Tình Yêu Là Kiện Hàng Xa Xỉ

Không thấy khói lửa
01.

"Em đã từng có một người bạn trai còn lớn tuổi hơn bố em. Nhưng rồi chúng em chia tay, không phải vì em chê ông ta mà bởi vì ông ta chán em rồi! Tính ra, em làm trong ngành này đã sáu năm, người đàn ông nào cũng từng gặp qua, duy chỉ chân tình là chưa thấy.”

Đây là những gì Lâm Niệm nằm trong lòng tôi đã nói. Cô ấy là người mẫu đẹp nhất mà tôi từng thấy. Năm 2012, tôi 22 tuổi, đến KTV Thâm Thành Hải Thượng cùng một khách hàng, đó là nơi tôi gặp Lâm Niệm lần đầu tiên.

Lâm Niệm là người mẫu* đẹp nhất mà tôi từng thấy.

(*) Gái gọi

Trắng nõn, xinh đẹp và mảnh mai. Tôi có thể dùng một tay che hết gương mặt cô ấy, đưa áo sơ mi cho cô ấy mặc, cô ấy phải xắn tay áo ba bốn lần mới lộ ra bàn tay tinh tế.

Lúc cô ấy trừng mắt nhìn tôi hoặc hé môi mỉm cười thì lại càng thêm xinh đẹp.

Năm 2012, tôi 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, vì tôi còn trẻ, tửu lượng cao nên mỗi khi Đường tổng đi xã giao với các khách hàng lớn đều sẽ dẫn tôi theo, để tôi thay anh ta cản rượu.

Lần đầu tiên tôi gặp Lâm Niệm là ở KTV Thâm Thành Hải Thượng xa hoa.

Cô ấy đứng ở cuối hàng, cô ấy và mấy cô người mẫu khác được dẫn vào phòng riêng.

Khi đó, cô ấy rất ngây ngô, hoàn toàn không hòa hợp với hoàn cảnh, thu mình vào góc, tránh mọi ánh đèn.

Nhưng khách hàng lớn của Đường tổng vẫn chọn trúng cô ấy.

Thời điểm đó, tôi đã là tay già đời trong trường hợp này. Cả tối hôm đó, tôi thân mật với cô nàng được chia cho tôi. Nhưng không hiểu vì sao, mắt tôi luôn hướng về phía cô ấy.

Tôi thấy cô ấy cứng đờ ngồi đó, không dám đến gần vị khách hàng trung niên kia, cũng không dám cách quá xa. Cô ấy cẩn thận rót rượu, cẩn thận cắt hoa quả và cũng thật cẩn thận tránh cái móng heo kia.

Cảnh tượng rất kỳ lạ, cô ấy như một chiếc lông vũ lay động trôi trên mặt nước bẩn khiến người ta lo lắng không thôi.

Tôi thầm nghĩ, cô ấy là người mẫu, là một người mẫu được đưa vào phòng KTV.

Nếu đã chọn công việc này, tất cả này kia giả vờ giả vịt có thể cho là năng lực nghiệp vụ kém. Nếu đã muốn sạch sẽ thì đừng bước vào vũng bùn này.

Tôi tiếp tục thuyết phục chính mình như vậy.

Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng bạt tai rõ ràng.

Lớn đến nỗi âm thanh của loa trong KTV cũng bị áp đảo.

Lâm Niệm quỳ trên mặt đất, che mặt.

Nhưng mặt lại không chút biểu cảm.

“Đã bước vào chỗ này còn không cho sờ, mày giả bộ cái gì?”

Thấy khách hàng lớn tức giận, Đường tổng cũng bước tới, đá vào người Lâm Niệm.

Cú đá này rất mạnh, khiến Lâm Niệm ngã xuống đất, trượt ra ngoài nửa mét.

Cô ấy nằm trên mặt đất che bụng, cơ thể co quắp dữ dội nôn ra rất nhiều rượu.

Đến khi bảo vệ của KTV tới, Lâm Niệm vẫn đang ôm bụng không thể đứng lên, cũng không có ai đến giúp cô ấy.

02.

Sau trò cười đó, người đại diện của người mẫu nhanh chóng tìm được một cô gái khác bổ sung vào chỗ trống. Một phút sau khi Lâm Niệm được cứu ra ngoài, căn phòng lại náo nhiệt trở lại.

Vị khách lớn ôm lấy cô gái mới tới, nhảy múa điên cuồng. Đến 2 giờ sáng, ông ta vẫn rất hào hứng, cầm micro trong KTV hét lớn: "Đường tổng, tất cả hướng dẫn bất động sản của Vạn Phương Thành chúng tôi đều thuộc về cậu!”

Năm ấy Đường tổng ba mươi chín tuổi, nghe đến đây thì bất ngờ nhảy dựng lên: "Đờ mờ! Lương tổng con mẹ nó vạn tuế!”

Hai người ôm nhau, khui champagne lá vàng.

Chỉ có tôi nhìn chằm chằm vào sàn KTV. Nghĩ, mọi dấu vết của cô gái kia đã biến mất, ngay cả bãi nôn cũng không thấy nữa.

Đêm đó, Lương tổng và Đường tổng ôm nhau, thuê phòng ở Hilton gần Thâm Thành Hải Thượng nhất.

Sau sắp xếp ổn thỏa cho họ, tôi đi về. Đi trên phố Hải Xương, nơi có đầy cửa hàng cấp thấp và tòa nhà bất hợp pháp, đi đến phòng ở khu ổ chuột tôi thuê với giá một nghìn tệ.

Ở góc đường, tôi gặp lại Lâm Niệm.

Vào một đêm đông ướt lạnh của phương nam, ba giờ sáng, đường phố rất yên tĩnh. Cô dựa vào tường, mặc một bộ quần áo mỏng manh, đứng dưới bóng đèn mờ ảo, ánh đèn chiếu lên vai và bắp chân của cô ấy, đẹp mà mong manh.

Cô ấy nhìn thấy tôi.

Tôi cũng nhìn thấy cô ấy, không biết tại sao, tôi dừng chân.

