Tìm Lại Tình Yêu

Ngoại truyện 1
Một buổi sáng trong trẻo như thường lệ Thẩm Giai Di trên đường tới Hoan Ảnh. Hôm nay cô chính thức được debut. Ngay từ sáng sớm đoàn đội của cô đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhân viên trang điểm cũng có mặt giúp cô trang điểm. Trên đường tới buổi biểu diễn có gặp sự cố. Đằng trước là một vụ tai nạn, tình trạng giao thông hiện đang tắc.
Dù có khởi hành từ rất sớm nhưng hiện tại đã chờ 30 phút rồi vẫn chưa có dấu hiệu có thể đi. Một loạt xe trải dài, nhân viên cứu hộ y tế, cảnh sát giao thông tất cả đều đang hoàn thành nhiệm vụ. Điện thoại của quản lý reo lên, bên phía nhà sản xuất đang thúc giục cứ thế này có lẽ cô sẽ bị trễ giờ.
Đợi thêm mười lăm phút nữa thì xe mới bắt đầu di chuyển được. Ách tách giao thông vẫn là không thể di chuyển nhanh hơn. Thẩm Giai Di nhìn xe của nhân viên y tế với cảnh sát rời đi ưu tiên còn mình vẫn ở đây vật lộn với chút thời gian ít ỏi.
Trong đám người ấy một gương mặt lướt qua, quen thuộc và xa lạ. Cô nhận ra anh ta, trong đầu không còn biện pháp liền đẩy cửa chạy xuống đuổi theo người đàn ông đó. Quản lý vội vàng đuổi theo gọi cô lại. Thẩm Giai Di len lách trong đám xe, vội hét to: “Em sẽ đến trước, gặp lại mọi người ở đó.”
Tiếng hét của cô khiến một vài người chú ý nhưng cô chẳng bận tâm, trước mắt vẫn phải tìm cách nhanh chóng tới buổi diễn. Cô lẻn vào trong đám nhân viên cảnh sát, cố nhớ ra cái tên của người đàn ông kia nhưng nhớ mãi mới chỉ được mỗi chữ Trác. Cô đứng trong đám người hét lớn: “Anh Trác, giúp tôi với!” Nhân viên cảnh sát người vừa mở cửa xe, người còn đang xem hồ sơ đều bị tiếng gọi của cô làm cho ngừng hành động lại. Mọi ánh mắt dồn về phía cô. Trác Nhất Thần lúc này còn đang nghe điện thoại tất nhiên là không nghe rõ tiếng cô gọi.
Thẩm Giai Di khoác lên mình bộ lễ vật cồng kềnh đứng giữa đường máu me nhưng không hề hoảng loạn mà tỏ ra rất bình tĩnh. Cô nâng váy đi lên ngó vào trong những chiếc xe cảnh sát còn xót lại. Hai cái đều không thấy cuối cùng dừng lại trước một cái xe. Linh cảm của cô là anh ta sẽ ngồi trên chiếc xe này, Thẩm Giai Di nhìn ghế lái không thấy có người đành ngó ghế bên dưới. Cửa kính đen ngòm không hề nhìn rõ được bên trong. Cô đập mạnh vào đó gọi liên tục: “Anh Trác, anh có trong đó không…”
Mấy lần lặp đi lặp lại đều không có phản hồi cô liền từ bỏ mà rời đi. Vừa quay người cửa xe liền mở ra, một người đàn ông cao lớn trên tai vẫn là chiếc điện thoại, anh ta nói với đồng nghiệp: “Vụ án này có vài điểm đáng ngờ, lát nữa tôi về cục sẽ nói sau bây giờ tôi muốn gọi Phóng Minh tới xem kết quả pháp y, lát nữa rồi nói.”
Vừa cúp máy anh ta liền nhìn thấy ánh mắt một người phụ nữ kia liên tục dán chặt vào. Cô ta đang mặc trên người bộ lễ phục cúp ngực, da dẻ trắng trẻo mịn màng, đôi môi đỏ hồng, mái tóc hơi rối còn có mấy hạt mồ hôi trên trán. Trác Nhất Thần cố tình quay đi, anh biết cô ta là em họ của Hàng Cẩn , tới đây trong bộ dạng này là sao vậy, anh tuyệt đối không nghĩ rằng cô ta đang tìm anh.
Trác Nhất Thần bỏ điện thoại vào túi đi lướt qua trước mắt cô. Đôi tay nhỏ nhắn hơn nữa còn rất ấm khẽ kéo lấy đôi tay to, thô sơ kia giọng nói gấp gáp: “Anh Trác, anh là anh Trác đúng không?”
Trác Nhất Thần kích động quay lại nhìn cô, anh đúng là đang thiếu phụ nữ nhưng người của Hàng Cẩn tuyệt đối không thể làm càn. Trác Nhất Thần tỏ ra lạnh lùng: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh biết anh Hàng Cẩn đúng không?”
“Biết thì sao?”
