[Tình Trai] Chim Sơn Ca Và Phượng Hoàng.

Chương 5.
Bỗng dưng sống lưng các vị thần cùng giai nhân lạnh toát, quay đầu nhìn lại chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Phượng quân toát ra, không cần biết cũng hiểu ánh mắt ấy ám chỉ cái gì.



Còn không phải nhìn chút thôi sao? Đúng là hẹp hòi.



- Chúc mừng ngươi nha, Hoàng.



Tên của vị Phượng quân tối cao, chính là Hoàng. Ngụ ý là ánh sáng luôn chiếu trên người hắn, lúc nào cũng tỏa ra hào quang chiếu rọi chúng sinh.



- Cảm ơn.



Phượng quân lúc này rốt cuộc cũng lộ ra nét cười, một tia cười hiếm hoi chưa từng xuất hiện trên mặt hắn lúc này dễ dàng lộ ra khiến thần chúng đều sợ tới rụt đầu, không dám nhìn thẳng ngài.



Bình thường hắn nghiêm túc đã nhìn quen, giờ cười lên chẳng hiểu sao lại nguy hiểm tới vậy.



A Khiêm bị đụng đau tới mức rớm nước mắt, xong lại nghĩ đang ở giữa thần điện, là tâm điểm của bao ánh mắt nên phải cố nhịn xuống. Chỉ là ánh mắt ai oán nhìn tròng chọc vào Hoàng đã bán đứng y.



- Phượng hậu của ta, lát nữa về phòng nhìn cũng chẳng muộn đâu.



Hoàng cười rất dịu dàng với y, nhưng trời mới biết ẩn ý bên trong lớn đến nhường nào.



A Khiêm tức khắc hiểu ý mà dựa vào ngực hắn, tuyệt đối không dám ho he nửa chữ.



Y vừa mới hóa hình không lâu, lại phải lăn qua lăn lại thay đồ trang điểm nên người hẵng còn yếu. Đối với những người trong hoàng tộc thì y hóa hình muộn nhất, cũng ở độ tuổi trường thành nên người không có đủ mạnh giống các ca ca. Y ghen tị thân hình các ca ca đều cường tráng khỏe mạnh, ngược lại bản thân thì mềm mại yếu ớt như này.



- Ha ha.



Thấy y ý thức được, khóe môi Hoàng càng giương cao hơn.



- Chúng thần nghe đây!



Phượng quân đứng trên đài cao, trong ngực là vị Phượng hậu chỉ lộ diện thấp thoáng lúc rời kiệu đang được ngài ôm chặt chẽ. Chúng thần phía dưới đang to nhỏ bàn tán lúc này ngưng lại, chăm chú ngước lên đài cao kia. Ngay cả ba vị quân vương tối cao cũng nghiêm túc lắng nghe.



- Hôm nay là ngày lành tháng tốt. Ta, Phượng quân của Phượng Hoàng Điện tuyên bố chính thức nạp A Khiêm, thập cửa hoàng tử Sơn Vương Điện làm Phượng hậu, cũng là bạn đời duy nhất.



- Ngay từ giây phút này, ngay từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau, lời của Phượng hậu chính là lời của ta, nếu ai dám có thái độ bất kính không tuân với y, ta sẽ coi như đó là bất kính với ta mà xử.



- Chúng thần tuân!



Kéo dài đằng đẵng từ trong thần điện đến bên ngoài vạn dặm đều nghe thấy lời tuyên bố của hắn, cũng nhất nhất tuân theo dù cho có thắc mắc thế nào.



- Nhập tiệc.



Phượng quân để lại câu nói cuối cùng trước khi rời đi cùng những vị quân vương khác, để lại những vẻ mặt ngơ ngác của chúng thần.



- Không phải Phượng quân nên nhập tiệc cùng chúng ta sao?



- Chiếu theo mấy trăm năm trước thì vậy, nhưng giờ là Phượng quân làm chủ, chúng ta chỉ cần tuân theo là được rồi.



- Thật đáng tiếc! Ta còn tưởng sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt diệu của Phượng hậu kia chứ.



- Ngươi cứ đấy mà mơ, mà cho dù có dám mơ Phượng hậu thì Phượng quân cũng đánh cho ngươi tỉnh lại.



- Ta chưa từng thấy ai đẹp như Phượng hậu vậy. Ngài ấy còn đẹp hơn biết bao phượng hoàng khác. Lúc trước ta nghe nói sơn ca vốn cứ mười lại có đến 7 8 người là xấu đau đớn, phần nhỏ còn lại cũng bình thường thôi. Không ngờ ngài ấy lại nổi bật tới vậy.



- Chứ còn sao nữa. Mấy hôm trước tên mỏ vẹt kia đi rêu rao khắp nơi, nói rằng Phượng hậu còn chưa có hóa hình nữa. Ban đầu ta cũng lấy làm tiếc lắm, dù sao ai muốn trong đại hôn lễ của Phượng quân lại thấy con chim bay tới bay lui chứ.



- Ta cũng không muốn điều này xảy ra nên từng có phản đối việc này. Ta thật muốn quay về mấy ngày trước đánh cho ta bất tỉnh luôn.



Mặc kệ tiếng ồn ào bàn tán bên ngoài, Phượng quân dẫn theo đám người tới phòng chính phía sau điện chính, nơi đây được trang hoàng rất kỹ càng và tỉ mỉ không khác gì điện chính.