Tôi hỏi cô ấy, sống ở đây?

Cô ấy khẽ gật đầu.

"Sao không về?"

Cô ấy cúi đầu không trả lời.

Chắc là đắc tội khách, lại còn bị đánh, sợ mất mặt nên không dám về ký túc xá người mẫu nữa.

Tôi bước tới, nói: "Người đánh cô là sếp của tôi, ông ấy say rồi. Xin lỗi cô.”

Cô vẫn cúi đầu không phản ứng nhưng có một giọt nước mắt đã rơi xuống đất.

Tôi thở dài rồi quay lưng bỏ đi.

Chợt nghe cô nói: "Có gì ăn không?"

Tôi quay đầu nhìn cô, đầu cúi thấp, khuôn mặt không còn chút máu, đôi môi trắng bệch, cơ thể run bần bật.

Tôi nhớ vừa rồi cô nôn rất nhiều, trong bụng chắc không còn gì, có lẽ bị hạ đường huyết rồi.

Nhưng bây giờ, gần đây không còn cửa hàng nào mở cửa.

Tôi nói: "Nhà tôi có."

Cô ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sợ hãi.

Tôi không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.

Nhưng vừa bước được vài bước, cô đã đi theo sau.

03

Cô ấy theo tôi vào thôn, vào chung cư cấp thấp, lên lầu, vào nhà tôi. Cả quãng đường chúng tôi không chuyện trò gì.

Khi đó, căn nhà thuê của tôi chỉ khoảng hai mươi mấy mét vuông có một phòng ngủ, một ban công và một nhà vệ sinh.

Trong phòng chỉ có một giường, một tủ, một bàn một ghế.

Tôi lấy bánh mì có nhân và sữa trong tủ, đặt lên bàn rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Tôi biết rất rõ cô ấy làm nghề gì, nhưng vẻ ngượng ngùng của cô ấy không giống như giả bộ.

Ngay cả việc bắt chuyện với tôi dường như cũng hao hết rất nhiều dũng khí.

Lúc tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh một lần nữa, cô ấy co quắp ngồi trên ghế, bên cạnh là túi bánh mì trống không.

“Ông chủ, muốn bắt đầu ngay bây giờ không?” Khi nói chuyện cô ấy vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất.

Tôi biết cô ấy đang nói về cái gì.

Nhưng tôi dẫn cô ấy về không phải vì chuyện đó.

Lúc đó, tôi như bị ma xui quỷ khiến chỉ muốn đưa cô ấy về nhà để cô ấy ngủ một giấc thật ngon.

Tôi nói, tôi dẫn cô về không phải vì chuyện đó.

Cô ấy hoảng sợ nói, ông chủ, tôi có thể giảm giá cho anh.

Tôi cười hỏi, thật không?

Cô ấy nói, vâng, anh ... anh tốt hơn những người đó.

Tôi kéo ghế ngồi đối diện với cô ấy: “Bao nhiêu tuổi rồi?"

"19."

"Làm bao lâu rồi?"

"Hai tuần."

"Tại sao làm cái nghề đó?"

"Tôi cần tiền."

"Có rất nhiều công việc có thể kiếm ra tiền."

Cô ấy lắc đầu: "Không kiếm nhanh bằng nghề này.”

Sau đó, tôi bảo cô ấy đi tắm. Tôi trải chăn dày trên mặt đất, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Sau khi tắm xong, cô ấy lạch bạch đi về phía tôi tôi.

Tôi không mở mắt, cố tình đè nén hơi thở nặng nề hơn chút.

Sau đó bước đi của cô ấy càng nhẹ nhàng hơn, tắt đèn, thận trọng trèo lên giường, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ, tôi tên là Lâm Niệm."

04.

Hôm sau tôi tỉnh dậy thì cô ấy đã biến mất rồi.

Quần áo của tôi đã được xếp ngay ngắn đặt trên ghế.

Giường cũng đã được sắp xếp gọn gàng.

Trên bàn là bữa sáng, bên cạnh là chìa khóa của tôi, có lẽ cô ấy dùng xong nên trả lại.

Một quãng thời gian dài sau đó, tôi không nhìn thấy cô ấy nữa.

Tôi tiếp tục làm tay sai của Đường tổng, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại mấy quán rượu. Lúc đó, khu Sơn Nam Tây có rất nhiều nơi ăn chơi đen. Tôi theo khách đến mấy nơi phong trần lưu luyến này nhưng trước nay chỉ để mình khách hàng đi vào phòng bao, còn bản thân tôi lại ở đại sảnh hút thuốc.

Mỗi lần như thế tôi lại nhớ đến Lâm Niệm. Tự hỏi, có phải cô ấy đã bị nhuộm thành màu đen xấu xí như thế?

Hai tháng sau, tôi gặp lại Lâm Niệm.

Vào đêm giao thừa năm đó, tôi và Đường tổng đến thăm khách hàng cuối cùng. Anh ta nói với tôi được nghỉ bảy ngày, về nhà một chuyến đi.

Tôi tiếc tiền vé máy bay, không về quê.

Buổi tối, tôi đến nhà hàng tôi thường ăn rồi gọi video với bố mẹ.

Lừa bọn họ rằng tôi sẽ đón giao thừa với bạn bè.

Cúp điện thoại, tôi uống cạn ly rượu cuối cùng rồi một mình đi bộ về nhà.

Đoạn đường chỉ mất mười phút nhưng hôm đó tôi đã đi rất lâu. Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân thật kém cỏi, nhưng cũng may mà tôi không để bố mẹ phải lo lắng cho mình.

Vừa rẽ vào ngõ khu ổ chuột, từ xa xa tôi đã nhìn thấy Lâm Niệm đang đứng dưới ngọn đèn trước cổng tòa nhà.

Thấy tôi đến, cô ấy lập tức chạy đến gần tôi nở một nụ cười xinh đẹp.

Nụ cười vẫn trong sáng như xưa.

Cô ấy giơ cái túi to trong tay lên rồi nói, cảm ơn anh vì lần trước, lần này tôi mời anh ăn lẩu.

