Tình Yêu Từ Bàn Tay Nhựa

Chương 1
Trường học chúng tôi tổ chức một cuộc thi về kiến thức, nam sinh ngồi trước mặt tôi quá hăng say, bàn tay bằng nhựa cũng bị gãy, bay thẳng vào mặt tôi.

Chát, một tiếng trong trẻo, tôi bị mất mặt, nghĩa đen là tát thẳng vào mặt.

Hôm đó tôi vốn là người xem bị kéo tới, bị đánh bất ngờ, lập tức mượn đề tài phát huy, bày tỏ mình phải đến bệnh viện kiểm tra mặt mũi một chút.

Bạn học phụ trách ký tên sững sờ một chút, tôi đi thẳng ra ngoài, không để ý tới chủ nhân của bàn tay nhựa cũng đứng lên.

Bên trong hội trường đầy người, lúc đầu tôi chuẩn bị lặng lẽ bỏ chạy, kết quả lại bị nam sinh kia đuổi theo phía sau hô to: “Cậu chờ một chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Cậu có bị gì không cậu ơi?

Ánh mắt của tất cả mọi người ở phía hành lang bên này đều nhìn sang, tiếng nói người chủ trì ở trên sân khấu cũng ngừng lại.

Tôi cảm thấy vô cùng mất mặt, không chỉ không dừng lại trái lại còn bỏ chạy.

Con lừa điện đạp một cái, xã hội mất đi cậu ta.

Ngày hôm sau, bạn cùng phòng kích động mở confession cho tôi xem, hai tin đều liên quan tới tôi.

• Có ai biết đôi tình nhân gây nhau ở giảng đường lớn kia không? Tôi chạy tới hỏi, nam sinh vô cùng đẹp trai hu hu hu, không biết khi nào tình yêu ngọt ngào mới đến phiên tôi hưởng chứ.

• Thay bạn cùng phòng tìm cô gái bị cậu ấy ngộ thương, tôi đã đánh giá không tốt cho shop trên Taobao. Dưới sự bảo đảm lần sau sẽ không mua bàn tay nhựa chất lượng kém như thế. Bạn cùng phòng rất hối hận, muốn tìm cô gái đó để xin lỗi, confession có thể mò kim đáy biển tìm được phương thức liên lạc hay không?

Tôi nhanh chóng bắt được chữ quan trọng.

“Anh đẹp trai?”

Người phụ nữ độc thân mười chín năm, tôi, Đinh Vi Vi, là một nhan khống chính hiệu.

Anh phụ trách Kinh Đông gọi tôi là vợ - Bạch Kính Đình.

Anh trai thân thiết Mỹ Đoàn gọi tôi là vợ - Vương Tuấn Khải.

Tân binh Quả Quả Tôn gọi tôi là vợ - Chu Nhất Long.

Tôi tin chắc rằng, chỉ cần da mặt đủ dày, các anh đẹp trai trên toàn thế giới đều ở trong hậu cung của tôi.

Nhưng tôi là một vu aba hoa kiêm một cô gái thẳng thắn bộc trực, nếu không cũng không tới mức trở thành một chó độc thân duy nhất trong phòng ký túc xá. Giờ phút này nhìn bạn cùng phòng nhanh chóng đang bán wechat của tôi trên confession, tôi quyết định:

“Nếu như cậu ta thật sự là một anh đẹp trai, tớ mời cậu ăn Haidilao.”

Bạn cùng phòng nói: “Nếu như tớ có thể thành công để hai người ở bên nhau, cậu để cậu ta mời chúng tôi ăn Haidilao.”

Wechat nhanh chóng tới.

Anh đẹp trai gửi lời mời kết bạn cho tôi, tôi lập tức đồng ý.

Bạn cùng phòng nói: “Cậu bị ngốc sao? Dè dặt một chút, phải nắm bắt!”

Thế là trong nửa tiếng gây khó dễ, dưới sự chỉ đạo của bạn cùng phòng của tôi, lần nữa chỉnh sửa lại vòng bạn bè của tôi một chút.

“Cái này cũng là icon gì đây chứ?”

“Tớ không cho phép cậu nói đầu gấu mèo yêu mến của tớ như thế.”

“Tại sao cậu có thể kiên trì đăng nhật ký an ninh mười ngày trong vòng bạn bè thế?”

“Cậu không cảm thấy rất thú vị sao?”

