Tinh Tế Lục Hóa Đại Sư

Chương 1: Trân Thuỵ Thử
Thụy Thử, một loại động vật có vú hình thể nhỏ xinh dễ dàng thẹn thùng. Thụy Thử cả đời có 3/4 đều ngủ, hơn nữa thường thường bởi vì thích ngủ quên ăn mà đói chết.

Thụy Thử thuộc bộ Gặm nhấm, nhưng chúng không phải là chuột mà là họ hàng gần của loài chuột... Bề ngoài chúng gần giống loài sóc hơn và có một chiếc đuôi dài, lông xù. Mỗi khi ngủ, nó vo tròn thành một quả bóng rồi ôm đuôi ngủ ngon lành.

Trân Thụy Thử, loài dễ thương nhất trong các loài Thụy Thử, có bộ lông màu vàng nâu, thân dài không quá chục cm, chiếc đuôi to dài gần bằng thân.

Trân Thụy Thử kén ăn hơn các loài Thụy Thử khác, ngoài trái cây, thân cỏ mềm và côn trùng, chúng rất thích ăn quả phỉ(*), đó là nguồn gốc tên gọi của chúng.

Trân Thụy Thử (榛睡鼠: Zhēnshuìshǔ): trong đó 榛 nghĩa là quả phỉ

Đối với một Thuỵ Thử, cuộc sống là ngủ hoặc chuẩn bị đi ngủ. Ngoại trừ mùa hè nóng nhất trong năm, ba mùa còn lại đều dành cho giấc ngủ, mùa hè ngắn ngủi và đầu mùa thu là giai đoạn chúng điên cuồng ăn để chuẩn bị năng lượng cho giấc ngủ đông, và dù không no cũng không ngăn được bước chân chúng ngủ đông, và vì điều này, khoảng 80% Thụy Thử sẽ chết đói trong giấc ngủ đông trong một năm vì chúng không no, nhưng ngay cả khi chúng chết đói, chúng sẽ chết đói trong giấc ngủ.

Tuy nhiên, mỗi con Thụy Thử thực sự là một thọ tinh(*) hiếm hoi. Thông thường tuổi thọ của chuột được tính bằng tháng nhưng tuổi thọ của Thụy Thử có thể lên tới 5 năm, vì vậy mà Thụy Thử tin tưởng rằng cuộc sống của mình nằm trong giấc ngủ.

Thọ tinh (寿星:shòuxing): Mình tra trên baidu thì thấy nó có nghĩa là ông Thọ ở VN. Nên câu này có thể hiểu là sống rất thọ.

Ít nhất Thư Thủy Thủy tin tưởng vững chắc như vậy, là một con Thụy Thử, tuổi thọ của Thư Thủy Thủy thực sự dài một cách vô lý, sau khi Thư Thủy Thủy nhìn con trai của con trai của con trai của anh trai mình đều chết vì tuổi già, nó đột nhiên nhận ra rằng mình có thể không giống với đồng loại, nhưng có gì khác biệt? Nó không nói được.

Cho đến khi nó rời quê hương và gặp một con chuột khác tên là Thư Bảo khi nó đang lang thang khắp thế giới, Thư Thủy Thủy đột nhiên muốn thành lập một nhóm, nhưng Thư Bảo rất lạnh lùng và không thích nói chuyện với mọi người, sau đó Thư Bảo đã hỏi một câu hỏi. "Ngươi có biết Hộ Thư Bảo là gì không?"

Thư Thủy Thủy ngơ ngác lắc đầu, sau đó cảm thấy hơi bực bội, cho rằng sự thiếu hiểu biết của mình có thể khiến nó mất đi người đồng đội chuột mà nó đã gặp được.

 Nhưng Thư Bảo cuối cùng khịt mũi và miễn cưỡng đồng ý với đề nghị đi du lịch cùng nhau.

 Thư Bảo nói rằng nó ra ngoài để tìm anh trai mình và cũng ra ngoài để luyện tập, Thư Bảo nói rằng nó là một thợ săn kho báu, giỏi tìm kiếm các loại bảo vật, Thư Bảo cũng nói với nó rất nhiều điều về việc tu hành, nhưng Thư Thủy Thủy không được thông suốt lắm, Thư Bảo thường tức giận sẽ nhảy dựng lên.