Tôi vội vàng cầm lấy: "Sao cô biết tôi không về quê?"

"Tôi không biết."

"Vậy mà cô vẫn ở đây đợi tôi?”

"Nếu anh không ở đây thì tôi đợi đến mười hai giờ rồi đi.”

Tôi lặng người, cẩn thận nhìn cô ấy. Bấy giờ mới nhìn thấy gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, sắc mặt phờ phạc. Túi đồ không nặng nhưng vết hằn vừa sâu vừa đỏ.

"Đợi lâu rồi đúng không?"

"Ôi đừng quan tâm làm gì, nhanh lên lầu đi, tôi muốn đi vệ sinh!"

05.

Trong túi xách của cô ấy có bếp điện, nồi nấu lẩu và các loại rau thịt có thể nhúng lẩu. Cô ấy nói lấy một nồi lẩu nước, sau khi ăn xong trong nhà sẽ không bị ám mùi.

Tôi nói, tại sao cô không về nhà?

Cô ấy nói, anh cũng không về sao?

Tôi nói, vé máy bay quá đắt.

Cô ấy nói vé xe không đắt, nhưng tôi không muốn về nhà.

Cô ấy nói với tôi, bố cô ấy là con ma cờ bạc, nếu thắng cược thì say xỉn, thua cược thì đánh người.

Mẹ cô ấy sức khỏe yếu hay bị ức hiếp nên đã sớm qua đời. Bố cô ấy càng cờ bạc dữ hơn.

"Sau đó, khi tôi 19 tuổi, bố tôi cờ bạc ba ngày ở Ma Cao, số tiền cuối cùng trong nhà cũng thua hết.”

"Ông ta về nhà, uống rượu rồi đánh đập tôi, mắng tôi là thứ lỗ vốn, nói thà nuôi một con chó còn có ích hơn tôi, còn nói sao tôi không chết theo mẹ đi.”

"Tôi chỉ nói với ông ta đừng đánh nữa, tôi đi kiếm tiền là được rồi mà? Tôi không đi học nữa, tôi kiếm tiền nuôi gia đình!"

"Ông ta đột nhiên ngừng đánh tôi. Ông ta chỉ ... nhìn tôi từ trên xuống rồi nói ông ta có một ông bạn đánh bài là ông chủ lớn ở Thâm Thành. Nói để tôi đi theo ông ta làm việc, một tháng có thể kiếm được hơn trăm nghìn.”

“Bạn đánh bài mà ông ta nói đến chính là người đại diện kia, kiếm người mẫu lấy hoa hồng.” Cô ấy cười khúc khích, rồi im lặng.

Lúc này, nồi mở nắp.

Cô ấy nhanh chóng gắp một viên bò viên cho thẳng vào miệng.

“Woa, nóng quá.” Cô ấy há miệng thổi thổi, giơ tay dụi mắt lung tung.

Lau mấy lần vẫn không dám bỏ tay xuống.

Tôi không dám nhìn cô ấy nên cúi đầu, cầm hai lon bia trên đất rồi đứng dậy.

"Uống chút không?"

Cô ấy nói: "Tất nhiên!"

Hôm đó hai chúng tôi uống cả chục tăng.

Cô ấy nói: "Tôi hâm mộ anh. Tốt nghiệp đại học, lại còn tìm được công việc nghiêm chỉnh ở Thâm Thành.”

Tôi nói: "Một tháng kiếm được ba nghìn rưỡi, trừ tiền thuế còn ba nghìn một trăm, tiền thuê phòng là một nghìn.”

Cô ấy sửng sốt một lát: "Khổ thế đấy nhưng sau này anh nhất định sẽ phát triển tốt hơn."

"Ai mà biết được?"

"Tôi biết!"

Tửu lượng tôi cao, được cô ấy khen đến vui vẻ: “Cũng đúng, Đường tổng cũng là từ nhân viên bán hàng nho nhỏ bò lên trên, bây giờ lái BMW, còn có hai căn nhà.”

"Đúng vậy, bản thân phải có lòng tin, hơn nữa anh còn đẹp trai hơn anh ta đó! Tương lai sẽ ngày càng tốt hơn.”

Tôi gật đầu: "Ừ, mọi người sẽ ngày càng tốt hơn."

Cô ấy nhìn tôi, im lặng hồi lâu.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt men say: "Trần Phàm, tôi sẽ không."

"Không?"

"Anh sẽ ngày càng tốt hơn nhưng tôi sẽ không."

Tôi muốn phản bác cô ấy nhưng tôi biết lời cô ấy nói là sự thật.

Cô ấy làm cái nghề này chỉ có thể lún ngày càng sâu.

Sắc đẹp của cô ấy sẽ sớm phai tàn theo thời gian.

Lúc này, đột nhiên cách đó không xa có một âm thanh vang lên.

Ngay sau đó, một chùm pháo hoa vụt qua cửa sổ.

Thời điểm đó, tôi sống trên tầng bảy của chung cư cấp thấp, tòa nhà đối diện chỉ cách cửa sổ của tôi chưa đầy ba mét nên chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trời chật hẹp.

Chùm pháo hoa này vừa lóe lên rồi nở rộ ở khoảng trời chúng tôi không nhìn thấy.

“Pháo hoa!” Lâm Niệm reo lên.

Tôi cười nhạo cô ấy: "Cũng đâu thể nhìn thấy."

"Tôi thấy rồi! Thật to, thật đẹp!" Cô ấy khua tay múa chân rồi lại nâng lon bia: “Chúc mừng năm mới.”

"A, năm mới vui vẻ."

"Trần Phàm, cảm ơn anh đã ăn bữa cơm tất niên với tôi.”

"Không có gì."

"Đây là bữa cơm hạnh phúc nhất mà tôi từng ăn."

06.

Đêm hôm đó chúng tôi đã nói rất nhiều, nhưng hầu hết đều là tôi nói cô ấy nghe. Cô ấy rất nghiêm túc nghe, đôi mắt to sáng ngời, đôi khi bị tôi trêu chọc nở nụ cười, rất đáng yêu.