“Tất cả đều chuyển thành riêng tư cho tớ!”

Cuối cùng, tôi miễn cưỡng chỉnh sửa vòng bạn bè của bạn cùng phòng cho ra dáng con người. Bạn cùng phòng thành khẩn bày tỏ, không phải cô ấy không thích đầu gấu mèo (thật ra chính bản thân cô ấy cũng gửi cho tôi). Để lưu lại ấn tượng tốt cho anh đẹp trai, vòng bạn bè của bạn cùng phải phải biểu hiện đầy đủ sự đáng yêu, ôn nhu, ngây thơ và hoạt bát của tôi.

Thiết lập vòng bạn bè, tôi cũng thông qua lời mời kết bạn của anh đẹp trai.

Bước đầu tiên sau khi kết bạn, mở avatar lên xem một chút.

Là một bóng lưng, cậu ta đứng bên bờ biển, mặc áo thun trắng quần yến. Áo thun bị gió thổi gồ lên, giống như một cánh buồm trên biển.

Vai rộng eo nhỏ chân dài, thật là đẹp trai.

Bước thứ hai sau khi kết bạn, vào vòng bạn bè xem một chút.

Như bạn cùng phòng nói: Hình đẹp trai như thế, có hơi giống hải vương. Nếu như cậu ta là một hải vương, sẽ cho cậu ta đi chết!

Những…

“Nature, Science công bố mười khám phá khoa học hàng đầu và mười đột phá khoa học hàng đầu vào năm 2020.”

“Nghiên cứu năm ngoái được trích dẫn trong bài review mới nhất của IJHMT, cảm ơn thầy Vương đã chỉ dạy và hỗ trợ trong suốt chặng đường.”

“Có thể kết hợp động lực học hành tinh và động lực học lưu thể, thật sự quá thần kỳ.”

Lướt xuống toàn là chia sẻ mấy suy luận và cảm nghĩ học thuật.



Tôi và bạn cùng phòng bốn bắt nhìn nhau.

Bạn cùng phòng nói: “Đinh Vi Vi, dường như cậu gặp phải Tạ Lỗ Tai rồi.”

Tạ Lỗ Tạ đúng thật là họ Tạ, gọi là Tạ Gia Ngũ.

Tạ Gia Ngũ nói: [Ngày đó nghe cậu và bạn học nói cậu phải đến bệnh viện, vết thương trên mặt cậu có ổn hơn chưa? Tôi sẽ hoàn trả lại tiền thuốc men cho cậu.]

Tôi xấu hổ, yên lặng gõ chữ: Thật ra thì tôi không đến bệnh viện, tôi chỉ không muốn ngồi xem tiếp thôi…

Những lời này chưa gửi đi, bởi vì bạn cùng phòng hô to: “Vi Vi, cậu không thể nói như thế! Đây chính là đề tài nói chuyện duy nhất của hai người, cậu phải tiếp tục kéo dài đề tài này mới được.”

Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy cầm lấy điện thoại di động của tôi, xoá đi, khõ chữ, làm liền một mạch.

[Không cần đâu, chuyện nhỏ. Nếu như cậu áy náy, thế mời tôi uống trà sữa đi!]

Bên kia trả rời rất nhanh: [Được thôi, trà sữa nho kem sữa của Cố Mính có được không, cậu muốn bao nhiêu phần trăm đường?]

Bạn cùng phòng: [100% đường! Cũng giống như tôi vậy, hì hì.]

Tôi bị hai chữ “hì hì” này làm cho sợ hãi, đến mức nổi da gà.

Bạn cùng phòng ngay thẳng nói: “Vi Vi, phụ nữ nũng nịu mới là tốt nhất. Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải nũng nịu như con mèo nhỏ, không được phép gửi icon hình đầu gấu mèo.”

Tôi ngồi ở bên kia, đón nhận việc tẩy não về “người phụ nữ nũng nịu là tốt nhất” trong suốt mười phút. Lúc còn đang định phản bác “thật ra phụ nữ thẳng thắn cũng rất đáng yếu”, không biết làm sao tình yêu đúng là không có chiến tích gì, thế là không thể làm gì khác hơn là ảo não nghe cô ấy diễn giải.

Điện thoại di động run lên một cái, Tạ Gia Ngũ nói: [Trà sữa nho kem sữa 100% đường, đến dưới lầu ký túc xá các cậu rồi.]