 Khi mùa đông đang đến gần, Thư Thủy Thủy đề nghị chợp mắt một chút trước khi tiếp tục hành trình. Thư Bảo đồng ý, vì vậy khi Thư Thủy Thủy ngủ đến mùa xuân, mở mắt ra đã thấy khuôn mặt của Thư Bảo đen như đáy nồi.

Thư Bảo gần như hận sắt không thành thép(*), nói rằng Thư Thủy Thủy là con chuột lười nhất mà anh từng thấy.

几乎恨铁不 (Jīhū hèn tiě bù): Diễn tả sự không hài lòng với người được mong đợi không tiến bộ, và hy vọng rằng anh ta sẽ khá hơn.

 Thư Thủy Thủy mù tịt và tủi thân. "Nhưng Thụy Thử không ngủ, vậy cuộc sống của chuột để làm gì?"

 Thư Bảo ngừng nói, một lúc sau Thư Thủy Thủy đi tới, thấy Thư Bảo đang tra cứu thông tin qua một thứ kỳ lạ, Thư Bảo nói đó là Baidu.

 Thư Thủy Thủy kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thư Bảo, lông mềm ấm áp nên lại chìm vào giấc ngủ.

Khi Thư Bảo cuối cùng đã tìm ra loài Thụy Thử, anh ấy tràn đầy cảm xúc và cuối cùng đã chấp nhận người bạn đồng hành ngủ ba mùa trong năm của mình.

Chuyến du lịch vòng quanh thế giới của hai con chuột rất thú vị, ít nhất Thư Thủy Thủy nghĩ như vậy. Thư Bảo rất mạnh mẽ, mạnh hơn tất cả những con chuột mà nó từng thấy. Thư Bảo cũng có thể biến thành người, và nó rất đẹp, mặc dù Thư Thủy Thủy chưa bao giờ tiếp xúc gần với con người, nhưng anh ta cảm thấy rằng Thư Bảo là động vật mạnh nhất thế giới, chú chó con đẹp trai nhất.

 Đi theo Thư Bảo, Thư Thủy Thủy cũng dần dần thay đổi, thay đổi lớn nhất là Thư Thủy Thủy cảm thấy mình đầu óc dễ sử dụng hơn rất nhiều, từ từ đi theo Thư Bảo học công pháp tu luyện.

 Thư Bảo từng nói đùa rằng anh ấy sẽ làm giáo viên trong một ngày và làm cha cả đời, anh ấy lạnh lùng đứng trên tảng đá và đợi Thư Thủy Thủy bày tỏ ý kiến ​​​​của mình.

 Hôm đó trăng rất tròn và sáng, trong rừng dưới ánh trăng có rất nhiều đom đóm bay lượn, mọi vật dưới trăng đều có cảm giác bóng đen trắng.

 Thư Thủy Thủy ngây người nhìn Thư Tuấn Tử(*) trên đá, sau đó giơ hai chân trước lên vỗ tay, đây là một kỹ năng mới mà nó học được để bày tỏ sự cảm kích, và hỏi sau khi vỗ tay. "Ý ngươi là như thế nào?"

Thử Tuấn Tử (鼠糰子: shǔ tuánzi): chuột anh hùng, ý chỉ Thư Bảo

 Con chuột trên tảng đá suýt chút nữa lăn xuống, nhưng từ đó Thư Bảo cũng không nhắc tới nữa, mãi sau này Thư Thủy Thủy mới thật sự có một cái tên, chính là Thư Thủy Thủy, có nghĩa là ngủ thoải mái, được đặt theo tên của Thư Bảo.

Thư Bảo nói rằng sức mạnh tinh thần trên thế giới này quá mỏng, có quá ít linh hồn và chuột thậm chí còn ít hơn, ít nhất Thư Thủy Thủy là con chuột đầu tiên anh ta gặp phải sau khi ra ngoài....

 Thư Thủy Thủy ngồi trên tảng đá ngủ gà ngủ gật.

 Hai con chuột cùng nhau đi dạo, hầu như du hành khắp thiên hạ, đương nhiên là rất lâu, Thư Thủy Thủy không tính cụ thể, nhưng cũng có trăm năm, trong khoảng thời gian này, mỗi khi Thư Thủy Thủy muốn ngủ đông, Thư Bảo thường chọn thiền và tu luyện, tuyệt nhiên không có xung đột.