Mãi đến hai giờ sáng, cơn buồn ngủ mới kéo đến.

Cô ấy nói anh ngủ trước đi, tôi dọn dẹp một chút.

Tôi nói ừ, rồi trải chăn trên sàn. Cô ấy nói anh lên giường ngủ đi, lát nữa tôi lau sàn xong rồi lại trải, sàn bẩn quá.

Men rượu dâng cao, cũng không muốn tranh giành với cô ấy nên không cởi quần đùi áo thun mà trực tiếp leo lên giường nằm.

Tôi nghe thấy tiếng cô ấy đang rửa bát, tiếng động rất nhỏ, nghe một lúc thì thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, trời vẫn rất tối còn Lâm Niệm thì đang nằm bên cạnh tôi.

Cô ấy mặc áo lửng và quần lót màu trắng, cuộn mình, đầu dựa vào ngực tôi. Hai tay cô ấy đan vào nhau, nhỏ nhắn như một con mèo.

Tôi không dám cử động, sợ đánh thức cô ấy.

Nhưng đêm qua uống quá nhiều, không rửa mặt đã đi ngủ nên miệng tôi vừa hôi vừa buồn tiểu.

Vậy nên, tôi rón rén đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Tôi thấy dép của mình được đặt ngay ngắn bên cạnh giường, dấu vết của buổi liên hoan hôm qua cũng không còn nữa, quả nhiên Lâm Niệm đã dọn dẹp sạch sẽ trước khi ngủ. Tôi thầm nghĩ, cô gái này còn ưa sạch sẽ hơn tôi.

Tôi vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh. Nhìn điện thoại, mới sáu giờ mười.

Tôi thay đồ ngủ rồi trở lại giường, do dự một chút rồi lại chui vào ổ chăn với Lâm Niệm.

07.

Cuối cùng chúng tôi vẫn không vượt qua ranh giới cuối cùng kia.

Nhưng dường như chúng tôi đã ngầm thỏa thuận, sống cùng nhau.

Hôm sau, cô ấy kéo tôi đến IKEA.

Đây là lần đầu tiên tôi đến IKEA, tôi còn chưa từng đến trung tâm nội thất, cho nên vừa bước vào đã bị chỗ này làm cho kinh ngạc.

Tôi nói làm gì đó, trang trí à?

Cô ấy nói những thứ trong nhà anh toàn là đồ secondhand, không đẹp.

Tôi nói đó là căn nhà thuê thôi, cố gắng dùng là được mà.

Cô ấy nói không, anh không biết em đã mơ ước có một căn nhà như thế nào, nơi em có thể tự mặc quần áo.

Tôi nói, vậy thì em ở luôn đi.

Cô ấy sững sờ một lúc rồi nhanh chóng bật cười rồi nói với tôi, đừng nói nhảm nữa, đi theo em.

IKEA có một phòng mẫu từ 30 đến 40 mét vuông. Bên trong được chia thành hai phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng khách và bếp để mô tả lại ngôi nhà sử dụng sản phẩm của IKEA.

Lâm Niệm đưa tôi đi dạo một vòng rồi cuối cùng nằm trên giường trong phòng ngủ chính.

Cô ấy nhìn lên trần nhà, gối đầu lên tay tôi rồi nói, Trần Phàm, chúng ta mua một căn nhà như vầy cũng rất được đúng không?

Tôi lắc đầu nói nhỏ quá, chúng ta phải mua nhà có ba phòng.

Cô ấy nói không cần, nếu mua nhà lớn như vậy anh sẽ chịu áp lực rất lớn.

Tôi nói căn nhà này thì đủ sao?

Cô ấy nói đương nhiên! Anh xem, phòng chính chúng ta ở, phòng ngủ phụ thì để đứa nhỏ ở.

Tôi nói tôi muốn có hai đứa con.

Cô ấy nói không! Chỉ sinh một đứa!

Tôi nói phải sinh hai đứa, hai đứa chơi với nhau mới thú vị. Anh là con một, một mình trưởng thành rất chán!

Cô ấy nhìn tôi giả vờ tức giận liền vừa nhịn cười vừa sờ đầu tôi, nói được được được, nghe lời anh, sinh hai đứa, đau chết cũng sinh.

Tôi đờ người, vội tát mình một cái rồi cầm tay cô ấy nói, anh sai rồi, nếu đau quá thì không sinh, một đứa cũng không sinh!

Cả hai đồng thời bật cười.

Diễn đến nghiện, chúng tôi rời giường dưới ánh mắt khinh thường của một cặp đôi khác.

Chúng tôi đã dành cả buổi sáng để xem mấy căn nhà ở IKEA.

Cô ấy ngồi trên ghế sofa rồi nói với tôi, chồng ơi thoải mái quá.

Tôi nhìn cái giá tương đương với một tháng lương của mình mà nói rẻ quá, rớt giá rồi, đến bao giờ em mới hết tằn tiện đây.

Cô ấy nói, nhưng rất thoải mái.

Tôi thở dài nói những năm qua cuộc đời này đã đối xử tệ bạc với em, sau này sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa.

Tuy nhiên, miệng thì nói thế nhưng chúng tôi vẫn tỉnh táo mua thứ rẻ nhất.

Rèm cửa, ghế xoay, bàn, kệ, tủ quần áo, hộp đựng đồ và hai bức tranh trang trí, mỗi thứ đều là đồ giảm giá nhưng cộng lại đến hơn một nghìn.

Đến quầy thu ngân, cô ấy giành trả tiền.

Tôi kéo cô ấy sau lưng, nói chuyện này tuyệt đối không thể!

Sau đó, cô ấy nắm lấy ngón út của tôi, bẻ ra sau lưng, tôi lập tức quỳ xuống. Cô ấy vừa khống chế tôi vừa trả tiền, lại còn nhìn xuống tôi từ trên cao, nở nụ cười đùa cợt.

Rất nhiều người đang xếp hàng.

Nhưng mọi người đều khoanh tay đứng nhìn.

Tôi muốn chết.

