[Tình Trai] Chim Sơn Ca Và Phượng Hoàng.

Chương 1.
Trên núi rừng rập rạp, bầy chim sơn ca từ đâu hạ xuống bờ sông trong vắt hót líu lo, ríu rít khắp một vùng trời. Tiếng sót sơn ca vừa thanh cao, lại hay đến mức nhiều thú dữ cũng phải im lặng mà nghe. Trong số sơn ca đó, có một chim nhỏ là đặc biệt hơn cả. Lông đen tuyền, từng sợi từng sợi mềm mại đung đưa trong gió. Mỏ nhỏ hồng hồng đang ngân cao tiếng hót trong trẻo mà không kém phần mềm mại của mình.



Chim nhỏ hót một lúc lâu, hạ mình xuống đậu mình trên tảng đá giữa sông, nơi xung quanh là hoa sen thơm ngát nở, mùi sương sớm còn chưa kịp tan hòa theo gió bay khắp một vùng. Sơn ca thoải mái đến híp hai mắt lại, bộ dáng thoải mái kết hợp thiên nhiên tuyệt đẹp khiến biết bao sơn ca khác thèm thuồng vô cùng.



- Là hoàng sơn ca A Khiêm ở Sơn Ca Điện! Thật là đẹp!



Một con sơn ca màu nâu cảm thán. Hai mắt nó mang đựng vẻ si mê nhìn sơn ca nhỏ kia, cái mỏ nâu của nó cũng tớn lên, mơ hồ còn thấy được nước miếng sắp tràn ra bên ngoài.



- Đáng tiếc, A Khiêm đã có hôn phu rồi, nếu không ta đã sớm mang sính lễ đến cầu hôn.



- Phi! A Khiêm là sơn ca xinh đẹp nhất tộc ta, lại có thể đơn giản làm vợ ngươi chắc, mơ đi. Ngay cả con tộc trưởng cáo A Sình còn đang nhún nhường y nữa là…



- A Khiêm không chỉ xinh đẹp, mà giọng hót còn hay hơn tất cả các sơn ca khác, ngay cả tộc khác cũng chưa chắc có giọng hót hay thế đâu. Ta dù không cưới được y về làm vợ, nhưng chỉ cần mỗi sớm nghe được giai điệu êm tai này, có chết cũng mãn nguyện rồi.



- Phải đó. Chỉ là không biết vị nào may mắn có được y.



Sơn ca nhỏ kết thúc một giai điệu, thoải mái ngồi trên tảng đá hưởng thụ sương sớm rơi trên người. Ánh sáng đầu ngày xuất hiện, chiếu rọi từng sợi lông bóng mượt mà của y, khiến bộ lông như phát ra một loại ma mị khó tả.



Trong lúc sơn ca còn híp mắt, từ lúc nào bên cạnh y đã có một nam cao lớn vạm vỡ, màu da đen ngòm như than, khuôn mặt lồi lõm chẳng cân xứng trông xấu hoắc vô cùng. Sự xuất hiện của gã khiến cho nhiều loài chim hoảng sợ bay lên cây cao, ngay cả sóc nhím hay nai thỏ cũng lẩn chạy tìm chỗ nấp, chỉ sợ giây sau gã không thoải mái lại lấy bọn chúng làm mồi nhét kẽ răng.



Sơn ca cũng hoảng sợ không kém nhìn gã, đôi mắt đen láy ôn nhu phản chiếu khuôn mặt cười đến dữ tợn đến đê tiện của gã.



Là cá xấu A Sử*! Con cá xấu bẩn tính nhất nơi này!



*Tạ lỗi, tôi thiếu tên nên lấy luôn thằng chả trong Vợ chồng A Phủ.



Rõ ràng gã sống ở đầm bùn thối lân cận, vậy mà lại không biết xấu hổ tới nơi này vấy bẩn suối trong của ngài rùa.



Con cá xấu này nổi tiếng không phải vì ngoại hình hay bản lĩnh, mà là động thái cứ thấy sinh vật nào ưa mắt là đem về bắt sinh con cho gã.



Mới cách đây không lâu, đầm bùn thối ràm lên chuyện gã cưỡng bức hươu sao xinh đẹp đến chết, chỉ vì gã thấy hươu sao kia quá xinh đẹp, muốn một hai phải đem về sinh con cho mình. Nhưng khổ nỗi hươu sao quá nhút nhát, lại không chịu nổi tra tấn nên cứ thế chết đi. Chuyện này vốn là bình thường với tộc cá xấu, nhưng so ra bên ngoài là chuyện khó thể tưởng tượng được.



Tộc cá xấu muôn đời ác tâm, chúng loài xung quanh nếu không có gì sẽ tránh thật xa bọn chúng, dây dưa vào chỉ có đường chết thôi.