Lúc này tôi không cho bạn cùng phòng hoành hành nữa, cướp lấy điện thoại di động, câu nệ gõ chữ: [Cảm ơn cậu.]

Tôi cầm chìa khoá định xuống lầu, bạn cùng phòng từ ban công chạy tới kéo tôi lại, lời nói không rõ ràng: “Vi Vi, cậu ta, cậu ta đang ở dưới lầu! Cậu trang điểm lại lần nữa đi! Cậu có váy, có váy không, mặc váy trắng của tớ đi!”

Tôi nhoài người ra ngoài ban công nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy có một người đứng dưới bóng cây, mặc áo thun trắng quần baggy, trong tay đang cầm một ly trà sữa. Quả nhiên vai rộng, quả nhiên eo nhỏ, quả nhiên chân dài, nhìn kỹ gò má còn có chút giống như Takuya Kimura (thật sự xin lỗi không cố ý đụng chạm đến Takuya Kimura).



Cứu mạng, tôi bắt đầu thấy khẩn trương.

Thật ra tôi không trang điểm, điều này đã chịu đủ mọi sự lên án của bạn cùng phòng.

Tôi mua đồ trang điểm nhưng lại lười trang điểm, chủ yếu cảm thấy hai mươi phút trang điểm kia, tôi cũng có thể hoàn thành một trang đại số tuyến tính.

Bạn cùng phòng bắn ra một con dao nhỏ cười gằn đến gần tôi: “Hoa Hoa cô nương làm việc, ngẩng đầu, nhắm mắt, tớ kẻ mi cho cậu!”

Bút kẻ mi vừa lướt xuống, cô ấy đã nhanh chóng vỗ lớp kem nền lên mặt tôi, cuối cùng sau khi tôi thay váy trắng của cô ấy thì vội vàng xuống lầu, đã trôi qua mười phút.

“Cậu có muốn nhìn mình trong gương không!” Cô ấy cầm đồ bấm mi chống nạnh hô to.

“Không cần, tớ trễ rồi!”

Tôi thở dốc chạy một mạch xuống sáu lầu, hậu quả trực tiếp chính là khi tôi vọt tới trước mặt Tạ Gia Ngũ, nhưng không biết phải nói gì.

Hay thật, đầu óc hoàn toàn trống rỗng luôn.

Ánh mắt đen nhánh của người thiếu nên ẩm ướt, sau khi nhìn thấy tôi hai tai đỏ lên, mãi một lúc lâu sau mới đưa món đang cầm trong tay tới, vội vàng đưa cho tôi thế nhưng động tác quá nhanh, trà sữa từ trong ly vung ra một ít, làm ướt váy của tôi.

Không biết mọi người còn nhớ không, hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng mà bạn cùng phòng tôi khen là mối tình đầu của nam thẳng.

Một mảnh vải lớn ướt đẫm, trực tiếp khiến chân của tôi như ẩn như hiện.

Mặc dù không tới mức đi sạch thế nhưng cũng cách đi sạch không xa lắm.



???

Trong vòng hai mươi bốn giờ, tôi chết hai lần.

Thật tốt, thật tốt, thật con mẹ nó được.

Phản ứng đầu tiên của tôi là che váy, phản ứng đầu tiên của Tạ Gia Ngũ chính là lấy khăn giấy ra lau váy cho tôi.

Những đường nét cơ bắp trên cánh tay đang quẹt tới quẹt lui trên chân tôi, bàn tay ấm áp khiến tôi ngứa ngáy, tôi sụp đổ đè tay cậu ta lại: “Cậu đừng lau nữa.”

Dường như cậu ta phản ứng kịp, lui về sau một bước dài, lắp ba lắp bắp nói: “Thật… thật sự xin lỗi!”

Nếu như có góc nhìn thượng đế, lúc này hắn có thể thấy một cô gái tuổi thanh xuân đang cong e oche váy, cùng một anh đẹp trai cầm nửa ly trà sữa tay chân luống cuống, đang đứng giằng co ngay dưới lầu ký túc xá.

Ống kính kéo xa hơn một chút, có thể nhìn thấy cố vấn của tôi đang từ giao lộ đi tới.

Đúng, đúng thế, vì để đảm bảo sự an toàn của phòng ký túc xá được tốt hơn, chỗ ở của cố vấn ở cùng một toà với chúng tôi.

Nếu tôi biết sẽ gặp được cô ấy, hôm nay có chết tôi cũng không uống ly trà sữa này.