Niềm vui khi đóng vai tổng tài bá đạo cả buổi sáng đều tan thành mây khói.

Chiều hôm đó, tôi với Lâm Niệm bán mấy đồ dùng secondhand trong nhà rồi lau sạch những dấu vết người thuê trước để lại trên bức tường trắng.

Thay rèm mới, lắp ráp bàn ghế, tủ kệ, treo tranh trang trí trên tường.

Căn nhà thuê đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi nhìn cô ấy ướt đẫm mồ hôi, chân trần đứng trên nền gạch sạch, gương mặt dính xà phòng nói nói cười cười với tôi.

Nắng chiều xuyên qua khoảng không chật hẹp, cô đứng dậy, vươn eo rồi nói đây mới là nhà chứ.

Lúc đó, tôi chợt nhận ra tôi thực sự rất hạnh phúc khi ở bên cô ấy. Nhiều năm sau đó, tôi cũng chưa bao giờ có được hạnh phúc như vậy nữa.

09.

Mấy ngày sau đó, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi không hỏi công việc của cô ấy, cô ấy cũng không hỏi công việc của tôi.

Chỉ là khi tôi gọi video với bố mẹ, cô ấy sẽ lặng lẽ trốn vào góc, im thin thít.

Mùa đông của Thâm Thành hơi lạnh, ban ngày chúng tôi chui vào chăn xem phim, xem hết tất cả bộ phim kinh dị và lãng mạn hay nhất mà chúng tôi tìm được.

Cô ấy vẫn luôn che mắt khóc nhè mà tác dụng của tôi là đến cao trào của phim thì ôm cô ấy.

Đến mùng 5 tháng Giêng, mấy hôm nay ở nhà đến phát chán, cô ấy nói chúng ta đi chơi đi.

Tôi nói đi du lịch?

Cô ấy nói đắt lắm.

Cô ấy nói: “Em dẫn anh đến một nơi.”

Sau đó... cô ấy đưa tôi đến sân chơi.

Một sân chơi kiểu cũ mà mọi trò chơi đều rất trẻ con.

Tôi nói nếu em muốn đi tàu lượn siêu tốc thì đến thung lũng Hạnh Phúc, ở đó thú vị hơn.

Cô ấy nói anh không hiểu, loại đó chỉ đơn thuần là đáng sợ, cái này chơi mới vui.

Tôi nói khoác lác.

Sau đó, một trò xe điện đụng tôi chơi tận bốn lần…

Mỗi người lái một chiếc xe điện đụng, va chạm, tông vào nhau.

Còn có đu quay cao chọc trời, thuyền rồng và tàu lượn siêu tốc dành cho người trên sáu tuổi.

Đều là những trò giải tỏa áp lực.

Hôm đó rất ít người.

Ít đến nỗi khiến tôi cảm thấy cả sân chơi chỉ dành riêng cho hai người chúng tôi.

Cuối cùng, chúng tôi chơi đến mệt mỏi rồi chèo thuyền trong hồ nhân tạo.

Đột nhiên trời đổ mưa to.

Hạt mưa nặng nề rơi xuống mặt hồ, tạo thành sương mù, mưa to tầm tã đến mức tôi nhìn thấy Lâm Niệm đang mở miệng nói gì đó, nhưng lại không nghe được gì.

Vì vậy, tôi gấp rút chèo thuyền, muốn nhanh chóng trở lại bờ.

Nhưng tôi lại thấy cô ấy kéo tay tôi ra khỏi mái chèo.

Tôi ngẩng đầu, cô ấy đã cúi xuống trước mặt tôi, gương mặt ướt đẫm nước mưa kiên định, cách rất gần.

Cuối cùng thì tôi cũng nghe được lời của cô ấy.

Cô ấy nói.

"Trần Phàm, em thích anh."

Cô ấy nói.

"Xin lỗi anh, Trần Phàm. Chính là, em thích anh!”

10.

Mưa to xối xả, sấm chớp không ngừng.

Tôi và Lâm Niệm ôm hôn nhau trên con thuyền mỏng manh đó rất lâu, rất lâu.

Nhưng tôi biết hết.

Nói cách khác, cả hai đều biết.

Sự ôn tồn và dịu dàng trong cơn mưa lạnh giá này, dù có sâu đến đâu cũng quá ngắn so với con đường dài chúng tôi phải đi.

Sự đẹp đẽ luôn ngắn ngủi như vậy.

Khiến người ta không phân biệt được ai là nhân quả của ai.

11.

Cô ấy đi tắm.

Cô ấy mặc áo khoác của tôi, rộng đến mức như một chiếc váy ngắn liền áo, xắn tay áo lên nhiều lần mới lộ ra đôi bàn tay nhỏ nhắn.

Mái tóc ngắn ẩm ướt, đôi má trắng ngần, đôi mắt sáng dị thường, bàn chân nhỏ xinh để lại một chuỗi hơi nước mờ trên gạch.

Tôi phát nhạc trên máy tính, tăng âm lượng để tránh vách tường cách âm kém trong căn nhà này.

Cô ấy đến gần tôi, cởi hai cúc áo, chiếc áo khoác tuột xuống, lộ ra sự mảnh mai xinh đẹp như những ảo tưởng tuổi đôi mươi của tôi.

Đó là ngày mùng 5 tháng giêng âm lịch, cũng là ngày lễ tình nhân năm 2013.

12.

Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, mưa đã tạnh.

Nắng chói chang, có tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.

Lâm Niệm đã đi.

Cũng giống như lần đầu, có bữa sáng để trên bàn và chìa khóa của tôi bên cạnh.

Tôi biết cô ấy sẽ đi, nhưng tôi nhìn bữa sáng lại ảo tưởng cô ấy sẽ trở về.

Khi tôi đi rửa mặt mới phát hiện khăn mặt của cô ấy, bàn chải của cô ấy, thậm chí tóc vương vãi dưới đất đều đã biến mất.

Tôi đánh răng, rửa mặt.

Khi nước dâng ngập mặt, tôi không kìm được bật khóc.

Cô ấy thực sự đã đi rồi.