- Sơn ca bé nhỏ, nếu em chịu về hang hót cho ta nghe mỗi ngày, ta hứa sẽ cho em những gì trân quý nhất trên đời này.



Cá xấu nguy hiểm tiến lại gần mỏm đá, bàn tay đen ngòm dơ bẩn giương đến muốn bắt sơn ca đi, bất thình lình bị một luồng uy áp khiến cho sợ hãi đến rụt người.



Bộp!



-To gan!



Một giọng nói giận dữ thét lên bên tai khiến cá xấu giật mình thu tay lại. Ánh mắt tỏ ra sợ hãi vô cùng, nhưng đưa mắt nhìn chim nhỏ, đáy mắt hắn lại lóe lên sát khí.



- Quy vương, ta chẳng qua thấy sơn ca hót hay, ngỏ ý muốn y làm bạn đời của ta, cũng đâu có ý gì xấu xa chứ. Không những thế, sơn ca cũng đã đồng ý với ta rồi nha.



Một con rùa vàng lớn nặng tới trăm cân biến thành một nam nhân cao lớn tuấn tú, thân người thon dài, mái tóc vàng mềm mại như lụa. Trên thân hắn là bộ y phục bằng lụa mềm màu vàng, mỗi động tác đều toát lên hơi thở bậc quân vương tôn quý. Khí áp trên người Kim Quy khiến cho con cá xấu biến về nguyên hình là một con cá đen thui sần sùi xấu xí với hai hàm răng vàng kè hôi hám. Bầy chim cùng muông thú bên sông cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức này, lập tức tán loạn bay trở về tổ của mình. Chưa đầy bao lâu, nơi sông nước hữu tình chỉ còn mỗi sơn ca nhỏ và Kim Quy.



Gió sớm mai thổi qua, đưa những giọt sương chưa kịp tan và hương sen bay đi, tạo nên một mùi thơm đặc chưng nơi đất Việt phương Nam.



Quy vương đưa mắt nhìn xuống chim nhỏ, bàn tay thon dài tính toán bế cậu lên, lại bị hành động tiếp theo của cậu dọa sợ.



- Cẩn thận!



Nguyên nhân do đứng rất gần Kim Quy, lại còn chịu quá nhiều uy áp nặng nề khi nãy nên chim nhỏ hai mắt hoa hoa, đầu óc quay mòng mòng, mỏ đỏ đáng yêu mềm nhẹ kêu một tiếng sau đó “tùm” một cái rơi xuống dưới nước.



Kim Quy nhanh tay lẹ mắt đỡ được y, một bên áy náy thở dài một hơi.



- Sơn ca nhỏ, em có nguyện ý đi với ta không? Nhìn bộ có vẻ em chưa thể biến thành người, nếu như em đi với ta, ta đảm bảo chưa bao lâu em sẽ thành người.



Sơn ca trầm mặc hồi lâu, đầu óc khi nãy còn choáng váng quá lâu thì phải, sao mà bây giờ y cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Phụ hoàng y hay nói tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, quả là không sai mà.



Đáng tiếc, Kim Quy không phải vỏ dừa, mà nó là cột đình ấy. Vì Kim Quy chính là một trong tứ linh, đại danh đỉnh đỉnh ở đất Nam này.



Rùa vàng hình như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, trong lòng có chút nuối tiếc nhàn nhạt. Nhưng nháy mắt Kim Quy liền ôn nhu xoa xoa đầu A Khiêm, dịu dàng cất giọng trầm ấm.



- Ta giúp em đuổi cá xấu đi, có phải em nên đáp lễ lại hay không?



A Khiêm nghiêng nghiêng đầu, làn gió thổi qua từng sợi lông mềm mại của y khiến y càng thêm đáng yêu kỳ lạ.



Y thấy rùa vàng thực sự không xấu, không giống các loài khác đều có ý muốn bắt nạt cậu, muốn lấy cậu làm vợ. Ngược lại vị này chỉ muốn đáp lễ. Nơi này y chỉ có tài hót hay, chắc đáp lễ thế này không được coi là xuồng xã quá đi.



Nếu vậy thì quá đơn giản rồi! Y là con sơn ca có giọng hót hay nhất, cũng là con sơn ca đáng yêu hiểu chuyện nhất nơi này. Tuy chậm chạp chưa biến thành người, nhưng sức hút từ y không phải là ít.



Cất tiếng hót ngọt ngào trong trẻo lên, giai điệu trầm bổng réo rắt nhu hòa, rồi từ đó biến tấu thành giai điệu tươi vui tràn đầy năng lượng vang khắp không gian.



Rùa vàng thích ý cười híp mắt, khuôn mặt tuấn tú lúc này vương lên những tia sáng của cường thần, vừa mạnh mẽ lại không thiếu ôn nhu chu đáo.
Chương kế tiếp