Một ngày nọ, Thư Bảo nói rằng nó đã tìm được manh mối của anh trai mình, nên nó cần du hành xuyên thời gian và không gian, và độ nguy hiểm quá cao, vì vậy nó không thể mang Thư Thủy theo được nữa.

 Lần đầu tiên Thư Thủy Thủy biết thế nào là miễn cưỡng và buồn bã, nó vừa rơi nước mắt vừa ôm lấy hai bàn chân, đôi má tròn đầy lông ướt hai vết.

 Thư Bảo cổ quái thở dài. "Tinh linh yêu thú tuy rằng ít, nhưng cũng không phải không có, ngươi thích ngủ như vậy, ngủ say bị ăn làm sao bây giờ?"

 Thư Thủy Thủy giơ chân lên lau nước mắt, rồi an ủi Thư Bảo. "Không sao, tôi đã quen rồi. Trước khi đi du lịch, rất nhiều Thụy Thử đã bị lợn rừng ăn thịt trong thời gian ngủ đông."

 Thư Bảo "..."

Thư Bảo biết rằng Thư Thủy Thủy đang nói sự thật, nếu không thì Thụy Thử đã không trở thành một loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng, loại sinh vật này sẽ không thức dậy khi đã ngủ và chết theo nhiều cách kỳ lạ, trong đó chết đói và bị ăn thịt chiếm phần lớn.

 Cuối cùng, Thư Bảo vẫn rời đi, nhưng trước khi rời đi, nó đã kiểm tra kỹ xem Thư Thủy Thủy đã ghi nhớ những gì nó dạy chưa, ngay cả khi đó là học thuộc lòng.

 Thư Bảo rất xúc động, Thư Thủy Thủy rất tài năng và có vận may, nếu không nó đã không khai linh trí của mình mà không có sự hướng dẫn, và nó sẽ không gặp được chính mình trong thế giới rộng lớn.

 Chỉ là trong mắt Thư Bảo, Thư Thủy Thủy quá lười biếng, mà điều mà Thư Bảo lo lắng nhất chính là một ngày nào đó Thư Thủy Thủy cũng lười ăn, sau đó nhịn đói mà chết. Về phần đồ đệ này, cứ tính là đồ đệ đi, Thư Bảo vẫn rất thích, nó ôn nhu và ngốc mạnh.

Thư Bảo bí mật xem bói cho Thư Thủy Thủy, kết quả bói toán không tồi, tuy có khúc mắc nhưng tính mạng sẽ không gặp nguy hiểm.

 Thư Bảo rời đi, Thư Thủy Thủy sau khi đi một mình một lúc cảm thấy hơi buồn chán, vì vậy nó tìm một ngọn núi sâu và rừng già để đi vào, sau đó đóng trại.

 Thụy Thử rất giỏi trong việc dọn dẹp ổ của chúng, điều này có liên quan mật thiết đến việc chúng rất thích ngủ, một chiếc ổ êm ái và thoải mái là mơ ước của tất cả các loài Thuỵ Thử.

 Thư Thủy Thủy sống một mình trong núi và rừng trong năm năm, trong năm năm này, Thư Thủy Thủy đã nắm vững các trận pháp do Thư Bảo dạy, đối với các thứ khác như luyện khí, truy tìm kho báu và thuật giả kim, nó vẫn chỉ có kiến ​​​​thức nửa vời. Không phải là không thông minh, mà là ngủ quá lâu, về phần trận pháp, hoàn toàn là bởi vì trận pháp có thể điều khiển nhiệt độ, thay đổi một thế giới nhỏ, phòng ngự trước ngoại địch, v.v. Thư Thủy Thủy cho rằng đây là môn học thực tế nhất và nhanh nhất.

 Cũng giống như bây giờ, trong khu rừng giữa mùa hè, trên một sườn đồi đầy nắng, một trang trại nhỏ nằm giữa những tảng đá ẩn. Căn phòng được làm bằng cành cây bị Thư Thủy Thủy gặm nhấm, và căn phòng nhỏ có một cái tổ hình tròn rất đều đặn, được bao phủ bởi một ít lông chim, cỏ mềm và một đống nhỏ quả phỉ.

