Tìm Lại Tình Yêu

Chương 65
Hàng Cẩn thở dài: “Còn làm gì nữa? Anh tất nhiên là ra tay báo thù thay em rồi…”
“Hàng Cẩn , lại đây…”
Anh tiến sát lại gần cô: “Hả?”
Cô đưa tay lên chạm vào gương mặt anh, nhẹ nhàng kéo xuống đặt lên trán anh một nụ hôn. Có vẻ như hành động của cô diễn ra quá nhanh hơn nữa còn khá bất ngờ. Hàng Cẩn vẫn còn nghệt ra hệt như một đứa trẻ bị bất ngờ.
“Cảm ơn anh vì tất cả.”
Ngay sau khi cô nói xong câu này Hàng Cẩn liền ngay tức khắc tóm lấy tay cô ghì xuống dưới giường nhẹ nhàng hôn cô thật sâu. Cố Nam Khê không hề phản kháng ngược lại còn há miệng ra đón nhận nụ hôn ấy. Lưỡi anh tiến vào sâu hơn từ từ càn quét mọi thứ. Hơi thở quyến rũ vẫn còn phảng phất bên cạnh. Không biết bao lâu anh mới chịu tha cho cô, môi cô có vẻ hơi sưng.
Anh vừa buông cô ra, cô liền hối hả hít lấy hít để không khí, tay vô thức đập lên lưng anh một cái, mắt lườm đưa về phía Hàng Cẩn : “Anh định giết em đấy à? Suýt chút nữa nghẹt thở rồi.”
Hàng Cẩn đối với sự tức giận của cô càng cảm thấy đang yêu, anh đưa tay lên chạm vào môi cô nhìn đi nhìn lại anh chỉ muốn hôn thêm mấy cái nữa tiếc là cô còn đang không khỏe với anh nghĩ thời gian còn dài tương lai còn nhiều nhất định sẽ có ngày anh chiếm tiện nghi của cô mà thôi.
Ánh mắt anh càng trở nên đáng nghi cô nhanh chóng đuổi anh rời khỏi phòng: “Được rồi, anh ra ngoài đi, còn ở đây nữa có khi m đột tử vì ngạt thở mất thôi.”
Hàng Cẩn tươi cười rời đi, lúc khép cửa còn không quên ném lại cho cô mấy câu: “Em yên tâm không ngạt thở đâu, lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
Cửa đóng lại rồi, Hàng Cẩn cũng rời đi trong phòng chỉ còn lại mình cô. Ở trong căn phòng này quả thực không có chán nản ngược lại cô rất mong chờ người đàn ông đó trở lại, chỉ cần có anh cô liền cảm thấy yên tâm. Cũng chẳng biết từ khi nào cô lại đặt người đàn ông đó trong lòng phụ thuộc vào anh. Có lẽ ngay từ lần đầu gặp nhau trong trại trẻ mồ côi anh đã khiến cô phải chú ý, sự chú ý dần chuyển biến thành tình cảm.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gió khẽ lay động, từ vị trí của cô có thể thấy được vườn hoa hướng dương đó nhưng hoa hướng dương dù có mạnh mẽ đến mấy cuối cùng cũng phải tàn phai. Cô lặng lẽ nhìn những đóa hướng dương mỉm cười thật lâu.
Hàng Cẩn vừa mới ra ngoài liền dặn dò người hầu ở cửa: “Chăm sóc thiếu phu nhân, đừng để cô ấy xảy ra chuyện.”
“Vâng, thiếu gia.”
Hàng Cẩn gật đầu một cái rồi rời đi. Anh còn đống việc phải giải quyết, trước mắt có thể cho David trụ lâu ở sở cảnh sát càng tốt. Anh ngồi vào xe tới thẳng trụ sở của công ty.
--------------------------
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa bên ngoài, Cố Nam Khê mở mắt nhẹ nhàng ngồi dậy giọng vọng ra: “Không phải đi rồi sao? Anh quay lại có việc… gì… khụ!”
Cửa phòng vừa bị đẩy ra cô liền nhận ra đó không phải là Hàng Cẩn , gương mặt có chút xấu hổ. Cô gái đang tiến vào kia biết cô đang nói gì chỉ cười trừ: “Cậu chủ đi rồi, tôi đem chút đồ ăn nhẹ vào cho cô.”
Cố Nam Khê nhanh miệng: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Cô gái kia liền cười nhẹ: “Công việc thôi, cậu chủ có dặn tôi tới nói chuyện với cô cho bớt buồn.”
Trong lòng cô ấm áp lạ thường cũng không biết nói gì hơn nữa: “Cô tên là gì?”
“Tôi tên A Quế, đang thử việc ở đây.”
Cố Nam Khê nhìn về phía xa xa hỏi lại: “Cô không có ước mơ gì sao mà lại làm công việc này?”
A Quế cười nhạt cũng chẳng biết là đang vui hay đang buồn, đáy mắt cụp lại: “Tôi xuất thân nghèo khổ, cả gia đình đều phụ thuộc vào tôi, làm việc ở đây cậu chủ rất tốt lương lại cao, cho dù có ước mơ thì đó cũng chỉ dừng lại trong suy nghĩ còn hiện thực bao giờ cũng khốc liệt hơn nhiều.”