Dấu vết của cô ấy trong căn nhà này đã biến mất.

Lại giống như trong nhà toàn là dấu vết của cô ấy.

Trên chiếc ghế xoay đó, cô ấy vì muốn so bì với tôi ai là người xoay nhiều vòng hơn mà chân va phải cạnh bàn, đau đến phát khóc.

Ngày đầu năm, khi cô ấy lắp ráp tủ quần áo thì bị mảnh nhựa làm xước tay, cô ấy nói không sao, năm nay chúng ta đã có khởi đầu tốt đẹp.

Những cuốn sách trên giá được cô ấy sắp xếp, những tấm rèm là do tôi ôm cô ấy treo lên... Gối đầu có mùi hương của cô ấy, vẫn còn vương vấn chưa tan.

Cô ấy tồn tại.

Nhưng hiện tại không thấy nữa.

13.

Tôi tìm thấy người đại diện người mẫu kia, hỏi Lâm Niệm đâu?

Cô ta nói cậu là Trần Phàm đúng không?

Tôi gật đầu.

Cô ta cười nói không ngờ cậu thật sự đến đây.

Cô ta đưa cho tôi một lá thư, nói là Lâm Niệm viết cho tôi.

"Lâm Niệm đâu?"

"Cô ta nghỉ việc rồi."

"Đi đâu?"

"Còn có thể đi đâu nữa? Học đại học chắc? Được ông chủ bao rồi."

"Ông chủ nào? Ở đâu? Tên là gì? Tôi sẽ đi tìm anh ta."

Người đại diện bĩu môi: "Nhóc con, chúng tôi không tiết lộ thông tin khách hàng."

"Tôi cầu xin cô, nói cho tôi biết đi."

"Nói cho cậu biết? Ok, cậu có thể giúp Lâm Niệm trả nợ không? Cậu có thể cưới cô ta à?”

Tôi sững sờ.

Tôi đứng đó rất lâu.

Người đại diện thở dài châm một điếu thuốc: "Đủ rồi nhóc con, cậu không hiểu sao. Đây là kết quả tốt nhất cho cô ta rồi."

14.

Sau này, cuộc sống của tôi dần tốt lên, kiếm được ngày càng nhiều tiền.

Nhưng tôi vẫn sống trong căn nhà thuê đó.

Lúc buồn chán, tôi sẽ đến IKEA một mình. Nhưng phòng ngủ mà tôi từng nằm cùng Lâm Niệm đã biến mất, đã đổi thành mẫu khác.

Sân chơi cũ vẫn còn đó, nhưng đu quay cao chọc trời và thuyền rồng đều đã ngưng hoạt động. Chỉ còn những chiếc xe điện đụng là còn hoạt động, tôi không bao giờ ngồi lại lần nào nữa.

Hồ nhân tạo được cải tạo, không được chèo thuyền trên đó.

Năm 2016, Đường tổng từ chức, dẫn tôi theo.

Năm đó anh ta bắt đầu làm một loại tiền ảo tên là ethereum.

Ban đầu chúng tôi thuê máy tính để “khai thác quặng”, sau đó tự mua máy chủ secondhand và nhanh chóng đạt đến quy mô 500 máy khai thác.

Cuối năm 2018, giá trị bản thân tôi lần đầu tiên đạt đến 10 triệu.

Tôi tự mở một công ty, sống trong một căn biệt thự, tiền thuê tận hàng chục nghìn một tháng, mua một chiếc BMW SUV.

Còn căn nhà thuê kia, tôi nhờ chủ nhà tìm ủy ban thôn và mua với giá tương đương với một căn nhà có sổ đỏ.

Lúc không vui, tôi sẽ đến đó uống rượu rồi ở lại một đêm.

Đầu năm 2019, tôi gặp lại Lâm Niệm.

15.

Hôm đó tôi, Đường tổng và vài người bạn trong giới tiền tệ cùng nhau đến một club đắt tiền, mời ‘cấp trên’ ăn cơm.

Người này họ Lý, thường gọi là giám đốc Lý. Công việc cụ thể không thể tiết lộ chỉ có thể nói một câu, tuy tiền lương của ông ta chưa đến mười nghìn nhưng lại sở hữu rất nhiều bất động sản ở Thâm Thành, thủ đoạn vô biên. Nịnh bợ ông ta thì công việc của giới tiền tệ chúng tôi sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Đêm đó, khi uống xong nửa cân rượu Mao Đài, ông ta uống đủ rồi liền nói muốn vài cô người mẫu.

Vì vậy nữ quản lý của club nhanh chóng tìm một đám gái gọi.

Bọn họ mặc váy ngắn bó sát, đi giày cao gót. Ai ai cũng trang điểm rất đậm nhưng vẻ ngoài lại rất bình thường.

Đường tổng quá chén, bất ngờ ném cái ly đang cầm xuống đất, mảnh vỡ của ly văng tung tóe khắp nơi.

Anh ta nói: "Cái loại nhan sắc này cũng dám dẫn đến trước mặt chúng tôi à! Cút hết đi!”

Thấy anh ta tức giận, nữ quản lí kia càng cười tươi.

Kẻ dám đập đồ ở đây đều là kẻ giàu có.

Cô ta nhanh chóng dẫn một nhóm khác vào, còn đặc biệt giới thiệu nhóm này là hàng “ngon nhất” trong tay cô ta.

Lâm Niệm đứng giữa nhóm người.

Cô ấy không gầy như trước, cách trang điểm cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi. Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, tôi có thể thấy cô ấy sững sờ một lúc, sau đó khẽ gật đầu chào tôi rồi lại đưa tầm mắt sang chỗ khác.

Lúc này, Đường tổng mỉm cười nhìn giám đốc Lý đang ngồi ở giữa.

"Anh Lý, có cô nào lọt vào mắt xanh của anh không?”

Giám đốc Lý nhấp một ngụm rượu, dùng điếu xì gà đang không ngừng nhả tro chỉ về phía Lâm Niệm: "Em gái, qua đây ngồi."

16.

Một tiếng sau đó, tôi nhìn Lâm Niệm trêu đùa trưởng phòng Lý vô cùng lão luyện.

