Tinh Tế Lục Hóa Đại Sư

Chương 3: Cơn bão
Tìm được một tòa nhà không cao lắm, Thư Thủy Thủy xuyên qua một cửa sổ bị vỡ, dọc theo bờ cát tiến vào. Sau khi tiến vào, phát hiện bên trong không gian rất thoáng, có rất nhiều giá sách, một số đã bị sập, rơi vãi trên mặt đất. Còn có rất nhiều sách, trên sàn nhà màu trắng có rất nhiều bụi, trên đó không có dấu chân, nhưng dưới lớp bụi, lại dính đầy máu đen, mặc dù đã khô lâu nhưng vẫn rất bắt mắt.

 Thư Thủy Thủy lập tức tỉnh lại, lỗ tai nhỏ cẩn thận lắng nghe một hồi, sau khi chắc chắn xung quanh không có tiếng động, nó dạo một vòng quanh các tầng thì phát hiện đây thực ra là tầng 3. Tuy tầng 1 và tầng 2 có thể đi xuống nhưng bên ngoài bị bao phủ bởi cát vàng và không nhìn thấy mặt trời khiến nó hơi buồn bực.

Sau khi xác nhận mình là con chuột duy nhất, Thư Thủy Thủy quyết định tìm một tầng còn nguyên kính và không bị hư hại gì. Thư viện có tám tầng, Thư Thủy Thủy leo lên cầu thang không hề dễ dàng gì, nó phải nhảy cật lực mới lên được đầu cầu thang, rồi đạp đôi chân ngắn cũn của mình để bật lên, sau đó quay lại kéo ổ của mình lên.

 Sau rất nhiều lần lăn lộn, trước khi Thư Thủy Thủy leo lên tầng cao nhất, cơn bão bên ngoài đang ập đến, trong khoảnh khắc, thế giới bên ngoài chuyển sang màu vàng cam, những hạt cát mịn lơ lửng trong không trung, đó là dấu hiệu báo trước của cơn bão.

 Thư Thủy Thủy đột nhiên cảm thấy nguy cơ mạnh mẽ, ôm tổ của mình, hây hây hây(*) vội vàng chạy đến bên cửa sổ, sau đó nhìn thấy cơn bão đã bị áp chế.

(*)Bản gốc là 哒哒哒: dá dá dá, ý chỉ làm việc nhanh chóng nên mình dùng hây hây hây cho dễ hiểu

 Vẫn đúng là một cơn bão, nhưng trong cơn bão đen vàng giống như bức tường thành cao chót vót kia, có từng đạo sấm sét màu tím cuồn cuộn lóe lên! Một luồng năng lượng khổng lồ va chạm trong cơn bão, và cả dòng điện cường độ cao có thể giết chết mọi sinh vật ngay lập tức!

 Thư Thủy Thủy sợ đến mức lông xù lên dựng một chỗ, sau đó nhanh chóng tìm thấy một phòng đọc sách không có cửa sổ, chạy vào, đóng cửa lại, bắt đầu lấy đồ ra khỏi miệng.

 Thư Bảo nói rằng một số yêu linh trời sinh với một trữ vật linh phủ, tương đương với không gian chứa đồ của chính họ, và tư chất của nó là khác nhau, thậm chí có những linh phủ hiếm hoi có thể trồng vật sống, nhưng linh phủ của Thư Thủy Thủy có chút phế, nó không thể chứa vật sống, và không gian cũng không lớn, chỉ 20 mét khối, và nếu bạn muốn lấy nó ra nhanh chóng, bạn phải đưa nó qua miệng, bởi vì nó tương tự như túi má của con sóc, lưu trữ linh phủ nằm trên má của Thư Thủy Thủy, một bên trái và một bên phải, mỗi bên mười mét khối.

 Những mảnh linh thạch được lấy ra và đặt vào những vị trí cụ thể, Thư Thủy Thủy lấy chu sa ra, dùng hai móng vuốt ôm lấy nó, hít một hơi thật sâu, bụng bị phồng căng tròn, lúc này mới cảm nhận được nhịp tim của mình thả lỏng rất nhiều, nó cầm bút chu sa lên, vừa di chuyển trên mặt đất, vừa dùng linh lực vẽ ra trận pháp, hai chân sau giẫm trên mặt đất, có vẻ rất bình tĩnh.