“Chúng ta gặp nhau một lần, lần đó anh đã cứu tôi, tôi là Thẩm Giai Di, em họ của anh Hàng Cẩn , nếu lần trước gặp mặt rồi thì coi như cũng có quen biết đi, anh có thể giúp tôi thêm một lần nữa?”
Trác Nhất Thần ánh mắt nhìn vào người phụ nữ nhỏ nhắn kia: “Cô nói đi…”
Thẩm Giai Di không nghĩ anh ta lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy liền nhanh chóng nói: “Có thể đưa tôi tới xxx được không? Tôi có biểu biểu diễn quan trọng ở đó nhưng tắc đường, còn khoảng hai mươi phút nữa là bắt đầu rồi, mong anh có thể giúp tôi.”
Thẩm Giai Di nhất định không biết Trác Nhất Thần giúp cô chỉ vì đơn giản đôi tay mềm mại kia đang nắm chặt lấy tay anh ta rất thoải mái. Anh nhìn cô một lượt vẫn là lãnh đạm nhưng trong lòng có bao nhiêu kích động.
Ngồi trên xe cảnh sát để tới buổi biểu diễn nói thực là rất đặc biệt. Tiếng còi xe kêu từ xa chưa kể đến việc gây chú ý mà ngồi trên xe này chỉ có hai thành phần một là cảnh sát, hai là tội phạm. Xe chắn phía trước cứ theo tiếng còi báo mà dịch sang một bên nhường đường cho hai người.
Trong hội trường, MC vừa đọc tên tiết mục nhưng vẫn còn chưa thấy nghệ sĩ lên biểu diễn, bên dưới fan hâm mộ bắt đầu xì xào. Vừa hay cô tới nơi, chạy vội vào hội trường, tóc vẫn còn rối nhưng Thẩm Giai Di không hề quan tâm, cô đứng sau cánh gà hít một hơi sâu, nhắm mắt lại nhớ lại những gì mẹ cô nói. MC đọc lại tên tiết mục lần hai, ánh sáng tắt hết, cô bước từng bước nhẹ, buông tà váy xuống, cầm mic trên tay.
“Vụt!”
Tất cả ánh sáng chiếu rọi thẳng lên sân khấu chiếu vào Thẩm Giai Di xinh đẹp trên đó. Bộ dạng có chút tinh nghịch lại có chút vội vã nhưng hơi thở rất đều, cô nắm chặt mic trên tay cất tiếng: “Xin lỗi mọi người, Thẩm Giai Di tới rồi!”
Tiếng cô vừa dứt dưới sân khấu là những tiếng ồn ào gào thét. Âm nhạc du dương vang lên cô nhắm mắt bắt đầu hát. Thẩm Giai Di vốn dĩ di truyền tất cả những gì đẹp đẽ từ Thẩm Mạn Đình từ nhan sắc tới giọng hát trời phú. Trên sân khấu cô tự tin làm chủ chính mình đắm chìm vào nghệ thuật. Bài hát hôm nay cô biểu diễn là cô tự viết lời, nó cũng chính là tình cảm mà cô dành cho Thẩm Mạn Đình, nếu bà ấy còn sống có thể xem được bài hát này thì tốt biết mấy.
"Hoa nở trong nắng, tàn trong gió
Đời người nhỏ bé tựa như hạt cát
Tay cầm tỳ bà, tóc cài hoa mai
Thân ảnh diễm lệ tựa tiên nữ
Âm thanh du dương nhẹ nhàng trong trẻo
Hồng nhan bạc phận vướng vào hồng trần
Một kiếp yêu hận chấp niệm khó bỏ
Trở về với trời đất miệng khẽ cười mắt khẽ khóc.
Phía dưới sân khấu im lặng như ngừng thở, mỗi một người khi nghe giai điệu này đều day dứt trong lòng. Nhạc dừng miệng cô vẫn còn ngân nga những từ cuối cùng trẩm bổng mà cao vút. Một giọt lệ khẽ rơi xuống khóe mắt.
Một tiếng vỗ tay sau đó dần dần tiếng vỗ tay càng lớn đến rầm rộ. Tất cả đều đứng lên không thể tin rằng giọng hát hay tới nỗi khiến người khác xúc động. Thẩm Giai Di đưa mic lên nói, giọng cô như một con chim sơn ca trong trẻo mà ấm áp: “Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tôi hát, bài này tôi dành tặng cho một người phụ nữ mong bà ấy ở thế giới bên kia có thể nghe thấy tiếng của tôi.”
Phía dưới sân khấu ồn ào, buổi biểu diễn hoàn thành rất tốt. Lúc đầu có chút muộn nhưng rất nhanh chóng có thể ổn, quan trọng là cô đã để lại ấn tượng sâu sắc với khán giả. Con đường sự nghiệp của cô rất nhanh thôi sẽ rực rỡ. Thẩm Giai Di đi vào sau cánh gà, Trác Nhất Thần còn đứng tựa vào tường nụ cười mê hoặc nhìn cô.
Chương kế tiếp