Tình Yêu Nhiệt Huyết

Chương 9
Nhã Lung Linh vô thức mà nhìn theo bóng dáng kia.

Trùng hợp nhìn thấy người nam sinh đang chạy lướt qua ngọn đèn phía trước, sau đó bóng dáng nhanh chóng vụt mất trong quầng sáng lạnh lẽo.

Là một nam sinh có vóc dáng rất cao, mặc một áo sơ mi trắng, có sọc đỏ cạnh đường may.

Áo sơ mi anh ta mặc là loại áo chữ T, lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng, dáng người cân xứng.

Nhã Linh Lung chỉ nhìn thoáng qua, cho nên chỉ nhìn được nhiêu đó.

Cô cảm thấy hình bóng đó rất quen thuộc, nhưng đối phương mang mũ lưỡi trai, nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt của đối phương.

Âm thanh của Trương Ngọc Mỹ lôi kéo tâm trí của Nhã Linh Lung lại: “Nguyệt Nguyệt không biết đã đi đâu rồi, không tìm thấy cậu ấy.”

Thẩm Nguyệt Nguyệt vốn dĩ là đã chạy nhanh về phía trước, đứng nghỉ mệt, sẵn tiện chờ Nhã Lung Linh cùng Trương Mỹ Ngọc đuổi theo, khi hai người bọn họ đến chỗ của cô.

Vẻ mặt cô hưng phấn cùng kích động, vừa thở hổn hển vừa gấp gáp nói: “Các cậu...Các cậu thấy không? Thấy không?”

Thẩm Nguyệt Nguyệt cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của Nhã Lung Linh lay lay, sự kích động trong lòng cô đều thể hiện ra bằng hành động này.

Nhưng cô nói một câu không đầu không cuối như vậy, Nhã Lung Linh cùng Trương Mỹ Ngọc không tài nào hiểu được.

“Thấy cái gì?” Trương Mỹ Ngọc nhíu nhíu mày, ba người đang đứng trước một cây đèn đường, cô cố gắng ngước cổ lên để nhìn về phía trước.

Không biết là Thẩm Nguyệt Nguyệt muốn nói với cô cùng Nhã Lung Linh chuyện gì.

“Đàn anh Khôi a.....Các cậu không thấy sao?”

Thẩm Nguyệt Nguyệt rốt cuộc cũng ổn định hơi thở: “Không nói nữa, tớ phải chạy hai vòng nữa!”

Nói xong, Thẩm Nguyệt liền chạy nhanh về phía trước, chỉ chừa lại Trương Mỹ Ngọc cùng Nhã Lung Linh không hiểu mô tê gì.

Mãi cho đến khi một trận gió thổi qua, Trương Mỹ Ngọc mới nhỏ giọng mà nói với Nhã Lung Linh: “Đàn anh Khôi anh ấy......Hẳn là không nghe thấy những lời lúc nãy chúng ta nói đúng không?”

Nhã Lung Linh: “Chắc là không....”

Nếu không sẽ rất xấu hổ a, cô lúc nãy chỉ trả lời đại mà thôi, nói rằng tương lai Hoàng Minh Khôi sẽ gục ngã dưới chân của Thẩm Nguyệt Nguyệt!

Bởi vì Thẩm Nguyệt Nguyệt vẫn còn ở đây, nên Nhã Lung Linh cùng Trương Mỹ Ngọc ở lại cùng cô.

Làm sao mà một người không chịu vận động chỉ vì muốn gặp lại Hoàng Minh Khôi mà chạy có thể chạy thêm hai vòng nữa.

Do đó, Thẩm Nguyệt Nguyệt đem người có thể lực tốt nhất là Nhã Lung Linh đẩy lên.

“Cuối tháng không phải diễn ra đại hội thể thao sao, cậu trước tiên tập luyện đi!”

“Vậy hai cậu....”

“Chúng tớ ở bên cạnh chờ cậu, như vậy đàn anh Khôi chạy một vòng qua, chúng ta liền có thể thấy anh ấy một lần, vậy là được rồi!”

Nhã Lung Linh: “.....”

Cô muốn nói Thẩm Nguyệt Nguyệt thật khờ mà.

Chạy một vòng có thể thấy mặt một lần, vậy không quá thiệt thòi sao.

Có điều, cuối tháng đã diễn ra đại hội thể thao, sau đại hội thể thao là kỳ nghỉ Quốc khánh sau đó kỳ nghỉ dài hạn.

Nhã Lung Linh làm ủy viên trong ban thể dục, vì vậy cô phải đại diện cho lớp, báo danh vào ba hạng mục.