 Chẳng mấy chốc, ánh sáng của trận pháp sáng lên, trận pháp hộ vệ ổn định, Thư Thủy Thủy nhanh chóng nhặt những mảnh linh thạch và gắn chúng vào trận pháp. Sauđos, viên linh thạch cuối cùng đã ổn định, một kết giới hình cầu sáng lên, mặc dù kích thước nhỏ hơn một viên gạch trên mặt đất, nhưng nó đủ thoải mái để chứa một cơ thể chuột.

 !!! Ổ nhỏ!

 Thư Thủy Thủy xoay người vươn móng vuốt đi tới cái ổ nhỏ ngay bên ngoài trận pháp, ngay khi mũi móng vuốt chạm vào kết giới, bên ngoài truyền đến tiếng sấm sét long trời lở đất. Cho dù không có cửa sổ, Shu Shuishui vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng giống như ngày tận thế, Thư Thủy Thủy sợ tới mức rụt hai chân lại, ôm chặt mình thành một quả bóng.

 Trong phòng đọc sách, một tầng ánh điện màu đỏ tím lập tức bao phủ ở ngoài kết giới hình cầu, ánh điện lượn lờ giữa các loại đồ vật. Dưới dòng điện cường độ cao như vậy, lại không có chất cách điện, có thể tưởng tượng nếu như Thư Thủy Thủy nếu không ở trong pháp trận, nó đã trở thành một con chuột bị cháy xém vào lúc này.

 Tia sét đỏ tím đánh vào kết giới, kết giới trong suốt đã chuyển sang màu đỏ tím, Shu Shuishui giương móng vuốt bất động, sợ rằng giây tiếp theo trận pháp phòng ngự sẽ bị phá vỡ. Sấm sét cuồn cuộn xen lẫn với tiếng hú của ma sói trong cơn bão, mọi thứ giống như là ngày tận thế.

 Thư Thủy Thủy lo lắng cắn vào chân, trái tim bé nhỏ của nó đập dữ dội, Thư Thủy Thủy biết rằng nó nên bình tĩnh lại.

 Một lúc sau, nắm nhỏ trong trận pháp lượn vòng hai vòng, sau đó nằm ngửa trên mặt đất, đuôi to trùm lên người, bắt đầu chuẩn bị ngủ. Nếu trận pháp có thể chống đỡ, thì không cần lãng phí thời gian chờ đợi, nếu trận pháp không thể chống đỡ, Thư Thủy Thủy hy vọng rằng mình có thể chết một cách hạnh phúc trong khi ngủ, vì vậy... bất kể thế nào, phải đi ngủ trước.

 Thấy quá ồn ào, Thư Thủy Thủy lấy từ trong miệng ra một đôi nút bịt tai, cẩn thận nhét vào lỗ tai, đáng tiếc tạm thời không thể lấy ra cái ổ nhỏ bên ngoài trận pháp, cho nên nó đành phải để nằm trên sàn nhà. Thư Thủy Thủy từ miệng lấy ra một chiếc khăn bông khác để che người, vỗ nhẹ vào "chăn bông nhỏ" và nhét các góc của chăn bông vào.

 Sau đó, cân nhắc rằng mình có thể sẽ không tỉnh dậy sau giấc ngủ, Thư Thủy Thủy lấy ra một bó hoa khô nhỏ, dùng hai chân giữ chúng, đặt lên ngực, ngủ với hai chân sau thẳng, duy trì tư thế trang nghiêm.

 Thế giới bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, những tia chớp màu tím dày đặc như rồng lập lòe, tiếng sấm chấn động lòng người, dữ dội như muốn phá nát cả thế giới. Bao phủ bầu trời cát vàng, điện long đang hoành hành, mọi thứ giống như ngày tận thế.

 Toàn bộ thành phố run rẩy, khóc lóc, sợ hãi, tang thương, chỉ có ở lầu ba thư viện, trong một cái kết giới nhỏ, một cái bánh bao còn chưa chết đang nghiêm túc ngủ, thoạt nhìn vô cùng bất hòa. Nhưng nó mang lại một chút cảm giác an tâm trong một thế giới tuyệt vọng.

 Khi Thư Thủy Thủy tỉnh dậy, mọi thứ trở lại yên tĩnh, tháo nút tai ra, xung quanh im lặng chết chóc, dường như cơn bão vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng nhìn trận pháp phòng ngự trên mặt đất đã tiêu hao gần hết, Thư Thủy Thủy biết rằng đây không phải là ảo ảnh.