Lâm Niệm ôm cánh tay trưởng phòng Lý, đút quả anh đào cho anh ta, nằm bò trong ngực anh ta bị anh ta chuốc rượu.

Cô ấy không giống trước. Cô ấy không còn là một chiếc lông vũ trôi trên thùng thuốc nhuộm nữa.

Cô ấy đã trở thành một giọt nước trong đó rồi.

Tôi không ngừng tự nhủ, đừng nói chuyện với cô ấy, đừng đi.

Càng uống nhiều rượu tôi càng hoảng.

Đúng vậy, Lâm Niệm. Tôi đã tưởng tượng hoàn cảnh chúng ta gặp lại vô số lần! Chúng ta sẽ gặp nhau ở góc phố nào đó, hoặc một cái nhìn thoáng qua ở thang cuốn. Bên cạnh em có thể có một người đàn ông bình dị, hoặc là một đứa trẻ đáng yêu.

Chúng ta tình cờ gặp nhau rồi ngồi ôn lại chuyện cũ, hoặc em có thể giả bộ không quen tôi, sao cũng được.

Chỉ cần được nhìn thấy em sống bình yên an ổn thì sao cũng được.

Chỉ đừng gặp lại như thế này!

Đừng giống như năm đó ...

Cuối cùng, đến lúc giám đốc Lý lại bắt đầu vươn móng heo ra thì tôi bước qua, ngồi vào bàn đối diện với ông ta.

Tôi nói anh Lý, đưa cô gái này cho em đi.

Giám đốc Lý sửng sốt.

Đường tổng đi qua kéo tôi, nói Tiểu Trần, cậu uống say rồi.

Tôi cầm ly rượu đế trên bàn lên uống cạn.

"Anh Lý, em thích cô gái này, đêm nay để cho em đi."

Cả hiện trường tĩnh lặng hơn mười giây. Lâm Niệm không hé răng nói chuyện.

Giám đốc Lý đột nhiên cười phá lên: "Ha ha ha, cậu nhóc nóng tính nhỉ."

Tôi biết ông ta không muốn thả người nên rót thêm một ly, vừa định uống cạn thì giám đốc Lý đặt điếu xì gà lên miệng ly.

"Anh Lý anh Lý, người anh em này của tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện...” Đường tổng muốn giảng hòa nhưng lại bị giám đốc Lý trừng mắt, anh ta lập tức ngậm miệng.

Giám đốc Lý chậm rãi ấn cái ly xuống.

Rồi lại tìm hai ba ly rượu chân cao, đổ đầy rượu đế.

Sau đó, ông ta búng điếu xì gà, tàn tro rơi thẳng vào ly rượu.

Tôi không chút do dự, ngẩng đầu uống cạn.

Dù bụng dạ lập tức nhộn nhạo nóng ran nhưng tôi vẫn cố nhịn không uống nước, nhìn chằm chằm vào giám đốc Lý.

Ông ta nhanh chóng rót đầy ly đó.

Không còn cách nào khác, tôi ngẩng đầu uống cạn. Cùng lúc đó, hơi rượu xộc lên bắt đầu lan tràn, đầu óc tôi dần đau đớn choáng váng, tôi đã đến giới hạn rồi, thậm chí còn không thể kiểm soát cảm xúc.

Tôi đặt ly xuống.

Giám đốc Lý phun một làn khói, nghiền ngẫm nhìn tôi, hình như không có ý định rót thêm rượu.

"Rót rượu." Tôi nói.

Giám đốc Lý trợn mắt: "Cậu nói gì?"

"Tôi bảo anh rót rượu."

“Được.” Giám đốc Lý nhanh chóng lấy một chai rượu khác, rót đầy ly rồi cầm lên.

Tôi định nhận lấy thì giám đốc Lý đột nhiên hất tay, cả ly rượu tưới thẳng lên mặt tôi.

Yên tĩnh như tờ.

Giám đốc Lý đứng dậy, mặc áo khoác rồi rời đi.

Đường tổng vội vàng đuổi theo: "Anh Lý, chúng ta đi tăng hai. Tôi biết một quán bar ở quận Lạc Hồ khiến người ta sướng tận mây xanh.”

Nhóm bạn bè trong giới tiền tệ cũng đi theo, nơi này lập tức trống không, chỉ còn tôi và Lâm Niệm.

Tôi thấy cô ấy lấy khăn tắm, đến gần tôi, cúi xuống lau mặt cho tôi.

Biểu cảm không còn diêm dúa gợi tình như lúc nãy.

Mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc, dường như tôi lại ngửi thấy mùi hương của cô ấy.

Nhưng nó hoàn toàn khác với trước đây.

Cô ấy nói: "Sao anh không còn ổn trọng như trước nữa.”

Tôi nắm lấy tay cô ấy: "Lâm Niệm, anh đưa em đến một nơi."

17.

Tôi tưởng tượng ra nhiều cảnh đoàn tụ với Lâm Niệm đều sẽ kết thúc bằng cảnh này: Tôi đưa cô ấy trở lại căn nhà thuê năm nào, cô ấy nhìn đồ đạc trong căn phòng vẫn giống hệt trước đây sẽ cảm động đến rối tinh rối mù.

Vậy mà tối hôm đó, tôi dẫn cô ấy đến căn nhà thuê, cô ấy chỉ nhìn một vòng rồi hỏi tôi, bây giờ anh đâu còn ở đây nữa? Sao lại dẫn em đến đây?

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của cô ấy không thay đổi chút nào.

Tôi lặng người, nuốt những lời yêu thương vào trong tim.

Tôi nói phải, chẳng phải ở đây vẫn còn chút kỷ niệm à.

Cô ấy gật đầu nói có lòng rồi.

Cô ấy ngồi trên chiếc ghế xoay, tôi ngồi bên giường.

“Sao lại làm nghề này vậy?” Tôi cố gắng phá vỡ sự xấu hổ.

"Nếu không, em còn có thể làm gì?"

"Em đẹp như thế. Quay video, livestream, bán hàng online cái nào mà không được?”