Chạy một nghìn năm trăm mét là hạng mục không tránh khỏi.

Nghĩ như vậy, Nhã Lung Linh liền chấp nhận khởi động.

Còn tốt là Thẩm Nguyệt Nguyệt không bắt cô phải chạy ngang với Hoàng Minh Khôi, chỉ cần cô chạy một chút, cho hai cô ấy có lý do đứng chờ là được.

Đón gió đêm mà chạy chậm về phía trước, Nhã Lung Linh chạy qua một cây rồi một cây đèn đường.

Cô thật ra rất thích chạy bộ, thần kinh vận động so với người khác mạnh hơn, thầy thể dục nói cô trên phương diện này có thiên phú.

Còn từng bảo cô tham gia vào huấn luyện chuyên nghiệp, không chừng sau này có thể tham gia vào đội tuyển quốc gia.

Nhưng Nhã Lung Linh đối với những vận động này cũng không phải thật sự đam mê.

Cô từ chối ý tốt của thầy thể dục, cũng làm lãng phí thiên phú vận động.

Khi chạy bộ, đầu óc cô thư giãn, thả tâm trí bay tận đâu đâu, liền giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân đang chạy phía sau cô.

Nhã Linh Lung vừa hay chạy qua một cây đèn, cô liền quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy một thân ảnh cao gầy ngày càng chạy gần đến cô.

Vầng sáng của đèn bao trùm lên người anh như một làn sương mờ.

Đến khi Nhã Lung Linh nhìn thấy rõ ràng, thì anh đã chạy đến cạnh cô, một đôi mắt có hồn chứa đựng ánh sáng được giấu dưới hàng mi cong dài.

Nhã Lung Linh như bị ánh mắt kia trói buộc, động tác chậm lại, thiếu chút nữa đã tay chân cùng hướng, đem bản thân bị vướng mà té.

Trong lòng hoảng loạn, cô cắn môi dưới, trong nhất thời không biết nên lên tiếng hay không.

Cuối cùng là cũng coi như quen biết,

Nghỉ hè còn cùng nhau chơi game.

Nhưng lời nói đến miệng rồi, lại bị thương nguyệt nuốt vào trong.

Cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Hoàng Minh Khôi không thích người khác cùng anh lôi kéo làm quen, tính tình có chút cao ngạo cổ quái.

Vì thế Nhã Lung Linh không nhìn anh nữa, đem đầu quay về phía trước mà tiếp tục chạy.

Cô nghĩ với ưu thế là cặp chân dài kia, Hoàng Minh Khôi rất nhanh sẽ vượt qua mặt cô.

Loại chuyện chạy ngang nhau này thật sự có chút xấu hổ, bầu không khí có chút gượng gạo.

Kết quả là một vòng rồi lại một vòng, mãi cho đến khi chạy đến cổng chung cư.

Một nam sinh cao 1m8 tay dài, chân dài, vẫn luôn chạy sóng vai bên cạnh Nhã Lung Linh.

Khoảng cách của hai người không gần cũng không xa, nhưng đủ nghe tiếng bước chân của nhau.

Thậm chí, đôi khi Lung Linh còn nghe cả tiếng thở dốc rất nhỏ của anh.

Diễn tả như thế nào đây, nó thật sự rất gợi cảm a.

Lỗ tai cô vì tiếng thở đó mà nóng nóng lên.

Chạy khoảng bốn năm vòng, thì chuông chuẩn bị vang lên.

Nói cách khác, sau mười phút nữa, cửa ký túc xá sẽ đóng lại, Nhã Linh Lung mới dừng bước chân lại, dự định trở về ký túc xá.

Thẩm Nguyệt Nguyệt cùng Trương Ngọc Mỹ cũng định như vậy, đêm nay hai cô coi như đã ngắm đủ rồi.

Sau khi bàn bạc ổn rồi, liền xoa tay đấm chân cho Nhã Lung Linh một chút.

Nhã Linh Lung chạy một thân mồ hôi nóng, trán trắng nõn đã ướt.

Cô cùng Trương Mỹ Ngọc và Thẩm Nguyệt Nguyệt đi về ký túc xá, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Ba người cùng quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Minh Khôi đang đi phía sau bọn họ.

Tâm trạng của các cô vui vẻ vô cùng, cơ hồ xem như là cùng anh đi một đoạn đường này trở về, dự định sẽ đến cửa nhà ăn liền mạnh ai nấy về.