Chính giữa căn phòng là một bàn ăn thịnh soạn đẹp mắt, xung quanh ghế đặt sẵn đầy đủ cho mọi người.



- Đây là?



Kim Long ngạc nhiên nhìn bố trí căn phòng, lại đứa mắt sang nhìn Phượng quân ý muốn dò hỏi.



- Đây là phòng ăn rành riêng cho ta. Các ngươi không phải kẻ xa lạ gì nên đương nhiên sẽ không phải ở điện chính cười ngu với đám người kia rồi.



- Đường có đứng đó nữa, mau lại đây.



Kim Quy là người sực tỉnh đầu tiên, hắn ôn nhu cười một tiếng sau đó ngồi xuống một chỗ trên bàn.



Thực tế từ khi hóa hình đến về sau, các muôn loài sẽ không cần phải ăn cơm nữa. Nhưng do nhu cầu cùng điều kiện tiên quyết, đương nhiên ngày hôm nay bọn họ không thể không ăn rồi.



- Không hổ là ngươi, ngay cả mấy việc này cũng chú trọng kỹ càng.



Kỳ quân hào sảng cười lớn mấy tiếng rồi kéo theo Kỳ hậu của mình ngồi xuống.



Lúc nhìn thì chẳng thấy điều gì bất thường, lúc ngồi xuống mới biết hóa ra là thiếu ghế.



A Khiêm bối rối nhìn mọi người đã ngồi hết xuống bàn mà bản thân còn đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên, bàn tay trắng nõn cũng cấu vào áo lụa đỏ trên người.



Mọi người cũng kinh ngạc nhìn y, lại nhìn Phượng quân thản nhiên kéo Phượng hậu của mình ngồi lên đùi, đem chén hạt khô sấy thơm nức lại bóc đút cho y.



Kim Long cùng Kim hậu trực tiếp trợn tròn mắt nhìn, cuối cùng đều không nhịn được mà ho nhẹ hai cái, thành công đánh tan bầy không khí đầy ngượng ngùng này.



- Các ngươi nhìn ta cũng đâu thể ngon được.



Phượng quân nhàn nhạt cười nói, lại không thèm để tâm tới mấy người kia, một bộ ân cần đút cho A Khiêm đống hạt khô.



A Khiêm thích ý cắn nuốt mấy thứ hạt khô này tới hai mắt híp lại thành một đường, cảm thấy đồ ăn trên này so với dưới kia ngon hơn rất nhiều.



Y từ đầu tới cuối chỉ biết cắm cúi ăn ăn ăn, lại chẳng để ý xung quanh mình biến hóa những cái gì. Mà cho dù biết y cũng chẳng hề quan tâm, dù sao có ăn được đâu kia chứ.



****************



Đại hôn của Phượng quân kéo dài tới năm ngày, là đại hôn lễ dài nhất trong lịch sử. Không chỉ vậy, Phượng quân còn cho chúng thần được nghỉ tới hai tháng. Chúng thần nghe xong chỉ muốn dập đầu trước tẩm cung của Phượng quân mấy ngày đêm liền. Trên mặt ai cũng hớn hở chúc cho Phượng hậu sớm sanh quý tử.



A Khiêm lúc này mệt tới nhũn người, thân hình trắng nõn phủ đầu dấu hôn đỏ tím đan xen, chăn giày màu đỏ còn tôn thêm sự yếu ớt này khiến Hoàng vừa đau lòng lại rục rịch muốn đòi hỏi thêm.



Ôm lấy thân hình bạn đời vào lòng, hắn nhẹ hàng hôn lên đỉnh đầu y một cái, lại thỏa mãn nhìn người kia tự giác chui vào ngực mình như thể tìm sự an toàn.



- A Khiêm, em chính bạn đời đáng yêu nhất, cũng chính là bạn đời duy nhất của ta.



- Ta yêu em!



Ta yêu em ngay khi nghe thấy tiếng hót của em.



Ta yêu em từ lúc em đứng trên bàn tay Kim Quy, ngân cao tiếng hót thánh thót của mình.



Ta yêu vẻ đẹp đứng dưới sương sớm cùng nắng mai, yêu từng điệu bộ ngơ ngác đến đáng yêu của em.



Ta yêu dáng vẻ của em khi hóa hình, nhưng lại không thích vẻ sợ sệt dè chừng của em khi nhìn ta. Ta chỉ muốn em nhìn ta với sự tin tưởng dựa dẫm, mà không phải lo lắng sợ sệt cùng xa cách kia.



Ta yêu mọi thứ của em, cũng cảm ơn em đã soi sáng trái tim ta.



Em giống như tia sáng kia, dịu dàng mà đẹp đẽ biết bao.





~Hết~



Sao tôi cảm giác như bộ này nó nhảm nhảm sao ấy. Trong khi rõ ràng là tôi viết



Nói vậy thôi chứ tạm biệt mọi người nhen. Tôi vừa trải qua kỳ thi đầy là cam go, mệt mỏi cũng trút hết rồi đấy. Toi còn đang chờ mong điểm báo về, thông báo là 26 tháng này. Tôi cũng lo lắm chẳng biết môn văn của tôi thế nào, mấy môn kia đều cao điểm hết rồi.



Tôi mong toàn thể các bạn 2k3 đều có kỳ nghỉ thoải mái, ngày thông báo điểm cũng được thấy những tin mừng của các bạn.



Bye bye~