 May mắn thay, dòng điện mạnh trong cơn bão chỉ ảnh hưởng đến cơ thể sống nên không làm hỏng tổ của Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy lập tức nhặt chiếc tổ lên rồi cọ xát, sau đó chuyển tổ vào trận pháp. Bởi vì cũng không chắc chắn bão cát có lại xuất hiện hay không, trận pháp này tạm thời sẽ không thu lại. Thư Thủy Thủy bây giờ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

 Sửa chữa trận pháp xong, Thư Thủy Thủy rời khỏi phòng đọc sách, hây hây hây chạy đến bên cửa sổ, nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời bên ngoài tựa hồ bị bao phủ bởi một tầng sương mù xám xịt, gió tựa hồ bị bão cát cuốn đi. Tất cả lặng lẽ như một bức tranh đóng băng, không có bất kỳ sự sống nào.

 Đây là loại thế giới gì? Thư Thủy Thủy cũng cùng Thư Bảo du hành đến sa mạc, nhưng ở đó cũng có sự sống.

 Cùng lúc đó, một phòng họp ở khu vực C1B3 cách đó hàng chục km.

 Có hai nhóm người ngồi ở hai bên chiếc bàn dài sơn mài màu nâu đen, dung mạo và khí chất khác nhau, một đội có vẻ thô kệch, đội còn lại tinh tế, có vẻ tao nhã hào hoa. Điểm chung duy nhất của hai đội có lẽ là bầu không khí nguy hiểm, có nghĩa là bất cứ ai có thể ngồi vào bàn này đều không dễ gây rối.

 "Cơn bão điện từ đã xâm chiếm khu vực C2, thành phố Long Khải đã hoàn toàn bị bao trùm hai canh giờ, còn có xu thế lan tràn, sớm muộn gì cũng sẽ lan tràn đến toàn bộ khu vực C1, hôm nay mời các ngươi tới đây thảo luận phải làm gì tiếp theo đây?", một trong những người đàn ông cao, lịch lãm với mái tóc dài ngang lưng nói.

"Còn cần suy nghĩ kỹ sao? Đương nhiên là cướp đoạt khu lãnh địa B." Một nam tử râu quai nón cường tráng đấm một quyền xuống bàn, bàn gỗ rắn chắc lập tức run lên. Rõ ràng đây là một người đã quen giải quyết vấn đề bằng bạo lực.

 Hai người đang nói chuyện là thủ lĩnh của hai thế lực, và những chiếc ghế bên cạnh họ là phụ tá và thuộc hạ.

 Người đàn ông tóc dài mỉm cười. "Nếu khu B dễ bắt như vậy, chúng ta có thể ở khu C sao? Cho dù chúng ta tập hợp lực lượng, e rằng cũng không lấy được đến khu B3C3."

 Trên chiếc ghế bên cạnh, một người đàn ông đẹp trai lên tiếng nhắc nhở anh ta. “Các người quên mất, còn có một nhóm khác không có ở khu C1 sao?”

 Bàn dài lâm vào yên tĩnh, mỗi người sắc mặt khác nhau, cuối cùng vẫn là cường giả râu quai nón không khỏi chửi thề. "Thảo(*), ta không biết nữa, tên điên Cổ Lan Cốt đó không muốn đi."

(*) Gốc là 草, mình đoán có lẽ là một từ chửi tục bên Trung

 Người đàn ông đẹp trai cười khẩy. "Vậy ngươi đi thuyết phục hắn làm?"

 Người đàn ông to lớn có vẻ không sợ hãi gì lập tức hèn nhát, âm thầm bày tỏ sự phản kháng, sau đó hắn có lẽ cảm thấy mất mặt nên muốn bù đắp, nói "Không phải ta sợ hắn, mấu chốt là hắn không đơn độc! Ta đánh không lại hắn, ta đến để cõng khung thép của hắn sao? Phỉ Lạc, ngươi không có giở trò gì chứ?"

 Phỉ Lạc là người đàn ông đầu tiên phát biểu. "Ngươi không thể nói như vậy. Cổ Lan Cốt mặc dù là người máy, nhưng dù sao một nửa cũng là người. Chừng nào hắn còn là cơ thể sống thì không thể chịu được bão điện từ. Cổ Lan Cốt cũng phải di dời. vấn đề là làm thế nào để hắn mang chúng ta theo.”