Kết quả là nhóm Nhã Lung Linh không ngờ tới, khi đến nhà ăn Hoàng Minh Khôi không rẽ về hướng ký túc xá nam.

Anh nói với bọn cô đi từ ký túc xá nữ có thể đến chỗ bán đồ ăn vặt gần hơn.

Nghe vậy, Thẩm Nguyệt Nguyệt cũng nói cô muốn mua một chút đồ ăn để khao cho bản thân và Nhã Lung Linh.

Vì thế bà người các cô cũng đi theo Hoàng Minh Khôi vào cửa hàng bán đồ ăn vặt.

Bên trong cửa hàng sáng như ban ngày.

Xung quanh đèn trên trần nhà, những con thiêu thân đang bay lượn quanh.

Bóng của chúng bị ánh đèn phản chiếu lên mặt tường.

Hoàng Minh Khôi đi đến tủ lạnh lấy hai chai nước khoáng.

Ánh mắt thoáng liếc nhìn sang ba người bọn Nhã Lung Linh đang làm bộ làm tịch chọn kem, ngón tay thon dài của anh thoàng đè lên thân chai nước.

Bàn tay dán vào thân chai nước lành lạnh, một đường từ lòng bàn tay đi vào trong, đi thẳng đến trái tim anh.

Đem nhiệt huyết đang cuồn cuộn trong người anh áp chế xuống.

Thẳng đến khi thanh toán, Hoàng Minh Khôi vẫn cầm chai nước chưa mở nắp ở trong tay đi ra ngoài.

Còn một phút cuối cùng, anh cũng bước đến được cổng ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, anh liền thấy bọn người Nguyễn Quốc Anh đã đánh bài ăn quỳ, một đám la hét um sùm, mỉa mai lẫn nhau.

Liếc nhìn Hoàng Minh Khôi một thân mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ.

Nguyễn Quốc Anh không nói câu gì mà đứng lên, đi đến gần anh: “Cậu sao chạy lâu như vậy, không phải nói chạy hai vòng liền trở về tắm rửa đọc sách sao?”

Hoàng Minh Khôi luôn là người thực hiện nghiêm túc các kế hoạch mà bản thân đặt ra.

Anh có một thời gian biểu rõ ràng về làm việc và nghỉ ngơi, đem mọi chuyện sắp xếp hết sức cẩn thận.

Nguyễn Quốc Anh cùng anh học chung lớp cũng làm cộng sự được hai năm trong hội học sinh, dĩ nhiên có thể tự nhận là người hiểu anh nhất.

Đối với việc làm khác thường của anh, Nguyễn Quốc Anh không kiềm chế được mà tò mò.

Nhưng Hoàng Minh Khôi gian xảo điêu luyện, là một con cáo già.

Trong lòng có chuyện gì cũng không thể hiện điều gì ra ngoài.

Người khác rất khó nhìn thấu anh.

Giống như bây giờ, đối với sự chất vấn của Nguyễn Quốc Anh, mí mắt không giật lấy một cái.

Đi đến trước bàn dài tùy tiện đem hai chai nước bỏ xuống.

Sau đó xoay người đi đến tủ quần áo của mình, lấy khăn tắm cùng quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Vừa đi vừa nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Chuẩn bị cho đại hội sắp diễn ra.”

Đây cũng là lý do bạn của Nhã Lung Linh khuyên cô chạy bộ.

Anh cảm thấy rất thích hợp để trả lời lấy lệ với Nguyễn Quốc Anh, liền tùy tiện nói ra.

Nguyễn Quốc Anh: “.....”

anh ta sửng sốt một lúc lâu, đến khi Hoàng Minh Khôi đã đi vào nhà vệ sinh, anh ta mới nhớ ra, Hoàng Minh Khôi năm nay tham gia nhảy cao cùng nhảy xa trong đại hội thể thao, có liên quan gì đến chạy bộ chứ?

Sau khi anh tắm rửa xong đi ra, Nguyễn Quốc Anh trên tay cầm một chai nước khoáng đứng trước mặt anh.

Nở một nụ cười thần bí: “Minh Khôi, cậu mua nước cho ai?”

“Chẳng lẽ lúc chạy bộ gặp người thích cậu ở đó?”

Chuyện nữ sinh tặng quà cho Hoàng Minh khôi diễn ra rất nhiều.

Có điều anh sẽ không nhận, bị nhét đầy hoặc là để trong ngăn kéo, cũng có lúc sẽ đưa cho bọn Nguyễn Quốc Anh mấy cái.

Bản thân anh cũng không cho những người theo đuổi mình có tia hy vọng nào.