Đáng tiếc cuộc đời này không có nếu như, đáng tiếc tôi không có góc nhìn thượng đế.

Lúc này tôi đang run lẩy bẩy đưa tay ra: “Đưa giấy cho tôi.”

Tay chân Tạ Gia Ngũ rút ra một tờ khăn giấy đưa cho tôi, nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm váy của cậu.”

“Ai cần cậu chịu trách nhiệm chứ!” Tôi gào lên.

Sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cố vấn ký túc xá.

Tôi trơ mắt nhìn vẻ mặt của cô ấy, từ giật mình đến tiếc nuối, rồi đến…

Cô ấy vỗ vai tôi: “Vi Vi, khi nào gặp phải khó khăn nhất định phải tìm cô nhé, không được giấu trong lòng, có biết chưa?”

Cô ấy quẹo vào ký túc xá, cách lớp cửa kính trong suốt, vẫn không yên tâm quay đầu nhìn tôi một cái.

Cái nhìn này, tôi dùng nửa đời sau của mình chữa.

Gò má Tạ Gia Ngũ đỏ ửng: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, ngôn ngữ của tôi không được tốt lắm. Ý tôi nếu cần giặt hoặc mua một cái khác, tôi đều có thể.”

Cầu xin cậu im miệng lại đi.

Đại khái vì vẻ mặt của tôi quá giống hung thần, cậu ta không nhịn được, lại thử làm bình thường bầu không khí, giơ giơ ly trà sữa: “Thế cậu còn uống nữa không?”

Kem sữa đều dính hết lên váy tôi, cũng chẳng còn bao nhiêu kem sữa trên ly trà sữa nho nữa, thế chẳng khác nào Trương Đông Thăng không có tóc giả.

Uống gì, uống nước đá à?”

Tôi không nhịn được, thở dài. (Đính chính lại một chút, với những kỹ năng mắng chửi mà tôi đã rèn luyện nhiều năm, ước chừng là đã nể việc cậu ta là một anh đẹp trai rồi đấy.)

Lúc này, điện thoại của tôi rung lên một cái, tôi nhìn một cái, là bạn cùng phòng của tôi.

Cô ấy: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Tôi: [Cậu khiến tôi nóng mắt rồi đấy?]

Cô ấy: [Để cậu ta đền cho cậu một chiếc váy mới! Bảo cậu ta đi dạo phố với cậu!]

Tôi: [?]

Đừng thấy vẻ mặt tôi đang đầy dấu hói, nhưng trong lòng tôi lại đang dao động.

Đi dạo phố này, cùng anh đẹp trai này.

Mặc dù đẹp trai nhưng hơi ngốc một chút, nhưng ai lại không muốn đi dạo phố rồi lại đi mua váy với Takuya Kimura chứ?

Nhưng, nên làm thế nào để biểu đạt một cách uyển chuyển việc “tôi muốn mua váy” chứ, có khi nào sẽ bị hiểu lầm hay không…

Ngay vào lúc này, điện thoại của Tạ Gia Ngũ rung lên, cậu ta trả lời ngắn gọn, sau đó nói với tôi: “Chuyện này, lát nữa cậu có việc gì không? Hay là tôi mời cậu một bữa cơm nhé, ăn xong tôi sẽ đưa cậu đi mua váy, xem như chuộc lỗi.”

Cái gọi là ngủ gật là gì? Có người đưa gối cho mình sao các bạn.

Cái này thì đúng thế!

Trong lòng tôi đang gào thét điên cuồng: ‘Mình không sao, mình không sao, bây giờ chúng tôi cũng có thể đi ăn cơm!’

Nhưng tôi nhớ kỹ lời dạy bảo của bạn cùng phòng: ‘Dè dặt một chút, phải nắm bắt.’

Thế là tôi thẹn thùng nói: “Ừ… hẳn là không có chuyện gì.”

Dường như Tạ Gia Ngũ có hơi sốt ruột, hắng giọng một cái, nói: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ luôn sao? Bây giờ mười một giờ rồi, vừa khéo đến giờ cơm.”

“A, hay là cậu chờ tôi một chút, tôi lên thay quần áo khác.”

Tạ Gia Ngũ cười một tiếng, nói: “Được, tôi chờ cậu.”

Mẹ kiếp, cậu ta cười lên trông thật đẹp, tiếng nói cũng vô cùng dễ nghe.