 Người đàn ông có râu có thể đã bị lừa nhiều lần nên hắn không làm theo lời Phỉ Lạc. "Đó là một kẻ mất trí. Một người không vui, tất cả chúng ta đều ăn đau, tôi thà tự mình đấu tranh để thoát ra còn hơn."

 Phỉ Lạc ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế. "Vậy đàm phán thất bại?"

 Người đàn ông có râu bác bỏ nó. "Thất bại liền thất bại, ta nguyện ý kết giao với ngươi." Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, dùng sức hất cái ghế về phía sau, thuộc hạ cũng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

 Phỉ Lạc cau mày, có vẻ hơi cáu kỉnh, người đàn ông đẹp trai bên cạnh đã đến thuyết phục anh ta. "Chúng ta sẽ luôn có biện pháp. Bão điện từ ít nhất sẽ không ập đến nơi này trong ít nhất bốn, năm tháng nữa."

 Phil gật đầu. "Tôi không mong đợi Hồ Tư Thần trở nên thông minh hơn."

 Anh chàng đẹp trai im lặng một lúc, muốn nói rằng anh ta sợ ngươi. Hơn nữa, theo tính cách của Hồ Tư Thần, xác suất tìm thấy Cổ Lan Cốt sau khi thỏa hiệp là không cao.

 Nghĩ đến Cổ Lan Cốt, mỹ nam không khỏi nhíu mày, người này đã ở Thương Chiến Tinh gần một năm, hiển nhiên đủ sức mạnh để sống ở hoàn cảnh tốt hơn, nhưng bởi vì hạ cánh ở khu C1, nên hắn ở lại ở đây.

 Người ta nói kẻ đáng ghét nhất định phải đáng thương, Cố Lan Cốt đại khái là tồn tại phức tạp như vậy, thực lực của hắn đã từng vang danh toàn bộ Thương Tinh Hệ, hắn ngã xuống cũng chấn động toàn bộ tinh không.

 Vinh quang của gia tộc Cổ Lan vì hắn mà sinh ra, nhưng cuối cùng lại bị gia tộc Cổ Lan từ bỏ, dù sao hắn cũng là một sản phẩm bán máy móc, không phải người thật.

 Hồ Tư Thần và nhóm của hắn ta rời đi cũng đang nghĩ về Cổ Lan Cốt, không có cách nào, một số người được sinh ra đã là như vậy, chỉ cần hắn xuất hiện, hắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

 Những người phía sau Hồ Tư Thần cũng đang thảo luận, và một trong những người đàn ông vừa đáp xuống Thương Chiến Tinh cười khổ. "Ta nghe nói khi Cổ Lan Cốt được cứu ra khỏi chiến trường, chỉ còn lại bộ não của hắn, cho nên về sau, ngoại trừ bộ não, thân thể của hắn đều được tổng hợp bằng kỹ thuật công nghệ cao, vì thích ứng với chiến trường, bộ xương đều là chế tạo từ vật liệu siêu kim loại cứng rắn nhất, ngươi cảm thấy hắn còn có chức năng của nam nhân sao? Ha ha ha!"

 Bên cạnh người đàn ông khốn khổ, những người khác nghe thấy điều này cũng cười phá lên, nhưng Hồ Tư Thần đã tát vào đầu người đàn ông đó. "Nói đàng hoàng đi, đừng làm loạn."

 "Lão đại, ngươi sợ cái gì? Bất kể hắn lợi hại như thế nào, hiện tại đều không nghe được. Hơn nữa, những gì ta nói cũng có cơ sở, nghe nói, vì để Cổ Lan Cốt phát huy tối đa hiệu quả chiến đấu, gia tộc Cổ Lan đã xóa bỏ cảm giác và xúc giác của hắn. Cảm giác đau, vị giác và khứu giác đều bị loại bỏ là để tránh các loại can thiệp, nhưng đáng tiếc là gia đình Cổ Lan không ngờ rằng khung xương Cổ Lan cuối cùng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. " Người đàn ông khốn khổ nói với vẻ xúc động.

 Tác giả có chuyện muốn nói:

 Cố Lan Cốt, ngũ vô nam: "Ta nghe nói trên địa cầu tam vô nam không dễ tìm bạn tình?"

 Cầm hoa đỡ chuột chết: "ZZZ~~~"
Chương kế tiếp