"Trần Phàm, có phải anh nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống như anh, trời sinh đã thông minh, cái gì cũng học được, cái gì cũng làm được đúng không?”

"Vậy em cứ tiếp tục sống như thế này sao?”

"Nếu không thì sao? Em đã hai mươi lăm tuổi rồi. Số của em là như vậy, em chấp nhận số phận rồi.”

Tôi suy nghĩ một lúc, lấy hết can đảm nói với cô ấy.

"Lâm Niệm, nếu bây giờ em đi theo anh, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa.”

Cô ấy im lặng, không trả lời.

Tôi lặp lại một lần nữa: "Lâm Niệm, đi theo anh."

Vẻ mặt Lâm Niệm tối sầm lại, dừng lại một chút rồi nói: "Trần Phàm, anh đã thấy gương mặt sau khi tẩy trang của em chưa? Năm mười chín tuổi, một vết mụn em cũng không có. Bây giờ, em trang điểm quanh năm suốt tháng, ngày nào cũng thuốc lá rượu chè. Đôi khi sáng sớm thức dậy đứng trước gương, em không nhịn được muốn khóc.”

Tôi nói: "Già đi đều sẽ như vậy."

"Ngoài ra, em còn sẩy thai hai lần." Cô ấy nói.

Tôi nói: "Anh không quan tâm, Lâm Niệm."

Cô ấy lắc đầu: "Không, anh nhất định sẽ ghét bỏ em."

Tôi nói: "Anh sẽ không."

Cô ấy cười chế giễu: "Bạn trai cũ của em còn lớn hơn cả bố em. Nhưng rồi chúng em chia tay, không phải vì em chê ông ta mà bởi vì ông ta chán em rồi! Tính ra, em làm trong ngành này đã sáu năm, loại đàn ông nào mà chẳng gặp qua chỉ chưa gặp qua chân tình. Trần Phàm, anh đang nói anh không giống họ sao?”

"Không giống."

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc anh thật sự yêu em!"

"Anh thích em của sáu năm trước, Trần Phàm! Em của hiện tại sẽ không đi IKEA với anh, sẽ không chơi xe điện đụng với anh, sẽ không cùng anh chèo thuyền, sẽ không vô duyên vô cớ quét dọn nhà cửa cho anh, càng không miễn phí lăn giường với anh. Anh hiểu không?”

"Lâm Niệm..."

"Trần Phàm, em có thể ở bên anh. Chỉ cần anh cho em tiền, em sẽ ở cùng anh. Anh của bây giờ có thể chi trả mà.”

"Lâm Niệm, em đừng nói nữa."

"Nhưng anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra anh hoàn toàn không yêu em, anh chỉ nhớ cảm xúc năm đó với em mà thôi. Ạnh chỉ nhớ về anh của năm đó chưa từng chạm qua đàn bà mà thôi.”

“Đừng nói nữa!” Tôi hét lên.

Sau đó, chúng tôi im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, Lâm Niệm mỉm cười, đứng dậy.

Cô ấy nói: "Ông chủ, đêm nay đến đây thôi. Hoan nghênh lần sau lại đến, nhưng anh sẽ không gặp lại tôi nữa đâu.”

Cô ấy lấy áo khoác, ra khỏi cửa, mở chốt.

"Em nói lời thật lòng đi, Lâm Niệm ..." Cuối cùng, tôi không nhịn được muốn xác nhận một chuyện: "Em không dám ở bên anh là vì sợ phá nát hình tượng hoàn mỹ của em trong lòng anh đúng không?”

Cô ấy lắc đầu.

"Trần Phàm, tôi sợ phá nát hình tượng của anh trong lòng tôi."

18.

Cánh cửa khép lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Tôi ngồi ở đó, cảm giác mệt mỏi bất lực ập đến như muốn khoét lỗ trong tim tôi.

Tôi chợt nhớ về đêm lễ tình nhân năm 2013.

Cảm giác vui thích qua đi, cô ấy nằm trong lòng tôi, đột nhiên rơi lệ.

Tôi hỏi cô ấy bị sao vậy, cô ấy lắc đầu không nói nhưng lại khóc càng to hơn, dữ dội hơn.

Sau đó, tôi đã tìm thấy câu trả lời trong bức thư của cô ấy.

Bức thư cô ấy để lại cho tôi rất ngắn gọn, viết rất đẹp.

Trong thư, cô ấy nói:

Trần Phàm, anh là người đàn ông đầu tiên của em.

Nếu có một ngày hay nói cách khác sẽ có một ngày em trở nên dơ bẩn, rất dơ bẩn.

Nhưng ít nhất, lúc em tốt nhất, em đã thuộc về anh.

19.

Tôi không đến clb đó một lần nào nữa, tôi cũng không gặp lại Lâm Niệm.

Tôi không muốn gặp lại cô ấy.

Cũng không thích mưa ở Thâm Thành nữa.

Tôi cho một thanh niên mới ra trường trong công ty thuê căn nhà đó. Cậu ta hỏi tôi đồ đạc trong đó có thể đổi không, cậu ta muốn đi mua đồ dùng mới cùng bạn gái. Tôi nói sao cũng được.

Sau đó có một lần, tôi đi cùng đám nhân viên trẻ đến một hộp đêm chơi đùa, họ tìm vài cô gái đến thêm bầu không khí.

Tôi hỏi một cô gái khoảng hai mươi tuổi trong nhóm đó, nghề này lãi lắm phải không?

Cô gái nói đương nhiên rồi.

Tôi nói nhưng mỗi đêm đều phải uống rất nhiều rượu, thương thân hại thận.

Cô gái thở dài rồi nói không còn lựa chọn nào khác, bố cô ấy là con ma cờ bạc, cô ấy phải kiếm tiền trả nợ. Duy chỉ có nghề này là kiếm tiền nhanh nhất.

Tôi ngẩn người, không biết phải nói gì.

Cô ấy bị biểu cảm của tôi chọc cười.

"Đùa thôi chú ơi, uống rượu đi nè."
Chương kế tiếp