Cô chưa từng cảm thấy xuất thân địa vị lại có thể cản được ước mơ của con người, có phải là do cô đứng trên cao nhìn xuống nên mới như vậy.
“Dù có nghèo khổ, xuất thân có thấp nhưng sự nỗ lực của cô không phải là không có ích biết đâu…”
“Chỉ như gáo nước đổ ra biển biển thôi, tôi đã từng thử rồi, haizz mà thôi chuyện của tôi cũng chỉ xoay quanh vật chất còn cô thì sao?”
“Tôi cũng chẳng có gì, nếu cô lo lắng về xuất thân địa vị thì tôi lại không, tôi chỉ khao khát có một thứ gọi là tình cảm thôi, đối với tôi hạnh phúc và đam mê đặt lên trên.”
A Quế gật đầu tán thưởng: “Cũng phải, cậu chủ yêu thích cô như vậy, là phụ nữ tôi cũng cảm thấy ghen tỵ…”
“Cô cảm thấy vậy sao?”
“Tôi chưa thấy cậu ấy dẫn người con gái nào về nhà, hơn nữa quản gia cũng nói cậu ấy rất quan tâm đến cô, để ý từng chi tiết, người đàn ông như vậy ai cũng muốn…”
Cô cũng cảm thấy anh đối với cô rất tốt như thể hai người đã quen biết gắn bó từ rất lâu. Sự quan tâm ấy càng lớn dần cũng là lúc cô cảm thấy mình bắt đầu có cảm giác phụ thuộc, lo lắng sợ hãi. Tình cảm là thứ không thể trêu đùa, càng cố gắng tận lực bao nhiêu càng đắm chìm vào sâu hơn.
“Có phải anh ấy kêu cô nói những lời này?”
A Quế lắc đầu: “Cậu ấy chẳng hề dặn tôi điều gì, chỉ là bản thân cảm thấy rất ngưỡng mộ hai người. Cô cũng là người phụ nữ rất tốt, nếu tôi là đàn ông cũng có lẽ sẽ thích cô.”
“A Quế, có ai nói với cô là miệng cô rất dẻo không?”
A Quế cười: “Thực ra chỉ có mình cô nói vậy, tôi với những người không thích lại rất lạnh nhạt, chanh chua… ha… ha…”
Cố Nam Khê đưa ánh mắt nghi hoặc về phía cô: “Vậy cô là đang có thứ tình cảm nào không thuần khiết với tôi?”
“Cứ cho là vậy đi.”
Cô cười, tiếp tục nói: “Nếu đã có tình cảm chi bằng cô nói ra ước mơ của mình, tôi sẽ giúp cô, thấy sao?”
A Quế lắc đầu: “Không được đâu, cậu chủ mà biết tôi chuộc lợi như vậy nhất định sẽ trách phạt.”
“Cô đừng lo, chuyện này tôi sẽ không nói với người ngoài, cô nói đi, tôi rất muốn biết cô mơ ước điều gì.”
Gương mặt A Quế có chút ửng đỏ, có lẽ là cảm động đi, miệng cô ấp úng: “Tôi… tôi mơ ước làm một tiểu thuyết gia…”
Lời này của A Quế làm cô ngạc nhiên lắm. Một ước mơ cũng khá thú vị.
“Ồ, tôi có thể xem qua tiểu thuyết của cô không?”
“Tôi… mới chỉ có văn án… cô…”
Cố Nam Khê cười nhẹ: “Có gì đâu mà cô phải ngại, tôi sẽ giúp cô tìm một nhà xuất bản tốt. Cô vẫn có thể viết tiểu thuyết vừa làm ở đây cô thấy sao?”
A Quế ngạc nhiên lắm: “Cảm ơn… cô…”
Cô xua tay: “Có gì đâu, được rồi cô bận gì thì đi làm đi, hoặc viết tiểu thuyết cũng được, tôi muốn chợp mắt một lát.”
A Quế gật đầu rồi đi ra ngoài khép cửa lại lặng lẽ bình thản.
-------------------------------------
8 giờ, sở cảnh sát David đang ngồi trên một chiếc bàn, bộ dạng không được thoải mái cho lắm, gương mặt anh ta không vui da cũng xám đi nhiều hai bên mắt còn có quầng thâm.
Một viên cảnh sát ngồi đối diện chất vấn: “Tiên sinh, nếu ngài không khai ra thì vụ án thương nghiệp này chưa thể xử, hơn nữa quốc tịch của ngài cũng không có ở đây e rằng nước chúng tôi không thể đối đãi bình thường được.”
David thở dài một hơi, rõ ràng công ty trước nay làm ăn không hề có sai sót cũng chưa từng dính dáng đến việc trốn thuế tự dưng bị điều tra hơn nữa lại còn để lộ một đống giấy tờ sơ hở chuyện này thật nhức đầu.
Chương kế tiếp