Tôi chờ cậu, ba chữ thật tuyệt vời.

Không nói dối mọi người, trong đầu óc tôi đã có hình ảnh, chính là hình ảnh tiễn ở ngoài sân bay, nam chính nói với nữ chính: “Anh chờ em, cho dù em đi bao lâu, anh cũng sẽ chờ em.”

Nhạc nền vang lên, là: “Dùng nửa năm tích góp vì em, vượt đại dương đến gặp em”.

Hu hu hu nước mắt kiên cường chực trào.

Tôi đẩy cửa phòng ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đồng loạt nghiêng đầu từ chỗ ban công nhìn tới: “Vi Vi, sao cậu lại quay trở lại? Không ổn sao?”

Tay chân tôi luống cuống thay quần áo: “Thuận lợi, thuận lợi, cậu ấy hẹn tớ đi ăn cơm! Còn nói sẽ bồi thường cho tớ một chiếc váy.”

Bạn cùng phòng của tôi đi tới, vô tình đóng tủ quần áo của tôi lại.

?

“Cậu đừng mặc những thứ áo phông và quần đùi của cậu nữa đi, tới tủ quần áo của tớ chọn.”

“Thật ra thì… đây không phải quần đi biển… có lẽ cậu biết cái gì gọi là quần Bermuda nhỉ?”

“Tớ chỉ biết nam thần sẽ thích mấy thiếu nữ mặc JK!”

Thế là tôi mặc bộ lông trà xinh đẹp, đeo ví da nhỏ của bạn cùng phòng, mặc dù tôi giùng giằng nói chiếc túi này chẳng được nổi một ly nữa cũng không bỏ qua, thật sự chẳng bằng chiếc balo đựng máy tính của tôi.

Bạn cùng phòng nhìn sang, muốn dùng dây đeo của chiếc ví da siết chết tôi.

Thế là tôi lập tức khuất phục: “Thực tế chiếc ví da này cho dù nó chẳng thể chứa nổi một chiếc ly giữ nhiệt, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp của nó.”

Bạn cùng phòng gào lên: “Cậu ra ngoài ăn cơm với anh đẹp trai mang theo ly giữ nhiệt để làm gì! Khát thì mua nước suối uống, nhớ để cậu ấy mở nắp chai cho cậu!”

Tôi ôm đầu trốn như chuột: “Được, được, được, sẽ làm như những gì cậu nói, được tôi tớ đi đây đừng tiễn.”

Bạn cùng phòng sẽ nghe lời của tôi sao?

Từ những gì tôi tự thuật từ nãy giờ, hẳn mọi người cũng nhìn thấy được, cô ấy là một cô gái có bề ngoài mềm yếu nhưng trong lòng lại cứng rắn, một người cứng như sắt. Cô ấy kiên quyết đưa tôi xuống sáu lầu, trong lúc đó còn truyền thụ cho tôi rất nhiều “tips ăn cơm, đi dạo phố”.

“Lúc đi bộ có thể giả vờ trượt chân, chắc chắn cậu ra sẽ tới đỡ cậu. Tay chân tiếp xúc một chút, nhớ đừng tự đưa vào, như thế quá lộ liễu. Câu hãy lơ đãng đụng vào tay ấy, chỉ cần đụng nhẹ vào ngón tay út thôi.”

“Lúc ăn cơm không được ăn quá thô bạo, đừng ăn lẩu và đồ nướng, tiêu dính vào răng sẽ thế nào? Hai người hãy đi ăn tôm hùm đất ấy, có món có tên là Joy Mix, được mọi người ngầm thừa nhận là món ăn tình nhân, sau khi nhân viên quán mang thức ăn lên sẽ nói một câu chúc hai người sống hạnh phúc dài lâu.”

“A đúng rồi, lúc hai người đi dạo phố, sau khi cậu thử xong một bộ quần áo nhất định phải để cậu ta nhìn một chút, để cậu ta đưa ý kiến. Tôi cầu xin cậu đừng tới cửa hàng đồ thể thao mua, hãy thử một chiếc váy hai dây, tớ nói với cậu chắc chắn hiệu quả sẽ rất tuyệt.”

Tôi kéo kéo tóc, làm khó: “Chuyện này… có phải quá khuôn mẫu không?”

Bạn cùng phòng nói chắc như đinh đóng cột: “Khuôn mẫu cái rắm! Đàn ông thích kiểu này!”
Chương kế tiếp