 Khu rừng phỉ này có thể cung cấp đủ thức ăn cho Thư Thủy Thủy, nhưng kể từ khi tu luyện, con chuột nhắt kén ăn không còn hài lòng với hạt phỉ nữa, những hạt giống thu được từ việc du ngoạn khắp thế giới cũng được Thư Thủy Thủy sử dụng.

 Thậm chí nó còn dành thời gian kiên nhẫn bố trí các thành tạo phù hợp với sự phát triển của các loại cây tương ứng, mô phỏng các môi trường sinh thái khác nhau.

 Mặc dù con người không phải là sinh vật thân thiện và ồn ào, chỉ có một vài lần gần gũi kết thúc khi con người ôm mặt và hét lên rất đáng yêu, nhưng không thể phủ nhận rằng con người xử lý thức ăn rất tốt và Thư Thủy Thủy luôn nhớ nó.

 Trước sân của Thư Thủy Thủy trồng hai cánh đồng lúa lớn bằng lòng bàn tay, một bên trái và một bên phải, mỗi cánh đồng có bốn cây, tất cả đều sinh trưởng mạnh mẽ, dưới nửa tháng là có thể chín và thu hoạch.

 Ngoài tám cây lúa, Thư Thủy Thủy còn trồng năm cây tiêu, bốn cây lúa mì, ba cây nấm đông cô, hai cây cải dầu và một cây ngô.

 Cạnh mảnh ruộng nhỏ gọn gàng còn có một cái ao nhỏ, trong đó có hai con cá cảnh rất ngon, hai con tôm càng, một con ghẹ và một con điệp. Cách ao nhỏ không xa, có một hàng rào đơn giản làm bằng cành cây, bên trong có ba con châu chấu, dù châu chấu có nhảy cỡ nào cũng không thể nhảy ra khỏi hàng rào thấp, hiển nhiên còn có trận pháp.

 Bất luận là thực vật hay là động vật, đều được nuôi dưỡng bởi Thư Thủy Thủy, đều là sáng ngời rạng rỡ, cho nên trắng nõn mập mạp?

 Thư Thủy Thủy đi vòng quanh hai ruộng lúa nhỏ của mình hai lần, sau đó khoanh chân ngẩng đầu lên, hai chân đưa lên đầu để che nắng, nhìn những bông lúa nặng trĩu, Thư Thủy Thủy hài lòng gật đầu, lúa chín rồi, thu hoạch được rồi!

Con chuột nhỏ bước vào ruộng lúa, sau đó ôm một cọng lúa cắn hai lần, lúa từ từ rơi xuống, tiếp tục đến cọng lúa tiếp theo, chẳng mấy chốc đã thu hoạch được tám cọng lúa, Shu Shuishui buộc bốn cọng lúa thành một bó, kéo lê xuống một phiến đá xanh bằng phẳng đầy nắng để phơi khô và dự định sẽ đập lúa sau hai ngày nữa.

 Sau khi hai bó lúa được phơi nắng, Thư Thủy Thủy trở lại ruộng lúa, với bốn móng tay hung mãnh, nhanh chóng sửa sang lại ruộng lúa, tưới nước để gieo hạt và dự định gieo trồng vụ khác.

  Sau khi xử lý ruộng lúa, Shu Shuishui đến ao nhỏ của mình để tắm, trong khoảng thời gian đó nó kiểm tra số hải sản mình nuôi, cảm thấy cân nặng còn thiếu vài gam, nó định nuôi lại. Nhìn vào vật nuôi mà nó nuôi (Châu chấu), nó nghĩ hôm nay tôi chính mình thể ăn một con.

 Tác giả có chuyện muốn nói:

 Thư Thủy Thủy: "Này, anh trai, anh có muốn thành lập một nhóm không?"

 Thư Bảo sắc mặt lạnh lùng. "Ngươi có biết Hộ Thư Bảo là gì không?"

 Thư Thủy Thủy buồn bã và chán nản, nghĩ xem Hộ Thư Bảo là loại pháp khí gì? Lơ ngơ và ngốc nghếch như vậy, có vẻ như sắp mất đi đồng đội chuột của mình, móng vuốt của nó vừa vụng về vừa buồn bã.

 Thư Bảo sắc mặt lạnh lùng. "Được, lập nhóm đi."
Chương kế tiếp