Lúc nãy Nguyễn Quốc Anh thấy anh mang hai chai nước về, liền cảm thấy không đúng.

Kết quả là anh đẩy anh ta ra, đi lấy máy sấy tóc.

Âm thanh cực kỳ qua loa, “Mua cho cậu, trong lòng mang theo sự cảm kích mà nhận đi, không cần cảm ơn tớ.”

“....” Nguyễn Quốc Anh cười cười, anh mà tin thật mới lạ.

Nhưng anh cũng biết không thể từ miệng của Hoàng Minh Khôi cạy ra cái gì, nên có tra hỏi cũng chỉ phí lời.

Hôm sau, mặt trời lên cao, gió thu mát mẻ.

Bọn người Nhã Lung Linh sẽ có tiết thể dục vào đầu buổi chiều, sau khi tan học giờ tự học bọn họ liền đi mua kem ăn, chờ đến buổi chiều để đi học thể dục.

Cũng không biết Thẩm Nguyệt Nguyệt nghe được từ đầu, nói khối 12 lớp 1 chiều nay cũng có tiết một là thể dục.

Nói không chừng, bọn họ có thể nhìn thấy Hoàng Minh Khôi chơi bóng rổ.

Nhã Lung Linh lại nghĩ, chút nữa Nguyễn Minh Hoàng có muốn chơi bóng rổ không, nếu không cô có thể cùng bọn Thẩm Nguyệt Nguyệt đi đến sân bóng mà xem.

Vậy cô sẽ không trở về lớp học trước để ngủ bù.

Quả nhiên, sau khi điểm danh, thầy thể dục tuyên bố giải tán.

Nguyễn Minh Hoàng cùng Hạng Đông đi đến sân bóng rổ, đem ví tiền ném qua người Nhã Lung Linh, còn bảo cô đi mua mấy chai nước đến.

Ví tiền làm bằng da màu đen theo một đường parabol đi đến.

Nhã Lung Linh chỉ hơi giơ tay liền vững vàng chụp lấy.

Có lẽ ví tiền của nam sinh là vật riêng tư, sau khi Nguyễn Minh Hoàng tùy ý mà ném cho Nhã Lung Linh, bạn bè của anh liền hò hét lên.

Có người không kiêng dè mà nói giỡn: “Chậc chậc chậc, hai người các cậu còn chưa kết hôn nữa, đã đem tài chính đưa ra, rốt cuộc là có được không đấy?”

“Cút đi!” Nguyễn Minh Hoàng đá đá vào chân người kia, đôi mắt nhanh chóng mà liếc sang nhìn Nhã Linh Lung.

Liền nhìn thấy tai của cô đã đỏ ửng lên, tâm trạng anh tốt lên hẳn, sau đó bá vai anh em của anh mà đi khỏi.

Để lại thương nguyệt bị ví tiền của anh cùng nắng làm cho cả người nóng lên, cô bị Trương Mỹ Ngọc cùng Thẩm Nguyệt Nguyệt kẹp ở giữa, trêu ghẹo một trận.

“Ây da, một người đưa ví một người giơ tay ra nhận, không khỏi tự nhiên quá rồi đi.”

“Nếu ai không biết còn tưởng hai người đã lén lút mà qua lại.”

Bên tai Nhã Lung Linh nóng bừng bừng.

Thuận tay mà lấy ví tiền của Nguyễn Minh Hoàng gõ gõ lên trán Thẩm Nguyệt Nguyệt, xấu hổ mà cười nói: “Nói bậy bạ gì đấy, nếu thật sự qua lại không lẽ tớ không nói cho hai cậu biết?”

Trương mỹ Ngọc đứng bên cạnh phụ họa mà gật gật đầu, thuận tiện đưa tay lên xoa đầu Nhã Lung LinhLinh.

“Đúng vậy đúng vậy, Linh Linh của chúng ta là bé ngoan, yêu đương nhất định phải nói cho chúng tớ trước tiên.”

Sau đó ba người bọn họ đi xuống cầu thang, bất ngờ gặp gỡ bọn người Hoàng Minh Khôi đang đi lên.

Lời nói trêu ghẹo của bọn họ lập tức ngừng lại.

Vẫn là Nguyễn Quốc Anh nâng cằm nhìn bọn họ cười cười.

Thẩm Nguyệt Nguyệt liền trước tiên mà chào hỏi: “Đàn anh Khôi, đàn anh Quốc Anh.”

App TYT & Ngọc Anh Team
Chương kế tiếp