn chẳng thèm liếc, anh trực tiếp để chế độ rung rồi rời đi.
-----------------
Tứ thị hôm nay có triệu tập một cuộc họp cổ đông, trong phòng họp bây giờ gương mặt ai cũng đều căng thẳng. Mấy người, nhất là đám trưởng bối ngót nghét sáu chục tuổi còn còn bịn rịn mồ hôi.
Tứ Hải ngồi ở giữa ghế chủ tịch cũng cau mày chỉ có Tứ Lộ với Tứ Bạch là điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một lát đám hồ sơ được Tứ Hải ném trên bàn: “Xem đi, xem các người làm gì đi, ngoài việc gây tổn hại cho công ty ra còn được ích gì không? Vốn đầu tư lần này còn bị rút, các người là muốn Tứ thị phá sản đúng không?”
Một trong số họ có người lên tiếng: “Không phải tổng giám đốc Tứ nên gánh vác chuyện này sao? Nhà đầu tư tôi nghe nói có quen biết với cậu.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tứ Lộ, Tứ Bạch ngồi bên cạnh liền lên tiếng giải vây: “Các vị, chuyện này không liên quan tới…”
Còn chưa nói hết Tứ Lộ đã thừa nhận: “Đúng vậy, tôi có quen biết với ông ta vậy thì sao? Các người nghĩ rằng tôi sẽ để cho đám người không làm mà vẫn đòi có ăn sao? Hơn nữa tôi cũng chỉ là một tổng giám đốc, mọi chuyện vẫn nên để chủ tịch quyết định thì hơn.”
Lời này của anh quả là một đòn trí mạng với Tứ Hải. Đây không phải là nói ông ta không có tích sự thì sao? Tứ Hải sắc mặt trắng bệch ném tập tài liệu trên bàn xuống dưới đất gằn giọng: “Có thôi đi không? Một đám người cãi nhau đổ lỗi cho ai? Còn mày nữa…không muốn ngồi vị trí này thì đừng ngồi nữa, Tứ thị thiếu đi mày cũng chẳng chết đói được.”
Tứ Hải chỉ vào Tứ Lộ ngồi bên cạnh, trong lúc tức giận nói ra những lời đáng lẽ lúc này không nên nói nhất. Vừa nghe ông ta nói vậy Tứ Lộ liền đứng dậy: “Vậy sao? Vậy tôi chính thức từ chức, Tứ Lộ tôi nơi nào cũng có thể đi được chỉ duy Tứ thị tôi sẽ không ngồi nữa, mong các vị ngồi đây bảo trọng.”
Tứ Lộ đứng dậy cùng thư kí từ tốn bước ra ngoài đi gần tới cửa Tứ Hải liền gằn giọng: “Đứng lại, mày đứng lại cho tao…”
Tứ Bạch liền đứng lên đuổi theo Tứ Lộ vừa đi vừa gọi: “Anh…chờ chút…chờ em…”
Mặc kệ Tứ Bạch có kêu thế nào anh cũng không thèm quay đầu ngoái lại nhìn. Cổ đông đều biết không có vị này Tứ thị như cái ghế gãy vậy sắp sửa sụp đổ. Tứ thị vốn dĩ là công ty của Tứ gia thành lập từ rất lâu rồi. Vừa rồi Tứ Hải nói như vậy ai cùng biết là tức giận giữa cha và con nhưng Tứ Lộ lại không nể mặt như vậy lẽ nào nội bộ Tứ gia đang hỗn loạn.
Tứ Hải liền cho kết thúc cuộc họp trở về Tứ gia nhân tiện tối nay gọi Tứ Lộ về. Sáng nay thằng con nghịch tử này lại không cho ông ta chút mặt mũi nào. Công ty bây giờ có Tứ Bạch nhưng ông ta thừa biết Tứ Bạch năng lực cũng không tệ nhưng so với Tứ Lộ vẫn không thể sánh bằng.
Tứ Bạch đuổi theo Tứ Lộ vào phòng làm việc nhìn thấy thư kí đang giúp anh dọn đồ trên bàn liền ngăn cản lại: “Anh đang làm gì vậy? Dù có tức giận với cha nhưng anh cũng không thể bỏ mặc Tứ thị.”
Tứ Lộ ngồi một bên nói: “Chú không hiểu, con người ai cũng có giới hạn tất nhiên tôi cũng vậy những năm qua ở Tứ gia tôi đã mệt mỏi rồi. Vừa hay lần này ông ta đụng tới thứ mà ông ta không nên đụng tôi cũng muốn nhân cơ hội này mà rời đi.”
Tứ Bạch vẫn thuyết phục: “Chúng ta là máu mủ ruột thịt, em biết anh sẽ không nhẫn tâ nhìn Tứ thị sụp đổ, em sẽ nói với cha…”
Tứ Lộ lắc đầu: “Vô ích thôi, đây là quyết định của tôi, tiểu Kê thu dọn nhanh một chút.”
“Vâng thưa giám đốc!”
“Anh…haizz anh định để em chống chọi với cái vỏ rỗng này ư?”
“Tôi sẽ giúp chú với tư cách anh em còn vị trí tổng giám đốc Tứ thị kia tôi sẽ không ngồi lần nào nữa…”
Sau khi tiểu Kê thu dọn xong liền cùng anh lên xe rời khỏi Tứ thị. Tứ Lộ quay lại nhìn lần nữa anh thở dài rốt cuộc cũng quyết tâm được. Anh bây giờ có cuộc đời của mình, có hạnh phúc cần được phải bảo vệ không thể cứ như trước đây được nữa.
Tứ Bạch từ trên tầng nhìn xuống chiếc xe Bugatti màu xanh rời đi mà thở dài lần này chắc hẳn anh quyết tâm rời đi. Cũng phải nơi này đâu là thế giới của anh…
-----------------------
Dòng xe chạy qua cao tốc, Tô Hựu từ bên trong nhìn ra bên ngoài không cần phải nói bây giờ trong lòng cô là một mớ tâm sự. Thanh Mộc liền hỏi: “Vẫn còn muộn phiền gì sao?”
Tô Hựu thở dài rồi lắc đầu có nói Thanh Mộc cũng không hiểu được.
Chương kế tiếp